Khi Dương Hy vừa tròn một tuổi…Cũng chính là ngày cưới của Dương Phong và Tuyết Thanh…Mọi người trong Dương gia điều vui như mở hội..người vào người ra thay phiên trang trí lo liệu mọi thứ… Cả Dương Phong cũng bận tối mặt tối mũi..
Người sung sướng nhất có lẽ là Tuyết Thanh chẳng ai cho cô làm gì..Cả cục cưng cũng bị người khác giành mất..Nhưng có điều không biết bà Dương lấy phong tục đâu ra..trước ngày cưới bắt cô và Dương Phong không được gặp mặt..Thật là không khác gì cực hình mà…
Ngày chờ đợi cuối cùng cũng đã đến…Tuyết Thanh được trang điểm xinh đẹp,trên người mặc bộ váy cưới trắng muốt được thiết kế trên một ngàn viên pha lê…Mái tóc bới gọn gàng sau gáy..trên đầu được cày chiếc vương miệng nạm bằng kim cương…khăn lưới chùm đầu dài qua váy…vô cùng lộng lẫy và kiêu sa….
Vì áo cưới của cô có đính những hạt pha lê nên cô sợ bế Dương Hy sẽ làm bé bị đau.. Đành ngậm ngùi nhìn Trần Nhã bế bé..ngồi một bên hôn lấy hôn để khắp khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc con….đùa giỡn cùng bé…
Bé con của cô hôm nay mặc bộ vest trắng…
ngay cổ còn đeo nơ….đẹp trai vô cùng..bộ dáng không khác gì bản sao của Dương Phong…Đôi má phúng phính…trắng noãn nhìn vào chỉ muốn cắn cho vài phát mà thôi…Được mẹ hôn…bé con nhột nhạt cười khanh khách đến nước miếng cũng chảy ra.
-” Ôi…thiệt là…Tiểu Thanh…con sang phòng Tiểu Phong…Cái thằng hết nói nổi…Nó muốn con thay đồ cho nó,nếu không nó nhất quyết không thay..Đã làm cha rồi mà…thật mất mặt quá đi thôi..Đúng là thằng cháu chết bầm mà “
Bà Dương từ ngoài đi vào…vẻ mặt ghét bỏ tức giận thở phì phò…Bà mới vừa bị thằng cháu trai trời đánh chọc giận đấy mà…
Nhưng khi nhìn thấy cục thịt nhỏ trắng trẻo, cái miệng nhỏ đang phun nước miếng phì phèo, thì tươi cười rạng rỡ..
-” Ôi..Tiểu Hy để bà bế..nào..lớn lên con không được học tính xấu của ba con nghe hôn…”
Không biết nhóc con có hiểu gì không chỉ biết đưa cánh tay bụ bẫm…miệng cười toe toét đòi bà Dương bế…
-” Dạ..không sao..để con qua xem anh ấy một chút..”
******
Cánh cửa mở ra…Dương Phong cứ ngỡ mình đang bắt gặp thiên sứ…Vợ anh đứng đó, váy cưới bồng bềnh…nhìn anh mỉm cười dịu dàng, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cả người cô như phát sáng..Dương Phong đứng dậy chân dài bước đến ôm nhanh cô vào lòng..hai người phụ cô dâu nắm váy..
liếc mắt nhìn nhau rời đi..Anh vùi cả khuôn mặt vào cổ vợ…mè nheo không buông…
Chiếc nhẫn kia trở thành bằng chứng cho lời thề vĩnh viễn của hai người, cầu chúc cho hai người từ nay trở về sau mãi luôn yêu thương nhau, mãi mãi không xa rời, ràng buộc lẫn nhau, vĩnh viễn là một đôi!”
Dưới khán đài ai cũng vui vẻ chúc mừng cho họ…Tiểu Dương Hy hình như cũng cảm nhận được hạnh phúc của cha mẹ…hai tay đập vào nhau miệng cười toe toét…
Tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ đến thế…
**********
Dưới ánh nắng chiều tà Tuyết Thanh mặc chiếc váy trắng dài qua gót chân, cùng Dương Phong tản bộ trên bãi cát trắng mênh mông……Tuyết Thanh tựa đầu lên bờ vai Dương Phong thì thầm…
-” Phong…nếu lúc nhỏ chúng ta không gặp nhau…thì không biết người sánh bước bên anh bây giờ sẽ là ai?”
Bỗng trong đầu cô hiện ra khuôn mặt của Sơ Linh…Một năm trước cô ta để cùng Sơ Mạnh sang mỹ định cư…mọi thông tin về họ bây giờ cũng không ai muốn biết mà cũng chẳng ai muốn nhắc đến…
Dương Phong xoay người cô lại…nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của vợ…
-” Sẽ không có người con gái nào khác “
-” Vì sao?”
Tuyết Thanh cau mày hỏi lại..
-” Vì em là định mệnh của anh “
Tuyết Thanh mỉm cười ngẩng mặt nhận nụ hôn say đắm từ anh..Ánh chiều tà kéo dài hình bóng hạnh phúc của Dương Phong nắm tay Tuyết Thanh sóng vai chậm rãi bước đi trên bãi cát trắng…
Nếu cuộc sống thật sự tồn tại số phận, thì sự bắt đầu giữa cô và anh không gọi là ” Định Mệnh ” vậy còn gọi là gì nữa…Cám ơn định mệnh đã đưa cô và anh đến bên nhau…