Malfoy… Theory… à, đương nhiên, hắn bây giờ tên gọi là Tiểu Bạch.
Đối với Tiểu Bạch mà nói, cuộc tao ngộ này giống như đang mơ. Hắn vốn là người Pháp, nhưng vẫn ngưỡng mộ văn hóa Đông phương, lần này được phái đến Singapore, Singapore lại là một quốc gia có đông đảo người Hoa, hắn trước đó đối với văn hóa Đông Phương cũng học tập không ít, lần này gặp được Tiểu Lôi, xem như một phen kỳ ngộ. Mắt thấy Tiểu Lôi thần thông quảng đại, trong lòng cũng không dám sinh ra một tia phản kháng nữa.
Nhưng những việc nhìn thấy tiếp theo, lại càng làm cho hắn cả kinh trợn mắt há mồm.
Ngay trước mắt Tiểu Bạch, Bảo Nhi một Tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu chạy loạn trong nhà, thỉnh thoảng lại bay tới bay lui, hắn kinh hãi đứng không vững, ngồi phịch xuống đất.
Mà một chưởng Tiểu Lôi lưu lại trên bàn, làm cho hắn sau đó nhịn không được vuốt ve lên đó.
Cái bàn ăn dùng gỗ thượng đẳng chế tạo thành, đã trải qua co rút, gỗ cực kỳ chắc chắn, cho dù ngay cả Tiểu Bạch tự mình cầm thiết chùy nện một cái, cũng không thể tạo ra một vết sâu như vậy.
Mà kế tiếp, một hồi làm phép của Diệu Yên, lại càng thêm khủng bố.
Diêu Yên chính là hoa yêu biến thành, thích nhất là hoa cỏ cây cối, mắt thấy trong phòng trống rỗng, trong lòng không vừa ý, chỉ thấy nàng từ trong tay áo lấy ra cũng không biết là loại thực vật gì, đi tới góc tường, vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc một cái, sàn nhà kia đã bị nàng chọc lủng ra một cái lỗ, Diệu Yên đem mầm cây đó rắc vào, trong miệng niệm động vài câu “chú ngữ” Tiểu Bạch căn bản nghe không hiểu….
Trong chốc lát, chỉ thấy trong lỗ ló ra một chồi non, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng nhanh chóng khủng khiếp, không tới nửa giờ, cây đậu màu xanh biếc kia đã che kín cả phòng. Cành lá mở rộng, biến căn phòng biến thành một màu xanh biếc, trần nhà cùng bốn phía vách tường, đều che kín dây đậu. Tựa như biến thành một động phủ thần tiên.
Tiểu Bạch mặt vàng như đất, cũng không dám nhìn thẳng mỹ nữ đầy khí tức tiên tử kia.
Tiểu Lôi lại sớm đã ngồi ở trên ghế trường kỷ trong phòng khách, mở TV xem tin tức, bản tin phát đi phát lại tin tức về việc lần này giáo hội liên tiếp bị tập kích khủng bố, Tiểu Lôi xem một hồi, không có phát hiện cái gì mới, cũng có chút nhàm chán.
Mắt thấy Diệu Yên thi triển pháp thuật, chung quanh mọc đầy dây đậu, hắn chỉ mỉm cười nói: “Chúng ta chỉ ở chỗ này vài ngày, sau này sẽ rời đi, không cần phiền toái như vậy.”
Diệu Yên bỉu môi nói: “Nơi này lạnh như băng, không có nửa phần sinh khí, ta cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ bây giờ không tốt sao?”
Tiểu Lôi cười ha ha. Biết Diệu Yên là do hoa yêu biến thành, vốn tính thích gần gủi cây cối, cũng không nói gì nữa.
Đột nhiên, Tiểu Bạch liền bò đến trước mặt Tiểu Lôi, nằm phục trên sàn, liên tục kêu to: “Sư phụ, sư phụ, sư phụ!!”
Hắn nói chính là trung văn, phát âm mặc dù có chút quái dị. hai chữ “Sư phụ” trong miệng hắn nói ra, lại nghe như “sư phò”, Tiểu Lôi ngây người một hồi. Tiểu Bạch đã ôm lấy chân hắn, hô to: “Sư phò! Sư phò!”
Tiểu Lôi đảo mắt, cười nói: “Ngươi muốn gọi ta là sư phụ?”
Tiểu Bạch không ngờ lúc này trở nên có chút cơ trí, vẻ mặt kích động, lại cuống quít lớn tiếng nói: “Ta cầu ngươi dạy ta vu thuật! A… không không, không phải vu thuật, cầu ngươi dạy ta làm thần tiên đi!!”
Tiểu Lôi ngẩn người, lại không nghĩ rằng người Tây phương này đột nhiên lại có thể chạy tới bái mình làm thầy, sắc mặt hắn trở nên cổ quái, đột nhiên cười to: “Ngươi thật ra rất giảo hoạt , ngươi, một người tây phương, chẳng lẽ cũng muốn làm thần tiên Đông Phương hay sao?”
Rất may Tiểu Bạch cũng xem qua không ít về văn hóa phương Đông, cuống quít gật đầu, lập tức quỳ trên sàn muốn dập đầu. Tiểu Lôi lập tức kéo hắn đứng lên, cau mày nói: “Chuyện này cũng không thể đáp ứng ngươi. À… ta ở tại nơi này, mấy ngày trên thuyền cũng là nhiều ít ủy khuất cho ngươi, tiểu gia ta làm việc dứt khoát, không để ngươi thiệt thòi. Ta cũng đã nói rồi, sẽ cho ngươi một chút lợi ích.”
Hắn nhìn Diệu Yên, Diệu Yên lại mỉm cười nói: “Chàng muốn thu đồ đệ sao? Người này nhìn qua thật ra rất lanh lợi, chỉ là hắn tuổi không nhỏ nữa, sợ rằng ở thế gian này nhiễm trọc khí dơ bẩn, không cách nào tu tiên.”
Về phần có thể thu một đồ đệ nước ngoài hay không, Diệu Yên cũng không để ý, nàng vốn không phải nhân loại, cũng không có khái niệm gì đối với chuyện Đông phương, Tây phương.
Nhưng Tiểu Lôi há có thể thu một người phương Tây làm đồ đệ? Sao có thể đem tiên pháp truyền thụ cho một người ngoại quốc?
Tiểu Bạch thấy Tiểu Lôi đáp ứng, nhanh trí nói: “Sư phụ, có phải bởi vì ta là người Pháp phải không? Nếu ngươi dạy ta, ta lập tức xin thay đổi, gia nhập cái đó… cái đó, sư phụ ngươi là quốc tịch gì, ta liền gia nhập quốc tịch đó!” Hắn cũng không phải tên ngốc vốn muốn nói quốc tịch Singapore, nhưng thấy Tiểu Lôi lại ẩn thân trong nhà mình, lập tức đoán được Tiểu Lôi không phải quốc tịch Singapore.
Tiểu Lôi cười nhạt, Phương Đông Phương Tây khác nhau, nào phải là một cái quốc tịch nho nhỏ là có thể phân biệt được? Hắn trầm ngâm một chút, nghĩ thầm: “Hắn muốn học pháp thuật của ta, đó khẳng định là không thể dạy. Thứ nhất hắn là người Phương Tây, sao có thể đem Đông Phương tiên pháp dạy cho hắn? Thứ hai, pháp thuật Tiêu Dao phái, nếu ta tự tiện dạy ra ngoài, sợ rằng Tiêu Dao Tử biết được còn không cắt đứt chân ta?
Bất quá Tiểu Lôi dù sao tuổi còn trẻ, mắt thấy có người quỳ gối trước mặt, cầu khẩn mình thu hắn làm đồ đệ, trong lòng cũng có hơi mừng rỡ động tâm, mơ hồ có chút dương dương đắc ý,. Thấy Tiểu Lôi cơ hồ muốn chuyển ý, Tiểu Bạch nhanh chóng dập đầu xuống, Tiểu Lôi lập tức lắc mình né tránh, nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng vội bái sư.“
Diêu Yên cười thầm, Tiểu Lôi bây giờ bản lãnh nói cao không cao, nói thấp không thấp. Tuy nhiên hắn sau này tiền đồ vô lượng, dựa theo bản lãnh của hắn bây giờ, muốn thu đồ đệ, vẫn có thể được. Nhưng vì phu quân cao hứng, nàng cũng cười nói: “Làm sao vậy? Chàng lo lắng công pháp Tiêu Dao phái không thể truyền ra ngoài sao? Hay là sợ Tiêu Dao Tử biết được sẽ trách phạt chàng? Vậy thì đơn giản rồi, nếu Tiêu Dao Tử trách phạt chàng, có ta che chở chàng là được, xem hắn cũng không có khả năng làm gì chàng.
Tiểu Lôi cười khổ nói: “Thu đồ đệ thật ra rất tốt, nhưng mà hắn dù sao là người Tây Phương, Trung Hoa tiên pháp của ta, sao có thể truyền thụ cho một người Tây Phương đây?”
Diệu Yên cười hì hì: “Nhìn hắn thành tâm như vậy, cho dù chàng truyền đại cho hắn một chút bản lãnh, cũng chẳng ăn thua gì với hắn, tương lai kéo dài tuổi thọ, coi như là không uổng công rồi.”
Tiểu Bạch kia mặc dù không hiểu Diệu Yên nói, nhưng là quan sát sắc mặt, cũng biết được Diệu Yên tựa hồ là đang nói giúp mình, hắn nhanh trí quay sang Diệu Yên cười nói: “Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn sư mẫu!”
Cũng không biết hắn từ đâu học được mấy từ trung văn này, hai chữ sư mẫu phát âm khá chuẩn xác. Thật ra so với “Sư phò” kia còn dễ nghe hơn nhiều.
Diệu Yên nghe hắn mở mồm kêu sư mẫu, đỏ mặt, sẳng giọng:” Nói hươu nói vượn cái gì….”
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, trong lòng cũng hiểu chỉ cần không truyền thụ cho hắn tuyệt học chính thức, chỉ truyền cho hắn một chút bản lãnh kéo dài tuổi thọ, cũng không sao, huống hồ tuổi hắn còn trẻ, thấy người này đối với mình phục phục tùng tùng, trong lòng cũng đắc ý. Liền gật đầu nói: “Như vậy đi. Ta sẽ dạy ngươi một chút gì đó, bất quá ngươi là một người ngoại quốc, gọi ta là sư phụ, thật sự làm cho ta có chút khó chịu, ngươi gọi là lão sư được rồi. A, đúng rồi, là “Master“, sau này ngươi gọi ta là “Lão Sư” đi. Được rồi, ta truyền thụ cho ngươi thứ gì đó, chỉ có thể tính là ký danh đệ tử, ngươi cũng không tính là người của tông phái ta. Sau này ngươi làm chuyện gì, cùng Tiểu gia cũng không quan hệ.”
Lập tức, Tiểu Lôi liền dạy cho hắn một chút thổ nạp hô hấp, pháp môn vận chuyển nội tức. Đây bất quá là cơ bản nhất của người tu hành, phương pháp luyện khí thô thiển nhất, luyện khí dưỡng khí, cho dù là người học võ tầm thường, cũng biết. Chỉ bất quá Tiểu Lôi bắt chước công phu thổ nạp, cũng là truyền từ Tiêu Dao phái, so với võ học tầm thường thì khí công này, lại cao minh hơn nhiều.
Tiểu Bạch vốn là người ngoại quốc, cho dù hắn học qua một chút văn hóa Đông Phương, nhưng mà cái gì dồn khí đơn điền, vận chuyển chu thiên, hô hấp thổ nạp gì đó, hắn như thế nào có thể hiểu? Đừng nói các nguyên lý của đạo gia, cho dù là thất kinh bát mạch gì đó, các loại huyệt đạo, hắn cũng một khiếu không thông. Tiểu Lôi dạy suốt một buổi chiều, tên kia lại vẫn trợn trừng con mắt, mờ mịt chẳng biết.
Tiểu Bạch cố nhiên là hết sức lo sợ, Tiểu Lôi cũng có chút bực mình. Hắn chỉ cảm thấy như vậy, dạy tiếp quá mức phiền toái.
Bất quá cũng may, phàm là người trên thế giới này, ngay cả là tên lười biếng nhất, một khi trở nên phấn chấn, cũng là có vài phần nghị lực, huống chi Tiểu Bạch này cũng không phải đần độn, thông thường người gặp được kỳ ngộ thế này, có ai không liều mạng chăm chỉ? Hắn cho dù là học vẹt, cũng nuốt hết các món kinh mạch huyện đạo.
Nhưng sau đó, Tiểu Bạch lại đột nhiên nhịn không được nói: “Lão sư, ngươi dạy ta cái này, hình như là một chút lý luận của Trung y.” Hắn nhìn Tiểu Lôi, trong mắt có chút hoài nghi, sợ rằng Tiểu Lôi lừa hắn dạy mấy thứ gì đó.
Kinh mạch huyệt đạo, chính là cũng có trong lý luận Trung y, Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi: “Sao? Ngươi biết Trung y sao?”
Tiểu Bạch cười nói: “Sư phụ, ta chính là một thầy thuốc. Lần này tới Singapore, là bởi vì công tác của bệnh viện ta cùng một bệnh viện của Singapore trao đổi, ta là bác sĩ được phái đến đây trao đổi, căn nhà này, cũng được bệnh viện của Singapore cung cấp. Trung y phương diện gì đó, mặc dù tại phương Tây không thừa nhận, nhưng ta yêu thích văn hóa Đông Phương, cũng đại khái hiểu được một chút.”
“A?” Tiểu Lôi lập tức cảm thấy rất hứng thú, đối với đồ đệ bác sĩ hiếu học này hảo cảm cũng tăng thêm nhiều, cười nói: “Ngươi cũng biết được một chút Trung y gì đó sao? Nói thử ta nghe.”
Tiểu Lôi năm đó theo Ngô Đạo Tử đi hành nghề, có học qua Trung y, nếu không, ngày đó tại Điền gia, sao có thể dùng thuật châm cứu giúp Điền gia Tiểu thư chữa bệnh đây?
Tiểu Bạch thấy Lão Sư hỏi mình, lập tức lớn tiếng đọc thuộc lòng: “Thiên bố ngũ hành, dĩ vận vạn loại, nhân bẩm ngũ thường, dĩ hữu ngũ tàng, khinh lạc phủ du, âm dương hội thông, huyền minh u vi, biến hóa nan cực…”
Câu này của hắn nói ra chính là trung văn, từng chữ một, mặc dù gượng gạo, nhưng là miễn cưỡng có thể phân biệt được, Tiểu Lôi nghe trong lòng rất bội phục, Tiểu Bạch này thật sự là một tay thông thái khó gặp.
Câu thuộc lòng của hắn, không ngờ là một câu trong phần mở đầu của “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trung y. “Thương hàn tạp bệnh” này chính là tác phẩm nổi danh của Trung y đại sư Trương Trọng Cảnh những năm cuối thời Đông Hán, trong sách khái quát về Trung y tứ chuẩn, bát cương, bát pháp, lý pháp, phương dược đầy đủ. Xác lập phân tích khảo chứng bàn luận về nguyên tắc điều trị. Mặc dù không phải là Trung y bí truyền, cho dù là trên mạng hoặc là trong hiệu sách khắp nơi đều có thể mua được, nhưng là một người phương Tây, không ngờ có thể đọc thuộc vài câu như thế. Coi như là khó kiếm.
Tiểu Bạch thấy Tiểu Lôi mỉm cười, trong lòng cảm thấy phấn chấn, càng phô trương hơn, đọc xong hết một đoạn “Thương hàn tạp bệnh luận”, lại đọc tiếp một bài vè lý luận Trung y kinh mạch.
Nhưng khi đọc ra đoạn này, cái đuôi hồ ly liền lộ ra. Hắn vốn không hiểu huyệt đạo kinh mạch trên cơ thể con người, nhưng là lại có thể đọc thuộc một đoạn lý luận kinh mạch Trung y như vậy, điều này là có hơi cổ quái.
Tiểu Bạch càng phô trương, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lôi, hắn đường hoàng đọc thuộc lòng: “Thiên chi đạo, tổn hữu du di bổ bất túc…thị có hư thắng dật. túc thắng hữu dư…”
Tiểu Lôi lúc này mới ngớ ra. Rốt cục ha ha cười, cười đến cơ hồ nước mắt đều muốn tuôn ra.
Nguyên là câu cuối của Tiểu Bạch, đấy không phải một câu trong đỉnh đỉnh đại danh “Cửu âm chân kinh” tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung sao? Mấy câu này, chính là tác giả tiểu thuyết bịa đặt ra, làm gì có thần công tuyệt học chân chính?
Tiểu Lôi lúc này mới hiểu được, tên bác học này không biết từ nơi nào xem được một đống lộn xộn văn hóa phương Đông, không cần hiểu rõ ràng. Cứ như vậy mà học thuộc, căn bản không biết ý tứ trong đó. Nếu muốn hắn giải thích, quá nửa là một chữ cũng không giải thích ra.
Khó trách hắn có thể tụng ra Trung y lý luận tri thức, mà lại không rõ ràng đạo lý trong đó.
Giống như để cho một người Trung Quốc không hiểu Anh ngữ hát ca khúc tiếng Anh, chỉ là máy móc học thuộc phát âm cùng âm điệu, mà lại không biết ca từ có ý gì.
Nghĩ đến người này, bất quá là hồ loạn xem một chút văn hóa phương Đông, xem qua một chút tiểu thuyết, lại dám trước mặt Tiểu Lôi khoa trương. Tiểu Lôi phất tay, cười nói: “Được rồi được rồi.”
Hắn không nhịn được cười nói: “Xem ra ta thật ra coi thường ngươi rồi, ngươi không ngờ ngay cả Cửu Âm Chân Kinh cũng thuộc. Đây chính là tuyệt thế thần công.” Những lời này của hắn mơ hồ hàm chứa ý tứ đùa cợt, nhưng mà Tiểu Bạch kia lại không nghe ra, mặt lộ vẻ vui mừng, cuống quít nói: “Sư phụ, van cầu người dạy ta chân chính bản lãnh đi, ta cũng muốn làm cái gì… cái gì… đại hiệp.”
Hắn nói câu này, sắc mặt nghiêm túc, trang nghiêm nói: “Làm hiệp khách, vì nước vì dân!”
Không cần phải nói, những lời này hơn phân nửa là hắn cố sức học thuộc, nếu muốn hắn giải thích, chỉ sợ sẽ là hỏi một không biết ba. Bất quá, Tiểu Lôi bây giờ đã biết, cũng sẽ không bị hắn lừa gạt nữa, thuận miệng nói: “Nếu như vậy, ta sẽ dạy ngươi.”
Dừng lại một chút, hắn làm bộ trang nghiêm nói: “Pháp thuật của ta cao thâm khó lường, ngươi bây giờ là học không được, đợi ta dạy ngươi một chút gì đó cơ bản trước đã… à, cũng là theo như lời các ngươi, công phu Trung Quốc! Đó là chỗ cao thâm của võ học Trung Quốc!”
Lập tức Tiểu Lôi hắng giọng, lớn tiếng nói: “Nó mạnh mặc nó, gió thổi vào núi!..khí như luân xa, quanh thân đều cần tương hỗ với nhau, nếu có không theo người, thì thân thể liền tán loạn, thì bệnh hướng chân tay mà tới….” đoạn này là trêu trọc Tiểu Bạch, chính là hai câu trong Cửu Dương Thần Công của tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, không ngờ Tiểu Bạch lại không biết, tưởng rằng thật sự là thần tiên pháp thuật gì đó, hắn nghe được vui mừng không ngớt, mặc dù không rõ ý tứ trong đó nhưng lại từng chữ đem ra tụng niệm, cố sức ghi nhớ. Mặc dù trình độ trung văn của hắn quá kém, nhưng là trong lòng lại có ý niệm khác: Mặc kệ thế nào, học thuộc trước rồi hãy nói, tương lai cố gắng học tập Trung văn, đợi Trung văn thông hiểu rồi khắc khổ nghiên cứu là được.
Tiểu Lôi trêu trọc hắn một hồi, không đùa bỡn hắn nữa, hắn cũng chẳng muốn để cho một người ngoại quốc có thể học được kinh mạch huyện đạo nội tức lưu chuyển, chỉ là tiện tay dạy Tiểu Bạch một tư thế đả tọa.
Chính là: “Nhắm hướng Bắc ngồi xếp bằng, ngũ tâm triều thiên, ngồi thẳng, tinh thần trống rỗng, lưỡi chạm hàm trên, bụng dưới thu lại, hai mắt nhìn thẳng, hai lòng bàn tay hướng lên, ngón tay đối lập nhau, dồn vào đan điền….
Đây là tư thế đả tọa luyện khí bình thường, cũng không phải thần công cao thâm gì. Chỉ là Tiểu Bạch này đã ngưỡng mộ văn hóa phương đông, tự nhiên là xem qua không ít phim truyền hình võ hiệp, lúc còn ở Pháp cũng biết mấy lưu học sinh Trung Quốc. Chỉ cảm thấy “sư phụ” dạy chính mình tư thế này, so với những tư thế đả tọa của những cao thủ trên phim không sai biệt lắm, trong lòng càng cao hứng.
Tiểu Lôi lại đột nhiên lại án tay tại linh đài của hắn, một luồng nội tức liền truyền vào. Tiểu Bạch chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, đầu như trúng trọng chùy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đừng hiểu lầm, Tiểu Lôi cũng không có hảo tâm như vậy mà truyền cho hắn loại công lực gì đó, hắn bất quá dùng một luồng nội tức truyền vào dò xét, chỉ trong chốc lát đã đi khắp toàn thân Tiểu Bạch, dò xét căn cốt toàn thân của hắn. Trong lúc chờ hắn mở mắt, Tiểu Lôi nhíu mày, thấp giọng nói: “Kỳ quái, kỳ quái a!“
Hắn trong lòng nhất động, đưa tay đặt ở cổ tay Tiểu Bạch, trong miệng niệm hai câu tiên quyết, đột nhiên mở mắt, trong mắt hắn bắn ra hai đạo kim quang…
Diệu Yên bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, cau mày nói: “Sao? Chàng làm gì? Tại sao lại dùng Sưu Hồn Đại Pháp đối với hắn? Chẳng lẽ chàng muốn dạy hắn pháp thuật chân chính sao?“
Tiểu Lôi không đáp, chỉ là trong chốc lát, hắn lại buông cổ tay Tiểu Bạch ra, cũng mặc kệ hắn cứ hôn mê ở đó, đi thẳng tới bên cạnh Diệu Yên, vẻ mặt cổ quái, thấp giọng nói: “Người này, thân thể có chút cổ quái… ta có ý nghĩ, có phải tất cả người phương Tây, cấu tạo thân thể khác biệt với chúng ta hay không?“
“Sao? Cái gì?“
Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: “Theo ta biết, con người đều có ba hồn bảy phách, nhưng vừa rồi ta dùng Sưu Hồn Đại Pháp thử dò xét hắn một chút, lại phát hiện trong cơ thể người phương Tây này, ba hồn đều đủ cả, nhưng mà chỉ có sáu phách ….”