Lúc Ninh Tịch rời khỏi bệnh viện đã là tối muộn.
Trên bầu trời không có sao cũng chẳng có trăng, trên đường giờ này cũng chỉ lác đác vài chiếc xe cùng vài người đi đường.
Cô thừa nhận thủ đoạn của Ninh Tuyết Lạc quá vụng về, chẳng có kĩ thuật gì, nhưng mà… cô ta lại thành công.
Cô ta luôn dùng thứ mà cô quan tâm nhất đến để đả kích cô.
Ví dụ như Tô Diễn, ví dụ như cha mẹ…
Có lúc cô từng hoài nghi, liệu có phải tất cả đều là cô sai, là cô
quá tệ hại, quá mức quá đáng, cho nên tất cả mọi người đều chán ghét cô, chê cô, vứt bỏ cô…
Cô thậm chí còn nghĩ bản thân cố gắng đến tận bây giờ rốt cuộc là vì cái gì?
Cho dù đến một ngày cô đạt được mục đích, có được trong tay tất cả
thì thế nào, cả thế giới này sẽ có ai để ý tới, cô vẫn chỉ có một mình
mà thôi.
Ninh Tịch thất thần, chẳng có mục đích mà lê bước trên đường, hoàn
toàn không chú ý tới có một chiếc xe màu đen không biển số đang lén la
lén lút đi theo sau lưng cô…
Chờ cô bước tới nơi không người, lập tức có hai người nhanh chóng
xuống xe, một người lấy một cái khăn lông bịt miệng cô lại, một người
lấy dây thừng trói cô, dùng sức lôi cô vào trong xe…
Toàn bộ quá trình không tới năm giây.
Chờ đến khi Ninh Tịch phản ứng lại thì tác dụng của thuốc mê đã làm
cô mất hết sức lực, cơ thể cũng bị trói chặt, không cách nào phản kháng
lại.
Sắc mặt Ninh Tịch tái nhợt, lộ ra một nụ cười khổ.
Đã bị hãm hại lại còn bị bắt cóc, sinh nhật này của cô cũng thật phong phú…
Xe chạy rất lâu, Ninh Tịch bị bịt mắt bằng một miếng vải đen, không
biết cái xe này muốn đi tới chỗ nào, cũng không biết lai lịch của đối
phương là gì.
Là người của Ninh Tuyết Lạc?
Không đúng, hôm nay Ninh Tuyết Lạc đã thắng lớn, không cần phải tốn công vô ích nữa.
Như vậy thì là ai? Gần đây cô đắc tội người nào?
Ngay khi Ninh Tịch cố gắng phân tích, bên tai vang lên tiếng đàn ông gọi điện thoại: “Vâng, Chu tổng… đúng vậy, người đã bắt xong, chúng
tôi đang ở trên đường… Đúng đúng đúng, ngài yên tâm đi, nhất định sẽ
đưa đến cho ngài đúng lúc! Cô nàng này đúng là quá hấp dẫn, làm hai
người chúng tôi cũng
phải rục rịch đây! Ha ha ha, chúng tôi nào dám! Nhất định sẽ không để cô ta tổn thất cọng lông nào đưa đến cho ngài!”
Trong lòng Ninh Tịch sợ hãi, Chu tổng…
Cô đột nhiên nhớ tới vụ đi nhầm phòng ở khách sạn Minh Châu.
Chu tổng này sẽ không phải Chu Hướng Thành chứ?
Chẳng lẽ hôm đó ông ta không được toại nguyện nên vẫn chưa từ bỏ ý định, cho người tới bắt cô?
Ninh Tịch càng nghĩ càng thấy chắc chắn, âm thầm chửi bậy một tiếng, chờ tới lúc cô chuẩn bị nghĩ biện pháp thoát thân thì lại bất đắc dĩ
chìm vào hôn mê. Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, ý thức của cô
tan dần, rất nhanh liền chìm vào bóng tối…
Lúc Ninh Tịch tỉnh lại, phát hiện mình vẫn bị bịt mắt như cũ.
Trong phòng truyền tới tiếng hai người phụ nữ đang nói chuyện, đầu óc cô còn mơ hồ, không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ
nhanh chóng cởi hết quần áo của cô ra, lại thay cho cô một chiếc váy ngủ cực kì mỏng, tiếp theo đó lại vung cái gì đó lên người cô tựa như cánh
hoa…
Ninh Tịch càng nghĩ càng thấy không đúng, cái loại háo sắc như Chu
Hướng Thành nếu như muốn một người đàn bà thì làm sao có thể kiên nhẫn
mà bày trò như này, chắc chắn phải trói lại rồi trực tiếp ra trận. Không những thay quần áo cho cô lại còn rải cánh hoa, thậm chí cô còn ngửi
được mùi thơm của nước hoa do hai người phụ nữ kia xịt cho cô…
Con lợn chết tiệt! Đồ háo sắc! Muốn làm thì cứ làm mịe đi bày vẽ lắm trò, ông ta định làm trò gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com