10 năm trôi qua,…
Bản đồ thế giới phân chia, tạm thời bỏ qua Đại Lục già , từ Tây sang Đông phân chia thành :
Tân Lục Địa thứ nhất đã biến trành Vương quốc của Thú nhân, hoàn toàn là thú nhân ! Thú nhân ở Đại lục cũ đều rút qua đây cả.
Tân Lục Địa thứ hai, Long tộc chiếm giữ.
Tân Lục Địa thứ 3, Quỷ tộc chiếm giữ .
Tân Lục Địa thứ 4 , vùng đất của chiến tranh , nơi vẫn còn vô cùng hỗn loạn, tranh giành lớn nhất, cũng là nơi Nhân tộc di cư tới chiếm giữ phần lớn nhưng chưa thể hoàn toàn làm chủ. Mà Đại Lục già cỗi, cũng dần trở thành miếng mồi cho những “vị khách ” mới tới.
Và lớn nhất : Vô Tận Hải do Nhân ngư chiếm giữ !!!
Cơ mà Thiên hạ Đệ Nhất Tông vẫn là 1 cái gì đó rất chi là này nọ, khiến ai nấy cũng phải kiêng dè.
Chục năm nay các nàng cũng giao quyền cho bên dưới ‘ tự vận hành ‘ nên việc xảy ra chuyện cũng là việc bình thường.
Có thể nói, việc mở rộng thế giới cũng làm nơi này trở lên màu mỡ, đất đai lãnh thổ , quyền lợi và lợi ích tranh đoạt cũng gay gắt hơn nhiều !
Long tộc hợp nhất nên diện tích lãnh thổ còn lớn hơn cả của Ma tộc , 1 phần ở đại lục cũ là Long Tộc Cấm Địa cùng Tân lục địa thứ 2.
Thiên Phong chỉ việc ăn chơi và…vỗ béo các nàng, còn các nàng chịu béo không thì là vấn đề khác.
Cuối cùng ở Đại Điện cũng có người cầu kiến.
~ Cầu tông chủ giáng lâm !!!
Thanh âm vang vọng 3 lần, các nàng cũng có chút để ý. Lâu lắm rồi mới có việc đến ah ! Được dịp, Thiên Phong cùng các nàng hạ thế xem thử.
Đệ tử tông môn đều quy tụ nơi đây cả rồi.
Mới có chục năm ,không biết đã xảy ra chuyện gì ?
~ Có chuyện gì ?
Ngọc Cơ cất tiếng hỏi. Cứ cho là Thiên Phong nhất thời nổi hứng lập tông môn , nhưng thế nào vẫn là tông môn của hắn, cũng giao cho các nàng không thể có chuyện không quản được .
~ Tham kiến tông chủ !!!
Đám đệ tử nhìn thấy các nàng ,vui mừng ra mặt.
Mà nữ nhân ngoại hiệu Hàn Tuyết kia một mực sùng bái nhìn Thiên Phong. Nàng ta rõ hơn ai hết, từ khi bái Thiên Phong làm sư, thực lực tăng mạnh !
~ Tông chủ, toàn bộ người của chúng ta phái đi Tân Đại Lục thứ 4…bị giết hết rồi !
Ngọc Cơ nhíu mày.
~ Không phải chẳng để các ngươi chịu thua thiệt rồi sao ? Làm sao bị giết sạch ?
~ Là chúng ta cùng những kẻ kia đối địch…cũng thêm nhân tộc di cư hợp lực vây giết và cướp bóc còn bị…cưỡng bức tới chết !
Đúng là không có thực lực áp đảo tuyệt đối, mang theo bảo vật liền trở thành mục tiêu mà !
Các nàng ai cũng khó chịu, thân là nữ nhân mà !
– Vậy thì…giết qua đó là được rồi !
Thiên Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
– Ta mang Tử Điệp và Nguyệt Dạ qua đó, Ngọc Cơ, vẫn nên ở lại cùng Vô Song phụ giúp mẹ sắp xếp lại tông môn đi, xong chuyện rồi qua bên kia cũng không muộn.
Đã đi để phô trương thanh thế cùng để các nàng xả giận nên là mang theo 100 đệ tử cùng mẫu hạm hàng xịn made in Thiên Phong thay vì hàng chiến lợi phẩm trưng bày du lịch.
Chọn người cứ để các nàng tuyển chọn đi thôi.
Thiên Phong phóng mình lên không, chễm trệ ngồi trên ghế lái hạm trưởng chờ đợi các nàng.
Thật muốn xem 10 năm qua đã có những gì thay đổi.
Đợi các nàng sắp xếp xong xuôi, mẫu hạm cũng bắt đầu di chuyển , tất nhiên là cố ý đi chậm hết mức, không hắn giải quyết chóng vánh quá lại mất vui.
Trên bầu trời bây giờ cũng hết sức náo nhiệt, không rồng thì phượng, loan điểu, dực nhân …đủ loại đè ra khè nhau sống chết. Con nào mà hợp mắt thì hắn liền tóm cho các nàng làm thú cưỡi, thích thì làm vật nuôi. Gì chứ cái này dễ !
Suốt 1 tháng di chuyển, đám đệ tử liền có thú cưỡi cho riêng mình, toàn là những con thú không ngờ tới. Kinh ngạc hơn nữa là vị ‘ nam tông chủ ‘ này vô cùng khủng bố !
So với các tông môn khác, các nàng thực giống những đứa trẻ được nuông chiều hơn !
Tân Lục Địa thứ 4, tạm thời chia thành các vùng của các tộc : Long tộc , Quỷ tộc, Thú nhân , Điểu Nhân , Nhân tộc, Người Lùn , Nhân Ngư rộng lớn nhất là Vùng Tự Do mà phía nào cũng muốn chiếm đoạt.
Thay vì tới lãnh thổ phạm vi của Nhân tộc, Thiên Phong tiến thẳng vào trung tâm vùng tự do, mẫu hạm cũng biến thành 1 tòa thành kiên cố trong nháy mắt. Không quá lớn, nhưng chứa được vạn người, vô cùng khiêm tốn ah.
Nơi trung tâm này linh khí dày đặc như sương mù , cây cối cũng to lớn khác thường .
Đám ma thú yêu vật cũng là nhìn chằm chằm vào tòa thành mới xuất hiện này , chỉ là con nào dám bén mảng lại gần liền biến thành đồ nướng hết !
1 cái vòi rồng lửa và sấm sét cuồn cuộn lao tới tòa thành, nhưng cũng chỉ như đánh bóng cho bề mặt nó thêm phần sáng loáng như mới mà thôi. Con chim lớn hình thành từ băng phách và tinh thể hót lên, xuất hiện thêm 9 cái vòi rồng càn quét .
– Quả nhiên liền đỡ phải tốn sức dọn dẹp!
Thiên Phong thở dài , muốn chậm chậm một chút cũng không được. Có lẽ đây là địa bàn của con thú kia.
Những con quái nhỏ thì khỏi bàn, tai bay vạ gió đổ lên đầu tránh không kịp.
Xung quanh mẫu hạm liền biến thành 1 vùng đất trống bằng phẳng.
– Ngoan ngoãn làm đồ chơi cho các phu nhân của ta đi…
Con chim tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng nó sợ hãi ah, vô cùng sợ là đằng khác , giống như chỉ cần nhúc nhích liền sẽ biến thành …chim nướng ???
Thiên Phong thu nhỏ con chim kia lại, nhìn cũng khá thuận mắt liền đem về cho các nàng.
Nguyệt Dạ nhìn con chim, không khỏi lôi nó ra mà xem thử 1 lần. Từ đầu đến chân đều là tinh thể giống như đá vậy, lấp lánh lấp lánh.
~ Ah, phu quân, thiếp dẫn đệ tử ra ngoài thu dọn một chút !
Tử Điệp nói.
– Ừ, chú ý một chút !
Tử Điệp hôn lấy hắn, khẽ gật rồi mang người ra ngoài thu dọn.
~ Hì hì… Phu quân, vậy còn chúng ta ?
– Ha, chúng ta sao ? Thời gian này , tất nhiên là phải làm 1 số chuyện riêng tư rồi…
Thiên Phong cười tà, Nguyệt Dạ khuôn mặt đỏ bừng !
– Nàng nghĩ gì thế !
Hắn búng lên trán nàng, cười hắc hắc.
~ Hứ, còn không phải chàng ! Làm người ta nghĩ tới…chuyện đó !!!
Nguyệt Dạ giận dỗi.
Thiên Phong vòng tay ôm lấy eo thon, kéo lấy thân thể mảnh mai vào lòng, hôn lên đôi môi quyến rũ.
– Đừng giận mà…chỉ là muốn mang nàng đi chọc người…
~ Ưm…
Nguyệt Dạ liền cười vui vẻ.
~ Chàng xấu thật…mà thiếp thích !
Nguyệt Dạ cười, hôn lại hắn , để Thiên Phong ôm lấy nàng, 2 người liền dịch chuyển ra ngoài.
– Ạch…
Thiên Phong có chút bất ngờ, lấy tay che mắt Nguyệt Dạ lại.
Bên dưới là cảnh đám 7 – 8 đàn ông Nhân tộc cùng cưỡng bức 1nữ thú nhân tộc hồ li.
Nguyệt Dạ kéo tay hắn xuống ,sững sờ . Được Thiên Phong chiều chuộng thành quen, nhìn thấy cảnh này quả thực nóng mắt.
~ Phu quân…
– Làm điều nàng muốn đi…
Nguyệt Dạ khẽ gật đầu, thân ảnh vụt phóng xuống, nhẹ như cơn gió chém rơi đầu bọn chúng.
Nguyệt Dạ quay trở lại bên cạnh Thiên Phong. Hắn nhìn xuống 1 cái kho ở gần đó liền phóng xuống 1 mồi lửa. Ngọn lửa bừng bừng bốc cháy dữ dội.
1 tòa thành đá của nhân tộc…
Nơi này quả thực vẫn còn rất hỗn loạn, chỉ cần là kẻ yếu đuối, rất dễ bị bắt nạt.
Mà thường thấy nhất, phiền phức vẫn luôn quấn về phía nữ nhân.
Nguyệt Dạ ôm lấy 1 tay hắn, Thiên Phong thuận tiện ôm lấy eo nàng.
Đám người nhìn nàng chằm chằm như con hổ háu đói, đủ loại ánh mắt !
– Không cần để ý bọn chúng .
Thiên Phong xoa xoa lấy ngọc thủ của nàng.
Dạo quanh 1 vòng, không thấy điểm gì thú vị, 2 người liền quay người rời đi.
~ Thực là trướng mắt !!!
Vẫn luôn có những kẻ âm thầm theo dõi khiến Nguyệt Dạ càng cảm thấy khó chịu.
Nàng liền xuất thủ,giải quyết gọn lẹ, khiến bọn chúng không kịp phản kháng.
Thiên Phong cốc lên trán nàng.
– Không cần hao tổn tâm sức như vậy…loại người này có rất nhiều, nàng giết mã cũng không hết được…
~ Chỉ là…thiếp thấy khó chịu ah… Hừ , nhỏ không học lớn học đòi cướp bóc !
Thiên Phong bế lấy nàng lên, tránh để nàng lại động tay động chân nữa.
– Chỗ này không vui, chúng ta đổi qua chỗ khác thử xem ?
~ Ưm…
…
Đại lục,…
– Tiểu nha đầu, giỏi ! Giỏi lắm !
Sát khí khóa chặt Tiểu Nhã, nam tử như gió lướt tới trước mặt, nhưng lại đột ngột xuất hiện sau lưng nàng.
Tiểu Nhã nằm xuống sát đất, tránh đi 1 kiếm, đoản đao trong tay rạch trên bụng gã 1 đường.
~ Tên thứ 105…
Tiểu Nhã đốt lại cây đuốc , tiếp tục đi vào động phủ tối tăm.
Nơi sâu thẳm tăm tối này lại có 1 cái giếng trời ! Nhưng nó rất cao, vách đá cũng thật trơn trượt.
Bên dưới còn có 1 cây hoa đào cổ lão, còn có 1 cỗ quan tài kính.
~ Oa…người này cũng thật đẹp !!! Mà sao ai cũng đam mê quan tài kính và mĩ nhân nhỉ ? Khoe với hậu thế chúng ta sao ?
Tiểu Nhã kinh ngạc.
Sợ rằng không thua các tỷ tỷ là bao. Thanh nhã , dịu dàng, đặc biệt là 2 chiếc sừng nhỏ ở trên trán .
~ Ủa..Long nhân…Long tộc…chơi gì mà bị phong ấn ? Sao kì vậy ?
Tiểu Nhã tự hỏi, bị Thiên Phong nhồi nhét kiến thức vào đầu nên bây giờ nàng cũng có thể nhìn ra.
~ Nghe nói những thứ này vô cùng tốt !
Tiểu Nhã gõ nhẹ lên mặt kính, nó liền nứt ra.
” Có lẽ cái này là ngoại lệ ”
Tiểu Nhã thầm nghĩ, thử gỡ xuống cái nắp bị nứt vỡ, vô cùng dễ dàng.
Nàng ta 2 mắt mở ra , nhìn Tiểu Nhã, dọa bé con giật bắn nhảy qua 1 bên.
~ Đây là đâu….ta là ai ???
Nàng ta lẩm nhẩm tự hỏi . Tiểu Nhã hoàn hồn mới tiến lại gần.
~ Muội là ai…ta là ai … Đây là đâu…
Nàng ta hỏi Tiểu Nhã.
~ Muội là Tiểu Nhã…tỷ là….
Trong đầu Tiểu Nhã liền nảy số , Tiểu Nhã cười tà.
~ Tỷ là Lục Lan…ừ, đúng rồi, tỷ là Lục Lan ah….tỷ tỷ…
Tiểu Nhã liền ôm lấy nàng, ‘ xúc động ‘ như lâu lắm rồi mới gặp lại.
~ Lục Lan tỷ…muội đưa tỷ ra ngoài ah…Phong ca rất nhớ tỷ ah…
~ Phong ca ? Là ai vậy ?
~ Ah…đến cái này tỷ cũng không nhớ sao…chính là…chính là phu quân tỷ đó !!!
Tiểu Nhã la toáng lên, nước mắt đầm đìa nhìn nàng, thương cảm…
~ Phu quân…phủ quân của tỷ…
Tiểu Nhã gật đầu lia lia, bắt đầu ba hoa chặt chém, tất nhiên là không quên đổ cả lọ đường vào, làm tất cả mọi thứ để nàng nghĩ tới Thiên Phong. Tiểu Nhã chậm rãi ‘ tẩy não ‘ nàng. Muốn để Thiên Phong xuống nước, chỉ có lời nói của các phu nhân mà thôi…
Tiểu Nhã cười tà, phải làm cho Thiên Phong đau đầu mới được, để xem nàng lợi hại hay hắn lợi hại.