Mạch Nham mơ màng mở
to đôi mắt. Thứ ánh sáng chói lọi của buổi sáng sớm truyền vào khiến cho Mạch Nham nhăn tít mày lại, khẽ dựt dựt tay, liếc nhìn bàn tay to lớn
đang cầm chặt lấy tay mình, Mạch Nham không thể không nghĩ miên man.
Không phải hai đứa bé kia đích thực là cô và anh thời thơ ấu chứ? Tại sao cô
lại không thể nhớ lại được khuôn mặt của hai đứa bé ấy, rốt cuộc cô bị
làm sao vậy?
“Nham Nham”
Dịch Tử Hiên mở mắt, đôi đồng tử
sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào Mạch Nham. Đột nhiên, anh nở nụ cười
tươi rói, đôi mắt tràn đầy cưng chiều nhìn cô.
“Nham Nham, nếu
như đã tỉnh dậy, vậy đi làm vệ sinh cá nhân đi. Chút nữa tôi sẽ dẫn em
đi ra ngoài, hôm nay thời tiết rất tuyệt.”
Nhìn bóng dáng của
Dịch Tử Hiên, Mạch Nham không tựu chủ được mà dơ tay ra phía trước. Cô
rụt tay lại, đôi đồng tử co rút lại. Tại sao nụ cười đó, ánh mắt đó, cô
lại thấy quen như vậy? giống như cô và anh đã biết nhau từ rất lâu rồi
vậy. Tất cả mọi thứ đều quen thuộc đến kì lạ.
Mạch Nham đơ người
bước chân xuống giường. Đôi chân trần không hề cảm nhận được cái buốt
giá toát ra từ sàn nhà. Cô như cái xác không hồn lặng lẽ di chuyển vào
Mạch Nham nhìn vào gương. Từng lọn
tóc theo cánh tay Dịch Tử Hiên chải đều đâu vào đấy, cho dù có hơi đau,
nhưng cô vẫn rất cảm động, Nam thần.
“Được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Mạch Nham cực kì hợp với kiểu tóc này. Nó được bao bọc trong mái tóc búp bê mà Dịch Tử Hiên đã chải, đằng sau tóc được anh bện lại khiến cho nó phồng lên, bên má còn có vài lọn tóc mà Dịch Tử Hiên
để lại.
Nhìn vào trong gương, Mạch Nham thẫn thờ một hồi lâu. Cô như thay đổi thành một người khác vậy, xinh đẹp đến kì lạ.
“Cạch”
Chiếc kẹp tóc hình bông hoa xinh đẹp nhanh chóng được cặp lên mái tóc của
Mạch Nham. Khẽ nghiêng đầu ra trước gương, Dịch Tử Hiên dịu dàng nở nụ
cười
“Nham Nham, đẹp không?”
“Đẹp”
Đẹp, thật sự rất là đẹp. Đưa tay vuốt nhẹ lên nó, Mạch Nham ngửa đầu. Cô giật mình khi
thấy khuôn mặt Dịch Tử Hiên gần sát vào mình, hơi thở ấm nóng của anh
phả lên khuôn mặt cô, khiến cho nó hiện ra một mảng đỏ ửng.
Ngay khi Mạch Nham định mở lời, Dịch Tử Hiên đã cướp trước. Đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng cười:
“Không cần nói gì hết, đây là tôi tặng em.”
Sau khi nói Dịch Tử Hiên còn không quên thơm nhẹ lên khóe miệng đang giương ra của cô rồi nhấc chân đi thẳng ra bên ngoài.
“Tôi đợi em ở ngoài.”