Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 13 Anh yêu em – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 13 Anh yêu em

Nói xong nước mắt cũng không kìm được mà rơi lả chả, tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào…Dương Phong im lặng nhìn cô…một tay giơ ra là đã có thể kéo cô trở lại bên đùi mình….Bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô…Tuyết Thanh xoay mặt chỗ khác lại bị anh bá đạo xoay mặt cô lại….

-“Chỉ một chút ủy khuất mà em đã chịu không nổi…Vậy em có nghĩ đến cảm giác của anh không?

Đúng là anh sai…anh chậm chạp trong tình yêu…để em chịu tổn thương…Nhưng tại sao em không cho anh cơ hội để sữa chữa lỗi lầm…mà đã vội vàng xử tội anh…Khi anh hiểu ra,anh đã yêu em thì em nhẫn tâm chơi trò mất tích “.

Anh ngừng vài giây nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang trở nên hốt hoảng…..

-” Anh lật tung cả thành phố thậm chí trở về quê em….ngày đêm như người điên tìm kiếm em mọi ngõ ngách..Nhưng điều thất vọng…Lúc đó anh mới biết em quan trọng với anh ra sao,anh yêu em nhiều như thế nào..Anh đã thề nếu tìm được em..anh sẽ không để em rời khỏi anh..Một lần là quá đủ rồi…Anh sẽ điên mất em hiểu không?”

Nước mắt rơi nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp…Anh yêu cô..anh yêu cô..bao năm qua kết cuộc cô cũng đã chờ đợi được rồi….Tuyết Thanh khóc ngất lên, bàn tay nhỏ nhắn vun lên đấm loạn xạ vào ngực anh…

-” Anh là đồ xấu xa….huhu…tại sao anh không nói…hành hạ em như vậy anh vui lắm phải không huhu…Tại sao em lại yêu người một kẻ xấu xa như anh chứ..huhu “

Nhìn cô khóc đến thở không nổi..Dương Phong cũng rối tinh rối mù…ôm chặt cô vào lòng dỗ dành như một đứa trẻ..

-” Ngoan…là anh sai..là anh sai…anh là đồ xấu xa…đừng khóc nữa mà em….ngoan nào…anh sẽ không làm em đau lòng nữa…tin anh đi…đừng khóc “

Sau một lúc,hứa hẹn đủ điều…cũng khiến cô ngừng khóc…Dương Phong thở hắt ra…Về sau anh sẽ không dại mà chọc cho cô đau lòng nữa, không nghĩ cô lại ăn vạ đến thế..

Hai người nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau…Tuyết Thanh dựa cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào bờ ngực vạm vỡ của anh, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh mà lòng thấy bình yên…như một giấc mơ, khổ đau, nước mắt, cay đắng tủi hờn…hành hạ lẫn nhau nhưng quan trọng họ vẫn thuộc về nhau

…Trãi qua sự chia ly càng khiến tình yêu thêm sâu sắc, trưởng thành hơn…

-” Thanh…Bà nội từ mặt anh rồi…em giúp anh năn nỉ bà dùm anh đi “
Tuyết Thanh nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi..

-” Cô Thanh…cô trở lại rồi…nào lên thăm lão phu nhân thôi…bà ấy nhớ cô lắm “

Nói rồi ông nhanh chân đi trước, gõ cửa vài cái, bước vào…lúc này trong phòng còn có ba người khác..đó là vợ chồng Dương Tĩnh, Lan Nguyệt vùng Sơ Linh….

-” Lão phu nhân cậu Phong về rồi cùng…”

-” Không cho nó vào…Tôi không muốn nhìn thấy nó”

Lời lão Giang chưa nói hết đã cắt đứt bởi tiếng giận dữ của Bà Dương…Lan Nguyệt thích thú nhếch môi…từ ngày Dương Phong bị cấm túc khiến bà thích thú không thôi…

Sơ Linh mím môi, ánh mắt lóe lên, kể từ ngày đó cô chưa gặp lại anh…Cô định chờ qua một thời gian anh nguôi ngoai cơn giận sẽ tìm đến xin anh tha thứ…Cô biết anh rất yêu thương cô, anh không vì như thế mà bỏ mặc cô đâu….Hằng ngày cô vẫn lui tới lấy lòng Bà Dương và gia đình anh….Chỉ cần có thiện cảm từ Bà Dương thì việc lấy lòng anh cũng sẽ dễ dàng hơn…Đêm đó lời lẽ của anh làm cô rất đau lòng nhưng khiến cô buông bỏ anh thì không thể nào…Cô sẽ nhẹ nhàng, ngoan ngoãn khiến anh cảm động rồi yêu cô, khiến cho cả Lâm gia nhận ra rằng cô tốt đẹp hơn Tuyết Thanh rất nhiều…Lúc đó Tuyết Thanh có trở về cũng đã muộn màng…

-” Nhưng…”

Quản gia tỏ vẻ khó xử…muốn nói

-” Không nhưng gì hết…đuổi nó ra ngoài cho tôi “

Bà Dương kiên quyết, cắt ngang lời nói của ông…

Quản gia thầm nghĩ sao không để ông nói…tức chết thật mà….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.