Lan Nguyệt một thân hàng hiệu, trang điểm cẩn thận, bước vào quán cà phê…Nhìn phía góc…môi đỏ nhếch nhẹ..
-” Cháu đến lâu chưa…xin lỗi đã để cháu đợi nhé “
-” Dạ..không sao đâu dì…dì à..dì có mua dùm cháu không?”
Sơ Linh…sốt ruột nhìn Lan Nguyệt chăm chú…
-” Đây..của cháu.. Mà Sơ Linh, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa…Dì rất lo lắng cho cháu..”
Lan Nguyệt đẩy ra trước một túi nhỏ, tỏ vẻ lo lắng phiền muộn nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nham hiểm thích thú…
-” Dì…không phải lúc đầu dì chỉ cách cho cháu trả thù Tuyết Thanh sao…Sau bây giờ dì lại hỏi như vậy “
Lan Nguyệt cau mày nhìn cô ta…Thì ra Sơ Linh cũng không phải là đứa ngu ngốc..Bà chỉ nói bóng gió..và giúp cô ta mua thuốc phá thai…giờ cô ta lại kéo bà vô thành một hội…Nếu đã như vậy…bà cũng không cần diễn kịch làm gì…Môi nhếch nhẹ…nụ cười càng đậm….ánh mắt lóe sự ác độc..
-” Cháu thật là…. không phải vì dì thương cháu hay sao..Nhưng việc này cháu làm cho khéo..Nếu việc này vỡ lỡ, cháu biết hậu quả rồi đấy..”
-” Dì..không phải dì đã giúp cháu mua chuộc A Xuyến rồi sao…Còn nữa thuốc này không mùi, không vị, cháu nghĩ sẽ không ai phát hiện ra..Với lại dì cũng đã nói..Hiệu quả
của nó là sau một ngày mới phát huy..lúc đó đâu ai nghi ngờ là do Tuyết Thanh uống thuốc mà bị sảy thai..dì nói đúng không?”
Sơ Linh nhìn gói thuốc mỉm cười với Lan Nguyệt…
-” Ừ..nhưng dù sao..cẩn thận vẫn hơn….Hai ngày nữa sẽ có buổi họp cổ đông..Lúc đó Dương Phong sẽ ra ngoài…cháu lo mà thực hiện…”
Sơ Linh gật đầu..đôi mắt ngây thơ ngày nào giờ chỉ còn lửa hận tràn ngập..che lấp cả lí trí…và tâm hồn….
*******
Dương Phong nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ say trên giường..Từ khi cô mang thai..Bà nội bắt hai người họ chuyển về Dương gia..để mọi người có thể chăm sóc tốt cho cô..Dù ở biệt thự của anh cũng có người giúp việc nhưng bà nội vẫn không yên tâm..Anh thấy như vậy cũng tốt..có nhiều người chăm sóc khi anh không ở nhà,anh cũng thấy yên tâm hơn…Mấy ngày qua anh đem công viêc về nhà xử lý….để còn chăm sóc cho cô..Riêng hôm nay tập đoàn có buổi họp nên anh phải đến công ty..
-” Phong…anh đến công ty à..?”
Tuyết Thanh thấy anh đang thắt cà vạt..cô ôm chăn ngồi dậy…đôi mắt còn lem nhem vẻ buồn ngủ…
-” Hôm nay..ngày họp cổ động..Họp xong anh sẽ về với em”
A Xuyến bưng chén nước thuốc có màu nâu sậm đưa đến Tuyết Thanh…
-” Vâng…cám ơn chị “.
Tuyết Thanh bưng lấy chén thuốc….mấy tháng nay ngày nào cô cũng phải uống loại thuốc khó uống này..nhưng vì bé con nên phải cố gắng…Hôm nay cầm chén thuốc trong tay không hiểu sao, Tuyết Thanh cảm thấy cả người nổi hết gai ốc…cái mùi và vị đắng của thuốc làm cô phát ngáy…
-” Cô Lam cô uống nhanh đi…để thuốc nguội quá sẽ mất công hiệu đấy..”
A Xuyến mắt thấy Tuyết Thanh nhìn chằm chằm chén thuốc mà trái tim của cô ta nhảy lên thình thịch….
-” Khó uống lắm hả con…A Xuyến sao không đem viên kẹo đường cho con bé…cô quên là lúc nào uống thuốc cũng phải có kẹo bên cạnh à?”
Bà Dương cau mày khó hiểu…Đây là chuyện hiển nhiên mà sao A Xuyến hôm nay không nhớ…
-” Dạ…Tôi quên…tôi sẽ đi lấy ngay “
A Xuyến vội vã chạy vào nhà lấy kẹo đường…Vì tâm trạng quá căng thẳng…nên cô ta quên mất…Cầm lấy hai viên kẹo trên tay…A Xuyến thở dài…
-“Thật xin lỗi cô Thanh…tôi không muốn làm vậy với cô đâu…Vì tôi đã đến đường cùng rồi “
Hiện giờ lòng bà rối như là tơ vò….
Tiến chẳng được mà lùi cũng chẳng xong..
Từ lúc bà làm người giúp việc ở đây..Bà Dương đối xử với bà vô cùng tốt…Giờ bà lấy oán trả ơn….bà cảm thấy lương tâm cắn rứt, dày vò lòng bà hàng đêm…Nhưng thật sự bà không có sự lựa chọn nào khác.
A Xuyến đau khổ…lắc đầu dặn lòng không cho phép mình được lui bước…vì nếu bà bỏ cuộc, con trai bà phải làm sao đây..
-” Cô Thanh kẹo của cô “
giấu đi sự khẩn trương A Xuyến đưa kẹo cho Tuyết Thanh…
-” Cám ơn chị…”
Tuyết Thanh cầm chén thuốc lên…chu môi thổi thổi.Tuy qua một thời gian, nhưng thuốc vẫn còn hơi nóng nhẹ…A Xuyến nhìn chén thuốc để cận kề đôi môi của Tuyết Thanh…mà lòng ngổn ngang trăm mối…Không biết nên vui hay nên buồn…hơi thở ngừng trệ…căng thẳng đến khó thở…