Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 12 Anh đùa đủ chưa? – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 12 Anh đùa đủ chưa?

Dương Phong nhìn nhóc con hết thở dài rồi thở ngắn, anh nhếch môi cười…

-” Sao mà thở dài thế hả..Hay em cũng muốn mặc áo cưới giống Lam…hửm “

Tuyết Thanh quay sang liếc xéo anh..Đúng vậy vừa rồi họ mới đến dự tiệc cưới của Hạ Quân Vỹ và cô vợ nhỏ của anh…Nhìn họ mặc lễ phục trắng sánh bước bên nhau mà đẹp hết phần thiên hạ…Biết Hạ Quân Vỹ vì Tần Lam mà chuẩn bị từng chi tiết trong tiệc cưới làm cô rất hâm mộ…Để mừng tiệc cưới nên cả bọn cùng đi ăn…Càng nghĩ càng thấy tức giận,sao người đàn ông người ta tốt đẹp thế không biết,còn cô lại yêu nhầm một người vô tâm vô phế thế này..Nghĩ thế nhìn đĩa thịt bò Dương Phong mới cắt cho mình…

Tuyết Thanh lấy tay đẩy chiếc đĩa sang chỗ anh..cụp mắt nhìn xuống..lấy ly nước trái cây uống cho hạ quả…

-” Thanh..em tự ăn hay muốn anh đút”

Đây là biện pháp biến thái, gần nửa tháng nay khi cô phản kháng không ăn..anh sẽ ép cô bằng cách dùng miệng của anh,mớm thức ăn cho cô..khiến cô sợ đến mức chỉ còn biết ngoan ngoãn tự giác không dám giở trò chống đối nữa…Nhưng hôm nay cô không sợ bị anh uy hiếp..Đây là nhà hàng lại có mặt đông đủ mọi người cô không tin anh dám manh động..Tuyết Thanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhướn mày khiêu khích..tỏ ra không khuất phục…Nhưng sự thật chứng minh một lần nữa, cô đã đánh giá quá thấp sự biến thái bất chấp không còn biết xấu hổ là gì của Dương Phong..Anh không cần mặt mũi nhưng cô cần được chưa….

Dương Phong nhếch môi, xiên miếng thịt bỏ vào miệng…chuẩn xác ôm mặt cô gái nhỏ hôn ngấu nghiến, lấy lưỡi đẩy thức ăn sang cho cô…Tuyết Thanh xấu hổ đành bất lực nuốt xuống..càng chống đối càng khiến mọi việc tồi tệ đây là kinh nghiệm xương máu khi hai người ở chung mấy ngày qua…Cả đầu còn không dám ngẩng lên..khuôn mặt đỏ như rỉ ra máu..cô còn nghe được tiếng ho khan của đại luật sư Trương Hải…nếu nơi đây có cái hố cô thật sự muốn chui xuống ngay lập tức…

-” Bảo bối…còn muốn anh đút em ăn nữa không?”

Tên mặt dày nào đó, tai không đỏ mặt không biến sắc còn buông lời bỡn cợt…

Vô lại…biến thái…khốn khiếp….Tuyết Thanh nghiến răng chửi thầm trong lòng…

Im lặng…nhẫn nhục…Cô không đấu lại với anh…cho nên chấp nhận yếu thế bị anh ức hiếp…đấy là những hành hạ ngọt ngào mà cô đang gánh chịu…

Giữa những dãy núi cao thấp trập trùng, bao phủ một màu trắng biển tuyết.Trượt tuyết giữa tiết trời rét đậm thu hút rất nhiều du khách…Ai đến đây trên khuôn mặt cũng tỏ vẻ thích thú

-” Chị Thanh…chị biết trượt không?”

Hôm nay cả nhóm đi trượt tuyết, Tần Lam thích thú, ôm tay Tuyết Thanh hỏi nhỏ…

-” Chị biết chút chút “

-” Hửm..đang suy nghĩ gì vậy…Em lo chuẩn bị hành lý…Ngày kia chúng ta về nước”

Tuyết Thanh đưa đôi mắt to tròn đen láy,toát lên vẻ tức giận nhìn anh…

-” Em không về…Anh về một mình đi “

Thoát khỏi vòng ôm của anh,đi nhanh vào phòng…

Dương Phong không giận mà mỉm cười lắc đầu đi vào theo sau…

Lúc này cô đang ngồi trên giường, đầu cuối xuống, môi mím lại…lông mi dài run run đang nhìn vào khoảng hư không, không bắt được phương hướng…Dương Phong thở dài trong lòng..mỉm cười ngồi xuống ôm cô đặt trên đùi…

-” Nhìn anh “

Xoay khuôn mặt đang giận dỗi đối diện với anh…

-” Được..vậy anh sẽ ở đây với em…đến khi nào em chơi chán thì thôi “

Nhìn nụ cười thong thả, mọi chuyện đối với anh như đều không quan trọng, chỉ mình cô nặng tâm, nặng óc suy nghĩ.Một nỗi bi thương,chua xót dâng lên…Tuyết Thanh tức giận, bàn tay nắm lại đẩy mạnh anh ra…đứng bật dậy thoát khỏi đùi anh….giận dữ hét lớn..

-” Dương Phong…Em không phải là con rối của anh…Anh đùa đủ chưa…Em ghét mối quan hệ mập mờ này…Em mệt mỏi rồi…Em cũng ghét chính em…Đúng! em không thể từ bỏ tình cảm mình dành cho anh được..

Nhưng như thế thì sao chứ? Vì biết em yêu anh,mà anh có thể đem tình yêu của em ra để đùa giỡn hay sao?”

Anh giống như thuốc phiện…một khi đã nghiện thì cả đời sẽ đắm chìm không lối thoát..Đau đớn,ngọt ngào hành hạ nhau…

Nhưng dù có đắm chìm, hãy xin cho cô giữ lại một chút tôn nghiêm cho chính mình…Vì mất đi nó cô không biết mình còn lại gì…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.