Kết quả sau cùng là đối phương nguyện ý âm thầm hòa giải, không dám thở ra một chữ đưa nhau ra tòa.
Ninh Tịch ngẩn người, hóa ra vừa rồi là thời gian “làm lạnh” kĩ năng của luật sư Trần, phải chờ đúng thời cơ mới phóng ra được?
(*Chơi chữ làm lạnh >< làm nóng, hâm nóng.)
Thường Lị còn ngẩn hơn cả Ninh Tịch, ba luật sư kia cũng y như thế.
Ngay lúc Ninh Tịch với luật sư Trần chuẩn bị đứng dậy rời đi thì
Thái Anh Dũng đột nhiên kích động đứng lên, sắc mặt nghi ngờ nhìn về
phía luật sư Trần, hỏi: “Chờ một chút! Xin mạo muội hỏi một câu! Xin hỏi ngài… ngài có phải đại luật sư – Trần Cánh?”
Hai luật sư đứng bên cạnh nghe vậy lập tức kinh hãi: “Cái gì… Trần Cánh? Trần Cánh nào? Sẽ… không phải là Trần đại trạng chứ?”
Mới vừa rồi bọn họ hoàn toàn không để người ta vào trong mắt, cho nên cũng không hỏi anh ta là ai, nhưng hiện giờ càng nghĩ thì càng không
đúng.
Mặc dù bọn họ chưa tận mắt gặp được Trần Cánh nhưng có nghe đồn về
tác phong làm việc của anh, quý chữ như vàng, ai không biết còn cho rằng là người câm. Nhưng một khi đã bắt đầu làm việc thì giống như bước vào
trạng thái điên cuồng, tốc độ nói rất nhanh, lập luận rõ ràng, chứng cứ
sắc bén…
Luật sư Trần không trả lời Thái Anh Dũng, bước chân cũng không hề ngừng lại dù chỉ một chút, đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Thường Lị mặt xám như tro ngã ngồi trên ghế. Xong rồi!
Ninh Tuyết Lạc đã dặn dò cả trăm lần là không để cho Ninh Tịch hủy hợp đồng, nhưng hiện tại đã hỏng bét hết rồi.
Người Ninh Tịch mời tới chính là luật sư hàng đầu của Đế đô – Trần đại trạng?
Tại sao Trần đại trạng lại chạy tới giúp Ninh Tịch giải quyết một vấn đề hủy hợp đồng nhỏ bé như thế này?
Phải biết là vị luật sư này tính tiền theo phút, muốn mời được anh ta phải tính giá trên trời!
Chẳng lẽ… chẳng lẽ vị kim chủ của Ninh Tịch chính là vị Trần đại trạng này?
…
Cho đến khi Ninh Tịch rời khỏi cao ốc Tinh Huy thì vẫn chưa hoàn hồn lại, vạn vạn không ngờ tới vị luật sư mặt liệt này lại dũng mãnh như
vậy.
Chẳng lẽ phòng pháp vụ của giải trí Thịnh Thế đều lợi hại như vậy sao?
Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngoài cửa đột nhiên xông ra một đám phóng viên chen chúc xông vào…
“Ninh Tịch! Ninh Tịch! Lần cô đến là để thú tội sao?”
“Đối với chuyện cố ý mưu sát Ninh Tuyết Lạc cô có gì muốn nói sao?”
“Ninh Tuyết Lạc vẫn luôn tỏ ý chỉ cần cô nguyện ý nói lời xin lỗi thì sẽ cho cô cơ hội sửa chữa lỗi lầm, cô có cảm thấy xấu hổ hay không?”
“Xin hỏi chuyện của Giả Thanh Thanh lần trước có phải cũng do một tay cô sắp đặt?”
“Nghe nói Tinh Huy muốn hủy hợp đồng với cô, cũng đồng thời ra lệnh phong sát là thật sao?”
…
Đám phóng viên kia gần như phát điên mà chen chúc tiến sát lại gần
cô, Ninh Tịch hai đấm sao đấu được bốn tay, dưới tình huống này cũng
không thể động thủ với các phóng viên, cô đang nghĩ cách thoát thân thì
không biết từ đâu nhô ra năm người vệ sĩ áo đen đã được qua đào tạo,
không tới mấy giây đã có thể khống chế tình hình.
Các ký giả trố mắt nhìn nhau. Chuyện gì đã xảy ra? Những người này từ đâu chui ra?
Ninh Tịch chỉ là một nghệ sĩ không quyền không thế không bối cảnh, vậy đám vệ sĩ này từ đâu chui ra? Hơn nữa còn tận 5 người?
Bởi vì không muốn mang đến scandal cho Ninh Tịch cho nên những vệ sĩ này không mang gia huy của Lục thị nhưng cũng đủ khiến đám phóng viên
thích bắt nạt kẻ yếu kia phải kiêng kỵ.
Ninh Tịch sau khi được các vệ sĩ bảo vệ liền dừng lại, bình tĩnh
hướng về các kí giả kia mở miệng nói: “Thứ nhất, tôi vô tội, không cần
phải tự thú càng không cần phải xấu hổ. Thứ hai, chuyện của Giả Thanh
Thanh đã được làm sáng tỏ từ lâu xin đừng đánh lừa dư luận, nếu không sẽ bị kết tội phỉ báng. Thứ ba, quả thật tôi đã hủy hợp đồng với Tinh Huy
ngay vừa nãy thôi, nhưng mà là do tôi đề nghị chứ không phải bị hủy hợp
đồng. Thứ tư, muốn phong sát tôi? Cứ thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com