Bầu không khí rơi vào một khoảng tĩnh lặng.
Ninh Tịch khó khăn nuốt nước bọt, không đầu không đuôi đánh trống
lảng: “Ha ha… Boss đại nhân, kỹ thuật bắn súng của ngài chuẩn thật
đấy! Lợi hại! Lợi hại ghê! Nhưng màhoang phí quá! Chiếc bình đó chắc hẳn là rất đắt?”
“Không muốn nói có thể không nói.”
Ninh Tịch ủ rũ cụp đầu xuống: “Nhưng… nhưng…anh lại trưng ra bộ mặt nếu tôi không thành thật khai báo thì sẽ tuyệt giao với tôi thế kia
thì…”
Ngoài thành thật khai báo ra, cô còn con đường nào khác không?
Ninh Tịch thở dài, sau đó đành phải giải thích đầu đuôi sự việc:
“Chẳng phải lúc trước tôi có kể với anh chuyện đạo cụ xảy ra vấn đề nên
tôi lỡ tay làm Ninh Tuyết Lạc bị thương rồi sao? Giờ chuyên viên đạo cụ
cứ khăng khăng nói là tôi mua chuộc anh ta động chân động tay lên đạo
cụ, như vậy chẳng phải đang bức tôi vào con đường chết? Sự nghiệp của
tôi không những bị hủy mà còn có khả năng đi ăn cơm tù vì mấy câu nói
của anh ta!”
Lục Đình Kiêu yên lặng nhìn cô: “Thế nên?”
Ninh Tịch ho nhẹ một cái, ấp úng nói: “Thế nên tôi đi ép tên đó nói ra sự thật!”
Thấy thái độ thờ ơ của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu như muốn nổi bão:
“Ninh Tịch, cô có biết cô làm như vậy sẽ nguy hiểm đến thế nào không?
Một cô gái như cô…”
Ninh Tịch buồn rầu nói: “Tôi biết, tôi biết! Nhưng chẳng phải là vì
tôi bị ép đến không còn cách nào khác sao? Anh không biết tên Trương
Cường đó vô lại đến thế nào đâu, muốn đối phó với loại người như thế chỉ có thể dùng cách bạo lực như này thôi!”
“Tôi từng nói, nếu cô cần giúp đỡ có thể tìm tôi, vậy mà cô thà chọn
cách nguy hiểm đó chứ cũng không muốn mở miệng nói cho tôi biết?” Trong
mắt Lục Đình Kiêu tràn ngập sự thất vọng.
Ánh mắt đó khiến trái tim Ninh Tịch không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn.
Đây là lần đầu tiên Lục Đình Kiêu nổi giận cô như vậy, Ninh Tịch phát hoảng: “Không phải, không phải vậy đâu! Tôi…”
Cuối cùng cũng chỉ đành thở dài: “Chỉ là tôi quen rồi thôi…”
Cô đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện, quen việc không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.
“Khụ, nhưng mà, sao anh lại biết trên người tôi có súng vậy?” Ninh Tịch bỗng nhớ tới chuyện này.
“Mùi.”
“Ơ thế á? Mùi thuốc súng à? Không ngờ ngay đến khứu giác của Boss đại nhân cũng nhạy bén như thế ha ha ha…”
Lục Đình Kiêu vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, còn là loại băng ngàn năm nữa.
Vỗ mông ngựa thất bại rồi.
Ninh Tịch bất lực: “Lục Đình Kiêu, thật ra thì không phải là tôi
không muốn nói với anh đâu, chỉ là, chuyện nhỏ thế này đâu cần anh phải
tự mình ra tay chứ, như vậy chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà
sao? Nhưng hiện tại tôi đúng là có một chuyện đặc biệt, đặc biệt, đặc
biệt cần tới sự giúp đỡ của anh! Anh nhất định nhất định phải giúp tôi
đấy nhé! Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có thể tìm anh thôi! Kể cả anh không chịu giúp tôi, tôi cũng bám anh tới khi nào anh đồng ý
mới thôi!”
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng cũng chịu nhìn thẳng vào cô: “Nói.”
Ninh Tịch thở dài, vội nói: “Là thế này! Tuy tôi đã lấy được khẩu
cung của Trương Cường và có được cả email và tài khoản ngân hàng của đối phương, nhưng những chứng cứ này chỉ có thể rửa sạch nghi ngờ cho tôi
thôi, không thể tìm ra người đứng phía sau được. Có thù không báo không
phải là quân tử, nếu như dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy thì quá
hời cho cô ta rồi! Thế nên tôi mới nghĩ đến trò hack thông tin tài khoản và địa chỉ IP của đối phương. Tiểu Bảo còn nhỏ mà đã giỏi như vậy, chắc chắn là vì có gien tốt của Boss đại nhân ngài, thế nên về phương diện
này Boss đại nhân nhất định lại càng giỏi hơn và nhất định sẽ có cách
phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com