– Ahahaha… Dương lão đầu…đã lâu không gặp…
Cánh cửa lần nữa mở ra.
Lão đầu râu dài tóc bạc , thân thể cao gầy đi vào.
– Hóa ra là Tề Chính lão,…
Dương Khang lão đầu vẫn bình bình ngồi làm hớp trà.
Tề Chính cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, để Tề Lưu rót xuống chén trà , chậm rãi thưởng thức.
– Nhân dịp mọi người đều đã tới, ta cũng có chút quà mọn…
Tề Chính vẫy vẫy tay liền có người bê lên những chiếc hộp gỗ.
– Một chút đá quý cho Dương phu nhân, Long Tượng Công cho Dương Mịch , Hồng Sâm cho tiểu Tam , bạn già à … Cái này cho ông…
Tề Chính lấy ra 1 hộp gỗ nhỏ ở tay áo, đặt nó lên bàn.
– Đây là ?
Tề Chính không nói, ý để lão tự xem.
Dương Khang chạm tay lên hộp gỗ, bàn tay run run, kinh hãi. Không cần mở ra, lão đoán chắc được bên trong chứa gì rồi.
– Coi như lão giỏi !
Dương Khang thốt lên 1 câu.
Dương Ngọc nhìn ai nấy cũng trầm trồ, không khỏi thất thần, chỗ dựa của nàng tựa như sụp đổ!Nhìn đi nhìn lại, chỉ thêm thất vọng. Bọn họ dường như không quan tâm đến suy nghĩ của nàng.
Tề gia như là muốn ăn tươi nuốt chửng nàng vậy, càng xem 2 người cười tươi một chỗ ,nàng không khỏi run sợ, ngọc thủ siết chặt, bất kể đập mạnh xuống bàn.
~ Làm sao mọi người có thể bán con như vậy !!!
Dương Ngọc cắn răng mang theo chút hi vọng nhìn người thân của nàng.
– Hừm…
Dương Khang nhìn hộp gỗ trong tay, lại nhìn cháu gái liền đẩy lại hộp gỗ cho Tề Chính .
– Món quà này, e là ta không thể nhận…
Tề Chính khẽ cười, đẩy lại hộp gỗ về phía Dương Khang.
– Khoan hãy từ chối, đây chỉ là quà gặp mặt của chúng ta mà thôi…
Dương Khang ‘ miễn cưỡng ‘ nhận lấy.
Tề Chính nồng đậm ý cười, ánh mắt sắc bén lướt qua Dương Ngọc như nhìn một con cừu vô lực giẫy giụa.
Tề Lưu vỗ tay, thức ăn được bưng lên, đều là sơn hào mĩ vị.
~ Ông….
Dương Ngọc đang định nói gì đó liền bị Dương Mịch trừng mắt nhìn.
– Tiểu nha đầu, đừng nóng vội, chúng ta sớm muộn cũng là người chung một nhà…, không cần phải vội vã như vậy !
Tề Chính cười, thanh âm hơi trùng xuống , có vẻ không vui.
Những người thân của nàng bây giờ nhìn nàng thật lạ, giống như nói nàng hãy an bài đi mà thôi.
Dương Ngọc bặm môi đến chảy máu.
~ Ta không muốn !!!
Nàng bật dậy, vùng bỏ đi, tiếc là bị đám người hộ vệ chặn đứng.
– Dương tiểu thư, không cần vội…
Tề Lưu khẽ cười, ấn nàng xuống ghế. Dương Ngọc lần nữa vùng lên, nhưng cảm nhận được 1 uy áp mạnh mẽ áp lên người, muốn phản kháng cũng không thể.
Dương Ngọc nhìn sang Dương Khang, ngỡ ngàng.
– Cấp S quả nhiên là cấp S , nên ngoan ngoãn một chút mới được dễ chịu !
Tề Chính rót lấy 1 ly rượu, mời Dương Khang.Nhận lấy ly rượu từ Tề Chính, Dương Khang một mạch uống hết.
– Nào, chúng ta cũng thưởng thức đi thôi…
Dương Ngọc phẫn uất nhìn ‘ người thân ‘ của nàng, bất lực.
~ Ca, cấp S là cái gì ?
Tiểu Nhã hỏi Thiên Phong.
– Chắc là cấp độ sức mạnh của thế giới này … Tiểu nha đầu, xem ra chúng ta không cần diễn đâu, chỉ cần xem vở kịch này là được rồi…
~ Ah, ca, người lại phát hiện thứ gì rồi đúng không ?
Tiểu Nhã tròn mắt nhìn. Thiên Phong khẽ cười, gật đầu.
~ Vì sao chứ ??? Tiểu Tam…nói đi ?
Dương Ngọc thẫn thờ.
– Hử… Cô cản đường ta hơi lâu rồi đấy !
Dương Tam nhìn nàng, không hề có lấy một chút thân thiết nào, trái ngược lại là thỏa mãn, vui vẻ thì hơn.
Dương Ngọc chỉ hơn Dương Tam 2 tuổi , nhưng tài năng lại vượt xa, 18 tuổi sở hữu sức mạnh cấp B so với 16 tuổi sở hữu sức mạnh cấp D quả thực chênh lệch mà, cũng được coi là tài năng, nhưng bị sự tài năng vượt trội của Dương Ngọc lu mờ ! Tự dưng bị đám nhóc mởi thức tỉnh cấp F được một phen chọc ngoáy khiến hắn vô cùng khó chịu.
Nàng nhìn sang những người khác, nhưng rõ ràng, trong mắt bọn họ chỉ có Dương Tam mà thôi.
– Vốn dĩ sẽ có 1 màn cầu hôn lãng mạn, đáng tiếc, cô lại không cần ! Ah…thật lãng phí sự chuẩn bị của ta mà…Cơ mà…nó vẫn phải diễn ra…như đúng kế hoạch !
1 đội người tiến vào, trên tay là những bó hoa hồng thật lớn, Tề Lưu cũng lấy ra bó hoa hồng đã chuẩn bị.
Bọn họ như đang chờ đợi điều gì đó xảy ra.
Choang !!!
Tiếng kính vỡ loảng xoảng , 1 thân ảnh người phóng vụt vào…tường ! Đục thủng tường bê tông một lỗ lớn.
– Ây dà… Đại ca à ! Có cần mạnh tay như thế không ? Có thể chết người đó !!!
Một tiếng than vãn kêu lên, từ đống gạch đổ nát, tên nam tử lồm cồm bò dậy, phủi sạch bụi trên người.
Hắn nhìn qua chỗ Thiên Phong, có chút kinh sợ.
– Chẳng phải ngươi còn chưa có chết sao ?
Thiên Phong khẽ cười, kính vỡ chậm rãi hồi phục lại như chưa từng xảy ra đổ vỡ !
– Chút tài mọn, tài mọn mà thôi…đại ca sau này tiểu đệ sẽ bồi tiếp, còn bây giờ tiểu đệ có chuyện chính cần làm !
Tề Lưu, Tề Chính cười càng đậm .
” Đến rồi “.
Tên nam tử trẻ trước mắt này là Trần Minh , đẹp trai là vậy, lại còn sức mạnh cấp S, thêm vào cái gia thế Trần gia nổi tiếng thế giới, có điều tính tình có chút kì quái, thích cướp vợ người khác trong những lúc lãng mạn nhất !
Ngoài dự kiến là Thiên Phong ở đó, lại có thể khiến tên bá vương kia cũng phải khom người .
Rất nhanh, Trần Minh đã kéo Dương Ngọc về phía mình, cắn lên cổ nàng, rỉ máu.
– Thật ngon !!! Ta sẽ bồi thường
Dương Ngọc như mất đi lực lượng, khó lòng giẫy giụa . Mà Tề Chính, Tề Lưu vui vẻ ra mặt. Tên này nói bồi thường , nhất định là thành công rồi, Trần gia bồi thường, nhất định có thể giúp bọn hắn 1 bước lên trời !
– Ngon gì mà ngon, hôn lễ em gái cũng còn không tha…
– Vị đại ca này, nói vậy là ý gì ?
Trần Minh nghi hoặc.
– Ngươi có hiểu tiếng người không ?
Nghe 2 người nói chuyện, Dương gia có chút chột dạ.
Dương Mịch thân ảnh chớp động lao tới, muốn một chiêu bẻ cổ Thiên Phong.
– Ngu dốt !
Thiên Phong chỉ than nhẹ 1 tiếng, thân thể Dương Mịch đã nát bét , bầy nhầy máu thịt như đống bùn nhão.
Trần Minh lạnh người. Những người khác kinh hoàng.
Dương Khang đỏ mắt, lao tới liền bị Trần Minh đá bay, phần vì không muốn có người chết thêm, phần lại muốn hỏi rõ hắn câu chuyện đang nói dở.
– Ầy, ta vừa giúp ngươi giết 1 người đó !
Thiên Phong than nhẹ, như hắn làm chuyện tốt lắm không bằng.
– Đại ca này, có thể nói rõ một chút không ?
– Đơn giản, ngắn gọn thì là nàng chính là em gái ngươi, ruột thịt máu mủ !
Trần Minh ngây ra. Dương gia thì còn sợ hãi hơn cả.
Nhìn thấy trên cổ Dương Ngọc có 1 sợi dây chuyền nhỏ, Trần Minh liền tháo nó xuống, hắn cắn vào tay Dương Ngọc, để máu nhỏ lên mặt viên đá lục bảo, ánh sáng từ viên đá lóe lên, 1 chữ Trần Ngọc xuất hiện rõ ràng.
– Ha…ha…ha…hahahaha….
Trần Minh cười như điên , liền ôm lấy Dương Ngọc, không, phải là Trần Ngọc mới đúng !
– À chết…
Trần Minh lấy ra một lọ nhỏ, dốc cho Trần Ngọc uống, để nàng lấy lại lực lượng.
Tề Chính và Tề Lưu có phần lo sợ, nộ khí nhìn Dương gia.
– Đừng nhìn ta, đó là sự thật, nếu không cô cũng có thể kiểm tra hắn xem có cùng huyết mạch ?
~ Thật sao ?
Trần Ngọc nức nở.
Lại đến Trần Minh nhìn hắn .
– Nhìn ta làm gì, em gái ngươi đâu phải em gái ta ?
– Ah…không, vị đại ca này, hay là tới nhà ta làm khách đi, vừa tiện xin lỗi cùng báo đáp luôn…
– Cũng được … Dẫn đường!
Thiên Phong không hề từ chối, để Trần Minh ôm Trần Ngọc đi trước, hắn ôm lấy Tiểu Nhã chậm rãi theo sau.
Tất nhiên thuyết phục hơn cả vẫn là trực tiếp kiểm tra huyết thống, bất ngờ đến với Trần Ngọc, không phải vì Trần gia, mà là ngôi nhà thực sự của nàng ! Và thân thế được sáng tỏ rõ ràng !