“Vì không
kịp quay về thành phố nên bà ta được đưa đến bệnh viện duy nhất ở thị
trấn. Đêm hôm đó, còn có một sản phụ khác cũng đang vội vã nhập viện…”
“Sau đó thì sao ?” Lục Đình Kiêu hỏi, dù cho anh đã đại khái đoán được sự việc tiếp đó là như thế nào rồi.
Ninh Tịch nhún vai: “Sau đó thì máu chó lắm! Cái bệnh viện nhỏ đó
thiếu thốn nhân lực, quản lý lỏng lẻo, hai bé gái bị bế nhầm, hơn nữa
lại còn nhầm suốt mười tám năm cơ! Anh biết không? Ngay cả nhóm máu của
Ninh Tuyết Lạc cũng giống tôi, thế nên chuyện này vẫn mãi không bị phát
hiện ra!”
“Vậy sau đó tại sao lại phát hiện ra được?”
Ninh Tịch nghiêng đầu cười với Lục Đình Kiêu: “Cái này thì phải cảm ơn ông chú phong lưu không biết tiết chế của tôi rồi!”
“Ninh Diệu Bang?” Lục Đình Kiêu cũng có chút ấn tượng, nhưng cũng
không biết nhiều lắm, chỉ biết ông ta là một tay ăn chơi có tiếng của Đế Đô năm đó.
“Đúng thế, chú Hai tôi là một gã play boy chính hiệu, kết hôn rồi mà
vẫn cặp kè chơi bời với đám con gái bên ngoài, còn cho ra không ít thành quả đâu, ông ta có tổng cộng ba cô con gái và một cậu con trai.”
“Nhà họ Ninh cũng không biết là vì phong thuỷ hay là vấn đề gì, đến
đời này, Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang chẳng đẻ nổi một cậu con trai,
cho nên đứa con trai ngoài giá thú đó mới trở thành đứa cháu trai duy
nhất trong thế hệ này của nhà họ Ninh.”
“Chú Hai tôi trong khoảng thời gian đó đắc ý vô cùng, cho rằng mình
có thể thừa kế gia sản, ai biết được đứa cháu trai duy nhất đó lại bị
phát hiện ra không phải là con ruột. Hoá ra ông ta bị đàn bà bên ngoài
cắm sừng haha! Kế tiếp, anh có đoán ra được không?”
Lục Đình Kiêu cực kì yêu thích nét lanh lợi ánh lên trong đôi mắt cô, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau đó, ông nội cô trong cơn tức giận
đã kiểm tra toàn bộ ADN của con cháu trong nhà một lượt, kết quả phát
hiện ra Ninh Tuyết Lạc không phải người nhà họ Ninh?”
Ninh Tịch vạch đen đầy đầu: “Có còn tử tế trò truyện được nữa không đây… để anh đoán, thật đúng là chẳng thú vị gì cả.”
Lục Đình Kiêu cười khẽ: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Ninh Tịch hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Tra xét xong mới phát hiện
chuyện tôi và Ninh Tuyết Lạc bị nhầm, sau đó thì tôi được đưa về nhà họ
Ninh!”
Thấy cô dùng ngữ điệu nhẹ tênh để nói về chuyện này, Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Bọn họ đối xử với cô không tốt sao?”
Ninh Tịch vốn dĩ không cảm thấy gì, không biết tại sao được Lục Đình
Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu như vậy, trong thoáng chốc cô lại cảm thấy thật
tủi thân.
Con người ấy à, quả nhiên phải được người khác quan tâm thì mới cảm thấy tủi thân, không có ai để ý thì tủi thân cho ai xem?
Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu tủi thân của cô, Lục Đình Kiêu dang rộng hai tay: “Vòng tay của tôi sẵn sàng cho cô mượn này.”
Vẻ mặt của Ninh Tịch có chút kinh ngạc, sau đó nghiêng đầu đi: “Không cần! Anh lại đang dụ tôi phạm tội đấy, biết không?”
Lục Đình Kiêu không nói gì tiếp tục chăm chú nhìn vào cô: “Còn cha mẹ nuôi của cô thì sao, bọn họ có đối xử tốt với cô không?”
Nhắc đến cha mẹ nuôi Ninh Tịch mới có chút vui vẻ: “Bà nội tôi là
người trọng nam khinh nữ, bà ấy không thích tôi, lúc tôi sinh ra suýt
chút nữa thì bị bà ấy trực tiếp ném xuống sông cho chết đuối, sau đó,
còn từng bỏ rơi tôi một lần, nhưng may là ba tôi lại tìm tôi về. Mẹ tôi, bà ấy… cũng đối xử rất tốt với tôi, tôi còn một cậu em trai rất biết
nghe lời nữa!”
Nghe đến đoạn suýt chút nữa thì bị vứt xuống sông chết đuối, tim của
Lục Đình Kiêu đau nhói. Khi nhắc đến mẹ, thần sắc của cô cũng có chút kì lạ, nhưng anh cũng không truy hỏi.
“Tôi rất yêu thích gia đình trước đây của tôi, năm đó khi bọn họ nói
cho tôi biết tôi không phải con ruột, tôi quả thật cảm thấy nhưng trời
sụp đất nứt đến nơi. Nhưng với thế lực của nhà họ Ninh, tôi căn bản
không có sự lựa chọn. Nếu như năm đó tôi kiên quyết không đi thì biết
đâu sẽ khác, nhưng mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com