Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 6 Hủy hôn – Botruyen
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 3 năm trước

Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 6 Hủy hôn

” Bốp “

Bàn tay không báo trước rơi mạnh vào khuôn mặt đẹp trai của Dương Phong….

Cái tát rất mạnh, bàn tay Bà Dương còn cảm thấy đau và tê rần, làn da mịn màn hằng rõ năm dấu tay.Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, không khí im lặng như tờ…

-” Mày còn biết đường về nữa à.Sao mày không đi luôn đi.Mày có biết hôm nay mày làm chuyện ngu xuẩn gì không hả?…Tao đánh chết mày…tao không có đứa cháu như mày “

-” Mẹ…mẹ…bình tĩnh đi mẹ “

Dương Tĩnh thấy bà Dương kích động ông nhanh chóng khuyên ngăn bà…

-” Bà nội cháu xin lỗi…cháu biết cháu sai…nhưng cháu không thể thấy chết mà không cứu…Huống gì Chú Mạnh lại có ơn với cháu “

Dương Phong nhìn bà Dương giải thích…

nhưng không thể nào làm tan cơn giận của bà..

-” Có ơn.?Bao năm qua mày trả chưa đủ sao? Gia đình Sơ Mạnh xém phá sản mày cũng ra tay giúp nhà họ Sơ trả nợ… Sơ Linh bốc đồng mày cũng bao dung, dung túng cho nó..lại làm không ít chuyện cho nó…

Vậy mày nói xem, còn muốn trả ơn gì nữa…

Không lẽ vì vậy,mày muốn đem hạnh phúc của mày ra trao đổi…Vậy nếu Sơ Linh nó muốn mày lấy nó mày cũng sẽ làm sao?…

Mày xem Tiểu Thanh là gì,mày có nghĩ đến cảm giác của con bé không?”

Dương Phong cứng họng nói không nên lời…bà nội nói đúng,anh còn gì biện mình….

-” Bà…bà đừng tức giận “
Nói đến đây, giọng cô cũng bắt đầu nức nở…nước mặt rơi nhòe trên má…Dương Phong như bị điểm huyệt, mắt anh cũng đỏ hoe….Trần Nhã đau lòng nức nở…thương xót cho số phận cháu gái mình…

Tuyết Thanh kéo bàn tay anh xuống…nhìn anh lần cuối, rồi nhẹ nhàng nắm váy bước đi…Dương Phong buông lỏng cánh tay..khi thấy cô bỏ đi anh có cảm giác nếu lần này cô đi ra khỏi cánh cửa này…anh sẽ mất cô mãi mãi…Dương Phong xoay người đuổi theo ôm cô từ phía sau…mặt vùi vào hỏm vai cô.

-” Anh xin lỗi…đã làm em tổn thương…đừng đi…nghe anh giải thích được không?…Mọi chuyện không như em nghĩ đâu….”

-” Phong…em mệt…rất mệt…em không đủ sức gắng gượng nữa đâu…xin anh để em về…em muốn nghỉ ngơi “

Cô không quay đầu lại, môi cắn chặt, không cho tiếng khóc bật ra, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi nhòe cả tầm nhìn trước mắt…giờ phút này cô thật sự rất mệt…chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi…

-” Anh…”

-” Tiểu Phong hãy để con bé về nghỉ ngơi đi…Tiểu Thanh nó mệt rồi…”

Bà Dương cắt ngang lời anh…đây là bài học dành cho đứa cháu ngu ngốc…Bà biết tâm tình Tuyết Thanh bây giờ không ổn định nói gì cũng không nghe vào…

Dương Phong nới lỏng tay…

-” Anh đưa em về “

-“Không cần..chú Trần đưa em về được rồi “

Tuyết Thanh cùng Trần Nhã nhanh chóng rời đi…Dương Phong đứng đó như chân đổ chì một khắc này anh thấy tim mình đau nhói…Đau đến hít thở cũng không thông..

Giống như ngày mẹ rời bỏ anh..nỗi đau này không phải là đau lòng khi mất người thân mà là đau đớn, nhói từng cơn âm ĩ, cổ họng nghẹn lại…Anh cũng hiểu ra mình đã yêu cô….vì anh quá tự tin chính mình cứ nghĩ lúc nào cô cũng đứng đó chờ đợi anh quay đầu..nên thờ ơ với cảm xúc của cô…Không, anh sẽ không để cô rời xa anh…dù bất cứ giá nào anh cũng sẽ khiến cô quay về bên anh..

Đêm nay là một đêm rất dài với Dương Phong anh ngồi đó đèn trong sảnh vẫn sáng…suy nghĩ về mọi chuyện xảy ra để rồi căm hận chính mình, càng yêu cô gái nhỏ nhiều hơn…Dù là cách nào cũng sẽ không để cô rời xa anh,anh sẽ sửa lấy lỗi lầm, bù đắp những tổn thương mà cô đã gánh chịu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.