~ Gọi hắn dậy !
Ngọc Cơ nhàn nhạt ra lệnh, 2 tên hộ vệ bên cạnh không tự chủ được , răm rắp làm theo.
– Thiếu gia…thiếu gia …
Cơ mà tên kia vẫn nằm im bất động. 2 tên hộ vệ lại ngước mắt nhìn lên Ngọc Cơ, nàng vẫn một mặt lạnh lẽo nhìn bọn hắn.
2 tên nhìn nhau, đánh liều ghé sát tai tên kia hét to !!!
– Thiếu gia, mĩ nhân bắt được tới cửa rồi !!!
Tên kia còn nằm im bất động liền giật phắt dậy :”Âu….âu…..( Đâu…đâu ) …?”
Cảm nhận cơ mặt đau nhói cùng thiếu trống trong miệng, gã nhìn lại xung quanh rồi lại nhìn mình, ngước lên nhìn Ngọc Cơ ngáo ngơ rồi lại ngây ngất.
Gã vùng đứng dậy thì đổ sấp mặt xuống mặt đất , giống như vừa có núi đè vậy.
Lần nữa đứng dậy rồi lại ngã…
– Làm sao ta không đứng được !!!
Gã hỏi 2 tên hộ vệ.
Cả 2 tên cũng quỳ rạp người không dậy nổi đây.Nhưng những người đứng xem thì không vấn đề gì ah…
– Do bọn họ !!!
1 tên chỉ hướng 2 người Thiên Phong và Ngọc Cơ ngồi.
Tên này nhíu mày, cố vùng dậy bất thành liền gào lên.
– Mẹ nó, Mật Vệ đâu rồi ! Các ngươi nhìn bổn thiếu gia bị người bắt nạt mà không làm gì à !!!
Không có ai trả lời , đơn giản vì 5 tên kia cũng bẹp dí trên đất, so với 3 tên này còn thảm hơn ah…
Quá bí bách, từ khi sinh ra tới giờ chỉ có người nhìn hắn cúi đầu hành lễ, chưa ai dám động đến hắn, giờ đây bị người ta chèn ép hành hạ làm sao nhịn ?
Ngọc Cơ vui vẻ, ít ra nàng chọc đúng túi tiền mới đáng chứ !!!
~ Phu quân, mắt nhìn người của thiếp không tệ ah !!!
Nàng khoe với Thiên Phong.
– Ừm…cơ mà nàng giữ chặt như vậy, làm sao mấy tên kia gọi cứu viện được ?
~ Nha…
Ngọc Cơ thấy mình chèn ép hơi quá đà liền nới lỏng, vừa có cơ hội,một tên thả ra 1 con trùng nhỏ phóng vụt ra ngoài.
Càng không để Ngọc Cơ thất vọng, lần này người người kéo đến , giáp trụ toàn thân, đội ngũ có kỉ cương đàng hoàng xếp hàng bao vây kín đường ra lối vào, cũng đẩy đám đông muốn hóng chuyện ra ngoài.
– Đỡ thiếu gia dậy !!!
2 tên lính liền tới đỡ tên thiếu gia…
– Mẹ nó…buông ngay, để bổn thiếu nằm,…đỡ đỡ con mẹ ngươi, muốn bổn thiếu chết sớm à !!!
Tên kia vừa được đỡ dậy mà cảm thấy trên người bị đè nặng dần lên , xương cốt như muốn bị nghiền đến nơi rồi.
– Các ngươi đã làm gì thiếu gia ta, mau thả thiếu gia ta ra !!!
Thiếu niên anh tuấn mặc giáp trụ đầy đủ nheo mắt nhìn lên.
~ Ngươi….đoán xem…
Ngọc Cơ khẽ cười, tay vân vê chiếc chén. Mà tên kia nhìn thấy nàng cầm chén trong tay thì co rụt đầu lại, không phải nàng lại định ném hắn tiếp chứ ?
– Ngươi !!! Nếu không thả thiếu gia ra…
Thiếu niên gằn giọng.
~ Thì sao ???
Một mũi tên xuyên phá từ bên ngoài bắn vào, đạo lực vô cùng mạnh. Có điều, ngay trước mắt bọn họ, mũi tên dừng lại giữa không trung !
~ Chỉ có thế thôi sao ?
Ngọc Cơ khẽ cười. Mũi tên kia dần dần nát vụn thành bột phấn rơi xuống đất.
– Các ngươi muốn gì ?
~ Bé ngoan thông minh đó !!!
Ngọc Cơ trêu chọc. Làm như khó khăn lắm mới đưa ra quyết định :” Tất nhiên là tiền… Mọi sự ngu dốt trả giá bằng tiền !”
– Bao nhiêu !!!
~ Hửm…càng nhiều càng tốt !!!
– Hừ…. Các ngươi đây là muốn ăn cướp !!!
~ Đúng rồi !!!
Ngọc Cơ không có phản đối. Nàng muốn ăn cướp ah !!!
Tiếng tù và vang lên ở bên ngoài để thiếu niên thêm phần tự tin.
– Các ngươi thả thiếu gia ra, hoặc hậu quả rất nghiêm trọng!!!
Thiên Phong hứng thú hỏi lại
– Hậu quả như thế nào là nghiêm trọng ?
1 thân ảnh cao lớn bước vào ,ngay lập tức đã ngước mắt nhìn lên chỗ 2 người.
Bất chợt, từ phía sau hắn vọt lên 2 cái thân ảnh rất nhanh phi tới.
Ngọc Cơ khẽ cười, chiếc chén trong tay ném tới.
Bùm !!!
2 người kia bị đánh đến hộc máu, rơi rụng trên mặt đất.
~ Thân lừa ưa nặng ah!!!
Nói rồi, 1 cỗ uy thế bắt đầu chèn ép lên người bọn họ , cả người quỳ gục, muốn ngẩng đầu lên thật khó.
– Nhị vị có chuyện gì cứ bình tĩnh nói chuyện, bình tĩnh nói chuyện ah…
1 lão đầu từ ngoài bước vào, đầu tóc bạc quá nửa, tuy vậy 2 mắt vẫn sáng ngời
~ Đúng rồi…cứ bình tĩnh nói chuyện có phải hơn không ?
Ngọc Cơ bồi thêm.
~ Có vài ngàn vàng mà khó nói chuyện!
Khóe miệng lão đầu co giật, vừa mở miệng đã nói đến tiền rồi…
– Hai vị muốn bao nhiêu???
Lão đầu cười khổ.
~ Ừm, không nhiều , có 9999 vàng thôi…
Lão đầu nghe xong muốn thổ huyết.
Thu nhập hết thảy 1 năm của lão mới được 10000 vàng . Nếu là trước đây thì chỉ là số tiền nhỏ, chỉ cần 1 trận chiến lĩnh thưởng dư dả chi trả chục cái khoản này…chỉ là…thời thế đã qua…
Cơ mà nhìn thằng cháu lồm cồm bò trên đất vẫn là chấp nhận gật đầu.
Người hầu mang vàng tới .
Ngọc Cơ thu lấy, để lại 1 đồng vàng .
~ Chỉ cần 9999 vàng thôi…
Áp lực chèn ép tất cả đều biến mất.
– Quay về !!!
Lão đầu nhàn nhạt nói, cũng nhìn ra điểm bất mãn của bọn họ, chỉ là, chính lão cũng không dám chắc có thể làm gì được 2 người.
Tên thiếu gia nhìn lão đầu bất lực bước đi mà có chút áy náy, không nói không rằng mà theo sau lão đầu, cũng không cần ai dìu dắt.
~ Ây da…sao thiếp có chút không vui ah….
Ngọc Cơ nhìn những đồng vàng, cười khổ.
– Không sao… Cũng chưa có người chết !
~ Hứ, thiếp mạnh tay thế sao ?
Thiên Phong khẽ cười, bế lấy Ngọc Cơ.
– Không mạnh…chẳng qua hắn cũng không đến mức rác rưởi để phải chết mà thôi…
Ngọc Cơ khẽ gật đầu , dựa vào lòng hắn để Thiên Phong mang đi.
…
– Cảm ơn tỷ tỷ !!!
Đứa bé cầm lấy một túi đồ ăn cùng một vài đồng vàng mà Ngọc Cơ đưa cho. Ngọc Cơ nhìn nó vui vẻ chạy đi ,chỉ khẽ cười , nàng nhìn xuống túi tiền mới chỉ vơi đi một phần không khỏi lắc đầu.
– Không cần lo, nếu nàng muốn ta đưa nàng đi phát, chỉ sợ tiền bao nhiêu cũng không đủ đây…
Ngọc Cơ cười khổ, cũng hiểu ý hắn.
~ Ân, thiếp đâu phải chúa cứu thế ?
Thiên Phong gật đầu.
– Thế giới này cũng lắm thú vị , nàng cứ chờ xem thôi…
~ Hửm, chẳng lẽ thế giới này có bí mật gì sao ?
– Không tính là bí mật, nó giống như 1 cuộc chọn lọc và tiến hóa thì hơn…mà chuyện đó cũng sắp sửa bắt đầu rồi…
Ngọc Cơ khẽ gật đầu.