7ngày sau, tin Đào Hoa Thành thất thủ truyền tới Bạch Cư Thành.
3 ngày sau đó liền đã nhận được quân tiếp viện từ triều đình Thiên Long Quốc, các môn phái lớn nhỏ cũng cử thêm nhiều đệ tử xuống tăng cường phòng ngự thú triều .
Trong khi đó…
Ngọc Cơ cùng Mộc Ly đối diện với bản sao của chính mình, nhưng là phiên bản bậc thầy chiến đấu.
Chỉ cần 1 ý niệm, các nàng có thể ở chiến trường mình thích, đủ loại không gian cảnh tượng.
Không ngoài dự đoán, các nàng bị ‘ chính mình’hành cho sấp mặt.
Mà các nàng cũng đâu phải dễ dàng từ bỏ, có mục tiêu khiêu chiến, càng đánh càng hăng.
Hơn nữa, với tư chất của mình , các nàng học hỏi cũng vô cùng nhanh.
Biết được điểm mạnh, điểm yếu của bản thân mình, cách sử dụng các chiêu thức sao cho hợp lí. Tuy trong thời gian ngắn vẫn không thể nào ngang tay với bản sao, nhưng cũng không thua thiệt quá nhiều như ban đầu.
Ngọc Cơ ướt đẫm mồ hôi trở ra liền bị Thiên Phong ôm lấy.
~ Phu quân…đợi…đợi một chút…
Nàng khẽ kêu, bị Thiên Phong bồng bế lấy, nàng cũng chẳng phản kháng nữa…
– Ưm…đây là….
‘ Ngôi nhà nhỏ ‘ của 2 người ở Đào Nguyên mà, thác nước, cây cối…nhưng chỉ có 1 phạm vi nhỏ, giống như đã chuyển tới chỗ khác rồi.
~ Phu quân, đây là…
– Không gian chứa đựng của ta… Vốn dĩ không muốn mang nó vào đây, nhưng bị đám thú vật kia phá hết cảnh đẹp, không đành lòng nên đành thu lại.
Cũng phải thôi, Đào Hoa Thành bị yêu thú vây công, những khu vực xung quanh hẳn vẫn bị ảnh hưởng tàn phá.
Với lại, ở ngôi nhà của mình vẫn thích hơn là ở trong những căn phòng ‘ tàn ‘ của lầu quán kia.
~ Nha…chàng….ưm…chậm chút…thiếp…còn chưa tắm gội….
– Vậy ta giúp nàng tắm gội…
Hắn bế nàng tới linh tuyền được’ lát đá ‘, dòng nước trong vắt nhìn rõ thấy đáy.
Thiên Phong ngồi trên bờ đá, để nàng ngồi trong lòng mình.
Ngọc Cơ như ngồi trên đống lửa vậy.
Chi bằng chủ động để ‘ hưởng sự khoan hồng ‘.
Ngọc thủ tìm tới long trụ, vuốt nhẹ.
Thiên Phong tự mình thoát y cho nàng, để lại trên người nàng bộ bikini hiện đại cùng đôi tất chân , găng tay ren đen quyến rũ.
Do lần trước Mộc Ly làm hắn có cảm giác mới lạ, hắn liền thử nghiệm.
Để nàng mặc như vậy còn quyến rũ hơn nha…
Thiên Phong xoa xoa mép đùi trong của nàng, Ngọc Cơ run run, cơ thể nàng với hắn rất mẫn cảm, lại thêm sự mới mẻ càng khiến nàng dễ bị kích thích .
~ Nha….ưm…
Long trụ cạ vào đùi nàng, ma sát với đùi nàng cùng tất ren.
Long trụ ấm nóng cuốn hút liên tục chà vào đùi nàng, mật dịch tuôn ra, ướt đẫm nội y.Cảm giác mới mẻ kích thích, cảm giác cũng không tệ ah…
Thiên Phong giữ ngọc thủ nàng, ôm lấy eo nàng, để long trụ đổi vị trí, ngay tại cửa động mài kiếm.
~ Ưm…phu quân…cảm giác thật lạ…ưm…cho thiếp đi….
Nàng không sao để long trụ tiến vào được, cũng không dứt hẳn ra được, bị nội y áp long trụ ôm sát lấy mật động, càng thêm khó chịu, ngứa ngáy.
Mật dịch đầm đìa, ướt đẫm long trụ, hắn vẫn không buông tha cho nàng.
Tuy nội y được gỡ xuống, nhưng long trụ cứ ở ngoài không chịu vào. Nàng 2 đùi kẹp chặt, muốn hướng long đầu vào mà không thành.
Thiên Phong nhấp nhẹ bên ngoài, mật động như hoa nở rộ đón chờ ong.
Hắn thả ngọc thủ nàng ra, biết nàng không chịu được nữa rồi, để long đầu chậm rãi tiến vào.
Thèm muốn một hồi mới được thỏa mãn, Ngọc Cơ không làm hắn thất vọng, mật động bóp chặt lấy long trụ liền một chỗ không buông.
Hắn hơi đẩy nàng tì vào bờ đá, long trụ sẵn thế công, nhẹ đẩy mấy cái đã khiến Ngọc Cơ cao trào phóng xuất.
Nàng hai tay hơi run, chút nữa khuỵa xuống.
– Cơ nhi…phu quân giúp nàng giải tỏa nha….
Hắn thấy nàng có vẻ mệt, xoay người để nàng ngồi trên, toàn bộ dựa vào mình, long trụ nhịp nhàng chuyển động ra vào mật động ướt nhẹp.
~ Ưm….nha….thật tuyệt….phu quân…nữa đi….nha…
Hôm nay hắn thật nhẹ nhàng, nàng cảm thấy thư thái cùng dễ chịu hơn rất nhiều, tuy không cuồng nhiệt như mọi khi , nhưng cảm giác cũng vẫn rất tốt.
Ngọc Cơ hơi ưỡn ngực, để bầu sữa vừa tới miệng hắn, đầu ti liền bị chiếc lưỡi ma thuật hút hồn, khiến nàng ngây ngất.
– Phu quân…chàng không chán thiếp sao …
Ngọc Cơ khẽ hỏi.
Hắn khẽ cắn nhẹ đầu ti nàng, để Ngọc Cơ hơi nhói, mật huyệt siết lại.
Nàng cũng giữ hắn lại, chờ đợi câu trả lời.
– Làm sao lại nói như vậy ?
~ Nha…chẳng phải đàn ông các chàng thường rất hay nhìn ngoại hình nữ nhân sao, lại còn có mới nới cũ….
– Vậy…chắc là ta không phải đàn ông…hoặc là ta và bọn họ khác biệt…
Câu trả lời khiến Ngọc Cơ bừng tỉnh:” Không….chàng mãi là nam nhân của thiếp….”
– Nàng nhắm mắt lại đi…
~ Ân…
Ngọc Cơ nghe lời, 2 mắt vừa nhắm, đầu môi đã cảm nhận được sự ngọt ngào quen thuộc. Môi nhỏ hé mở, để 2 lưỡi cuốn lấy nhau.
Câu trả lời trong lòng vốn dĩ đã luôn rõ ràng như vậy rồi.
– Muốn biết vì sao không ?
Đến khi môi rời môi, hắn mới khẽ hỏi lại.Ngọc Cơ không cần biết nữa ,nhưng vẫn hiếu kì muốn nghe.
Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu :” Ân, chàng nói thử xem ?”
– Vì nàng đặc biệt, khác biệt so với rất nhiều nữ nhân ta từng gặp.Cũng có thể, tiêu chí của ta quá cao nên khi gặp nàng mới ‘ hết ế ‘ đấy.
~ Ưm…
Ngọc Cơ ngọt ngào.
– Nàng và những nữ nhân khác khác biệt, nếu nàng cũng chỉ như bọn họ, suốt ngày tranh sủng , tối ngày tranh đoạt thì ta còn chưa kịp chán mà ngay từ đầu, chúng ta không đến với nhau rồi. Nữ nhân dám bán phu quân mình cho người khác chắc nàng là duy nhất đây….
Hắn hôn lên ngực nàng, Ngọc Cơ ôm chặt lấy hắn.
Có lẽ cái tâm ma tình cảm này sinh ra ở nhầm người rồi.
Ngọc Cơ hạnh phúc, cơ thể run nhẹ, phát ra ánh sáng dịu nhẹ ,thần trí thanh tĩnh, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Nàng đột phá rồi ! Thần Vương cảnh Hạ Kì lên Thần Vương cảnh Trung Kì.
Ngọc Cơ nhìn hắn mê luyến không dứt :” Để thiếp…”
Nàng dịu dàng, ngọc thủ ôm lấy cổ hắn, người hơi ngả, thân thể lại chầm chậm chuyển động.
Thanh âm rên rỉ khoái lạc như kéo dài bất tận…
~ Nha…phu quân….hay là thiếp lại tìm cho chàng thêm mấy người tỷ muội nữa ah…
Thiên Phong nhíu mày, thân lại hơi động, để long trụ bên trong mật huyệt ấm áp chật chội của nàng hoạt động.
Nàng phì cười:” Ah…đừng mà…phu quân…thiếp sai rồi…”
Nàng dựa mình vào hắn.
– Chàng thấy Mộc Ly thế nào ?
Ngọc Cơ ngước nhìn Thiên Phong.
– Ly nhi cũng tốt, rất có trách nhiệm, một chút ngây thơ ,chỉ là còn quá cố chấp với trách nhiệm tộc nhân của mình. Hẳn nàng cũng nhìn ra chứ…
~ Ân…chẳng lẽ chàng….
– Nếu nàng ấy muốn rời đi thì cứ để nàng ấy rời đi, chúng ta có duyên nhưng không có phận, không nên cưỡng cầu.Có những chuyện cầu không nên cưỡng…
~ Ân…thiếp hiểu rồi…Lỗi của thiếp….
– Đừng tự trách mình, có lẽ là duyên của ta chỉ gắn với nàng thôi chẳng hạn…
Ngọc Cơ ‘xí ‘1 tiếng.Nàng ngoảnh đầu lại ,muốn trêu chọc hắn một chút :” Vậy thiếp cũng muốn rời đi thì sao ?”
Thiên Phong kinh ngạc, thoáng chốc thất vọng…
– Vậy thì do ta không ra gì, chẳng thể giữ được các nàng…
Ngọc Cơ vội ôm lấy hắn, nàng hối hận, không nên nói ra câu này mới phải.
~Thiếp sẽ không rời xa chàng đâu…mãi mãi như vậy…
Ngọc Cơ nhìn rõ, hắn dù thay đổi rất nhanh như không có chuyện gì , nhưng thoáng chốc đó có rất nhiều buồn phiền, thất vọng.
– Phu quân…thiếp lại ‘ đói ‘ rồi…thiếp…muốn ăn chàng…
Nàng đẩy Thiên Phong xuống.
– Còn được không ?
Thiên Phong lo lắng nhìn nàng.
– Yên tâm, chỉ sợ chàng không được thôi…
Ngọc Cơ lại châm lên mồi lửa ân ái, đến khi mệt mỏi quá độ thiếp đi vẫn là ôm lấy hắn không rời.
– Cô bé ngốc, đâu cần phải cố sức như vậy…
Hắn bế nàng lên, lấy 1 tấm khăn choàng lông nhung mịn bao bọc lấy thân thể nàng rồi ôm về phòng.
3 ngày sau….
~ Phu quân….
Ngọc Cơ đượm buồn, sà vào lòng hắn khóc um một trận.
– Mộc Ly đi rồi…?
Hắn thở dài.Ngọc Cơ gật đầu.
Trong bàn tay hắn xuất hiện một luồng ánh sáng rồi biến mất.Coi như một món quà chia tay dành cho đoạn nhân duyên ngắn ngủi này đi…