Chí Tôn Dâm Thần – Chương 55 Trêu đùa – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 3 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 55 Trêu đùa

Giải trí một hồi, Nguyệt Dạ cùng hắn đi tìm các nàng.

~ Phong ca…

Tiểu Nhã thánh thót như chim nhỏ hót vang gọi hắn, từ xa đã thấy hai lớn một nhỏ ba người nhan sắc kinh diễm khiến người ta ca thán.

Tiểu Nhã rời khỏi tay Tử Điệp chạy tới chỗ 2 người . Tiểu nha đầu đỏ mặt hồng hào, lấm tấm mồ hôi.

Thiên Phong bế lấy Tiểu Nhã linh lực thanh mát khiến Tiểu Nhã dễ chịu không ít.

– Nha đầu, làm gì mà phải chạy vội…

Đối mặt Thiên Phong hỏi tội, Tiểu Nhã chỉ cười, Thiên Phong luôn cho nàng cảm giác đáng tin cậy nhất.

~ Ah…Dạ tỷ….

Tiểu Nhã nhìn Nguyệt Dạ, lại thấy con hồ ly nhỏ không khỏi hiếu kì.

~ Hửm…cho muội đó !

Nguyệt Dạ liền thả tiểu hồ ly cho nó tự giác nhảy tới chỗ Tiểu Nhã.

~ Cảm ơn Dạ tỷ !!!

Tiểu Nhã cười tít, 2 má hồng hồng. Tiểu nha đầu quả nhiên dễ thương quá mà…

~ Tiểu nha đầu, muội chạy gấp như vậy cái gì…

Tử Điệp trêu chọc tiểu nha đầu 1 trận .

Các nàng chỉ biết bật cười mà thôi.

5 người một đường không khỏi khiến người ta phải đưa mắt nhìn theo.

Cơ mà phía đối diện cũng xuất hiện trong tầm mắt một chiếc kiệu xa hoa 8 người khiêng, còn có 1 đội binh mã hộ tống trước sau.

Đội này đi tới đâu là rầm rộ tới đó, hơn nữa chẳng coi ai ra gì, chỉ cần cản đường liền ăn đòn là cái chắc.

Tiểu Nhã chạy lên đầu tiên, cũng có chút không chú ý nô đùa, đến khi đám người kia dọn đường tới gần thì không kịp tránh né nữa rồi.

Tên đội trưởng đi đầu cũng là kẻ mới thức tỉnh có được chút ma lực, liếc nhìn Tiểu Nhã trước mắt, roi sắt trong tay vung lên không hề nương tay có ý định quất xuống.

~ Chết…

Cơ mà lúc roi sắt quất xuống lại bị ngăn lại giữ chừng, mà cả người hắn thì như diều đứt dây bắn vọt ngược lại đằng sau, suýt chút nữa bay trúng kiệu . Thị nữ đỡ được thân thể, cơ mà không phải đón đỡ mà là dùng chân chặn lại, sau đó 1 cước sút hắn qua một bên quát mắng :” Muốn chết !”

Tên đội trưởng bị đánh cũng không dám hó hé nửa lời, chỉ biết trừng mắt đau đớn nhìn Nguyệt Dạ đã đứng trên lưng ngựa của hắn.Bên dưới hộ giáp kim thiết quý báu đã bị đánh đến thủng 1 vết chân, cảm giác nội tạng bị đá 1 cước lộn xộn hết cả.

Nếu vào Thiên Phong thì tên này tất chết rồi, chỉ là nàng làm vậy cũng tốt, giết người trước mặt trẻ nhỏ thì không tốt lắm ah.

Đám lính liền giương vũ khí lên trực đâm tới Nguyệt Dạ.

Nàng chỉ khẽ cười, thân ảnh chớp động, cước pháp nhanh một chút liền đá hết đám này bay xuống mặt đất.

~ Các ngươi biết mình đang làm gì không !!!

Thị nữ kia đá gọn mấy tên lính quèn qua một bên, nhăn mày nhìn mấy người.

~ Ngươi nói nghe coi ?

Nguyệt Dạ còn đang còn ở trước mắt, thoắt cái đã ở bên cạnh nàng, 1 cước đánh tới mạn sườn, muốn chống đỡ cũng không kịp rồi.

Dù sao cũng là nữ nhân, lại thêm cũng chưa có rõ ràng địch ý nên Nguyệt Dạ có phần nương tay, bất quá vẫn đánh nàng ta lăn lộn qua một bên.

~ Xảy ra chuyện gì !!!

Thanh âm lạnh lùng phát ra từ bên trong kiệu, thị nữ kia dù bị thương nhưng cũng không dám chậm trễ bẩm báo : ” Không có chuyện gì đâu tiểu thư, những chuyện này để thần dọn dẹp là được rồi “

~ Đừng làm chậm trễ !!!

Thanh âm lạnh lùng kia lần nữa vang lên.

Mà thị nữ kia cũng ngay ngắn đứng dậy, trên người ma lực bạo phát, khí thế phát ra cũng rất ra gì và này nọ , có điều, cũng chỉ như đang tấu hài mà thôi !

Nguyệt Dạ khẽ cười, đứng đối diện với nàng ta, khoanh tay chắp sau lưng mỉm cười khiêu khích.

Tiểu Nhã một mặt ngây ngô, ôm lấy tiểu hồ ly trở về vòng tay của Mộc Ly.

~ Tỷ, Dạ tỷ sẽ không sao chứ ?

~ Nha đầu, phải là thị nữ kia sẽ có sao hay không đây…

Tử Điệp khẽ cười.

Ma lực thúc ép, thân thể thị nữ kia vụt bay tới thật nhanh, thanh kiếm cầm chắc trên tay, cũng không vó rút vỏ , tự tin lao tới.

Nguyệt Dạ vẫn luôn mỉm cười.

Thị nữ bay tới trước mắt, đột nhiên biến mất, bỗng chợt xuất hiện ngay phía sau Nguyệt Dạ, thân kiếm muốn đánh mạnh tới nơi hông, cũng không thực muốn giết người, chỉ là dạy dỗ nhau bài học mà thôi.

~!!!

Chỉ là, thân kiếm đánh tới bất ngờ như vậy, chớp mắt Nguyệt Dạ đã đối diện với nàng, cước bộ đá văng thanh kiếm qua một bên !

~ Cố gắng vô ích mà thôi…

Nguyệt Dạ thân pháp chớp mắt đã đứng ngay bên cạnh nàng, lần nữa một cước đá thị nữ bay về phía kiệu người.

~ A Ly…

~ Tiểu thư…tiểu nữ vô dụng…làm chậm trễ thời gian của người…

Người trong kiệu cũng chậm rãi bước ra, 1 thân khí thế kiêu ngạo, trên người toát lên vẻ cao quý .

Nàng ta lập tức nhìn chằm chằm 5 người, có chút không vui.

~ Tránh đường cho bản tiểu thư !!!

~ Vì sao phải tránh ?

Nguyệt Dạ hỏi ngược lại, ung dung liếc qua nhìn nàng, dung mạo không tệ, cơ mà tính cách này sợ là không dung nổi…

Ngược lại, nhìn 4 người đều xuất chúng, nhan sắc vượt trội, lại không nhìn thấu được nông sâu, chỉ là tên nam nhân kia quả thật nhan sắc rất tốt nhưng khí chất bình thường hết mức giống như 1 cái ao tù mà thôi, vậy mà được các nàng vây vào giữa ?

~ Hừ…các ngươi không biết mình đắc tội với ai đâu…

~ Ha…chúng ta lại không ngại đắc tội với ai đâu !!!

Tử Điệp khẽ cười, đáp trả.

~ Vậy sao ??? Ha…cho các ngươi 1 cơ hội cuối cùng, 1 là quy hàng chúng ta, hoặc là không ai dung nổi các ngươi chốn này !!!

~ Đáng sợ như vậy sao ?

Tử Điệp ánh mắt miệt thị, không hề coi nó ra gì.

~ Tỷ, đáng sợ lắm ah…

Nguyệt Dạ cũng gật gù.

~ Ừm…lỡ có làm ‘ hỏng ‘ mất chỗ để chơi thì có chút hơi tiếc à nha…

Tử Điệp kéo dài từ ‘ hỏng ‘, châm chọc.

~ Hừ…

Nàng ta khẽ hừ 1 tiếng, thân ảnh chớp mắt đã đứng ngay phía sau Thiên Phong, ngọc thủ bao bọc trong băng phách nắm lấy bả vai hắn.

~ Ngươi đây là muốn làm gì ?

Nguyệt Dạ kì quái hỏi nàng.

~ Các ngươi bảo bọc hắn kĩ càng như vậy, không ngại để ta bẻ xương hắn xuống chứ ?

Các nàng nhìn nàng ta , đang định nói gì đó, chỉ là thoáng cái liền yên lặng.

~ Ha….đẹp quá…

Tiểu Nhã bất giác kêu lên. Nữ nhân kia bất giác cảm thấy lạnh hết sống lưng, ngọc thủ nắm bả vai hắn run lên bần bật.

~ Ngươi dám thử xem…

Thanh âm lạnh lẽo đến tận xương tủy vang lên , nàng ta quay lại nhìn, thấy 1 nữ nhân so với nàng còn đẹp hơn, khí chất còn cao hơn, giống như suối nhỏ so với đại dương, không thể nào so sánh được.

~ Ngươi thử xem…

Nàng ta cảm thấy 1 cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, hai chân run lên bần bật không tự chủ được muốn khụy xuống.

Hàm ngọc cắn chặt đến bật máu, không muốn khuất phục, cơ mà băng trong tay cũng không phải do nàng khống chế đã tự đóng băng tay của chính mình rồi !!!

~ Ngươi ….ngươi là ai ?

Nàng ta kinh hãi… Băng phách của bản thân đối với người trước mặt giống như chỉ là gió thoảng trong bão tuyết !

~ Hửm, ta sao…chỉ là nữ nhân của chàng mà thôi…

Ngọc Cơ khẽ cười, đối với Thiên Phong vẫn là vô tận nhu tình.

~ Cơ tỷ…tỷ nặng tay như vậy, làm sao bọn muội chơi đùa được nữa đây ?

Tử Điệp u oán nhìn nàng, Ngọc Cơ cũng nhẹ cười.

~ Muội cũng hiểu Cơ tỷ của muội rồi còn gì…!

Mộc Ly khẽ cười. Thiên Phong đối với Ngọc Cơ mà nói, ai cũng rõ ràng ah.

Không sợ chọc Ngọc Cơ giận, chỉ sợ chọc Thiên Phong giận ah…lo cho mình một, lo cho Thiên Phong mười. Mà nữ nhân trước mắt này đen đủi, lấy Thiên Phong ra đe dọa đúng lúc Ngọc Cơ xuất hiện ah….

– Tiểu phu nhân…

~ Không vui…

Ngọc Cơ không nhìn hắn, đối với nàng, trò đùa này không vui chút nào…

– Nhưng mà ta cũng đồng ý chơi cùng các nàng đây…

Ngọc Cơ tiến lại gần để Thiên Phong ôm lấy eo nhỏ.

Ngọc Cơ liếc nhìn nữ nhân kia, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

~ Hì hì…quả nhiên là Cơ tỷ…

Nguyệt Dạ trêu chọc, Thiên Phong nói gì ,Ngọc Cơ cũng đều đáp ứng đây, cũng tương tự ngược lại, chỉ cần Ngọc Cơ muốn thì Thiên Phong không chút do dự !

Băng phách lạnh lẽo trên tay nữ nhân kia cũng tan ra.

~ Bảo bối tu luyện chăm chỉ, chúng ta bây giờ tìm một chỗ vui vẻ giải khuây ah…

Ngọc Cơ khẽ cười nhu thuận nghe theo, ai nấy đều cười rộ lên.

6 người cứ nhẹ nhàng như vậy mà đi.Nữ nhân kia sụp xuống, hai chân mềm nhũn, cánh tay phải lạnh buốt run lên bần bật, không cử động theo nổi ý mình.

~ Tiểu thư…

Thị nữ vội đỡ lấy nàng, 1 màn kia cũng khiến nàng bị dọa xém chút muốn tiểu ra quần !!! Vừa rồi hồi thần mới kịp đón đỡ chủ tử.

Nhìn tiểu thư nhà mình run rẩy bậc này, nàng không khỏi kinh hãi, lấy trong tay áo ra 1 pháo hiệu không ngần ngại bắn lên.

1 đoàn tinh binh kị mã rợp trời xuất hiện , ai nấy thần sắc nghiêm trang , trang bị chỉnh tề tụ hội dọa đến người xung quanh cài then chốt cửa chỉ dám hé mắt nhìn ra.

– Mị Nhi…xảy ra chuyện gì….? Có chuyện gì với muội vậy ?

~ Lôi ca !!!…

Nữ nhân được thiếu niên nâng đỡ thì òa khóc.

Nhìn ngọc thủ tiểu muội lạnh buốt ,hắn không khỏi nhíu mày, rõ ràng là tiểu muội hắn là người thức tỉnh băng hệ, ma lực cũng là bổ trợ băng hệ, vậy mà…có thể bị lạnh buốt đến vậy …Lại nói, nha đầu kiêu ngạo lạnh lùng lại bị dọa đến khóc như này…

– Quay về !!!

Hắn bế lấy nha đầu, tinh binh mãnh tướng cũng thu quân rút về.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.