Chí Tôn Dâm Thần – Chương 59 Đột biến – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 2 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 59 Đột biến

Tự tìm cách để chiến thắng một vòng thi mà không hề có một thông tin nào thực rất mơ hồ.

Rõ ràng phương cách thi đấu lần này đột ngột thay đổi khiến bao người hoang mang. Đệ tử Thiên Hạ Đệ Nhất Tông cũng tham gia nó như một cuộc khảo hạch, nhưng mà thay đổi đột ngột thế này cũng khiến bọn họ lúng túng.

Mọi thứ bình thường cho đến khi tông chủ xuất hiện, không phải tông chủ, mà là hắn ah…

Hàn Tuyết nắm chắc thanh kiếm trong tay, bài thử thách này nhất định phải vượt qua !!!

Mà cách thức đơn giản nhất…chính là loại bỏ đối thủ cạnh tranh !!! Giải nhất luôn chỉ có một !!!

– Keng, Thẩm Vạn Quyên đã giết Dã Thỏ, nhận được 1 điểm xếp hạng…

Thanh âm thông báo vang lên, trên đầu bọn họ luôn có thể nhìn thấy bảng thông báo và bảng xếp hạng nữa, mà người đứng thứ nhất chính là Thẩm Vạn Quyên kia.

Như vậy ai trong lòng cũng rõ, chỉ cần bọn chúng đủ điểm xếp hạng yêu cầu là được ?

Ai nấy thấy được phương thức đều đi tìm quái mà diệt , cơ mà không phải ai cũng có suy nghĩ như vậy…

~ Ah…như vậy cũng thú vị hơn đấy !!!

Thanh Nguyệt cũng khẽ gật gù tán thưởng.

– Người cứ từ từ xem, trò hay còn nhiều…

Quả nhiên là vậy, mọi chuyện tưởng như dễ dàng đến vậy, cho tới khi người đầu tiên bị loại, chính là bị người khác đánh trọng thương !

Điểm xếp hạng của kẻ bị loại thuộc về kẻ cướp đoạt kia.

Vậy nên, gặp phải người khác chưa hẳn đã tốt, lại càng phải đề phòng kẻ phía sau mình nữa…Mà ban ngày dễ dãi, nhưng một khi đêm đến mới là thời khắc quái vật trỗi dậy mạnh mẽ!!!

Mạnh đến biến thái ! Da dày máu trâu, xuyên qua lớp phòng ngự biến thái kia đã khó, giết nó kiếm điểm còn khó hơn !

Ngược lại, cũng không ít người bị loại bỏ chỉ sau đêm đầu tiên !

Hắc Long Thủ

Tay phải Hàn Tuyết bọc trong hắc sắc lân giáp bóng bẩy, vuốt sắc mọc dài sắc nhọn đâm sâu qua lớp da báo kéo dài một đường xé toạc cơ thể con báo đen.

Nàng thu tay lại, cảm thấy lực lượng của mình vậy mà mạnh hơn khi trước rất nhiều.Không khỏi nghĩ ngay tới cuốn công pháp Thiên Phong khi trước đưa cho nàng.

~ Bích Hải Triều Nguyên Quyết …. Rốt cuộc ta bái phải vị sư phụ gì đây…

Hàn Tuyết không khỏi kinh hãi. Mới có mấy ngày tập luyện, hiệu quả đã kinh người đến vậy…

Nàng nhìn xác con báo nằm trên mặt đất, quen thuộc lấy ra 1 con dao nhỏ lột sạch da báo, cũng không quên xẻ lấy thịt, cắt đi nanh vuốt, chỉ cần là thứ có giá trị liền tận dụng.

~ Cứu mạng…cứu mạng !!!

Tiếng người kêu cứu thất thanh, Hàn Tuyết không khỏi nhíu mày, muốn đi xem thử.

Nàng có chút lưỡng lự, cảm thấy vẫn là cẩn thận hơn một chút, trên người bao phủ một lớp lân giáp kín đáo cẩn trọng di chuyển.

Một đứa nhỏ chừng 13 – 14 tuổi chạy trối chết, vẻ mặt hoảng sợ cắm đầu mà chạy, nàng ta bị 1 nữ nhân truy đuổi phía sau.

~ Nha, tiểu nha đầu, ngươi có bao nhiêu điểm liền giao hết ra đây, biết đâu bổn cô nương tha cho ngươi…

Nữ nhân kia thả chậm cước bộ, ngon ngọt mà nói.

~ Nằm mơ, làm sao ngươi không tự đi mà kiếm điểm của mình…

Nữ hài cắm mặt chạy, không may vấp ngã sõng soài.

~ Ngươi…ngươi đừng lại đây…

~ Nha…tiểu nha đầu đáng yêu thật…

Lưỡi kiếm sắc bén hướng tiểu nữ hài đâm đến.

Keng !!!

Hàn Tuyết vừa hay dùng kiếm chặn một kiếm.

~ Đừng lo chuyện bao đồng, cút ra chỗ khác chơi!!!

Nữ nhân kia liếc nhìn Hàn Tuyết, hừ 1 tiếng.

~ Nếu ta không thích thì sao ?

Hàn Tuyết khẽ cười.

~ Vậy thì giao điểm của ngươi cho ta !!!

Nàng ta thét lên, khí thế bùng nổ, tu vi Thần Nhân Cảnh vận dụng đánh tới.

~ Hừ !!!

Hàn Tuyết quét kiếm, khí thế không hề thua kém , thậm chí còn mạnh hơn , sắp đạt đến Tiên Vương Cảnh tỏa ra mãnh liệt, kiếm chạm kiếm liền đẩy lui nữ nhân kia.

Đánh Hàn Tuyết không được, nữ nhân kia liền nhắm tới nữ hài kia, loại lợi dụng Hàn Tuyết bảo vệ nữ hài thì quay ra đánh Hàn Tuyết.

~ Nha đầu, mau chạy !!!

Tiểu nha đầu kia nhìn 2 người đánh nhau, gật đầu liền chạy. Mà đánh không lại Hàn Tuyết, nữ nhân kia vẫn không bỏ qua cho hào nữ, tiếp tục đuổi theo.

Mà đêm tối thế nào, nữ hài kia chạy lại vấp ngã thêm một lần sấp mặt.

~ Đáng chết !

Hàn Tuyết khẽ kêu, thân ảnh vụt qua ôm lấy nữ hài, né đi kiếm chiêu đánh đến.

~ Ha…ngươi chết được rồi!!!

Nữ nhân cười gằn nhìn Hàn Tuyết.

Keng !!!

Hàn Tuyết cảm nhận lân vảy bị tấn công ngay trước ngực, đang ôm tiểu nữ hài liền không do dự ném sang 1 bên.

~ Vậy mà còn có giáp !!!

Hài nữ đứng dậy, cười gằn.

~ Ha, nếu không phải vậy thì ta đã ôm hận bởi các ngươi rồi !!!

Hàn Tuyết lạnh lùng, vẫn là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong được, còn may lần này đã có chuẩn bị, nếu không, như vừa rồi tất thảm bại rồi.

Có tiếng người đông hơn dần hướng về phía này, Hàn Tuyết tuy không ưa gì 2 kẻ này nhưng vẫn là không muốn giáp mặt đánh với nhiều người, thân ảnh thoắt biến mà rời đi.

Bên kia 2 nữ nhân cũng không muốn ở lại làm gì, 1 lớn một nhỏ dẫn nhau chạy đi.

Trời cũng vừa sáng, đám quái vật cũng giảm bớt số lượng phần nào, cơ mà độ trâu chó chó chỉ có hơn chứ không có giảm !

Hàn Tuyết cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi đôi chút, bất quá vẫn luôn đề cao cảnh giác, không dám một chút lơ là.

….

Mộc Ly đưa Tiểu Nhã cùng hồ ly nhỏ vào không gian tu luyện .

~ Được rồi, cũng không nên bỏ bê quá, đến lượt của chúng ta rồi…

~ Ha… Đoán chừng chàng ấy cũng muốn xem xem chúng ta tiến bộ thế nào đấy !

Tử Điệp tiếp lời.

~ Muội thấy đám người trên mấy cái phi thuyền kia có lẽ ngang ngửa với chúng ta đó, hoặc là mấy con trùm trong hầm ngục lớn.

Các nàng gật đầu, mục tiêu cũng đã xác định được rồi không hẹn mà nhìn nhau, rộ cười một tiếng.

~ Tới khi chàng ấy quay lại, chúng ta cũng sẽ tập hợp, nhất định sẽ làm chàng ấy bất ngờ !

Ngọc Cơ lên tiếng, các nàng đồng lòng gật đầu.

~ Cẩn thận một chút !

Ngọc Cơ nhắc nhở mọi người, thân ảnh 4 người tứ phía mà phóng đi.

Màn đêm ngày thứ 2 buông xuống…

– Kẻ săn mồi đã kích hoạt ! Kẻ săn mồi có thể nhìn thấy mục tiêu trên bàn đồ.

Một thanh âm vang lên thông báo, bọn họ rùng mình. Vị trí bại lộ, sẽ kéo theo nguy hiểm!

Hàn Tuyết còn thấy một bản đồ nhỏ với những chấm đỏ đại diện cho người khác. Nàng cũng là Kẻ săn mồi !

Thiên Phong lười xem, để Thanh Nguyệt vuốt ve ôn nhu hưởng thụ.

~ Tiểu quỷ, con làm gì thế…không thoải mái sao..

Thiên Phong ngậm lấy đầu ngón tay nàng, lắc đầu :” Không phải…”

~ Ha, ừm…đợi mẹ một chút…

Thanh Nguyệt biến mất, lúc sau xuất hiện với đủ hoa quả, đồ uống.

Thiên Phong lười biếng để nàng bóc quả cho, miếng ăn đưa tới tận miệng.

Thanh Nguyệt thấy hắn vẫn là ngậm lấy đầu ngón tay, lại còn mút thêm . Cái này là do hắn muốn vậy ah , nàng cũng lười quản, cứ để Thiên Phong tùy ý đi.

– Hưm…

~ Hửm ? Sao thế Phong nhi ?

Hắn lắc đầu không nói gì thêm, 2 mắt mơ màng để Thanh Nguyệt ôm lấy mà ngủ.

Thiên Phong không chú ý, Thanh Nguyệt lại càng chẳng để tâm đến diễn biến bên dưới nữa rồi.

Chẳng là, các nàng bên kia có chút khó khăn rồi.

– Mẹ, con xem thử các nàng một chút…

Thanh Nguyệt cũng khẽ gật đầu . Thiên Phong lập tức trong lòng nàng biến mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.