Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng len qua cánh cửa, chiếu lên chiếc giường êm ái mà Mạch Nham
đang nằm. Có lẽ bởi vì ngủ quá nhiều, cô cảm thấy người mình nhẹ nhõm
hơn, chỉ là cái bụng đói vẫn ọc ọc liên hồi. Ban tay xoa nhẹ cái bụng
đang kêu khóc ầm ĩ kia.
”Cạch”
Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra. Dịch Tử Hiên tay bê tô cháo lặng lẽ tiến vào. Anh không ngạc nhiên
gì khi nhìn thấy cô đã tỉnh dậy mà chỉ nhẹ nhàng nói:
”Tỉnh rồi à?”
Mạch Nham cảm thấy tim mình như ngừng đập khi nhìn thấy bát cháo trên tay
Dịch Tử Hiên. Đây là nam thần của cô đó, anh vậy mà có thể vì cô mà nấu
cháo. Ôi, cô cảm thấy cuộc đời này mình sống thật không uổng chút nào.
”Ăn”
Dịch Tử Hiên không mặn không nhạt đưa thìa cháo lên miệng Mạch Nham khiến
”Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, làm việc xong tôi sẽ quay lại”
Đấy, nam thần của nhà cô tốt tính thế đó, chỉ là một trợ lí bị ốm thôi mà anh cũng đến chăm sóc.
”Vâng”
Dịch Tử Hiên gật đầu, anh hài lòng đi ra ngoài. Bàn tay thon dài nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi quần ra, lạnh nhạt nói:
”Chuyển quần áo của Mạch Nham đến nhà tôi”
Sau đó liền cúp máy. Người đầu dây bên kia hơi sững người, đầu óc vận hành
một cách nhanh nhất để nghe ra vấn đề mà Dịch Tử Hiên vừa nói. À, Ảnh đế nói chuyển quần áo của Mạch Nham đến nhà của anh ấy.
Hả???Chuyển đến nhà của anh ấy sao???
o0o…o0o…
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tạo ra ổ chuột. Dịch Tử Hiên tao nhã
cầm quần áo, giày dép, cà vạt trong tủ ra vứt. Anh lôi hết tất cả các đồ có thể bày được ra rồi cho nó lẫn lộn vào nhau. Sau khi hoàn thành xong công việc tạo ra ổ chuột, Dịch Tử Hiên thoải mái gật đầu.
Đã xong.