“Ai?”
Dịch Tử Hiên thò tay vào túi quần, cầm chiếc điện thoại lên, mệt mỏi nói.
“Tử Hiên, là mẹ, con không lưu số của mẹ vào máy sao?”
Dịch Tử Hiên nhíu mày, anh cầm chiếc điện thoại lui ra xa. Số điện thoại này đối với anh chẳng mấy quen thuộc,anh làm sao có thể nhớ được người mẹ đã bỏ đi 10 năm trời không một lần gọi điện về cơ chứ? Thật nực cười.
“Sao? Bà gọi tôi có chuyện gì?”
Ngọc Linh Lung ở đầu dây bên kia đơ người khi nghe thấy giọng nói đặc biệt khó chịu cùng mất kiên nhẫn của con trai mình. Căn bản bà chỉ biết mặt con trai của mình qua báo chí mà thôi, nhưng thật không ngờ điều phải trả cho sự vô tâm của bà là giọng nói lạnh lùng của Dịch Tử Hiên.
“Con trai, Hoa Lệ đã về rồi.”
Bà khẽ thở dài, giọng nói không dấu được sự vui vẻ. Nếu có thể tác hợp được cho Dịch Tử Hiên với Hoa Lệ, vậy người được lợi tất nhiên là Ngọc Linh Lung rồi. Còn nếu như không thể…
“Cô ta là ai?”
Tất nhiên anh không muốn đang trong giờ làm việc của mình mà bị người khác cắt ngang với một việc không hề quan trọng. Dơ mu bàn tay lên, miệng Dịch Tử Hiên nhếch lên một đường cong vui vẻ. Sắp rồi, chỉ còn vài tiếng nữa thôi.
“Tử Hiên, sao con có thể quên con bé cơ chứ? Con bé chính là vị hôn thê của con?”
Ngọc Linh Lung thật sự không hài lòng về việc Dịch Tử Hiên đã quên Hoa Lệ. Nhưng biết làm sao được khi mà Dịch Tử Hiên căn bản chưa từng thấy mặt “vị hôn thê” tương lai của mình?
“Tôi bận.”
Túttttt…
Tiếng tút kéo dài làm cho Ngọc Linh Lung ở bên kia sắc mặt đen kịt. Bà không thể ngờ đứa con trai của bà lại có thể đối xử với bà như vậy. Dù bà là người sai khi không đoái hoài gì đến nó, nhưng ai là người gửi tiền để cho nó sống qua ngày cơ chứ? Phận làm con nó còn chưa gọi đến cho bà một cú.
Dịch Tử Hiên sau khi tắt điện thoại khuôn mặt đều ngưng trọng. Nếu như sự việc năm đó thật sự liên quan đến việc Mạch Nham bị mất trí nhớ, vậy thì…hắn sẽ giết tất cả những kẻ liên quan đến vụ việc đó. Kể cả người mẹ “yêu quý” của anh.
“Boss, đoàn làm phim gọi đến.”
Thư kí Trần đứng ở một bên cả người đều mềm nhũn. Chậm rãi đưa điện thoại đến bên tay của Dịch Tử Hiên rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
“Có chuyện?”
Đạo diễn Trần ở đầu dây bên kia tức sắp ói máu rồi. Bây giờ là lúc ông đang như kẻ ăn mày, vừa phải chạy trốn khỏi ma trảo của Tổng giám đốc Phong Thị, vừa phải chạy trốn tiền vay nặng lãi mà ông đã nhất thời vung tay quá trán.
Đạo diễn Trần ở đầu dây bên kia tức sắp ói máu rồi. Bây giờ là lúc ông đang như kẻ ăn mày, vừa phải chạy trốn khỏi ma trảo của Tổng giám đốc Phong Thị, vừa phải chạy trốn tiền vay nặng lãi mà ông đã nhất thời vung tay quá trán.
“Tử Hiên, tôi sai rồi, cậu hãy giúp tôi lần này đi.”
Ông không biết lí do vì sao tổng giám đốc Phong thị lại hủy đi tiền đồ cùng địa vị của ông trong giới Showbiz, sau đó rồi sai người giết ông. Đêm hôm đó ông đang vui mừng đợi tin vui Trần Mỹ Ngọc câu được con rùa vàng thì xuất hiện trước mắt ông lại là thi thể lạnh như băng của Trần Mỹ Ngọc cùng đôi mắt trợn trắng tràn đầy hận thù.
Ông làm sao có thể bình tĩnh nổi khi nhìn thấy thân thể lạnh lẽo của Trần Mỹ Ngọc cơ chứ? Ngay lúc đó ông đã thu dọn tất cả quần áo cùng đồ đạc để chạy trốn.
“Giúp? Ông đang nói chuyện cười với tôi đấy à?”
Dịch Tử Hiên không mảy may dao động trước giọng nói the thé gào khóc của Trần đạo diễn. Lúc trước hắn đã nói rồi không phải sao? Một là thay đổi nhân vật nữ chính thành Mạch Nham, hai là bộ phim sẽ ngừng chiếu. Dù không biết vì lí do gì mà Phong Tư Dạ ra tay với đạo diễn Trần. Nhưng Dịch Tử Hiên lại cảm thấy đây là lần đầu tiên Phong Tư Dạ làm được việc có ích.
“Tử Hiên, cứu tôi, mau cứu tôi.”
Trước mắt đạo diễn Trần bây giờ là một mảng tối mịt, bàn tay lạnh lẽo vuốt từ cổ chân ông vuốt lên làm cho ông suýt chút nữa bất tỉnh. Mạnh chân dẫm vào bàn tay đang nắm lấy chân mình, máu me từ người đó bắn tứ tung lên mặt của ông.
Và người đó không phải là ai khác chính là Thiên Linh, ả tình nhân mà ngày nào ông cũng tìm cách bò lên giường. Là người phụ nữ mà chính mồm ông ta nói yêu thương nhất.
“Aaaaaaaaaaaaa”
******
Dịch Tử Hiên vứt điện thoại lên bàn. Bàn tay ôm bó hoa hồng vào người. Nhanh chóng gửi cho Mạch Nham một tin nhắn đầy nghiêm túc.
“Nham Nham, tôi sẽ đợi em ở khu vườn sau nhà.”