Chú ý: chữ in nghiêng = Xà Ngữ
Trong nháy mắt, lại nửa năm nữa trôi qua. Thời gian này, Voldemort vẫn nán lại trong khu rừng rậm phía sau làng Hangleton nhỏ. Hắn cảm thấy, mang theo Trường Sinh Linh Giá đi khắp nơi không thể nghi ngờ là một hành động vô cùng ngu xuẩn, đặc biệt là sau tình huống hắn đã cất giấu rất kỹ mà vẫn bị tìm ra trước kia. Đồ ăn đã có gia tinh của gia tộc Lestrange đúng giờ dùng pháp thuật chuyển tới, lúc ngủ chỉ cần ếm bùa Báo động cùng đuổi Muggle là được. Địa phương này vốn không một bóng người, ếm thêm bùa chú chỉ là phòng vệ thêm mà thôi. Hơn nữa Nagini cũng không kiên nhẫn được nữa, nó đã tự di chuyển từ rừng cây bụi phát sáng đọng tuyết phía bắc Châu Âu về đây, thậm chí còn tìm được chính xác vị trí của hắn, không thể nghi ngờ con rắn là một lớp phòng hộ vô cùng tuyệt vời.
Có điều, đối với chuyện này, Voldemort lại có chút bất đắc dĩ. Hắn vốn định thu hồi chiếc nhẫn Trường Sinh Linh Giá rồi mới gọi Nagini về, mà con rắn từ lúc cảm nhận được hắn vẫn còn sống liền không kiên nhẫn nổi nữa. May mà cuối cùng nó cũng chịu nghe lời Voldemort, chọn nơi ít người lui tới mà đi, tránh gây ra sự chú ý với đám Pháp sư, Muggle cũng không là tốt nhất. Tuy rằng biết mảnh hồn của hắn trên người nó vẫn chưa đến thời điểm bị tiêu diệt [Kẻ Được Chọn mới chỉ biết đung đưa người thôi mà, hơn nữa nó cũng chưa có đũa phép], thế nhưng sau khi đã trải qua thất bại một lần, ai cũng đều sẽ cẩn trọng hơn, có đúng không?
Từ chuyện này, Voldemort cảm thấy Harry còn trầm tĩnh hơn hắn. Ngày trước, sau khi nghe được lời tiên đoán không hoàn chỉnh từ miệng Severus Snape [khi đó thậm chí hắn còn không biết đó là lời tiên đoán chưa hoàn chỉnh], liền lập tức đi giết cả nhà Potter. Hành động đó quá lỗ mãng, trừ bỏ việc thành công tìm được căn nhà của gia đình Potter ở thung lũng Godric, hắn cảm thấy hắn chẳng làm tốt việc gì cả. Không tra hỏi rõ ràng, không chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng không suy tính đến những khó khăn mình sẽ gặp phải – thậm chí, đến khi quay trở lại lần nữa, hắn cũng vẫn không làm tốt! Còn Harry, thằng nhóc đó đã tự vạch ra con đường ‘đơn thương độc mã tiêu diệt Voldemort’; So với kiểu suy nghĩ của Gryffindor, như thế đã được coi là suy tính rất tỉ mỉ rồi.
Mà sở dĩ hắn nghĩ như vậy, là vì từ trước khi có được thực thể và nghe được suy nghĩ của Harry, có những chuyện hắn không chú ý tới, hoặc thậm chí là không hề hay biết.
Tỷ như chuyện Snape dùng Bế Quan Bí Thuật thành công lừa bịp hắn, khiến hắn thật sự tưởng rằng tình cảm của y đối với Lily Potter chỉ là nhất thời, mà trên thực tế đến tận khi chết y vẫn không quên được ả Phù thủy xuất thân Muggle đó;
Tỷ như chuyện hắn giấu Chiếc Nhẫn Phục Sinh trong căn nhà đổ nát, Dumbledore đã suy đoán đó hẳn phải là một Trường Sinh Linh Giá hoặc vì một nguyên nhân nào đó hắn mới làm như vậy, trên thực tế là vì hắn không muốn nhìn thấy những kẻ đã bị hắn giết chết, ngay cả ảo ảnh những kẻ đó cũng không muốn [đây hiển nhiên cũng là một biểu hiện của sự sợ hãi cái chết], mà cảnh tượng Kẻ Được Chọn nhìn thấy khi lần cuối cùng bước chân vào Rừng Cấm lại ấm áp hơn của hắn biết bao nhiêu;
Lại tỷ như chuyện trong Rừng Cấm, hắn tưởng đã phóng Avada Kedavra thành công, sau lại bị Narcissa Malfoy vì muốn biết tình hình của con trai mà lừa gạt hắn, nhưng kỳ thật Kẻ Được Chọn vẫn còn sống, lại còn thực hiện thành công cú lội ngược dòng, khiến người ta không sao tin được.
Những chuyện như vậy thực sự rất nhiều, Kẻ Được Chọn lại không có khả năng nhớ lại trong một lần, Voldemort mất đến vài tháng mới có thể tổng hợp thành chân tướng hoàn chỉnh.
Đến bây giờ, Voldemort có thể khẳng định một câu: Mặc kệ thứ Dumbledore luôn nói hắn thiếu là gì, ít nhất hắn đúng là không biết chân tướng nhiều chuyện. Lúc mới nhận ra sự hai mặt của đám Tử Thần Thực Tử, hắn vô cùng phẫn nộ; Mà nhìn lại biểu hiện của những Tử Thần Thực Tử trung thành, hắn thực không muốn thừa nhận đó là những kẻ có đầu óc. Đương nhiên, nói thế này thì hơi quá, nhưng giờ nhìn lại quá khứ, Voldemort cảm thấy hắn mới là ngu ngốc nhất – uổng phí cả đời để gửi gắm ước muốn bất tử vào Trường Sinh Linh Giá, nhưng thực tế đến cả Bảo Bối Tử Thần cũng chỉ chuyện phiếm, mà đời trước, đến tận lúc chết hắn cũng chưa từng nghe đến!
Đây là sai lầm tuyệt đối không thể phạm phải lần nữa! Hắn vốn tưởng rằng mình thông hiểu tất cả bí mật của thế giới pháp thuật, nhưng thực tế lại trả cho hắn một cái tát đau điếng. Cho nên, dù Voldemort không tình nguyện, hắn cũng quyết định bắt đầu học về những pháp thuật cùng tri thức mà trước kia hắn vẫn luôn cho rằng vô dụng. Hắn trở về lần nữa tuyệt đối không phải để một lần nữa bại dưới tay Kẻ Được Chọn!
Nghĩ đến đây, Voldemort lại nghĩ đến nguyên nhân khó hiểu khiến hắn trở về. Hắn có thể khẳng định, nguyên nhân không phải do bùa chú của Lily Potter – bùa chú bảo vệ kia hẳn đã không còn tác dụng từ khi Kẻ Được Chọn trưởng thành, cho nên không có khả năng kéo hắn về quá khứ được. Vậy thì, khả năng lớn nhất còn lại là do địa điểm – Hogwarts.
Từ ký ức của Harry, Voldemort biết được, Dumbledore luôn nói hắn không thể khẳng định mình biết hết mọi bí mật của Hogwarts [Voldemort khinh miệt nghĩ, đương nhiên, ngay cả nguyên lý hoạt động của Phòng Cần Thiết hắn còn chưa rõ!]. Mà vì vòng nguyệt quế, nhất định hắn sẽ trở lại Hogwarts. Lần này hắn nhất định sẽ tìm được nguyên do…
Đúng lúc này, trước mắt Voldemort lại xuất hiện hình ảnh một căn phòng của Muggle. Lần này có rất nhiều người, cả tá nhãi con đang chơi trò chơi âm nhạc gì đó, lúc chạy lúc ngừng. Qua tầm mắt của Kẻ Được Chọn, hắn chỉ có thể nhìn thấy những ô vuông dưới sàn, cho rằng chỉ số thông minh của Muggle quả nhiên thật đáng buồn [hoàn toàn không nghĩ đến hiện tại Harry mới hơn bốn tuổi]. Tiếng nhạc leng keng vẫn vang lên, nhưng Kẻ Được Chọn chợt phát hiện, né được gậy ba-toong vung tới trong gang tấc. Tầm mắt nâng lên, cây gậy ba-toong đang trong tay một mụ đàn bà to béo, Voldemort cảm thấy khuôn mặt đỏ tím tái kia rất quen mắt – dượng của Harry cũng có khuôn mặt như vậy. Mụ đàn bà kia giống như hoàn toàn không để tâm mình vừa làm gì, la lớn: “Bảo bối Dudley, mau lên nào, vượt qua thằng nhãi dơ dáy này!”
Voldemort lập tức hiểu ra. Có người không muốn Kẻ Được Chọn thắng thằng anh họ của nó nên cố ý ngáng chân. Chuyện này từng xảy ra khi Voldemort còn ở cô nhi viện, nhưng sau đó, hắn đã khiến đám trẻ kia phải câm miệng – đương nhiên cách thức của hắn không hề quang minh chính đại. Có điều, nhìn vẻ mặt của Kẻ Được Chọn, có vẻ như nó không hề có ý nghĩ kia: nó chỉ dừng lại, chớp chớp mắt mấy cái, rồi hướng tới một mục tiêu xa hơn.
“Đúng là ngu hết chỗ nói!” Mụ đàn bà kia lớn tiếng nói, có thể nghe thấy vài giọng nói nhỏ hơn phụ họa. Tầm mắt không quay lại, mà vẫn nhảy tới phía trước.
Cho dù Voldemort thật sự không thích Kẻ Được Chọn, lúc này cũng chỉ hận không thể dùng đũa phép gõ nó một cái. Dù thế nào đi nữa, mi cũng là một Pháp sư! Tại sao lại để Muggle làm nhục như thế? Bắt Kẻ Được Chọn tay không đũa phép tự không chế pháp thuật của mình đúng là có chút khó khăn, nhưng tốt xấu gì cũng nên làm chút gì chứ? Lúc đối mặt với hắn, Kẻ Được Chọn tỏ ra là một con sư tử Gryffindor dũng khí lắm cơ mà [tuy nói đúng ra là lỗ mãng], không phải sao? Mà lúc này, đối mặt với sự châm chọc, khiêu khích như vậy, Kẻ Được Chọn lại không có phản ứng? Hắn nên cảm thấy may mắn vì trong đầu Kẻ Được Chọn chỉ nghĩ đến chuyện tiêu diệt hắn, mà không thèm phản ứng với gia đình dì dượng?
Không thể không nói, cảm xúc tức giận này đương nhiên không chỉ mới có một lần. Voldemort đã bất đắc dĩ tiếp thu suy nghĩ cùng những chuyện xảy ra xung quanh tiếp Harry gần hai năm, sự hiểu biết của hắn về căn nhà số 4 đường Privet Drive cũng giống như hiểu biết của hắn về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ – tuy rằng thật ra hắn không hề muốn biết. Kẻ Được Chọn đã hạ quyết tâm, cũng đủ kiên nhẫn chịu đựng cuộc sống khốn khổ ở thế giới Muggle, chờ đến ngày thư của Hogwarts được gửi tới, mới có thể từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Voldemort đã thực sự tuyệt vọng với Bế Quan Bí Thuật của Harry. Lúc mới đầu, hắn còn có suy nghĩ, với trình độ Bế Quan Bí Thuật của Snape, dạy dỗ đám học trò là chuyện quá đơn giản; Về sau, khi tiếp thu thêm vài việc lẻ tẻ khác nữa, hắn mới phát hiện những buổi học Bế Quan Bí Thuật đúng là một thảm kịch, nếu không muốn nói là chiến tranh; Cuối cùng, theo thời gian, Voldemort không thể nào không kinh ngạc lại bất đắc dĩ thừa nhận, ý thức phòng bị của Kẻ Được Chọn gần như bằng không.
Rõ ràng đã nhận ra tình thế lúc này đã hoàn toàn khác với ngày trước, không phải sao? Tuyệt đối sẽ không có cái gọi là may mắn như trước kia nữa! Voldemort hắn không ngại lập tức tạo ra một trận quyết chiến! Voldemort vô cùng muốn rít gào vào tai nó như vậy. Tuy rằng từ lúc tiếp thu ký ức của Harry, hắn chưa từng có một hành động kích động nào – ngay cả những lúc đã nghĩ đến hắn vẫn không có làm. Điều này đủ để thấy, hắn sắp bị đài phát thanh có mặt khắp nơi này làm cho phát điên rồi.
Từ trước đến giờ Voldemort chưa từng nghĩ đến, có một ngày hắn nhận ra có một việc còn khổ sở hơn cả dung hợp Trường Sinh Linh Giá – phải biết rằng phản ứng của hắn khi đó đã dọa tất cả sinh vật trong phạm vi mười dặm Anh quanh rừng rậm. Nếu không phải hắn có thói quen dùng Bế Quan Bí Thuật [tất cả Pháp sư cao minh đều sử dụng bùa chú này hữu ích này khi cần thiết, bởi vì trong lúc đối đầu, không có gì nguy hiểm hơn việc tiết lộ suy nghĩ của mình cho đối thủ], hắn tin chắc Harry sớm đau đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, mức độ tuyệt đối đau hơn lúc vết thẹo trên trán nó thiêu đốt vài lần.
Không sai, trừ việc này ra, tất cả đều có thể xem như thuận lợi. Voldemort buộc sự chú ý của mình quay lại với Trường Sinh Linh Giá – mặt dây chuyền, Chiếc Nhẫn Phục Sinh, Chiếc Cúp Hufflepuff, Nagini, cuốn nhật ký, còn cả hai mảnh hồn trên vòng nguyệt quế để tại Hogwarts và trên người Kẻ Được Chọn nữa.
Voldemort theo bản năng siết chặt đũa phép. Kẻ Được Chọn mất mấy năm nữa mới có thể cẩm được đũa phép, hắn còn rất nhiều thời gian. Hắn nên nghĩ đến việc dùng cách nào để qua mắt được Dumbledore, đồng thời trấn an được vài Tử Thần Thực Tử biết hắn còn sống, bố trí cục diện mới, đợi đến khi Kẻ Được Chọn phát hiện ra, đối mặt với nó sẽ chính là cạm bẫy liên hoàn. Kẻ Được Chọn kiên nhẫn, hắn càng kiên nhẫn hơn.
Nghĩ đến đây, Voldemort nhảy xuống từ cành cây hắn đang ngồi, nhưng khi tiếp đất lại không gây ra một tiếng động nào. Hắn đang trú ngụ trong rừng rậm nguyên sinh, đây là nơi vô cùng bí mật và an toàn. Có điều, hắn còn chưa đi được hai bước chân, phía sau chợt vang lên một giọng nói. “Voldy, ngươi lại muốn đi đâu?”
Voldemort không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được một con rắn rất dài đang trườn ra từ một bụi cây rậm rạp. “Lại muốn chuồn đi sao?”
Nếu đám Tử Thần Thực Tử nghe thấy giọng điệu này, khẳng định sẽ tưởng rằng mình gặp ảo giác: Kẻ nào lại dám nói với Chúa Tể Hắc Ám như vậy? Mà nếu Muggle nhìn thấy cảnh tượng nào, khẳng định sẽ bị dọa đến bể cả lá gan: Bởi vì giọng nói bọn họ nghe thấy không phải tiếng Anh, mà là thứ âm thanh rin rít chói tai. Nhưng với Voldemort thì hoàn toàn ngược lại, hắn chỉ nói ngắn gọn: “Đang chuẩn bị gọi ngươi, Nagini. Ta có một kế hoạch du hành, ngươi có hứng thú cùng đi không?”
“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là có.” Con rắn không chút do dự đáp. Nó trườn tới bên cạnh Voldemort, cái đầu hình tam giác dựng lên: “Ngươi lại làm gì với linh hồn của ngươi rồi? Hình như nó lại thay đổi.”
Voldemort biết con rắn muốn nói đến khuôn mặt của hắn. Lúc phân cắt linh hồn, khuôn mặt của hắn đã bị biến dạng, đến khi linh hồn dung hợp lại cũng có hiệu quả tương tự. Thế nhưng với thẩm mỹ của loài rắn, hắn không thể biết chính xác lúc này khuôn mặt của mình đã biến đổi thành thế nào, hắn chỉ đưa tay sờ mặt một cái, rồi nói. “Không quan trọng.”
“Đúng thế.” Con rắn đồng ý nói. “Dù thế nào, ngươi vẫn mãi là Voldy, dù ngươi có biến thành dáng vẻ ta căm ghét đến thế nào.” Nó quấn đuôi lên chân Voldemort, ý bảo hắn có thể Độn Thổ: “Dù thế nào, ta đều phải đi cùng ngươi.”
Voldemort cúi đầu nhìn nó, ánh mắt có chút phức tạp. Từ sau khi hắn thu hồi mảnh hồn ký sinh trên người Nagini, vốn tưởng rằng lực khống chế với nó sẽ giảm; Nhưng sự thật chứng minh, hắn chỉ lo lắng thừa – ngoại trừ việc nó oán giận lớp vảy màu xanh biếc xinh đẹp của nó biến thành màu xanh đen, thì nó không hề có ý kiến gì cả. “Ta không có bạn bè, nhưng ngươi được tính là một, Nagini.” Hắn đột nhiên thấp giọng nói.
Đồng tử một vạch kẻ của con rắn như biến thành hình tròn. “Giờ ngươi mới nhận ra sao, Voldy?” Nó nói với giọng điệu như vừa bị xúc phạm. “Chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, giờ ngươi mới có cảm giác này sao?” Con rắn chất vấn.
“Đương nhiên không phải.” Voldemort vuốt vuốt cái đầu nhọn đầy vảy mịn của con rắn trấn an, ngay sau đó cả hai liền biến mất. Trong rừng rậm chỉ còn lá cây bị cuộn lên.
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem V muốn đi đâu?