Ninh Tịch, phải làm sao đây?
Tôi căn bản không tốt đẹp như trong tưởng tượng của em đâu.
Có những lúc tôi thật sự rất sợ hãi khi em dùng ánh mắt tin tưởng đó nhìn tôi.
Nếu như có một ngày em phát hiện ra tôi không giống như những gì em tưởng tượng… Em có rời khỏi tôi?
…
Mới hơn 5 giờ sáng, Lục Đình Kiêu đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Vừa mở cửa đã thấy Lục Cảnh Lễ sốt ruột đứng ở ngoài: “Anh ơi, anh đừng vội mắng em, lần này là chuyện gấp thật, anh mà không về Tiểu Bảo sẽ phá
tan hoang cái nhà ra mất! Bọn họ không liên lạc được với anh, cũng không gọi cho Ninh Tịch được, chỉ có thể gọi cho em!”
Lúc này, từ đằng sau vang lên giọng nói tỉnh táo của Ninh Tịch: “Tiểu Bảo làm sao vậy? Tôi lập tức quay về đây!”
Nói xong lập tức cầm túi lên còn thuận tay giúp Lục Đình Kiêu thu dọn đồ đạc: “Mau đi thôi, đi thôi!”
Ba người ngay lập tức quay về nhà họ Lục.
Vừa mới vào trong sân, Ninh Tịch chết sững.
“Cái tình huống gì thế này? Những thứ này là cái gì thế?” Ninh Tịch dụi mắt, kinh ngạc nhìn một đám vật thể hình người sáng bóng bằng kim loại đang
chạy loạn khắp nơi, cô xuyên đến tương lai rồi à?
Lục Cảnh Lễ chớp mắt: “Không nhìn ra à, người máy đấy!”
Ninh Tịch quả thật sắp điên đến nơi: “Đương nhiên là biết rồi… nhưng mà làm sao mà lại lắm người máy thế này?”
Lục Cảnh Lễ đau đầu nói: “Đây chính là một trong những thú vui của Tiểu
Bảo, nhưng nó đã lâu lắm không lôi ra chơi. Lần này thì hay rồi, vừa bị
kích thích một cái liền lôi hết ra, cứ như cảnh tang thi công thành
ấy…”
(*Tang thi: Zombie, xác sống trong tiếng Trung.)
Đám
người máy đang đập phá, đào đất, chạy loạn, ngắt cây bẻ cành, đạp hoa… một con còn nhấc cả một cô hầu gái lên nữa, tiếp theo đó là tiếng kinh
hô của đám người hầu, toàn cảnh hỗn loạn…
Liếc thấy cô hầu gái sắp ngã xuống đất, Ninh Tịch vội vàng lao ra đỡ lấy cô gái ấy.
“Loan Loan, cô không sao chứ?”
Loan Loan còn hoảng sợ vỗ vỗ ngực mình, sau đó nhìn Ninh Tịch với vẻ đấy cảm kích: “Cảm ơn cô Tiểu Tịch! Cô đã về rồi, cô mau đến xem Tiểu thiếu gia đi.”
Ở trong nhà họ Lục, những người hầu, nhất là mấy cô gái,
luôn luôn có thái độ bài xích cảnh giác với Ninh Tịch. Chỉ có Loan Loan
là bởi vì thường xuyên đến đoàn làm phim đưa
nước ép cho cô nên
mới tiếp xúc nhiều. Loan Loan cảm thấy Ninh Tịch không hề ỷ vào chuyện
được Đại thiếu gia và Tiểu thiếu gia yêu thích mà tỏ ra kiêu căng ngạo
mạn, thái độ vừa ôn hoà lại khiêm tốn, dễ nói chuyện, cho nên ấn tượng
của cô về Ninh Tịch rất tốt.
Thấy Ninh Tịch nhanh nhẹn lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, Lục Đình Kiêu ngồi trong xe nhìn ra với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lục Cảnh Lễ thò đầu ra khỏi cửa sổ oán thán: “Tiểu Tịch Tịch, sao cô lại
như thế chứ? Cướp mất phần của tôi rồi? Ôi! Cứu vớiiiiiiiiiiiiiii…”
Đang nói thì cánh tay anh ta đã bị một con người máy tóm chặt lấy.
“Anh ơi, cứu em! Anh mau tắt cái thứ chết tiệt này đi!” Vừa nãy Lục Cảnh Lễ
còn đang gào lên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giờ lại gào lên kêu cứu.
Lục Đình Kiêu làm vẻ mặt thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ: “Lần trước Tiểu
Bảo vừa mới sửa lại chương trình rồi, anh có muốn phá giải cũng mất cả
tiếng.”
“Một tiếngggggg? Tay em hỏng mất! AAAAAA đau, đau…”
“Vậy giờ Tiểu Bảo đang ở đâu?” Ninh Tịch vội vàng hỏi.
“Chắc là đang ở phòng điều khiển.”
Lục Đình Kiêu vội vã xuống xe: “Để tôi đưa cô đi.”
“Được.” Hai người vội vã chạy về hướng phòng điểu khiển.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com