Chí Tôn Dâm Thần – Chương 56 Mộ Vô Song – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 3 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 56 Mộ Vô Song

Tiểu Nhã ôm hồ ly ngồi trong lòng Ngọc Cơ.

~ Cơ tỷ , rốt cuộc đã tới mức độ nào rồi ?

~ Ưm…tỷ cũng không thật chắc, vẫn là muốn phu quân xem thử…

Các nàng cũng gật đầu, Thiên Phong xoa xoa mái tóc lam băng của nàng .

– Ừm, Ngọc Cơ cũng đạt đến Nhất Tinh rồi, Mộc Ly, Tử Điệp, Nguyệt Dạ vẫn phải cần thêm một thời gian nữa…

Ngọc Cơ gật gù. Không gian tu luyện Thiên Phong tạo cho nàng chênh lệch không biết bao nhiêu lần so với bên ngoài, nếu không phải ở bên trong giống như lúc nào cũng có hắn bên cạnh thì cho dù có lên thần trong vòng 1 tháng nàng cũng chẳng rời hắn nửa bước nữa !

– Nào, nàng muốn gì nào …

Thiên Phong khẽ cười, muốn để nàng cũng nên tận hưởng một chút.

~ Ưm…có chàng là đủ rồi…

Ngọc Cơ hơi lắc đầu, gò má để tay hắn vuốt ve , cọ xát.

Thiên Phong cũng không hỏi nữa.

Ngọc Cơ cũng nghe các nàng thuật lại 1 số chuyện mới xảy ra , còn có Tiểu Nhã.

1 tiếng nổ lớn phát ra kéo theo sóng xung kích ồ ạt càn quét bất ngờ vang lên.

Các nàng lại chuyển sang nhìn hắn.

Thiên Phong nhún vai, thanh minh :” Lần này chắc chắn không phải ta … “

~ Nha, chúng ta cũng qua xem thử…

Tử Điệp không khỏi hứng thú, đơn giản vì các nàng cũng cảm nhận được thứ vừa rồi, nó chính là từ trên trời rơi xuống ah.

Các nàng cũng hiếu kì.

Thiên Phong chỉ khẽ cười, linh lực âm thầm bao bọc các nàng cẩn thận.

Ngọc Cơ mẫn cảm cảm thấy một cỗ lực lượng nhu hòa bao bọc lấy cơ thể thì liền nhìn qua hắn, Thiên Phong chỉ khẽ gật đầu, nàng cũng không nói gì thêm .

Từng đợt gào thét dần dần truyền tới, không khí cũng trở nên quỷ dị hết sức ah.

Bán kính xung quanh vật thể lạ 1km , hễ là người nào người đó như phát điên,bất kể là ai cũng đều hóa điên rồi, bọn họ xông tới cắn xé những người bình thường khác.

~ Hẳn là do nó ?

Các nàng thấy 1 tảng đá lớn găm xuống mặt đất tạo thành 1 miệng hố nóng chảy bị đào sâu .

~ Ủa, nó là cái gì vậy phu quân ?

Tử Điệp chỉ tới một mảnh đã bị vỡ để lộ ra 1 lớp kính được bao bọc bên trong, ẩn dưới lớp đá sần sùi cứng ngắc.

Làm sao cứ thấy giống với tình huống người mẹ cực phẩm Thanh Nguyệt của mình.

– Bên trong hẳn có mĩ nhân…

Thiên Phong bông đùa nói. Các nàng liền liếc mắt nhìn hắn , bất quá là 1 loại ánh mắt như muốn bán hắn rồi, mà Tử Điệp rõ ràng nhất, chẳng phải là muốn hắn nạp thêm tỷ muội đây sao !

– Ặc…vạn sự tùy duyên…

Cũng không tính là hắn nói bừa , bên trong quả thực có người, đúng là nữ, cơ mà xinh hay xấu thì hắn chịu, nhưng ‘ trên lí thuyết ‘ thì nhà giàu xinh đẹp mới có loại này phương thức bảo quản thi hài.

Thiên Phong khẽ nhăn mày, nàng ta vẫn còn sống ?

Đúng ra là hấp hối mới phải.

Thiên Phong cũng nổi lên hứng thú muốn thử xem.

Cơ mà tốt nhất đừng làm hắn thất vọng.

Tại vì trước đó hắn cùng Ngọc Cơ chứng kiến 1 màn biến đổi lúc Ngọc Cơ định ra tay cứu người thì hắn không muốn thấy nó lặp lại lần nữa.

Linh lực nhấc tảng đá ra khỏi miệng hố, nhẹ nhàng tách lớp vỏ bọc bên ngoài xuống để lộ ra 1 cái quan tài kính, bên trong quả thực mĩ nhân.

Các nàng không khỏi cho hắn mấy like ah.

~ Nàng ta còn chưa có chết, mà cái thân thể này cũng thật thảm, trúng đủ loại độc thương ah…

Tử Điệp cũng nhìn ra, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi…

Lại có 1 tên điên chạy tới tìm chết, các nàng cũng thành toàn cho bọn chúng.

Nắp quan tài mở ra, Thiên Phong chuyển nàng ta vào thế giới bên trong.

– Chúng ta đi thôi…

Các nàng gật đầu, quay người bỏ đi, để mặc ôn dịch bám theo trên lớp vỏ đá kì dị bắt đầu lây lan hoành hành.

Các nàng bên ngoài chơi đùa cùng Tiểu Nhã, còn mong Thiên Phong biến nữ nhân kia thành người của mình đây…

– Cửu Giới cấp độ, cũng khá đấy chứ…

Thiên Phong nhìn nữ nhân nằm trên giường nhỏ, thân thể trần trụi, vào tình trạng này rồi mà vẫn vô thức sản sinh mị hoặc khí chất, thiên sinh mị cốt. Thân thể yểu nhược , bên trong nội thương kịch độc, bên ngoài ngoại thương còn chưa thể khép lại, nước da nhợt nhạt trắng bạch, có chút tiều tụy, đến mái tóc cũng hóa bạc trắng đáng thương.

Nhìn tình cảnh của nàng, hắn không lỡ làm người xấu, cơ mà….hắn không phải sư thầy ăn chay.

Gái đẹp mà không thu thì chỉ có vừa ngu vừa mù.

Còn nàng có chấp nhận hay không thì hắn tin tưởng vào bản lĩnh của mình.

Thiên Phong nâng đỡ lấy thân thể của nàng, thở dài ,càng muốn nàng khỏe mạnh mập mạp da thịt một chút.

Chua xót ah…

Thiên Phong cho nàng uống một giọt máu của mình, bên dưới long trụ cũng tiến nhập huyệt động chật chội, lần đầu của nàng ,hắn dùng linh lực bảo vệ cho nàng nên ngoại trừ sung sướng thì làm gì có đau đớn đâu ah, cơ mà bây giờ Thiên Phong chỉ muốn giúp nàng tỉnh lại khỏe mạnh mà thôi.

Linh lực của hắn kích phát đan điền của nàng hồi phục, nhanh chóng bài trừ độc tố tích lũy trong cơ thể, hắn tiện tay cũng bẻ luôn cái phong ấn ẩn sâu bên trong cơ thể nàng, giúp nàng khai phá toàn bộ tiềm lực thân thể bị che giấu , cũng bồi đắp lại căn cốt vô cùng vững chắc cho nàng.

Mà nữ nhân này từ lúc hắn phá đi cái phong ấn kia thì sức hồi phục vô cùng tốt, linh lực trong người nàng với hắn như quấn lấy một chỗ ,không còn một chút xung đột.

~ Ưm….

Nàng ta tỉnh !

Thân thể đặc thù, lại thêm Cửu Giới cấp độ , quả nhiên cực phẩm , có thể nhanh như vậy tỉnh lại.

~ Ưm…ngươi…ngươi là ai…

Nàng ta không quan tâm bản thân cùng hắn một chỗ, muốn biết nam nhân này trước mặt mình mới là cái nàng muốn trước tiên.

– Thiên Phong, nam nhân của nàng…

~ Thiên Phong… Ha… Nam nhân của ta…ngươi có chịu nổi không ?

– Theo nàng thứ gì thì ta không chịu nổi ?

Thiên Phong khẽ cười, long trụ chà xát bên trong mật huyệt ướt nhẹp chật vật.

~ Hừ…

Nàng khẽ đè nén dục vọng, muốn trước tiên phải rõ ràng, rõ ràng 1 thân thương thế bây giờ biến mất, lại chỉ có 2 người, không là hắn cứu nàng thì là ai, nhưng cũng chính điều đó mà nàng không muốn liên lụy đến hắn.

~ Hãy khoan…ta thực sự….ưm…

– Không cần lo lắng gì cả, mọi thứ ta có thể chống cho nàng…

~ Ngươi sẽ chết đó !!!

Nàng kêu lên!

– Nàng giết ta sao ?

Hắn hỏi lại.

~ Không…nhưng…

Nàng ta cuống quít, nam nhân này không sợ kéo tới phiền phức hay sao, hắn cao thâm nàng không thấu thì nàng càng tiếc hận, càng không muốn kéo hắn vào rắc rối.

– Đã bảo nàng không cần lo mà…tiểu nương tử, thử nhìn lại kĩ xem…

Thiên Phong nhíu mày, phần tính cách này sao lại giống Ngọc Cơ đến vậy, phải chăng nữ nhân cứng đầu là trời sinh tính sẵn rồi?

~ Nhìn lại…nhìn cái gì ?

Nàng ngây ra, cũng nghe hắn thử dò xét lại bản thân.

Kinh ngạc, thất thần rồi …. Im lặng.

~ Phong ấn là…là…do ngươi phá ?

Thiên Phong khẽ gật đầu.

~ Ha….Ngươi sẽ chết đấy !!!

Nàng ta kêu lên , thân thể run bần bật.

~ Làm sao không để ta chết luôn đi…

Thiên Phong ngây ra, tiểu phu nhân này làm sao còn kích động hơn cả Tử Điệp đây , lại thêm, cái phong ấn kia còn chưa đủ tuổi để ảnh hưởng ngược lại hắn đâu, chỉ gõ nhẹ đầu ngón tay đã đủ nó vỡ vụn rồi, tuổi gì ảnh hưởng nổi tới hắn.

Thiên Phong khẽ cười.

– Mĩ nhân mà chết đi thì tiếc lắm! Ta bình như còn cướp được 1 hiền thê là đằng khác…

Nữ nhân kia run run, hắn không một chút lo lắng, nhưng nàng lại lo lắng gấp bội.

~ Phong ấn đó là do 1 tên Thánh Linh Cảnh đặt lên người ta…ngươi phá vỡ nó, nó ngược lại sẽ bám lên người của ngươi, dần dần hút lấy sinh khí cùng linh khí của ngươi cho đến chết…

– Ra vậy…

Thiên Phong nhàn nhạt đáp.

– Tiểu phu nhân, ta còn chưa biết tên nàng đây ?

~ Mộ Vô Song…

Nàng hơi thất thần.

– Song Nhi ngoan, đừng nghĩ nhiều, phu quân nàng có chết thì cũng vui vẻ ah, ai bảo có mĩ nhân xinh đẹp như vậy lo lắng cho đây…

~ Ngươi…

Nàng ta bám chặt lấy hắn, ngọc thủ run rẩy.

~ Nhưng ta không đáng …

– Có gì không đáng ? Tiểu phu nhân, trước khi chết ta vẫn muốn phong lưu đây…

Thiên Phong cười tà, ôm lấy eo thon của nàng…

Vô Song cắn răng gật đầu, hai người một chỗ như hòa thành một, trong lòng không khỏi ra 1 quyết định, hắn chết, thì nàng cũng chết theo !!!

1 tháng….

2 người quân lấy nhau gần tháng trời, Vô Song mới biết hắn biến thái đến mức nào, nàng cũng tự thấy mình bị dày vò mệt muốn chết !!! Chỉ biết cố gắng đến cùng, sợ rằng sau này đến cơ hội nhìn mặt còn chẳng có…

Có chuyện gì cả hai đều nói hết với nhau, thật giống như sinh tử bất kì lúc nào.

Vị phu nhân này của hắn đến từ một giới cao hơn, sống trên những cái phi thuyền siêu to khổng lồ du hành giữa các hành tinh muốn tìm một nơi mới để định cư, cái sứ mệnh này cũng đã kéo dài ngàn năm rồi.

Giao chiến cũng diễn ra nhiều vô kể , cho đến khi nàng bị thương tới mức độ kia, cũng không còn mấy hi vọng…

Vô Song cũng chẳng biết mình ‘ chết ‘ được bao nhiêu năm rồi, chút gắng gượng hấp hối cuối cùng lại may mắn được hắn cứu giúp…

Mà Vô Song đối với hắn có vài nữ nhân cũng là chuyện bình thường, nhất là khi bị hắn dằn vặt như không điểm dừng kia không khỏi hiểu được tâm ý của các vị tỷ muội.

Đợi Vô Song hoàn mĩ nhất trạng thái, da thịt hồng hào nhất, căn cơ thân thể linh hồn bồi đắp bù lại vững chắc rồi hắn mới đưa nàng ra ngoài.

Mái tóc trắng bạc trở về nguyên dạng mang màu lam tím đậm chất quyến rũ , thiên sinh mị khí bừng bừng sức sống phô trương , quả thực người xứng với tên Vô Song.

Tất nhiên cũng là thành quả bồi dưỡng của hắn cả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.