Một lượng bột phấn bắn tung tóe ra, dính khắp người của Lục Đình Kiêu, trên đỉnh đầu cũng có.
Nhìn kĩ sẽ thấy, lẫn trong thứ bắn ra có không ít thứ gì đó trong suốt, lấp
lánh dưới ánh sáng nhìn giống như là… kim cương….
Phương thức tặng quà quen thuộc này, không cần nói cũng biết là người nào.
Chẳng qua là lần này phương thức “thú vị” hơn nhiều.
Người khác cầm tiền đập người tên này lại cầm kim cương đập người!
Mặc dù không phải loại có cara lớn nhưng số lượng nhiều như sao trên trời
thế này, đem làm thành nhẫn cũng đủ cho mấy trăm chàng trai cầu hôn đi!
Không chỉ Lục Đình Kiêu mà Tiểu Bảo và Ninh Tịch ngồi sau cũng không thoát khỏi thảm cảnh, trên người đều lấp lánh lấp lánh.
Ninh Tịch: “…”
Lục Đình Kiêu: “…”
Tiểu Bảo: “…”
Ninh Tịch lau mặt rồi lại giúp Tiểu Bảo chỉnh lí khuôn mặt, sau đó vội vàng vuơn người ra giúp Lục Đình Kiêu nhặt bớt đồ dính trên người anh
xuống: “Thật xin lỗi thật xin lỗi… anh không sao chứ? Có bị bắn vào
mắt không?”
Lục Đình Kiêu rũ rũ tóc một tầng lấp lánh cùng với một mảnh giấy nhỏ rụng xuống
Trên đó có viết: “Honey, sinh nhật vui vẻ, em hài lòng sao? Kí tên: YS
“Cô…” Sắc mặt Lục Đình Kiêu có hơi chút phức tạp nhìn cô: “Cô thích kiểu này sao?”
Lục Đình Kiêu bắt đầu tự vấn lại bản thân, so với phương pháp đơn giản lại trực tiếp mà người khác dùng thì cách biểu đạt của anh có phải là quá
uyển chuyển rồi không?
Ninh Tịch câm nín: “Anh thấy tôi có vẻ
thích à? Một viên thì còn nói là ngạc nhiên nhưng tung bay đầy trời thế
này chưa bị dọa cho vỡ mật là may? Lục Đình Kiêu, anh có tiền nhưng
ngàn lần đừng dùng cách này đi tán gái! Anh muốn theo đuổi ai thì tôi có thể dạy anh! Đảm bảo có hiệu quả!”
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì hơi nhếch khóe miệng lên, tất nhiên là cầu còn không được: “Ừm.”
Ánh mắt anh liếc về phía kính chiếu hậu nhìn chiếc xe vẫn bám theo họ một đường.
Hình như là xe của Ninh Diệu Hoa.
Ninh Tịch thấy vẻ mặt Lục Đình Kiêu không đúng, nhìn theo tầm mắt của anh cũng phát hiện chiếc xe kia, “Con mẹ nó! Vẫn chưa chịu buông tha à?”
“Cần cắt đuôi không?” Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Được rồi, không cần phải để ý, dù sao bọn họ cũng không vào được, trên xe có Tiểu Bảo, nếu
đi nhanh thì quá nguy hiểm.”
“Ừ.”
Mười phút sau tại Bạch Kim Đế Cung.
Lục Đình Kiêu chậm rãi lái chiếc xe không hề tương xứng với những chiếc xe sang trọng hay ra vào nơi này đi qua cổng lớn.
Cách mấy thước đã thấy bảo vệ cung kính cúi chào sau đó ân cần mở cửa, một
mực đưa mắt nhìn theo chiếc xe đến lúc không thấy bóng dáng nữa mới thu
mắt về.
Sau đó, xe của Ninh Diệu Hoa lập tức bị cản lại.
“Chào ngài, xin lấy ra giấy thông hành.” Khuôn mặt nhân viên bảo vệ vô cùng nghiêm túc.
Ninh Diệu Hoa sốt ruột nhìn chiếc xe kia đã lái vào khúc quanh mất dạng, không nhịn được nói: “Giấy thông hành gì?”
“Nếu không có giấy thông hành thì phiền ngài liên lạc với người ở bên trong, để họ gọi điện thông báo cho chúng tôi cũng được.”
Ninh Diệu Hoa cau mày nói: “Vậy tại sao chiếc xe vừa rồi có thể thoải mái đi vào như thế?”
“Đấy là người sinh sống tại đây.”
“Cái gì?” Ninh Diệu Hoa đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Có phải có chỗ nào nhầm rồi không?
Đây chính là Bạch Kim Đế Cung, nơi tụ tập những người giàu nhất của Đế Đô! Là nơi có tiền cũng không mua được!
Tên tiểu bạch kiểm đó lại có nhà ở đây sao?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ đấy là quản gia hay trợ lí của nhà nào, hay là con riêng của gia tộc nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com