Nừa đêm…
Tại căn hộ số 6 của Bạch Kim Đế Cung.
Trên giường có một con cún lông vàng đang lăn lộn: “Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ…”
Lôi Minh ngồi trên chiếc ghế sofa phía đối diện, bất đắc dĩ ngáp một
cái: “Cậu đã đờ mờ lần thứ 258 rồi đấy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện
gì?”
Giang Mục Dã lập tức nổi điên: “Đừng nói với em cái gì mà 250 nữa! Em chính là một thằng ngu đang sống sờ sờ đây! Ninh Tiểu Tịch trừ em mất
0.1 điểm đúng là không sai mà! Đờ đờ đờ… em đúng là ngu hết thuốc
chữa! Ghi âm làm cái khỉ gì? Sao không quay video lại chứ? Tại sao, tại
sao…”
(*250: tiếng lóng có nghĩa là thằng ngu)
Khóe miệng Lôi Minh giật giật, hoàn toàn không hiểu thằng nhãi này đang phát điên cái gì?
Bất quá, anh biết chắc một chuyện, mỗi lần cậu chàng này phát điên
đều liên quan đến Ninh Tịch: “Mục Dã, có phải em muốn quay lại với Ninh Tịch không?”
Cả người Giang Mục Dã cứng ngắc như tượng, hung hăng “hừ” một tiếng:
“Em có điên mới muốn quay lại với cô ta! Cũng chính bởi chuyện đó của cô ta mà đến giờ,tối nào ông đây cũng gặp ác mộng!”
Lôi Minh sa mạc lời, nhìn biểu tình y như oán phụ của Giang Mục Dã,
trong lòng rõ ràng thích muốn chết vậy mà vẫn còn dám mạnh miệng.
Thật ra thì anh vẫn luôn nghi ngờ năm đó Giang Mục Dã chơi đùa thành
thật mà thích Ninh Tịch, nếu không thì lúc biết chân tướng, Giang Mục
Dã sẽ không giận đến như vậy.
Còn cảm tình của Giang Mục Dã với Ninh Tịch bây giờ là gì, chẳng lẽ
là vì yêu nên sinh hận? Cũng có thể là vì thứ không có được mãi mãi là
thứ tốt nhất!
Giang Mục Dã đang tiếp tục lăn lộn, di động trên đầu giường đột nhiên reo lên.
Giang Mục Dã hoàn toàn không có tâm trạng đi nghe điện thoại, cuối
cùng vẫn là Lôi Minh cầm di động lên nhìn một cái: “Là cha em gọi này.”
“Cha em?” Giang Mục Dã ngồi bật dậy trong nháy mắt.
Bởi vì cha Giang Mục Dã không đồng ý cho anh ta tham gia giới giải
trí nên hai cha con cứ ầm ĩ với nhau mãi, lâu lắm rồi không thèm nhìn
mặt nhau, sao lúc này lại chủ động gọi điện chứ?
Trong lòng Giang Mục Dã mơ hồ có một chút bất an, lập tức nhận điện thoại.
Cũng vì đã quá lâu không liên lạc cộng thêm việc trong lòng còn có
trướng ngại, nên Giang Mục Dã một tiếng “ba” còn chưa gọi đã lạnh giọng
hỏi: “Muộn thế này, Giang chủ tịch tìm tôi có việc gì?”
Đầu bên kia truyền tới một tiếng thở dài bất đắc dĩ, một giọng đàn
ông cực kỳ mệt mỏi vang lên: “Mục Dã, con về đi, công ty sắp không xong
rồi…”
Giang Mục Dã lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gì mà công ty sắp không xong? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong công ty có nội gián, dự án hợp tác với HN xảy ra vấn đề, bây
giờ ba không tin được ai, chỉ có thể dựa vào mình con. Chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn sự nghiệp hơn nửa đời ba bị hủy trong chốc lát sao?” Giọng
điệu của Giang Đình Quang gần như là đang cầu xin.
Tay Giang Mục Dã siết chặt lấy điện thoại: “Con không thể rời khỏi
giới giải trí! Con cũng đã từng nói sẽ không tiếp nhận công ty!”
“Mục Dã, ba không yêu cầu con rời khỏi giới giải trí, có tiếp nhận
công ty hay không thì cũng tùy con, ba chỉ hy vọng con có thể bớt ra
chút thời gian về giúp ba một tay!”
Giang Mục Dã là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, ông già độc tài,
chuyên chế lần đầu tiên dùng cái giọng điệu hạ thấp mình như vậy khiến
anh ta khó tránh khỏi có chút không chịu nổi, cho nên cũng không lập tức từ chối mà ba phải nói: “Nhưng gần đây con rất bận… Để con cân nhắc
một chút!”
Giang Mục Dã cúp điện thoại, Lôi Minh lập tức ân cần hỏi thăm: “Công
ty của cha em xảy ra chuyện sao? Chuyện nhà là quan trọng nhất, công
việc bên này anh có thể giúp em sắp xếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com