Kiếm vũ nhảy múa , người đi tới đâu đầu rơi máu chảy, thân xác tàn tạ đổ như rơm rạ đến đó.
Song kiếm trong tay, Nguyệt Dạ chìm đắm vào trong điệu múa tử thần của nàng , những đường kiếm sắc bén nhẹ nhàng cắt đôi thân thể những ‘ thứ ‘ cản đường.
Hồng Hoa Nở Rộ
Tác phẩm cuối cùng là cảnh xác thịt bầy nhầy bên dưới, máu đỏ như đọng lại trước mắt hình thành một bông hồng máu rực đỏ chết chóc.
~ Ưm… Thất bại rồi…
Nguyệt Dạ nhăn mày, cởi bỏ chiếc găng tay ren đen dính 1 giọt máu nhỏ, lấy một đôi khác xỏ vào.
Nàng le lưỡi quay lại nhìn hắn như mong muốn được tha thứ vì đã gây ra 1 tội ác vậy.
Thiên Phong chỉ khẽ cười, hai tay khoanh trước ngực , gật đầu.
Nguyệt Dạ vui vẻ, ngọc thủ nắm chắc song kiếm, nàng muốn hoàn thiện chiêu thức kia, tuyệt nhiên phải để mình không bị nhiễm một chút máu tươi nào mới được !
Thiên Phong không thích các nàng vấy máu, hoặc là các nàng tự tay làm sạch sẽ, hoặc là hắn sẽ động tay và tuyệt nhiên các nàng chỉ …ngồi nhìn.
Hắn chuyển qua hầm ngục của Mộc Ly, so với thảm cảnh bên kia thì bên này chính là 1 trận nát bấy hết thảy, đúng thảm họa hủy diệt.
Hầm ngục của Tử Điệp có lẽ ít thấy máu me nhất, 1 phát chí tử dứt điểm mà thôi.
Cánh cổng Mộc Ly vừa bước ra đã có dấu hiệu muốn đóng lại cũng đủ thấy nàng gây ra cảnh tượng thế nào.
Cơ mà cũng chỉ là chỗ luyện tập cho các nàng, hắn không rảnh mà quan tâm.
Chờ Nguyệt Dạ cùng Tử Điệp đi ra thì hắn và Mộc Ly đã tạo lên 1 cái trại nhỏ , còn kiếm được vài con thú rừng cùng hoa quả thơm ngon đây.
Trại ‘ của 4 người giống như 1 ngôi nhà gỗ nhỏ dang dở không xây hết, cao cách mặt đất cỡ 1m, rộng rãi với bàn ghế quanh bếp lửa , tất cả hình thành từ gỗ nên khá thơm, dễ chịu.
~ Nha…phu quân, nhìn này !!!
Mộc Ly khẽ gọi hắn, trong lòng còn ôm 1 tiểu nha đầu khoảng 7 tuổi, y phục trên người cũng tính là con nhà có tiền, quần áo lụa là, tuy lấm lem bùn đất nhưng cái khí chất kia vẫn không đổi.
Khuôn mặt khả ái đáng yêu, 1 tiểu mĩ nhân, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ là họa quốc ương dân !
Vì không theo chủ nghĩa hủy diệt giống Mộc Ly nên Tử Điệp có chút mất thời gian, trời sẩm tối cũng là lúc nàng hoàn thành hầm ngục của mình.
Mộc Ly cũng chỉnh trang tắm rửa lại cho tiểu nha đầu sạch sẽ mới bế tới gặp hắn.
~ Phu quân, chàng xem thử, đứa nhỏ này giống như đang ngủ, cơ mà thiếp thấy không giống, tựa như thế nào cũng không tỉnh lại ah…
– Ừm, …
Thiên Phong khẽ gật đầu. Nguyệt Dạ thấy trẻ nhỏ cũng tiến lại bồng lấy tiểu nha đầu.
~ Hửm… Chàng cũng thử nhìn một chút ah…
Nguyệt Dạ cũng rõ tính hắn, nếu không quan tâm thì cũng đừng mong hắn để ý tới, dù là nhìn một cái.
~ Phu quân…chàng không thích ,nhưng chúng thiếp thích ah….
Mộc Ly ngọt giọng thuyết phục, vừa hay Tử Điệp cũng vừa xong, lại thấy trẻ con cũng có chút hứng thú.
Thiên Phong liếc qua nhìn một cái.
– Bị trúng Rút Hồn Thuật mà thôi….
~ Rút Hồn Thuật là cái gì vậy phu quân ?
Tử Điệp hỏi.
– Nàng rút hồn của 1 người rồi chuyển nó lên 1 vật chứa đủ điều kiện đê chứa được nó, có thể là 1 cái hình nhân, cây, khúc gỗ….miễn là vật chứa đủ sức chứa và linh hồn yếu ớt không thoát ra được .
~ Chàng lãnh đạm như vậy mà được hả …
Tử Điệp trợn mắt nhìn hắn, quả nhiên Thiên Phong đã không quan tâm cái gì thì thật khó nói.
~ Phu quân…thiếp cũng rất thích trẻ nhỏ nha
Tử Điệp ôm tiểu nha đầu nhìn hắn.
– Phải vậy không, ta cũng rất thích trẻ nhỏ ah…
Thiên Phong khẽ cười. Tử Điệp biết hắn nói tới cái gì, đỏ mặt phụng phịu.
~ Chàng muốn gì cũng được !!!
– Vậy nàng không được chạy ah….
~ Thiếp….không chạy….không chạy mà….
Tử Điệp nghĩ đến phương diện giường chiếu mạnh đến kinh hồn của hắn không khỏi mặt đỏ tía tai, Mộc Ly và Nguyệt Dạ cũng cười rộ lên.
– Ừm, như vậy mới đúng, phu quân còn muốn con đàn cháu đống đây !!!
3 người đỏ ửng hết mặt mày, cơ mà các nàng và hắn tỉ lệ đậu thai vô cùng khó, thế nên ngoại trừ cố gắng thì chỉ có cố gắng mà thôi.
– Không đùa các nàng nữa, chỉ cần các nàng thích là được rồi…
Hắn đặt tay lên ngang tầm người đứa trẻ , hắc ám bao quanh tay hắn rồi biến mất. 1 luồng sáng nhu hoà hơn giúp nó ổn định lại hồn phách mới được triệu hồi nhập lại xác.
– Được rồi, để nó nghỉ ngơi, chúng ta ăn trước !
~ Vâng !!!
Các nàng đồng thanh, quây quần lại xuống bên đống củi cháy hừng hực cùng mùi thịt nướng thơm ngon .
Người ta thường nói, trời đánh còn tránh miếng ăn , có điều lúc này đây nó sai mất rồi.
Mà sai thì phải sửa lại cho đúng, khỏi cần Thiên Phong, các nàng đang vui vẻ bừng bừng thì thoắt cái đã âm trầm lạnh lẽo .
~ Phu quân, chàng chờ chúng thiếp một chút…
Tử Điệp đay nghiến. Nàng vừa phóng đi 1 phía đã nổi cuồng phong.
Khỏi phải phân công, Nguyệt Dạ cùng Mộc Ly cũng phân chia khu vực còn lại mà giải quyết bực bội.
Đến lúc quay trở lại, có vẻ Tử Điệp vẫn chưa được thỏa mãn cho lắm, Thiên Phong khẽ hỏi nàng, hóa ra không chỉ có đám quái vật phiền phức…Một nhân tố không hề kém cạnh khác chính là con người. Một đám người thức tỉnh tiến đánh 1 cái hầm ngục không thành, còn bị phản ngược, quái vật tràn ra đuổi đánh thấy mẹ luôn.
Để các bảo bối hạ nhiệt, Thiên Phong thể hiện tay nghề của mình cho các nàng chỉ việc hưởng thụ khiến các nàng ăn mãi không chán !
Có điều, hình như các nàng chưa có giải quyết triệt để ah…
Thiên Phong vẫn chậm rãi nướng thêm thịt, dựng lên một cái kết giới vô hình, tốt nhất là không nên để tác động bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình các nàng mới tốt…
Mộc Ly chú ý đứa nhỏ, mới lúc trước còn tóc đen bình thường, bây giờ lại chuyển sang màu lục nhạt phai vàng giống màu cỏ úa.
– Nguyên bản là vậy, nàng không cần lo đâu…
Thiên Phong đưa cho nàng một xiên thịt mới.
Mộc Ly nhận lấy xiên thịt, khẽ gật đầu .
Cơ mà không như hắn nghĩ, hắn không tìm phiền phức thì có phiền phức tìm tới hắn.
Mặt đất rung chuyển kéo theo là thanh âm gầm rú ngày càng tiến lại gần.
Tử Điệp vừa đứng dậy liền bị hắn kéo ngồi xuống trở lại.
– Không cần bận tâm…
Nói rồi, hắn chỉ tay về phía phát ra động tĩnh rung trời kia, đầu ngón tay xuất hiện lôi điện lẹt xẹt… Linh lực bạo phát, lôi điện vốn quanh quẩn nơi đầu ngón tay liền lớn lên thành luồng lôi điện siêu to khổng lồ mà bắn đi.
Tiếng nổ uỳnh uỵch, gào rú… Đủ thứ thanh âm hỗn tạp cùng mùi cháy khét pha trộn vào nhau.
Tử Điệp khẽ cười, lấy ra thêm vài lon nước, tự nhiên cầm lấy xiên thịt vừa chín tới , không phải chỉ có mình nàng khó chịu bị phá rối ah…
Đến khi bữa ăn ‘tạm kết thúc ‘ , trước mắt 4 người cũng xuất hiện 1 đoàn người nam nữ giáp phục đủ thứ ,vũ khí đủ loại mà đứng nhìn.
Thiên Phong lười để ý, hai mắt nhắm hờ gối đầu lên đùi thon Mộc Ly.
Nguyệt Dạ cũng chiếm lấy đùi Tử Điệp nằm xuống , để Tử Điệp nhẹ gảy Thất Lưu Ly.
Các nàng cũng lười nhìn, giống như bọn họ không hề tồn tại vậy.
~ Đội trưởng….
Người bên cạnh có chút khó nói.
– Mà thôi…tốt nhất đừng làm phiền bọn họ…
Rõ ràng đối phương không hề có ý nhìn nhận hiện diện của mình, vậy cố làm phiền làm gì cho thêm mệt.
Cơ mà hai chục người cũng không rời đi đâu xa nữa, tìm một ít củi khô tạo thành mấy đống lửa…
– Đội trưởng, xung quanh đây không hề có con quái vật nào dám bén mảng tới ah ? Lại thêm , vết tích kia…hình như cũng là bắt đầu từ đây…
Nhắc tới vết tích kia, ai mà chẳng kinh hãi, tia lôi điện lớn nhất từ khi sinh ra bọn họ được nhìn thấy, càn quét sạch 1 đoàn quái vật, biến chúng thành tro bụi khét lẹt chỉ trong 1 cái chớp mắt, đã vậy nó còn kéo dài không tưởng, cả đoàn cũng là tìm theo vết tích kia mà đi tới đây !!!
– Ha…3 nữ nhân đó thật đẹp mà, nếu như…há há…
Mấy tên nam nhân vừa nhắc đến gái là như gãi đúng chỗ ngứa, Mộc Ly, Tử Điệp, Nguyệt Dạ lập lên 1 định nghĩa mới về nhan sắc ah…
– Mọi người, không chắc là vết tích có phải do bọn họ làm hay không, nhưng chúng ta cũng không nên đắc tội người ta …
Đội trưởng đứng lên nhắc nhở ,ai nấy cũng gật gù không có ý kiến.
Chỉ là không ý kiến thì không ý kiến, với vẻ đẹp như ám ảnh vào tâm trí 1 số kẻ, biện pháp nhẹ nhàng vẫn là không thể rồi…
~ Nha…hình như phu quân nói đúng rồi….
Nguyệt Dạ khẽ cười khanh khách, nàng dụi dụi vào bầu ngực Tử Điệp được chăm chút lớn lao , nghịch ngợm.
~ Muội làm gì thế…
Tử Điệp khẽ kêu lên, cũng không cản Nguyệt Dạ.
~ Hì hì…
Nguyệt Dạ cười xấu, không hề dừng tay. Tử Điệp cũng thu lại Thất Lưu Ly, đối với Nguyệt Dạ ăn miếng trả miếng , không thể để mình nàng lộng hành được.
~ Ah…Điệp tỷ….
Nguyệt Dạ khẽ kêu lên, cúc áo bục mở để lộ bầu ngực trắng tròn, 1 bên đã bị Tử Điệp chiếm quyền kiểm soát.
Mộc Ly ngọc thủ nhẹ ôm lấy đầu hắn, nhìn hai người đùa nghịch.
3 người liếc nhìn nhau, khẽ cười.