Nhưng sự thật cô đã sai…Đêm hôm đó anh đã không quay lại rước cô..chỉ gọi điện xin lỗi cô vì Sơ Linh say rượu khóc lóc nắm chặt tay áo anh, Bác Mạnh tức là ba Sơ Linh nhờ anh ở lại đợi khi nào cô ấy ngủ rồi hãy về…
Cúp điện thoại,mà cô không biết nên khóc hay nên cười…Tưởng hạnh phúc trước mắt nhưng khi giơ tay ra nó lại ở rất xa mình, cố gắng cách mấy cũng không thể nào nắm được…
Cô biết mình xuất thân bần hèn, không xứng với anh..Nên những năm qua cô đã cố gắng nỗ lực dù không thể nào bằng anh nhưng cũng khiến cho anh hãnh diện khi đi bên cạnh cô…cô luôn nỗ lức cho tình yêu của họ..nhưng anh thì sao? Có bao giờ anh quan tâm đến cảm nhận của cô chưa….
————————–
-” Tối nay là tiệc đính hôn của em..mà sao giờ này em còn ngồi đây…Em muốn người khác nghĩ rằng anh đang vắt kiệt sức nhân viên mình à “
Người mới hỏi cô là Tổng Giám Đốc tập đoàn T&S, Giang Vỹ…Ngoài là boss anh còn là người thầy hướng dẫn cô rất nhiều thứ trong ngành thiết kế, nên cô mới được như ngày hôm nay…nói ra hai người gặp nhau vẫn cần một cái duyên….
-” Còn sớm mà…em vẽ xong bản thảo này sẽ về liền…Tối nay anh không đến sao?”
Đúng vậy tối nay là lễ đính hôn của cô và Dương Phong…Là ngày mà cô mong chờ bao năm nay…
-” Anh sẽ tranh thủ…Chúc mừng em “
Miệng nói lới chúc mừng nhưng ánh mắt lại che giấu sự đau lòng khó nói..Còn nhớ một năm trước, anh ngõ ý với cô..Không sợ uy quyền hay bị đuổi việc cô thẳng thừng từ chối anh…cô nói rằng cô đã có chồng chưa cưới, anh rất bất ngờ sự thẳng thắng và mạnh mẽ của cô, nên không làm người yêu anh bằng lòng làm một người bạn đứng sau lưng quan sát cô gái nhỏ ngày một trưởng thành…
Cứ tưởng cảm giác thích thú đó sẽ dần phôi pha. Nhưng không ngờ được,qua hai năm nay, hàng ngày ngắm nhìn cô, tiếp xúc cùng cô, tình cảm ngày càng đâm rễ không thể nào kiểm soát được..Ai biểu anh là người đến sau thì đành chấp nhận chúc phúc cho cô vậy…
” Reng…reng…”
-” Em nghe…em xuống liền “
Tuyết Thanh cúp điện thoại…đưa bản thảo về phía Giang Vỹ…
-” Giang tổng em về nhé…Bản thảo này anh xem thử, có gì không vừa ý nói em biết nhé”
-” Ừ..em về đi “
Giang Vỹ nhìn cô mỉm cười..
Tuyết Thanh nở nụ cười vui vẻ rồi rời đi…Giang Vỹ nhìn cánh cửa đã đóng mà thở dài..Không cần nghĩ cũng biết cuộc gọi vừa rồi là của ai…Chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, cũng biết người gọi là Dương Phong..Chỉ có anh ta mới khiến Tuyết Thanh vui vẻ như vậy….
Nghe lời anh nói mà trái tim Tuyết Thanh như ai lấy dao đâm vào…cô như người mất cảm giác, chỉ mở to mắt nhìn anh mím môi không trả lời…Dương Phong tỏ ra khó xử, anh biết cô đang tức giận….
-” Phong bà nội con nói đúng…để chú đi tìm con bé là được rồi…”
Dương Phong nghĩ cũng đúng nhưng khi tin nhắn ” tít…tít ” đọc nội dung tin nhắn xong, anh không còn lòng nào suy nghĩ việc gì đúng sai được nữa…
-” Bà nội…cháu về sẽ giải thích sau với bà “
-” Thanh…em chờ anh…anh sẽ về liền “
Nói rồi không đợi mọi người tiếp thu câu nói, đã vội bỏ đi…Sở Mạnh tỏ vẻ hối lỗi gật đầu xin lỗi cũng rời đi….
Tuyết Thanh đứng đó nhìn bóng anh khuất xa, hai tay nắm chặt vào nhau không lên tiếng ngăn cản, không đuổi theo cũng không khóc, mặc mọi người xung quanh xôn xao bàn tàn…Cô nhẹ nhàng nắm tà váy mỉm cười gật đầu chào mọi người rồi quay đầu vào nhà…Chú rễ đi rồi…không phải cô dâu cũng nên đi hay sao?
Cái gì đến rồi cũng đến…..có lo lắng,có bất an đến mấy, khi nó đến cũng phải buông tay chấp nhận, là số kiếp thì không thể nào tránh khỏi…Sau khi tiễn khách ra về, Bà Dương đau lòng nhìn Tuyết Thanh, Trần Nhã thì quay sang chỗ khác lén lau nước mắt…Dương Tĩnh nhìn cô cũng cảm thấy xót xa, cô ngồi yên lặng một góc trên chiếc so pha…vẻ mặt rất bình tĩnh…ánh mắt chung thủy trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ…Thời gian đã hơn 11 giờ mà Dương Phong vẫn chưa về…Cả nhà ai nấy đều sốt ruột…Bà Dương đau lòng mắt cũng đỏ lên..nắm bàn tay nhỏ nhắn đang rất lạnh…
-” Tiểu Thanh con lên phòng nằm nghỉ đi…Dương Phong nó về, bà sẽ đánh gãy chân nó, lấy lại công bằng cho con…nghe lời bà đi con “
Tuyết Thanh không trả lời chỉ nhìn bà Dương nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu, ý bảo cô không sao đâu….
-” Gần mười hai giờ rồi….mà Phong cũng chưa về chắc là đêm nay nó còn bận lo cho Sơ Linh “
Như sợ thiên hạ chưa đủ loạn Lan Nguyệt buông lời vu vơ…
– ” Cô có im không…không nói không ai bảo cô câm đâu….đi…đi về nhà các người đi “
Bà Dương tức giận xua đuổi…Lan Nguyệt cuối gầm mặt..Dương Tĩnh ngao ngán lắc đầu…định bảo vợ về trước thì người gây ra sóng gió tối nay cũng đã chịu về….
Dương Phong bên ngoài bước vào vẻ mặt nôn nóng, lo lắng đi nhanh về phía Tuyết Thanh, lúc này đây anh chỉ muốn ôm cô vô lòng mà thôi….
Nhưng còn chưa đầy một bước chân nữa sẽ chạm vào cô, anh đã phải nhận một cái tát như trời giáng…
-” Bốp “