Tiên Âm nằm sóng xoài trên đất, rõ ràng đã không thể khống chế thân thể, nhưng ánh mắt sau đám tóc rối, vẫn nhìn chằm chặp Tiểu Lôi, ánh mắt làm cho người ta không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.
Khinh Linh Tử bình tĩnh trước nhất, lão nhìn Tiểu Lôi thật sâu, hạ giọng nói: “Mang nàng ly khai nơi này trước.”
Vừa rồi Đông Phương Vô Thắng và bọn Ngọc Chiêu Tử đấu pháp, gây ra tiếng ồn, sợ rằng đã kinh động người khác, bất cứ lúc nào sẽ có bọn Ngọc Cơ Tử chạy tới.
Diệu Yên gật đầu, đi tới chỗ Tiên Âm, bắn ra một chỉ, một tia kim quang vọt tới, nàng muốn dùng Định Thân Pháp chế trụ Tiên Âm. Nhưng Tiên Âm lại đột nhiên kêu to một tiếng, cơ thể bắn lên, Định Thân Pháp của Diệu Yên lại không có tác dụng gì với nàng, Tiên Âm la hét mang đau đớn, đột nhiên gắng sức giãy dụa, đám linh phù trên người lập tức nát thành từng mảnh.
Ngọc Chiêu Tử biến sắc: “Nguy rồi! Linh phù đã hỏng !”
Tiên Âm dang tay, hướng Diệu Yên đánh tới, nhưng nàng mới vừa cử động, bệ Ô Kim Bát Quái tự động phóng ra một vòng hắc quang, đánh nàng ngả xuống, Tiên Âm phẫn nộ hét một tiếng, nàng mặc dù đã mất đi thần trí, nhưng xem ra mấy ngày nay đã chịu không ít đau khổ từ bệ Ô Kim Bát Quái, tiếng hét mang theo vài phần phẫn nộ, cũng hàm chứa vài phần sợ hãi. Nàng ngồi trên mặt bệ, song chưởng phách xuống bệ Bát Quái, từng chưởng phách ra, vang lên ầm ầm, làm mặt đất hơi run rẩy, cắc cắc vài tiếng, trên mặt đất, đã lộ ra vài vết nứt.
Bệ Ô Kim Bát Quái quả nhiên là nhất đại pháp bảo của Côn Luân, không ngờ lại không hề hư hao, ngược lại còn phát ra thanh âm ông ông, sóng âm chấn động, từng vòng sóng âm tỏa ra, cuốn lấy Tiên Âm.
Giờ phút này Đông Phương Vô Thắng rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn nắm lấy Khinh Linh Tử, hạ giọng nói: “Nhanh, nhanh cứu nàng đi. Tiên Âm tựa như đã nhập ma.”
Khinh Linh Tử mắng: “Lão gia hỏa ngươi quá ngu xuẩn ! Nàng phế đi một cánh tay của ngươi, ngươi còn không quên nàng!”
Đông Phương Vô Thắng nghiến răng nói: “Nàng do nhập ma nên mất đi lý trí, không trách được nàng.” Dừng một chút, hắn hít sâu một hơi, nói: “Vừa rồi là ta quá gấp rút, không thấy rõ linh phù và pháp bảo, tùy tiện kéo nàng nên mới ……”
Đông Phương lão nhi mặc dù đã mất đi cánh tay, đau đến run cả giọng, nhưng ánh mắt vẫn quan thiết nhìn chăm chăm Tiên Âm.
Côn Luân Ngọc Chiêu Tử đã giữ chặt Ngọc Linh Tử, quát: “Bệ Ô Kim Bát Quái khống chế nàng không được bao lâu ! Các ngươi mặc dù là tới cứu nàng, nhưng nếu nàng phá trận xông ra, tất cả mọi người đều không phải là đối thủ của nàng !”
Khinh Linh Tử bỉu môi, hừ một tiếng. Tiên Âm mặc dù nhập ma, sao có thể là đối thủ của lão? Lão chỉ lạnh lùng nói: “Câm miệng, ta tự có chừng mực.”
Tiểu Lôi nhìn Diệu Yên, nàng nói: “Phu quân xin lui về phía sau vài bước. Diệu Yên sẽ kéo nàng ra.”
Diệu Yên nói xong, rút phi kiếm của mình, thét nhẹ một tiếng, kiếm trảm xuống đầu Tiên Âm, lập tức bệ Bát Quái liền phân ra một đạo kim quang, bảo vệ Tiên Âm. Đinh một tiếng, bệ Bát Quái phát ra một trận âm vang.
Với pháp lực của Diệu Yên, một kiếm này chém xuống, Bệ Bát Quái không thể ngăn cản, bỗng nghe thấy xọat một tiếng, Tiên Âm đột nhiên hét lên. Nàng đã vùng mạnh phá tan lớp cấm chế trên người. Bệ Bát Quái phía dưới rốt cuộc cũng vỡ tan.
Diệu Yên cười lạnh, rút kiếm nhảy lên, tay phải nàng rút kiếm, tay trái rất nhanh bấm ra một Lan Hoa Chỉ, nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy từ đầu ngón tay của nàng tỏa ra kim quang nhè nhẹ, nhanh chóng ngưng kết thành một Lan Hoa Ấn, hướng về phía Tiên Âm đè xuống. Đây là pháp thuật trong Tiên Sơn Phái Diệu Tự Thập Tứ Quyết, Diệu Yên mặc dù trong lòng tức giận Tiên Âm, nhưng thấy nàng thành nông nổi như vậy, trong lòng cũng bất nhẫn, Lan Hoa Ấn này, tên gọi là “Lạc Hoa Doanh Doanh”, chỉ dùng để khống chế địch nhân, không đả thương người. Một khi bị Lan Hoa Ấn đánh trúng, sẽ phong tỏa pháp lực đối phương, mặc dù nếu pháp lực địch nhân cao cường, không thể xuất ra tòan bộ hiệu quả, nhưng cũng có thể làm tốc độ thi pháp của đối phương chậm lại rất nhiều.
Tiên Âm mặc dù lúc này mất đi tinh thần và ý chí, nhưng nàng đã một đời tu luyện pháp thuật Tiên Sơn phái, thấy Lan Hoa Ấn đè xuống, tự nhiên cũng phản ứng lại, nàng lập tức cong tay búng ra một Lan Hoa Ấn.
Doanh quang bắn ra đầy trời, hai người đều không thể đánh trúng đối phương, Diệu Yên cười dài một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến thành một đạo tàn ảnh, quấn lấy Tiên Âm.
Tiên Âm cùng Diệu Yên đã có ân oán mấy trăm năm, ban đầu là đồng môn rồi mới trở mặt, hai người cũng không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, tự nhiên hiểu rất rõ đối phương. Tiên Âm mặc dù mất đi tinh thần và ý chí, nhưng pháp thuật Tiên Sơn phái lại không hề quên, trong tay nàng không có vũ khí, chỉ phân ra hai ống tay áo, đột nhiên thi triển ra “Nghê Thường Vũ” của Tiên Sơn phái.
Lại thấy hai nhân ảnh một trắng một đen phi vũ trên không trung, ngươi đến ta đi, rất đẹp mắt. Điệu Nghê Thường Vũ mặc dù là Tiên Sơn tuyệt học, làm mê hoặc tâm thần đối phương, nhưng không có bao nhiêu tác dụng đối với Diệu Yên, hai người đấu trong chốc lát, Diệu Yên cười lạnh một tiếng, trường kiếm nơi nơi, đã đâm trúng một ống tay áo của Tiên Âm, xọat một tiếng, ống tay áo rách nát biến thành vô số mảnh nhỏ.
Hai người càng đấu càng nhanh, hai nhân ảnh một trắng một đen dần dần biến thành hai luồng khí đen trắng, chỉ nhìn thấy tàn ảnh phi vũ, cũng không thể thấy rõ động tác của hai người. Tiểu Lôi trong lòng có chút lo lắng, đột nhiên nhớ tới trên người Tiên Âm còn có Tỏa Hồn Đơn của mình, hắn động tâm, lập tức thúc dục hiệu lực Dẫn Hồn Đơn trong cơ thể.
Liền nghe thấy Tiên Âm giữa không trung đột nhiên thống khổ kêu to một tiếng, động tác chậm lại, một kiếm của Diệu Yên đã đâm tới trước ngực nàng, lập tức Tiên Âm lộ vẻ thống khổ, cơ thể đã không thể né tránh, Diệu Yên thấy Tiên Âm dù sao cũng là đồng căn với mình, nàng hiện tại đã ra hình dáng thê lương như vậy, nàng thu hồi trường kiếm không đâm tới, lại đổi qua tay trái dùng chưởng áp xuống.
Một chưởng này bao hàm pháp lực, áp xuống người Tiên Âm, nàng đột nhiên mở bừng mắt kêu to, ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi, đâm đầu xông thẳng về Diệu Yên. Diệu Yên kinh hãi nhưng không loạn. thủ chưởng giáng thẳng vào ngực Tiên Âm, một luồng pháp lực cường đại lập tức huyễn hóa ra vô số vòng tròn, trói chặt lấy Tiên Âm, nhưng Tiên Âm tựa như đã hóa cuồng, vẫn lao thẳng trong lòng Diệu Yên. Diệu Yên trúng đòn nghiêm trọng, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, hai người rớt xuống đất. Tiểu Lôi đứng ở phía dưới thấy Diệu Yên hộc máu, trong lòng đau xót, vội vàng phi lên ôm lấy Diệu Yên, lúc này mới chậm rãi hạ xuống, Diệu Yên nằm trong lòng hắn, mặc dù lông mày hơi nhíu lại, ôn nhu nói: “Thiếp không có việc gì. Chỉ là vết thương nhẹ. Không ngờ lần này nàng phát cuồng, pháp lực lại mạnh hơn trước kia. Thiếp bất nhẫn, lúc xuất thủ có chút do dự nên mới bị nàng đả thương.”
Tiểu Lôi vươn ống tay áo lau máu tươi trên khóe miệng Diệu Yên, trong mắt lộ ra vài phần đau xót, ôn nhu nói: “Nàng đừng cử động, cũng đừng nói gì.”
Nói xong, hắn lấy ra một hoàn đơn dược, đưa cho Diệu Yên nuốt vào.
Tiên Âm rơi xuống đất, tóc tai tán loạn, những đạo kim sắc quang hoàn vẫn quấn chặt lấy nàng, không nhúc nhích được.
Tiểu Lôi trong lòng hận Tiên Âm đả thương Diệu Yên, nói: “Tiện nhân này , ta phải giết nàng mới được!”
Diệu Yên thở dài, tựa hồ muốn nói gì đó, do dự một chút, hạ giọng nói: “Nàng …… kỳ thật cũng rất đáng thương.” Thấy chung quanh còn có nhiều người như vậy, mình lại bị Tiểu Lôi ôm ở trong người, Diệu Yên đỏ mặt ngượng ngùng, hạ giọng nói: “Thiếp không sao, chàng mau buông ra.”
Tiểu Lôi vẫn ôm chặt Diệu Yên trong lòng, nói: “Nàng đã thụ thương, đừng loạn động.”
Diệu Yên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù vẫn thẹn thùng, chỉ ngả đầu trên vai Tiểu Lôi, vươn ngọc thủ, nắm chặt tay Tiểu Lôi.
Khinh Linh Tử đá bất tỉnh hai Côn Luân đạo nhân, lúc này mới nâng Đông Phương Vô Thắng dậy, hạ giọng nói: “Đông Phương lão nhi, cánh tay này của ngươi, xem ra đã bị phế đi. Lúc trở về ta sẽ tìm cách giúp ngươi.”
Đông Phương Vô Thắng lại nhìn chăm chăm Tiên Âm, hạ giọng nói: “Nàng ……” Khinh Linh Tử hừ một tiếng: “Nàng không chết được.”
Lão phong tử bước tới, một tay nâng Tiên Âm lên, nhìn kỹ hai mắt, cười nói: “Diệu Yên tiên tử, chiêu thức 'Kim Ti Triền Thân' của ngươi rất đẹp. Nhưng này nữ nhân này sau khi phát cuồng lại rất cổ quái, vị tất đã có thể chế trụ nàng. Ta đã đáp ứng cứu nàng trở về, nhưng lại không đáp ứng mang nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở về.”
Khinh Linh Tử trong mắt lộ ra một chút sát khí, Tiểu Lôi động tâm, nói: “Đừng động đến nàng, ta có biện pháp.”
Khinh Linh Tử vốn định dùng một chưởng phế đi tu vi của Tiên Âm. Nhưng lão nhớ tới vừa rồi khi Tiên Âm cùng Diệu Yên tương đấu lại đột nhiên trúng chiêu. Lão lộ thâm ý nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi …… vừa rồi là ngươi hạ thủ phải không?”
Lão áp tay lên đầu Tiên Âm, dùng pháp lực dò xét, thi triển Sưu Hồn Thủ chạy qua tam hồn thất phách của Tiên Âm. Khinh Linh Tử biến sắc nói: “Ngươi …… chẳng lẻ là ngươi trộm Tỏa Hồn Đơn của ta?”
Tiểu Lôi biết không thể che dấu lão, hì hì cười, nói: “Không sai, ta đã cho nàng ăn Tỏa Hồn Đơn.”
Khinh Linh Tử trầm giọng nói: “Ngươi làm việc quá mức lỗ mãng ! Tỏa Hồn Đơn sao có thể tùy tiện lọan dụng? Đó là vật tà ác, nếu bị người biết ngươi làm ra chuyện này, đó là chọc cho thiên hạ tu hành chi nhân phẩn nộ, sẽ có không ít người muốn tìm ngươi mà gây phiền toái !”
Đông Phương Vô Thắng cũng giật mình, biến sắc nói: “Ngươi cho Tiên Âm ăn Tỏa Hồn Đơn?” Hắn thân là cao nhân đương thời, tự nhiên biết Tỏa Hồn Đơn một khi ăn vào, là không thể giải được.
Tiểu Lôi hì hì cười, nói: “Đông Phương tiên sinh, chuyện này, còn phải nhờ ngươi thủ khẩu như bình. Nếu ta có gì nguy hiểm đến tính mạng, sợ rằng Tiên Âm sẽ mang vạ đó.”
Đông Phương Vô Thắng lập tức động tâm, nhớ tới Tỏa Hồn Đơn này lợi hại. Nếu Tiểu Lôi chết, Tiên Âm phải chịu đủ mười hai ngày thống khổ tê hồn liệt phách mà chết, vội hỏi: “Ta sẽ không nói. Nhưng ngươi không được phát động Tỏa Hồn Đơn hại nàng !”
Tiểu Lôi bỉu môi, biết cùng gia hỏa si tình này không thể nói đạo lý, lạnh lùng nói: “Chỉ cần nàng không tìm ta phiền toái, ta cũng không muốn để ý đến nàng.”
Khinh Linh Tử ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta hạ sơn thôi, Ngọc Cơ Tử sợ rằng sắp dẫn người đến đây. Hiện tại chúng ta nơi này có hai người bị thương, mặc dù ta không sợ Ngọc Cơ Tử, nhưng cũng lo lắng vạn nhất khi tranh đấu, một mình ta sợ không chu toàn được cho mọi người.”
Mọi người lập tức hạ sơn. Tiểu Lôi kéo tay Diệu Yên, Khinh Linh Tử giúp đỡ Đông Phương Vô Thắng, Tiên Âm lại không người coi sóc, Diệu Yên thở dài một tiếng, xách Tiên Âm lên mang theo. Lúc này mới đi thẳng xuống dưới núi.
Mới vừa đi tới dưới sơn cốc, đã thấy đối diện có mấy nhân ảnh bay tới, đáp trên mặt đất, chặn đường mọi người. Đúng là mấy đạo sĩ Côn Luân.
Người cầm đầu chính là Côn Luân chưởng môn nhân Ngọc Cơ Tử, Ngọc Cơ Tử sắc mặt lạnh lùng, ngang nhiên nhìn bọn Khinh Linh Tử, quát: “Các vị đến Côn Luân, lúc này đã muốn chạy sao?”
Lão đột nhiên thấy Diệu Yên, sắc mặt biến đổi, buột miệng: “Tiên Âm ? Ngươi …… ngươi đã ……” Mấy đạo sĩ phía sau lão cũng đồng thời biến sắc.
Tiểu Lôi cười, nói: “Ngọc Cơ Tử, ngươi thấy đó, đây là lão bà Diệu Yên của ta, còn Tiên Âm gì đó, đang nằm trong tay nàng.”
Ngọc Cơ Tử sắc mặt kinh nghi bất định, lại chăm chú nhìn Diệu Yên vài lần, lúc này mới lớn tiếng nói: “Các ngươi tự tiện xông vào đạo quan Côn Luân, đánh bị thương đệ tử của ta, xin mời cùng ta trở về nói chuyện.”
Khinh Linh Tử cười ha ha , nói: “Ngọc Cơ Tử, ngươi quá bảo thủ. Đừng nói ngươi hiện tại không có bản sự lưu ta lại. Ngoài ra, nếu không phải do ngươi giam giữ Tiên Sơn chưởng môn, chúng ta sẽ không có từ xa đến tìm ngươi gây phiền toái làm gì? Côn Luân phái muốn làm gì, tưởng ta không biết sao?”
Ngọc Cơ Tử sắc mặt trầm xuống, nói: “Khinh Linh Tử, ngươi nói câu này là có ý gì?”
Khinh Linh Tử cười nói: “Vốn ta còn xem ngươi ít nhiều cũng là một tay quân tử, hiện tại xem ra, ngươi cũng rất hư ngụy. Chỉ có vài đệ tử bị thương, lại đi bắt giam chưởng môn nhân người ta. Không phải trong lòng ngươi đang nghĩ đến Tiên Lâm Thịnh Hội ba năm sau, ngươi sợ hãi Tiên Âm, bắt giam nàng, làm suy yếu một đối thủ. Ngọc Cơ Tử, ta nói có đúng hay không?”
Kỳ thật công tâm mà nói, lời này thật sự là oan uổng cho Ngọc Cơ Tử. Tiểu Lôi mặc dù đối với Ngọc Cơ Tử không hiểu rõ, nhưng đối với Côn Luân chưởng môn thật sự không có có ác cảm gì. Lần ở trong rừng, hai người giằng co tại dòng suối hẹp, Ngọc Cơ Tử giữ lời hứa, rõ ràng pháp lực mạnh hơn Tiểu Lôi nhiều lắm, nhưng lại dựa theo ước định giảm đi còn ba phần lực, bị Nghịch Thiên Nhất Kiếm của Tiểu Lôi vừa mới luyện làm kinh hãi, lúc này mới thua nửa chiêu. Lão ta vẫn thủ tín bước đi, không âm thầm hạ thủ hay làm âm mưu quỷ kế gì, ngoại trừ tính khí cao ngạo một chút, thật sự không phải là người xấu.
Lão bắt Tiên Âm, hoàn toàn là vì thể diện của Côn Luân phái. Chỉ vì Tiên Âm và Tiểu Lôi xông vào trọng địa của bọn họ, đánh chết đệ tử, vì bảo vệ thể diện của Côn Luân, lão là chưởng môn một phái mới bất đắc dĩ làm như vậy. Nói lão rắp tâm làm, quả thực là oan uổng.