Chí Tôn Dâm Thần – Chương 54 Tiểu Nhã – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 2 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 54 Tiểu Nhã

3 cái bóng xuất hiện sau lưng các nàng, muốn nhanh chóng khống chế bịt miệng .

Chỉ là…bọn chúng tính sai rồi…

Người còn chưa kịp chạm vào đã cảm thấy thân mình như đạn bắn bay đi !

Rầm !!!

3 tên một lúc bị đánh văng lồm cồm trên đất.

Thiên Phong 1 cước dẫm nát 1 cái đầu người.

Bọn chúng còn chưa kịp hồi hồn, cả 3 tên đã là cái xác bẹp đầu, sợ rằng chết thế nào còn chưa biết đây.

Một trong ba tên có 1 viên ngọc trong người đột nhiên lóe sáng.

Thiên Phong cũng mặc kệ, ôm lấy các nàng tiến vào không gian riêng biệt.

– Đội trưởng, chúng ta thiếu mất 3 người…

Người đội trưởng cảm thấy không ổn, vội theo nơi ở của 4 người khi trước tìm đến.

~ Đây là….

Nữ nhân nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi xanh mặt.

– Đúng là y phục của bọn họ….

– Làm sao bọn họ ở chỗ này ?

Người đội trưởng nhíu mày,hắn cũng đã cảnh báo qua , chẳng lẽ 3 người này vẫn xông tới ?

Đầu bị đánh đến nát bét, trên thân mỗi người cũng chỉ có 1 vết chân.

Người đội trưởng nuốt nước bọt cái ực, cảm giác không tiêu hóa nổi sự thực này, đạo lực vô cùng mạnh, 1 cước trên thân kia cũng sợ đạp hỏng nội tạng ah…

~ Đội trưởng…

Giọng người nữ phụ tá run run…

Hắn ngước mắt nhìn lên, xung quanh đã bị bao vây kín lấy.

– Chết tiệt !!!

Hắn thầm kêu 1 tiếng, nhìn chằm chằm đám người kia.

– Khá lắm !!!

1 thanh âm khàn khàn tức giận vang lên bên tai…

Hắn vội thủ thế, 1 cước đạp tới bên hông muốn gẫy xương sườn đến nơi rồi…

– Khoan đã !!!

Hắn vội kêu lên, cơ mà người đối diện không hề nghe ah…

– Trả mạng cho con trai ta !!!

Ầm….

Thay vì ở nơi rừng dã, 4 người đã xuất hiện ở Thập Tam Cường Quốc là Đại Hùng Quốc . Từ một tiểu quốc biến đổi thành 1 cường quốc quả thực rất nhanh, người đi trên đường rất đông, thương gia cũng rất nhiều, hẳn là tới đây muốn thu mua ma thạch cùng những nguyên liệu đi.

Người thức tỉnh cũng khá nhiều, và cũng chung 1 mục đích, muốn tìm cho mình những trang bị ưng ý nhất.

– Đứa nhỏ kia tỉnh rồi…

Thiên Phong khẽ nói, các nàng thích thú giục hắn mau để nó ra ngoài xem.

Choáng ngợp chính là những gì đứa trẻ này thấy. Vừa mới còn chăn ấm đệm êm, chớp mắt đã đứng trước mấy người rồi…

Không hiểu sao tiểu nha đầu bất giác bấu níu tới Thiên Phong chứ không phải một ai trong các nàng.

~ Phu quân rất hút trẻ nhỏ nha…

Nguyệt Dạ nhìn nữ hài như vậy, không khỏi bất ngờ, cơ mà Thiên Phong thì…

~ Phu quân…chẳng lẽ con của thiếp cũng sẽ như vậy sao…

Tử Điệp nhéo lấy eo hắn một cái rõ đau, Thiên Phong cũng không để nàng lộng hành, ma thủ vuốt nhẹ qua bờ mông nàng .

– Sẽ không…cũng thật tuyệt nếu chúng ta có ít nhất một đứa…

Thiên Phong thì thào vào tai nàng.

Ít nhất 1 đứa ah, Thiên Phong muốn bao nhiêu đây…

Tử Điệp càng nghĩ, khuôn mặt nồng đậm rõ ràng.

Thiên Phong nhìn nữ hài bên dưới , cũng ngồi xuống nhìn nàng.

– Nha đầu, tên gì, ở đâu ,cha mẹ là ai…?

Thiên Phong hỏi một tràng.

Tử Điệp :….

Mộc Ly :….

Nguyệt Dạ :….

Tử Điệp khẽ vỗ trán một cái. Có thể hắn sẽ đối xử tốt hơn nếu là hài tử của các nàng thật, nhưng mà cái biểu hiện này…quả là không an ủi được tí nào mà !

~ Chàng làm gì mà như ăn cướp vậy ? Hmm… Tiểu muội , lại đây nào…

Mộc Ly ôm lấy đứa bé , nữ hài vẫn chăm chú nhìn hắn.

~ Tiểu muội, muội tên là gì vậy ?

Mộc Ly ân cần ,nhẹ hỏi .

~ Ưm…muội…muội là…Bích Nhã…Bích Nhã…

Nữ hài có chút thơ thẩn, Thiên Phong cũng khẽ lắc đầu, nữ hài này bị giam giữ linh hồn cũng mất đi vài phần kí ức, lâu thêm sợ rằng cũng quên mình là 1 con người đây…Hẳn là may mắn nhớ được cái tên đi ?

~ Vậy chúng ta gọi muội là Tiểu Nhã được không ?

Mộc Ly nhẹ nói.

Nữ hài khẽ gật đầu, chăm chú nhìn các nàng.

~ Ừm, đây là phu quân của chúng ta, Thiên Phong, muội gọi là Phong ca cũng được. Ta là Mộc Ly, đây là Tử Điệp, đây là Nguyệt Dạ… Ừm, còn đại tỷ Ngọc Cơ nữa, lúc nào đó muội sẽ được gặp mà thôi…

~ Phong ca… Ly tỷ, Điệp tỷ, Dạ tỷ….còn Cơ tỷ…

Tiểu Nhã lẩm nhẩm một hồi.

Hỏi thêm cũng vô dụng, Tiểu Nhã để Mộc Ly bế lấy, dù sao thì Mộc Ly cũng có khí chất tự nhiên nhu hòa ,nhẹ nhàng giống như thiên nhiên vậy. Vẫn hơn là để Thiên Phong bế lấy. Ai biết được Thiên Phong không cảm xúc thì nó thế nào.

Để Mộc Ly cùng Tử Điệp dẫn Tiểu Nhã ra ngoài chơi đùa.

Nguyệt Dạ như mèo nhỏ mới thức giấc lại cuộn vào lòng hắn không thôi.

– Bảo bối, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo chút nha ?

~ Ân…

Nguyệt Dạ gật đầu, nhìn hắn nũng nịu, muốn Thiên Phong giúp nàng ah…

Hắn liền bế nàng tới bên hồ rồi đi xuống, cởi xuống lớp lụa mỏng trên người của nàng, ma thủ vận lên linh lực vuốt ve trên người khiến Nguyệt Dạ sướng rơn.

Mái tóc đen tuôn dài cũng được chăm chút tỉ mỉ.

Đến y phục cũng là hắn giúp nàng mặc lên.

Nguyệt Dạ nhìn hắn một cái, chủ động hôn lên môi hắn.Thiên Phong đón nhận, khẽ ôm lấy eo nàng rồi cùng ra ngoài.

~ Phu quân, chúng ta vào đó chơi đi …

Nguyệt Dạ chỉ vào nhà đấu giá .

Cô nàng này không giống các nàng ah…

– Được….xem ra coi như bọn họ lời…

~ Hì hì…

Nguyệt Dạ ôm lấy tay hắn ,không nhanh không chậm cùng hắn đi vào bên trong.

Tòa nhà này mới được dựng lên , tuy không đến nỗi dát vàng khảm ngọc nhưng mọi thứ bên trong đều là những thứ tốt nhất để xây dựng,bên trong vô cùng rộng rãi chia thành 3 tầng lầu riêng biệt. Tầng 3 chính là nơi gần đài đấu giá nhất !

Cứ cách 1 khoảng lại có 1 đội bảo an trông chừng , phòng khi bất chắc thì tất cả ập đến.

Vừa hay bên trong mới bắt đầu diễn ra đấu giá , người còn rất chi là đông đấy.

~ Hai vị…hiện…giờ..đã…..

– Chúng ta không được vào sao ?

Thiên Phong khẽ cười , nhẹ nhàng hỏi.

Thị nữ cảm giác như đối diện với thánh thần vậy, không thể, cũng không dám từ chối ngăn cản.

~ Không…không phải…

– Vậy thì dẫn đường …

Thị nữ liên tục gật đầu, dẫn 2 người lên 1 căn phòng trên tầng 3.

Đợi khi hai người tiến vào rồi, nàng ta đã mồ hôi hột nhỏ dòng dòng , rõ ràng hắn rất bình thường, nữ nhân bên cạnh hắn lẽ ra mới là người khiến kiêng kị mới phải, nhưng 1 đường áp lực kia không sai đi đâu được chính là do hắn mà ra.

– Ngươi đang làm gì vậy ?

~ Tổng quản…

Thị nữ giật mình,quay lại nhìn người tổng quản mới thở phào nhẹ nhõm.

~ Tổng quản, bọn họ….

Thị nữ thuật lại, người tổng quản nhắn mày, để thị nữ kia về vị trí cũ, cũng muốn xem thử thế nào.

Những món đồ ban đầu chỉ có riêng tầng 1 thi nhau tranh đoạt, đến tầng 2 cũng chẳng thèm đếm xỉa nói chi tầng 3.

Mà Nguyệt Dạ đợi đến những thứ khiến tầng 3 động tâm, nàng mới bắt đầu trêu đùa hét giá.

Mỗi món đều bị bồi thêm một chút khiến nó nâng giá trị lên một chút, hoặc là trêu chọc mấy nhà đối diện cùng tầng.

~ Nha…phu quân, thiếp muốn nó….

Thiên Phong cũng nhìn qua, hóa ra là 1 con hồ ly có 9 đuôi, trên trán nó còn có 1 ấn kí liên hoa đỏ rực.

Thiên Phong gật đầu.

~ Cứ theo ý nàng đi…

Nguyệt Dạ vui cười gật đầu, tuy biết hắn sẽ chẳng từ chối nhưng nghe được Thiên Phong nói ra vẫn khiến nàng vui hơn.

Nguyệt Dạ ngồi trong lòng hắn, hơi quay người hôn nhẹ lên môi hắn một cái thích thú, đám người bên kia có vẻ cũng nhìn chằm chằm con hồ ly độc lạ này, đã vậy thì nàng sẽ cho bọn hắn thấy thế nào là phú hào !

Các ngươi chỉ lấy vàng mua bán vậy nàng sẽ lấy đống ma thạch để mua… Mà ma thạch trên giá thị trường hiện tại cũng không hề rẻ ah, 1000 vàng 1 viên ma thạch ah !!!

~ 1000 ma thạch…

Nguyệt Dạ nhẹ nhàng khẽ cười, liếc mắt nhìn các nhà cùng trên tầng 3 khẽ cười. Dù sao ma thạch này tiện tay thu thập, so với linh thạch tinh thuần Thiên Phong cấp cả núi vẫn còn lâu mới so nổi.

Nàng cũng không muốn phí linh thạch ở nơi này…

Nguyệt Dạ cười tự tin nhìn xung quanh 1 trận im lặng. Ma thạch không phải dễ kiếm mà tất phải lấy từ trong các hầm ngục kia ra… Mà đâu phải thứ dễ dàng muốn lấy là được , đám quái vật kia nhẹ nhàng cũng đủ sức vặn đầu bọn họ…

Con hồ ly con mới lạ này cũng chính là bị tóm được trong hầm ngục mà mang ra đó thôi, để nhốt nó cũng là dùng chính kim loại tìm thấy trong các hầm ngục mà làm lên !

~ Hửm, các ngươi không ra giá thì ta mua đó nha…

Có những nhà thực sự muốn, song cũng thực sự sợ, từ đầu đến giờ bị nàng dùng bài này tăng giá lên không ít, nào ai nguyện ý lại bị bẫy đây…

Chủ tọa cũng chốt giá, Nguyệt Dạ khẽ cười, ma thạch một đống như từ trên trời rơi xuống giữa đài, mà cái lồng nhốt tiểu hồ ly kia lập tức vỡ nát, con hồ ly toan chạy ,cơ mà 1 lực hấp vô hình kéo nó tới chỗ Nguyệt Dạ.

Thiên Phong tóm lấy hồ ly nhỏ , vẫn 1 bộ mặt tươi cười nhỏ nhẹ nhìn nó :” Ngươi chạy thử xem…”

Tiểu hồ ly như hiểu hắn nói, ngoan ngoãn cụp đuôi để Nguyệt Dạ ôm lấy.

~ Nha, cảm ơn phu quân!!!

Nguyệt Dạ lại hôn nhẹ hắn 1 cái.

– Cảm ơn cái gì, dù sao thì ma thạch đó là nàng thu thập…

~ Thiếp mặc kệ …

Nàng khẽ cười, vuốt nhẹ lông trắng tiểu hồ ly ngoan ngoãn trong vòng tay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.