Thiên Phong cũng không hỏi các nàng đã nói gì. Nếu Mộc Ly đã quyết định ra đi có hỏi cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Ngọc Cơ tỉnh dậy, nằm trong lòng hắn, lười biếng.
– Đừng buồn, nếu nàng ấy coi ta vẫn là nam nhân của nàng ấy thì chúng ta vẫn sẽ gặp lại…
Nàng khẽ gật đầu, hắn vuốt ve làn da mịn màng trần trụi của nàng.
~ Phu quân, chúng ta ra ngoài đi…
– Ừm,…
Hắn bế Ngọc Cơ dậy, giúp nàng chải chuốt lại đầu tóc.
Chuẩn bị 1 hồi xong ăn uống, 2 người mới bước chân ra ngoài.
Bạch Cư thành vốn đông lại thêm đông , quân đội, đệ tử các phái…so với ở Đào Hoa Thành đông hơn gấp chục lần.
Bọn họ hẳn là xem trọng lần thú triều này rồi.
~ Phu quân, liệu tòa thành này có giữ nổi ?
– Sẽ mất …
~ ??? Vì sao vậy ?
Ngọc Cơ nhìn quanh, vẫn chưa hiểu ra lắm quay lại hỏi hắn.
– Không phải cứ đông là hiệu quả hơn, còn phải xem cách vận dụng thế nào nữa.Hơn nữa cũng cần phải là kẻ có đầu óc đứng lên mới được, còn không cũng chẳng khác biệt là mấy.Hơn nữa…còn có 1 xung đột về lợi ích ah…
Đúng vậy, các tông phái cùng hoàng thân xung đột về lợi ích, quyền lợi, không chỉ về nhân thủ, còn cả địa vị , tiếng nói.Hơn cả là môi trường để tồn tại và phát triển!
Đất nước có hòa bình, có an ổn thì mới có thể phát triển, nhưng đa số tông phái lại ngược lại, hay có xung đột để giành chiếm tài nguyên,tranh chấp bảo vật…
Rất nhiều thứ phát sinh khác.
~ Ân…
Ngọc Cơ gật gù, ôm lấy 1 tay hắn.
~Phu quân…nhìn kìa…
Trên trời, 1 lượng thuyền buồm bay dần dần hạ thấp xuống san sát.
Lá cờ đỏ hình rồng vàng uốn lượn, chân đạp vân mây của Thiên Long Quốc.
~ Phu quân, chúng ta đi xem thử nha…
Hắn nhẹ cốc đầu nàng một cái :” Nha đầu nàng thích hóng hớt thật…đi…”
~ Ưm…
Ngọc Cơ khoác lấy tay hắn cùng đi tới.
Là người của hoàng thất mang theo chi viện thêm, đều là quân tinh nhuệ được trang bị rèn luyện đầy đủ.
Người vây xung quanh bị gạt ra 1 vòng khá rộng để chiếc sau cùng ở trung tâm hạ xuống.
~ Phu quân, chàng đoán là ai ?
Thiên Phong cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, khẽ cười. ” Không con vua cũng là con chúa ” .
Đơn giản vì theo hắn thấy, mặt bằng chung cũng chỉ quanh quanh Phàm Nhân Cửu Cấp, mà số ít thì loạn quanh Cao Thủ đến Tiên Nhân… Ngọc Cơ cũng tính là yêu nghiệt thiên tài rồi…vậy mà có 2 tên Tiên Đế Trung Kì theo bảo hộ nữa cũng chẳng phải dạng vừa, không con ông cháu cha mới lạ. Lại còn là lão tướng, sát phạt cũng không ít.
2 lão tướng Tiên Đế khẽ run, bọn họ cảm thấy mình bị nhìn thấu trong chốc lát, cảm giác như đứng bên bờ vực sinh tử không sai biệt lắm. 2 người nhìn nhau, đảo mắt nhìn quanh, ít ra cũng phải xem đối phương là ai thì mới biết đường mà ‘ né ‘ .
Nhưng tìm đi tìm lại, có chăng chỉ có Ngọc Cơ là đặc biệt nhất, tu vi cao ,lại rất trẻ tuổi.
Nếu vào bọn hắn ở tầm tuổi của nàng cũng tự thẹn không bằng. Trên người nàng còn có khí chất cao quý, lạnh lùng, chỉ nhìn ra nàng là Thần Vương cảnh nhưng tuyệt nhiên không thể nhìn sâu thêm dù chỉ một chút.
Bao nhiêu năm chinh chiến, gặp đủ thể loại người, thiên tài , yêu nghiệt đủ loại, nhưng Ngọc Cơ chính là người làm cả 2 chấn động đến vậy. So với công chúa Minh Dương , thậm chí là quận chúa Tử Điệp còn ‘ khủng bố ‘ gấp chục lần. Mà 1 người cũng là hoàng thất toàn lực bồi thường chứ đâu phải để trưng. Nhưng vẫn là cách biệt đến không thể ngờ được !
~ Phu quân…làm sao bọn họ cứ nhìn thiếp vậy ?
– Vì nàng nổi bật chứ sao ? Xem kìa, hẳn là tới tìm nàng này…
~ Hứ, tìm thiếp làm gì, không thích !!!
– Oa…xem kìa…ra rồi kìa….ah….
– Công chúa Minh Dương , còn có quận chúa Tử Điệp…chúng ta được cứu rồi…
– Oa…đại thần trong lòng ta kìa….
…
Đám người reo hò vui mừng, bàn tán xôn xao.
Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng đau mà…
– Cô nương, nhị vị tướng quân có lời mời !!!
Tên chuyển lời chỉ nhìn Ngọc Cơ khiến nàng tức giận, rõ ràng Thiên Phong còn đứng bên cạnh nàng đây.
– Không đi, không thích !!!
Ngọc Cơ thẳng thừng từ chối khiến gã bất ngờ. Chỉ tính danh vọng của nhị tướng bọn hắn được các nước xung quanh nể sợ, phải gọi là Chiến Thần, người người sùng bái, vậy mà có người còn không cho mặt mũi.
Thấy Ngọc Cơ chán ghét nhìn lại, 2 lão tướng toát mồ hôi, chẳng lẽ đã làm sai chuyện gì khiến ‘ bà trẻ ‘ tức giận ?
Tên kia quay lại rồi Ngọc Cơ hậm hực :” Bọn chúng mù hay sao, hừ….”
Nàng ôm lấy tay hắn, Thiên Phong xoa xoa đầu nàng :” Không có việc gì…tại nàng nổi bật lấn át cả phu quân nàng thôi…phu nhân nhà ta cũng đẹp quá mà, hút mắt quá thôi…”
~ Không thích, không thích…bọn họ không để chàng vào mắt mà !!!
– Ta có vào mắt hay không không quan trọng, chỉ cần biết phu nhân của ta là được rồi…
~ Chàng !!!
– Phu nhân của ta phải là nhất….
Ngọc Cơ không biết nói sao nữa. Thiên Phong càng chiều chuộng, sủng ái nàng thì nàng lại càng không muốn người khác biết đến chỉ có nàng vậy.
– Trong lòng nàng luôn có ta là đủ rồi, đâu cần quan tâm đến người khác làm gì…
~ Ân…
Ngọc Cơ gật đầu chấp nhận. Trong lòng ngọt ngào không thôi, đúng là nghiện đến không muốn dứt ra khỏi hắn chút nào mà.
Lần này lại tới , nhưng là 2 người thị nữ tới.
– Cô nương / Hai vị , chủ tử nhà ta có lời mời .
Ngay lập tức, Ngọc Cơ liền kéo hắn theo người thị nữ mời 2 người.
~ Ít ra còn có người nhìn thấy chúng ta đi 2 người !!!
Ngọc Cơ lầm bầm .Thiên Phong chỉ khẽ cười, để nàng kéo đi.
– Chủ tử nhà ta mắt không được tốt, nếu có gì bất tiện mong các vị bỏ qua.
~ Ta thấy chủ tử các ngươi mắt rất tốt !
Ngọc Cơ khẽ nói.
Thị nữ dẫn 2 người tới 1 đình viện có màn che rồi lễ phép cáo lui.
Nữ tử có mái tóc bạch kim đã chờ sẵn ở đó, từng động tác của nàng đều rất uyển chuyển, cuốn hút.Làn da trắng như ngọc thạch, có phần ‘ vi diệu ‘ ngũ quan tinh xảo…có điều…
Thiên Phong ngồi xuống đối diện nàng, nhanh tay rót nước cho tất cả.
Không chào hỏi gì cả, hắn làm 1 hớp trà :” Rất ngon…”
– Bị thế lâu chưa ?
Ngọc Cơ không hiểu cho lắm, chăm chú ở 1 bên vừa quan sát nàng vừa nghe. Lần đầu nàng thấy hắn chủ động đến vậy ah, liệu có thành tỷ muội hay không,thật đáng mong đợi ah !!!
Thấy biểu cảm của Ngọc Cơ không đúng , hắn nhẹ cốc đầu nàng, Ngọc Cơ le lưỡi chọc hắn.
– Từ lúc lên 8 tuổi đã vậy rồi…15 năm cũng đã quen rồi…
Nữ tử nhàn nhã trả lời.
– Thấy nàng thế nào ?
Thiên Phong hỏi tiếp. Nàng ta liền đáp :” Trong sáng thuần khiết , cao quý ….”
– Vậy còn ta ?
Hắn hỏi nàng.
– Đen quá…không thấy….không….không phải….đây là….
Ngọc Cơ không hiểu làm sao nàng ta lại đột nhiên xúc động, nước mắt chảy đã đành, còn kèm theo cả máu.
– Phu quân, nàng ta….
– Nhắm mắt lại đi…
Thiên Phong nhẹ nhàng nói.
Ngọc Cơ thấy có gì đó tiến triển rất nhanh, còn chưa kịp hiểu gì…
Nữ tử gật đầu , thân thể khẽ run, để hắn đỡ lấy.
Không hiểu làm sao, nhưng Ngọc Cơ vừa buồn vừa vui.Giống với lúc Mộc Ly.
Thiên Phong lấy ra 1 bộ châm nhỏ, bên thi châm,bên dùng linh lực đẩy vào thân thể nàng.
Những giọt máu đen ngòm, sủi lên một mùi rất khó chịu nhỏ xuống đất .
Hắn cho nàng nuốt xuống 1 viên Bổ Huyết Đan , làn da bạch ngọc đến ‘ vi diệu ‘ kia mới có chuyển biến, vẫn là trắng bạch ngọc ấy, nhưng nhìn căng tràn ,có sức sống hơn nhiều.
Bờ môi cũng hồng hào phần nào.
– Nàng đồng ý hay từ chối…???
Ngọc Cơ hơi ngây ra, còn định mắng hắn không nói câu nào có chút cảm xúc hơn à.
-… Thiếp….nguyện ý….!!!
Thiên Phong đỡ lấy nàng, đau lòng mắng 1 tiếng :” Các nàng….nha đầu ngốc “
Với hắn, vừa gặp nữ tử trước mắt mình, hắn mới nhìn ra chính là duyên nợ của hắn với nàng. Chín chín tám mốt lần tiền kiếp của nàng và hắn đều là nghiệt duyên, vậy mà nàng vẫn tin vào cái kết viên mãn.
Trong mắt nàng, cuối cùng ánh sáng cũng đã lóe lên trong đêm tối, cánh cửa viên mãn cuối cùng cũng đã mở ra. Nàng thấy mình cũng những người khác hạnh phúc bên hắn, hắn đã chữa trị cho nàng ,còn có những đứa con kháu khỉnh bụ bẫm thật đáng yêu…
Đó là chuyện của tương lai, nhưng người yêu thương nàng, ‘ người đặc biệt ‘ lại đứng ngay trước mắt nàng.
Mọi thứ tuy không giống với vận mệnh đã sắp đặt, nhưng người đó đang đứng trước mắt nàng đây….