“Diệu Nghiêm sư huynh nói Phục Hổ Tự ta có dị bảo, chứng cứ ở đâu?” Phía sau hòa thượng Quan Nguyệt của Phục Hổ Tự, một trung niên hòa thượng đột nhiên mở miệng kêu to, không đợi Diệu Nghiêm kịp nói, giọng hắn có vài phần khinh thường: “Ta là người xuất gia, trong mắt làm gì có cái gì “bảo” hay không “bảo“, cái gọi là chân chính là không quan. Tục tức là giả quan. Giữa là trung quan.* Diệu Nghiêm sư huynh mồm kêu một chữ “Bảo“, là thế nào. Ta là người xuất gia, kể cả núi vàng núi bạc cộng lại, cũng chỉ là đống phân bón tầm thường! Hà huống một chữ Bảo?”
Người này vừa mở miệng, Quan Nguyệt thiền sư gật đầu, mỉm cười nói: “Sư đệ nói không sai, người xuất gia nên như thế. Cái gì Bảo hay không Bảo, cũng là một chữ Không mà thôi. Trong mắt người xuất gia chẳng nên phân biệt làm gì.”
Chung quanh đông đảo tăng nhân Phục Hổ Tự đều gật đầu kêu phải.
Tiểu Lôi nhìn trung niên hòa thượng vừa nói, vẻ mặt ôn hòa, bộ dáng lại trang nghiêm, lại nhịn không được cười thầm.
Thì ra hắn nhận ra người này. Khi Tiểu Lôi lần thứ hai về núi, chính là hòa thượng này dẫn hai người Nguyệt gia là Nguyệt Tinh Nguyệt Sơn tới phái Tiêu Dao tìm mình. Hòa thượng mặc dù nhìn qua trang nghiêm, nhưng thật ra cũng có vài phần giảo hoạt. Giờ phút này đại nghĩa lẫm liệt, trước kia một mực khuyên mình cùng Khinh Linh tử xuống núi, đơn giản chính là muốn đem hai Sát Tinh ra khỏi Nga Mi sơn, tư tâm trong đó, Tiểu Lôi há không biết? Tăng nhân này ngày đó giảo hoạt như thế, giờ phút này trên mặt lại ra dạng cao tăng đắc đạo, bộ dáng lẫm nhiên bất khả xâm phạm, thật là buồn cười.
Nghĩ tới đó, hắn hạ thấp giọng, hướng Ngọc Hư Tử hỏi: “A, Thiên Thai Tự. Là chùa gì? Ngươi có nghe nói qua chưa?” Hắn giảm thanh âm, tiện tay bắn ra một luồng sóng âm, vô thanh vô tức đem hai người bao vào trong, che dấu hết thảy động tĩnh. Hai người nói chuyện, phía dưới tự nhiên không ai nghe thấy.
Ngọc Hư Tử nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thiên Thai Tự? Hình như có nghe qua, cũng không phải tông môn nổi danh gì. Nhưng Phục Hổ Tự, cũng là phật môn chánh tông trên núi Nga Mi, được xưng Nga Mi đệ nhất phật môn, như thế nào lại bị một Thiên Thai Tự tới tận cửa khi dễ?”
Tiểu Lôi bĩu môi : “Xem đi rồi biết.”
Diệu Nghiêm hòa thượng của Thiên Thai tự nghe đối phương nói xong, cười ha ha, hỏi lại: “Xin hỏi quý tự, vị cao tăng nào vừa nói? Chẳng hay là là thủ tọa ở đây?”
Trung niên hòa thượng chắp tay cúi đầu: “Bần tăng là Quan Giác. Chẳng qua là quản lý chút tạp vụ trong chùa, danh xưng cao tăng ta không dám nhận. Bần tăng một là không hiểu thiền lý cao thâm gì, hai là không phải là chủ trì, ba là không hiểu Bảo hay không Bảo, nếu tự xưng là cao tăng, chẳng phải là diễn hề hay sao?”
Hắn nói chuyện không chút khách khí, mấy câu nói đó, giống như chỉ vào mặt mũi đối phương mà mắng. Mặt Diệu Nghiêm nhất thời đỏ lên. Hắn vốn mặt đỏ, lúc tức giận khuôn mặt phảng phất như rỉ máu, hậm hực hừ một tiếng: “Quan Giác đại sư ngôn từ sắc bén, lời ngụy biện này, không phải của chánh đạo.”
Quan Giác lại không thèm để ý, thản nhiên nói: ” Chuyện này thật là kỳ lạ, tiểu tăng khổ tu trong chùa, cũng không chạy đến miếu đường của người khác tầm Bảo. Lại càng chưa từng đứng chặn ở cửa sơn môn người ta, vậy ngụy biện ở chỗ nào?”
Diệu Nghiêm nhất thời giận dữ, đang muốn thóa mạ. Hòa thượng mặt đen bên cạnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, Diệu Nghiêm nghe thấy thanh âm đó, lập tức trầm trầm thở ra một hơi khẩu khí, chẳng dám phát hỏa, hình như rất sợ hòa thượng mặt đen.
Suy nghĩ một chút, hắn mới thu liễm tức giận, trên mặt một lần nữa khôi phục nụ cười, thần sắc cũng như thường, cười mỉm nói: “Quý tự tăng nhân miệng lưỡi sắc bén, bần tăng xin lĩnh giáo. Chỉ là chữ Bảo đó, vẫn còn có thể thương lượng. Đúng như Quan Giác đại sư nói, ta là người xuất gia, kim châu mỹ ngọc, tự nhiên không không coi vào trong mắt. Đó chỉ là người phàm, nhưng phật có dạy: Vì quốc gia cống hiến gọi là Bảo tàng. Xuất gia lập đạo cũng là Bảo tàng. Đều rất quý báu! Huống hồ ta là Phật môn đệ tử, tất nhiên biết đến Phật gia tam bảo!”
Dừng một chút, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, không phiền không lo, không hoảng hốt không vội vàng chậm rãi nói: “Huống hồ bần tăng biết, ngay cả ta là người xuất gia, nếu là nói đến vì kim châu mỹ ngọc, tục gia chi bảo, nếu theo suy nghĩ phiến diện, cho rằng là vật vô dụng, cũng là có chút lệch lạc, cũng không phải là phật môn đại đạo!! Đại sư có từng nghe cau nói: Châu ngọc tuy giá trị bằng vô số bảo vật. Phải buôn bán mới dùng được…Nếu Phật tổ đã nói như vậy, vậy, vậy tục bảo phàm gian cũng không phải vật vô dụng, chỉ là chưa được tận dụng thôi!”
Hắn nói liên tục, miệng thao thao Phật tổ dạy, thiền lý gì đó, mặc dù có vài phần giảo biện, nhưng tinh tế mà nói, cuối cùng không có người nào phản bác được.
Quan Giác hòa thượng bỗng tắc giọng. Ấp a ấp úng, không nói ra lời.
Hắn mặc dù so với đám hòa thượng cổ hủ trong chùa linh hoạt hơn một chút, nhưng dù sao cùng là hòa thượng, nếu trước chúng nhân hắn phản bác lời Phật tổ nói là sai rồi, hắn vạn lần cũng chẳng dám nói. Nhưng Tiểu Lôi thì ngược lại, mặc dù nghe không hiểu được mấy cái gì phật hiệu phật kinh mà Diệu Nghiêm hòa thượng nói, chỉ nhìn người này vừa rồi còn tức giận vẻ mặt sửng cồ đỏ lừ, bộ dạng giống như gà chọi, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vững vàng trở lại. Chỉ với bản bản sự thay đổi sắc mặt này, đã khiến cho Tiểu Lôi bội phục.
“Đây mới là chân chính là vô sỉ, bản sự này, ta mặc dù tự cho là vô lại, vẫn không thể theo kịp! Da mặt dày đến vô hình, tâm địa đen mà vô sắc! Cao! Thật sự là cao a!”
Diệu Nghiêm hòa thượng một phen giảng pháp, làm chúng nhân yên lặng không nói được gì, có vài phần đắc ý, ánh mắt chậm rãi đảo quanh, cười nói: “Không biết các vị nghĩ lời nói tiểu tăng ra sao?”
“A di đà phật!” Phục Hổ Tự trụ trì Quan Nguyệt Thiền sư cất cao giọng nói: “Diệu Nghiêm pháp sư cải chày cải cối, đạo ngụy biện này ta tự nhận không bằng.” Hắn nhấn mạnh hai chữ “Ngụy biện”, là trêu chọc đối phương ỷ vào kiến văn uyên bác, cố chiết giải ngụy biện phật kinh mà thôi.
“Bảo hay không Bảo, cách nói không giống nhau, cũng không thể một mực nói ra hết. Nếu là kinh văn của cao tăng tiền bối, ta tự nhiên cũng có thể coi là trân bảo. Nếu là có xá lợi cao tăng của tiền bối viên tịch, càng phải lập tháp phật mà bảo tồn. Đó là phật gia chi bảo của chúng ta.” Quan Nguyệt thấp giọng nói: “Chỉ là không biết Diệu Nghiêm pháp sư đường xa mà đến, muốn tìm cái gì Bảo? nếu là mấy bộ kinh thư, mặc dù là sách quý hiếm, phật từ bi phổ độ tế thế, ta đây cũng không dám dấu diếm, mấy bộ kinh thư, cũng từ bỏ.”
“Ha ha ha ha ……” Diệu Nghiêm cười to vài tiếng, lạnh lùng nói: “Kinh thư sao, bản tự Thiên Thai chính là Thiền tông, kinh thư mặc dù không nhiều lắm, mấy ngàn quyển cũng gọi là có, cũng sẽ không từ xa xôi đến cầu. Xem Quan Nguyệt đại sư nói như thế, là đuổi chúng ta sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Quan Nguyệt tính tình cho dù tốt, cũng không khỏi có chút tức giận.
“Hừ, Thiền Sư nổi giận, nhưng chỉ là làm bộ. Nếu ta nói Bảo vật, chẳng lẽ Thiền Sư để cho tiểu tăng trước mọi người nói ra sao?” Bộ dạng Diệu Nghiêm vẫn không hoảng hốt.
Quan Giác bên cạnh lập tức nói: ” Bảo hay không Bảo, ngay cả chùa ta có bảo vật, sao lại phiền đại sư nghi vấn? Nếu là từ xa tới cầu bảo, vậy nể tình phật môn đệ tử, mọi người cùng nhau tham tường phật pháp, hỗ trợ kiểm chứng. Đại sư muốn gây khó khăn, không giảng đạo lý, ngược lại không giống đến cầu, mà giống như đến cướp vậy!”
Diệu Nghiêm hắc hắc cười lạnh, nhưng không trả lời, chỉ là hướng hòa thượng mặt xanh bên cạnh cười nói: “Sư đệ, xem ra Phục Hổ Tự cao tăng cố tình cùng ta kiểm chứng một hai chiêu, nếu người bên kia có nhã hứng như thế, ta sao có thể không phụng bồi? Đệ ra mời vị Quan Giác đại sư này ấn chứng chứ!”
Hòa thượng mặt xanh gật đầu, chậm rãi đứng lên, từng bước tiến lên, trầm giọng nói: “Quan Giác đại sư, bần tăng Diệu Tâm, xin lãnh giáo phật pháp cao thâm của đại sư!”
Một câu nói của hắn, từng chữ từng chữ, phảng phất như phun ra từ trong miệng! Từng chữ kinh động như sấm sét! Chúng tăng nhân cảm thấy như có còi báo động vang lên, phảng phất mười bảy mười tám cái nồi đồng thời vang lên, trong lúc nhất thời tu vi hơi yếu, suýt nữa không đứng thẳng được, gần như té xỉu. Nhìn thấy hòa thượng mặt xanh chỉ một câu nói, khí lưu trào dâng, oanh oanh ầm ầm, làm ngói đại điện rung động phát ra âm thanh, ngay cả cái chuông to ở hậu viện một cũng bị chấn động, phát ra tiếng ùng oàng!
Tu vi kiểu này, chúng tăng nhân Phục Hổ Tự tâm thần còn sáng suốt đều khiếp sợ!!
Quan Giác hòa thượng sắc mặt đột biến, nhịn không được hít một hơi.
Hòa thượng mặt xanh cười lạnh hai tiếng, đột nhiên tăng bào rung lên, chậm rãi dùng ba ngón tay nhặt lấy một mảnh lá rụng trên mặt đất, trên mặt cười lạnh ……
Lại thấy vù một tiếng, trong tay lập tức hiện ra một ngọn lửa kim sắc, phiến lá ở trong ngọn lửa, nhưng lại không bị thiêu đốt, vẫn xanh biếc!
Chiêu thức ấy càng thêm kinh nhân. Quan Giác biết mình tuyệt đối không phải đối thủ, bất đắc dĩ liếc nhìn trụ trì Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt Thiền sư chậm rãi đi phía trước từng bước, thở dài nói: “Ngã phật từ bi, để cho bần tăng lãnh giáo một chút phật pháp của vị đại sư này!”
Nói xong, hắn cũng chậm rãi cầm lên một mảnh lá rụng, nhưng khác với hòa thượng trẻ, hắn tiện tay nhặt lên, một mảnh lá cây héo vàng. Không phải lấy loại chồi non xanh biếc như hòa thượng trẻ.
Quan Nguyệt Thiền sư cầm chiếc lá nơi tay, trên mặt cũng mỉm cười. Nhưng hắn cũng không lớn tiếng hét, cũng không vận khí, tự nhiên từ đầu ngón tay nhóm lên một tia hỏa quang nhu hòa.
Ngọn lửa không hồng không kim, chính là một mảnh đa sắc, lại phảng phất mơ hồ mang theo vài phần ấm nhu hòa áp. Ngược lại nhìn không giống hỏa quang, mà như đang nuôi dưỡng một chiếc lá khô bình thường kia vậy.
Chỉ chốc lát, trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, phiến lá cây vàng khô giữa những ngón tay Quan Nguyệt Thiền sư, chậm rãi chuyển thành màu xanh! Dần dần biến thành một chồi non!
Chiêu thức này so với hòa thượng trẻ tuổi lại cao minh hơn một tầng! Người trong chùa, ngày thường rất hiếm thấy phương trượng bản tự thi triển thần thông, giờ phút này nhìn thấy, không khỏi kinh thán!
* Không quan, Giả quan, Trung quan: Thế giới quan trong đạo phật, mang ý nghĩa siêu thoát khỏi trần thế – nếu thấu triệt được – ND