Một lát sau, Lục Đình Kiêu kêu quản gia chuẩn bị một chiếc xe gần
giống với loại xe ngắm cảnh nhanh chóng đưa cô đến một căn nhà nhỏ phía
sau sân golf.
Căn nhà này có thiết kế vô cùng kì quái, chất liệu
vừa giống như thủy tinh lại vừa giống một loại kim loại không biết tên
nào đó, vừa nhìn là biết sản phẩm công nghệ cao, rất có cảm giác tương
lai.
Lục gia quá lớn, Ninh Tịch ở lâu như vậy cũng chưa dạo hết được, đây là lần đầu tiên cô tới chỗ này.
“Phần móng của căn nhà này một cỗ máy, có thể tự di chuyển theo hướng mặt
trời, bao bên ngoài căn nhà là phủ những tấm pin hấp thụ năng lượng mặt
trời. Nhiên liệu để cung cấp cho căn nhà này hoàn toàn là năng lượng mặt trời, quản gia với người giúp việc ở đây đều là người máy hết.” Lục
Đình Kiêu đảm nhiệm chức vụ “hướng dẫn viên du lịch” giải thích cặn kẽ
cho cô mọi thứ.
“Thật ngầu quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tịch bừng sáng, kích động y như đứa bé tìm thấy đồ chơi mới.
“Thích thì có thể thường xuyên tới đây chơi, lát nữa sẽ cài đặt quyền hạn ra
vào cho cô. Trước đây cứ nghĩ cô không thích mấy thứ này nên không đưa
cô tới đây.”
“Đâu có, đâu có! Tôi cực thích mấy đồ kiểu này nha!
Khi còn bé từng tưởng tượng có một ngày sẽ bị UFO bắt cóc, khi lớn lên
sẽ yêu một anh người máy nha! Chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kì lãng mạn!”
Lục Đình Kiêu: “…” Chắc là không nên cài quyền ra vào cô ấy.
Hai người đi tới cửa, đột nhiên một người máy từ đâu rơi xuống, hai mắt nó
lóe lóe ánh sáng đỏ, bắt đầu quét Ninh Tịch cùng Lục Đình Kiêu.
Quét đến Lục Đình Kiêu, người máy đột nhiên dùng cái giọng điện tử rè rè nói: “Master… Master…”
Người máy ngắt quãng phát ra âm thanh “Master”, bộ dạng như muốn báo cáo
nhưng lại không dám, nhìn vô cùng thảm, xem ra người máy này chính là
quản gia.
Lục Đình Kiêu thở dài, mở ra bảng điều khiển sau lưng người máy, không biết anh làm cái gì mà đôi mắt của người máy kia đột
nhiên tối sầm, không còn phản ứng.
Ninh Tịch vội vàng chạy tới
sờ nó một cái: “Sao nó lại không động đậy nữa thế này? Chắc không phải
là chết rồi chứ? A, không đúng… không phải hỏng rồi chứ?”
“Không sao, để sửa lại là được rồi.”
Ninh Tịch thở phào một cái, “Ha, vậy thì tốt, nếu không thì tiếc quá, người máy này trông cũng đẹp trai!”
Lục Đình Kiêu: “…” Thôi, không sửa nữa.
Lục Đình Kiêu đi thẳng vào nhà chính, Ninh Tịch chạy theo phía sau nhìn
xung quanh, vẻ mặt lo lắng: “Rốt cuộc Tiểu Bảo ở đâu vậy?”
Trong
phòng khách chỉ có người máy chạy khắp nơi, phát hiện ra Ninh Tịch với
Lục Đình Kiêu thì đồng loạt xông tới trước mặt hai người.
Sau đó chúng nó coi như không thấy Lục Đình Kiêu, nhào thẳng vào Ninh Tịch.
“A a a, chúng nó muốn làm gì? Tại sao tất cả lại nhằm vào tôi?” Ninh Tịch sợ hết hồn, thân thủ cô có tốt hơn nữa cũng không đấu lại được người
máy tường đồng vách sát đâu!
Lục Đình Kiêu duỗi tay đặt dưới
nách cô, nhẹ nhàng nhấc cô sang một bên, tránh được móng vuốt của một
trong những người máy nhào tới, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì cô chưa được cấp quyền hạn, cho nên chúng nó nghĩ cô đang đột nhập vào đây.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lúc nói chuyện, Ninh Tịch bị Lục Đình Kiêu quăng đi quăng lại nhiều lần, quăng đến chóng cả mặt.
“Ở gần tôi.”
“A? Phải dựa vào gần bao nhiêu?” Ninh Tịch mờ mịt.
“Tiểu Bảo ở phòng điều khiển trên tầng cao nhất, bây giờ chúng ta có hai lựa
chọn. Một là đánh bại hết bọn chúng rồi xông vào…”
“Nhiều như
này đánh sao được? Thứ hai là gì?” Chất liệu của những người máy này cô
chỉ nhìn thôi cũng thấy đau tay, cô không muốn đánh nhau với bọn chúng
đâu!
“Thứ hai…” Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái: “Tôi ôm cô đi lên, bởi vì chúng nó sẽ không tấn công tôi.”
Ninh Tịch chớp mắt, sau đó không do dự đưa tay ra: “Ôm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com