Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ – Chương 32 Hiểu lầm?! (1) – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ - Chương 32 Hiểu lầm?! (1)

Author: Dịch Tử Hiên

“Cái này, hình như không được ổn cho lắm thì phải…” – Mạch Nham cười nhẹ, nụ cười khó coi hơn cả khóc. Sao cô có thể để Thiên Vương nhà người ta chở mình về cơ chứ? Cho dù hắn muốn nhưng cô không muốn có được không!!!

“Không sao, tôi sẽ không để em phải rơi vào hoàn cảnh khó xử” – Phong Dịch ưu nhã cười, con ngươi màu lam mê người hiền hòa, môi anh gợn lên: “Nhưng đây là Dịch ảnh đế bảo tôi tới đón em, không đón được người tôi sẽ chết thảm đấy!”

Nam thần? Đôi mắt đen láy quét một vòng quanh người Phong Dịch, nam thần không phải tin tưởng anh ta quá rồi chứ? Nhờ anh ta làm việc hộ như vậy có ổn không?

“Thế nào?” – Phong Dịch dựa người vào cửa xe, mắt hoa đào nhìn theo hai kẻ đã đi xa. Thật biết tức thời…

“Vũ Tình, như vậy có ổn không?” – Phong Tư Dạ giả bộ nàng dâu ngoan hiền quay đầu lại nhìn hai người đang đứng nói chuyện ở đằng sau, bình thường Vũ Tình rất quan tâm cô nhóc này cơ mà, lần này sao lại dễ dàng để Mạch Nham lại cho tên da trắng kia vậy?

“Không cần phải lo. Chỉ cần thằng nhóc kia dám động đến một sợi tóc của Tiểu Nham Nham, tôi sẽ lột da hắn. Hừ, cái loại công tử bột yếu mềm vô dụng…” – Lâu Vũ Tình khinh thường nói. Thật tình cô cũng không muốn để mỹ nhân nhà mình lại cho tên xấu xí kia đâu, nhưng cho dù cô có ở lại đấy thì con mèo nhỏ vẫn khăng khăng đòi bắt Taxi về nhà, thôi thì để thằng nhóc kia lôi mèo nhỏ nhà cô về vậy. Cô việc gì cô chỉ cần lột da, uống máu, nuốt xương hắn là xong: “Hơn nữa tôi đã để thiết bị theo dõi ở dưới đế giày của hắn rồi, cũng phái người đi theo luôn, có việc gì liền xông ra làm thịt cả nhà hắn.”

Phong Tư Dạ rùng mình, khuôn mặt tao nhã mê người lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Vậy giờ chúng ta cùng nhau về nhà nhé? Ba anh rất muốn gặp em”

“Phong Tư Dạ, hiện giờ tôi đang rất bận, không thể đi làm mấy việc này được. Nếu như không muốn thì chúng ta có thể dừng tiệc kết hôn này sang tháng sau, năm sau. Tôi ok cả.”
“Phong Tư Dạ, hiện giờ tôi đang rất bận, không thể đi làm mấy việc này được. Nếu như không muốn thì chúng ta có thể dừng tiệc kết hôn này sang tháng sau, năm sau. Tôi ok cả.”

Phong Tư Dạ im lặng. Khuôn mặt yêu nghiệt như bị co rút lại, chậm rãi xoa nhẹ lồng ngực.

Lâu Vũ Tình dịu dàng mỉm cười, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt.

~…~

“Vậy làm phiền anh, Phong thiên vương.” – Mạch Nham hì hì ngồi xuống ghế phụ, cố gắng không để ý đến bộ dáng vui mừng như vớ được vàng của người trước mắt. Không ổn, thật không ổn chút nào.

Đột nhiên mùi hương bạc hà mát lạnh xông thẳng vào mũi, Mạch Nham đơ người nhìn Phong Dịch “chăm chút” cài đai an toàn cho mình. Khuôn mặt không nhịn được mà phiếm hồng, môi cô mấp máy, muốn nói nhưng lại thôi.

“Cảm ơn” – Mạch Nham cúi đầu, mái tóc đen nhánh che đi khuôn mặt cô, làm Phong Dịch không nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt thanh tú.

Anh ưu nhã mỉm cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”

Chiếc xe từ từ chuyển bánh, Mạch Nham ngó ngó khuôn mặt đẹp đẽ của anh hồi lâu rồi thở dài một tiếng, Phong Dịch nghe thấy vậy liền quay đầu lại: “Nham Nham, làm sao vậy?”

Mạch Nham trợn mắt, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu. Cô quay mắt ra ngoài cửa xe, hưởng thụ làn gió mát lành buổi trưa, đầu óc thanh tỉnh lên không ít. Thôi vậy, dù gì cũng chỉ là tên tôi, gọi Nham Nham Tiểu Nham hay Nham Thạch gì đó cũng chẳng sao cả. Hazzz…

Phong Dịch nhìn qua gương chiếu hậu, anh nhướng mày nhìn vẻ mặt an tĩnh của người trong lòng, trái tim dường như được dịu lại.

Cũng bởi vì đi một quãng thời gian khá dài nên mí mắt bỗng nhiên nặng trĩu, rõ ràng gió vẫn đang đập thẳng vào mặt nhưng sự buồn ngủ vẫn cứ kéo đến. Cô ngáp một cái thật dài, bàn tay thon nhỏ xoa xoa mắt.

“Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ đi, lúc nào đến tôi sẽ gọi.” – Phong Dịch thấy cô như thế thì dịu dàng nói. Thanh âm trầm ấp như violin làm cho cô cảm thấy yên tĩnh lạ thường, cô chẳng từ chối ý tốt của anh nữa, duỗi người về phía sau.

Phong Dịch nhìn khuôn mặt an nhàn khi ngủ của cô, bỗng không khống chế được mà bật cười. Thật là, sao cô có thể không có một chút phòng bị với người khác giới như thế chứ. Lại còn là người luôn muốn tiếp cận cô.

“Thật dễ nghe”

Giọng nói mớ mang theo chút mềm mại như gãi ngứa vào lòng anh. Anh dừng xe lại, thân hình thon dài nhoài qua, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô thiếu nữ đang chìm trong giấc mộng đẹp.

“Ngủ ngon, Nham Nham” – Anh vén lọn tóc trên trán cô sang một bên, thanh âm chứa sự sủng nịnh.

“Ừm”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.