Hai tên vệ sĩ lực lưỡng nhanh chóng lôi cô gái “đáng thương” ra ngoài. Từ
đầu tới cuối Mạch Nham chỉ thấy Lâu Vũ Tình ở một bên dửng dưng một biểu cảm.
”Bộ váy này rất hợp với cậu, mau thử đi”
Lâu Vũ Tình quay người lại, đôi má núm đồng tiền lại nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp
của cô, điệu bộ vui mừng. Mạch Nham cau mi, do dự cầm lấy bộ váy trên
tay Lâu Vũ Tình
”Cái này…”
”Cậu mau thay đi, còn chần chờ gì nữa”
Phong Tư Dạ ngây người nhìn nụ cười xinh đẹp của Lâu Vũ Tình vụt tắt. Từ đầu
tới cuối khi anh xuất hiện, tầm mắt của Lâu Vũ Tình đều không dừng lại ở trên người anh. Đúng vậy, câu nói mà anh nói với Mạch Nham lúc trước là thật chứ không phải đùa, anh thực sự…rất ghen tị với Mạch Nham. Lâu
Vũ Tình nở nụ cười đẹp như thế chỉ có khi ở bên Mạch Nham mà thôi, còn
anh, như là được hưởng ké vậy.
”Vũ Tình, chuyện vừa nãy thật sự không phải như vậy đâu.”
Xương quai xanh mê người lộ ra, bộ váy đỏ ôm sát lấy thân hình nhỏ nhắn gầy
gò của Mạch Nham làm cho cô xinh đẹp đến ngừng thở. Nếu như phóng đại
lên thì đúng là bộ váy này sinh ra để dành cho Mạch Nham, chỉ đáng tiếc
là thân hình nhỏ bé kia ra khỏi bộ quần áo thùng thình trông yếu ớt đến
lạ thường.
”Nham Nham, cậu thục sự quá gầy”
Sau khi quan
sát hết cả người Mạch Nham, Lâu Vũ Tình liền khó chịu nói. Cô biết nhà
của Mạch Nham rất nghèo, vì muốn lên đây để kiếm tiền nuôi em nên Mạch
Nham mới ở lại thành phố H. Nhưng trông bộ dáng gầy yếu của Mạch Nham có lẽ là cô một ngày mải chạy đi chạy lại không ăn được 1 bát cơm tử tế
mất.
”Đến nhà mình đi.”
Chẳng cần suy nghĩ Lâu Vũ Tình
liền khoác tay Mạch Nham, nghiêm túc nói. Dù công việc của cô rất nhiều
nhưng nó có là gì khi so sánh với Mạch Nham cơ chứ?
”Không được.”
Giọng nói trầm ấm ngắt quãng nhanh chóng chui vào lỗ tai của mọi người.