Nhưng dự thực phũ phàng, ngay cả Thiên Phong cũng không lường trước được nước đi trước mắt hắn.
– Mẹ nó ơi …đau mắt quá !!!
Ngọc Cơ thì khỏi phải nói, một bụng trướng khí xuất ra thành sát khí như lưỡi dao.
Kẻ bị hại yếu đuối ngay trước mắt kia còn tưởng vô lực kháng cự, sắp bị người ta hiếp đáp thì lộ ra chân tướng là một tên…à không, không biết gọi nó sao cho đúng, nó dạng người, vừa là giống đực cũng vừa là giống cái, mà cũng chẳng phải đực, chẳng phải cái, mọi thứ cứ lộn xộn hết lên mà gộp vào được một chỗ, cái 2 dương vật thụt lùi đen loằng ngoằng nhìn thấy khiến nàng phát tởm .
Làn da đen đen lại như có những sọc kẻ dọc từ đầu xuống chân với thứ được gọi là khuôn mặt thì cũng chỉ có mấy cái lỗ tròn là mắt mũi và một cái miệng rộng hàm sắc đỏ máu.
Duy chỉ có mình nó đã kinh tởm cực độ rồi bây giờ quây quanh lại có thêm nam nhân xúm lại như nhìn thấy gái đẹp càng khiến nàng kinh tởm hơn nữa .
Ngọc Cơ lập tức quay phắt người lại nhìn Thiên Phong như mong muốn hình ảnh của hắn cứu rỗi đôi mắt của nàng, băng lực phát động đông kín ‘ cái thứ kia ‘ đặc đến nỗi không nhìn được bên trong sau đó nát bấy không còn lại gì.
– Tiểu phu nhân, hình như nàng giết cả người bị hại ah…
~ Hửm, có sao…
Ngọc Cơ không dám thừa nhận, nghĩ lại hình ảnh vừa rồi thân thể lại khẽ run lên ghê tởm.
– Ừm, không có…
Thiên Phong khẽ cười, kéo lấy eo nhỏ của nàng sát với mình.
– Đi , chúng ta dạo chơi một chút!
Ngọc Cơ khẽ gật đầu, vẫn là cùng hắn ở bên cạnh mới thoải mái nhất, không có phương thức giải tỏa nào khác sánh bằng.
Ngọc Cơ theo hắn tới 1 tòa lầu khá là nhộn nhịp người ra vào, mà kẻ nào cũng là người có tiền, không tiền không qua nổi cửa.
Thiên Phong cùng Ngọc Cơ tới một bàn dành cho thượng khách mà ngồi xuống.
Nơi đây giống như một nhà hát vậy, cách âm với bên ngoài quả thực rất tốt, khán đài cũng rộng rãi, vũ đài đủ lớn, đủ cao, đảm bảo ghế thượng khách chính là chỗ tốt nhất, cũng là chỗ đốt tiền nhất !
Lúc 2 người tiến vào thì cũng đã diễn ra ca múa, chẳng là do Ngọc Cơ xuất chúng, cũng gây lên không ít chú ý.
Rất đơn giản vì cơ bản nàng là nữ nhân, mà còn rất xinh đẹp nữa.
Tiếp theo thì nơi này phần đông mặc định là nơi dành cho nam nhân hay tới, không kém lầu xanh để trêu hoa ghẹo nguyệt là mấy.
Mà Thiên Phong đi một mình thì không nói…hắn còn dẫn theo nữ nhân xuất sắc như vậy !!!
Thiên Phong lười để ý, hai mắt nhắm hờ nghe thanh âm tiếng đàn cầm du dương , Ngọc Cơ để Thiên Phong tựa vào đồi núi kiêu ngạo của mình khiến người người đỏ mắt, lặng nhìn ca cơ bên dưới.
~ Có muốn thiếp đàn một bản không ?
Ngọc Cơ vuốt nhẹ tay hắn.
– Ừm…
Hắn khẽ gật đầu. Ngọc Cơ đợi người kia vừa kết thúc khúc nhạc , thân mình uyển chuyển tinh mĩ nhẹ nhàng hạ xuống.
~ Ta có thể mượn cây đàn được không ?
Người ca cơ hơi kinh ngạc, bất luận thứ gì nữ nhân trước mắt đều vượt trội nàng, nhưng làm sao lại chấp nhận đàn hát mua vui ?
~ Người ta muốn đàn cho nghe chỉ có một mà thôi…
Ngọc Cơ cũng đoán được tâm tư của nàng, khẽ cười.
Ca cơ kia liếc nhìn nàng, khẽ gật đầu,nhường lại cây đàn cho Ngọc Cơ.
~ Cảm ơn…
Ngọc Cơ cũng đưa vàng cho nàng.
~ Nếu không muốn thì chỗ đó cũng giúp cô rời khỏi nơi này…
~ Đa tạ…
Ca cơ kinh ngạc, cúi đầu cảm tạ.
Một màn đổi người này khiến ai ai cũng phải kinh ngạc, Ngọc Cơ chính là tuyệt đại mĩ nhân ah !!!
Nàng nhìn Thiên Phong một cái, khẽ nở nụ cười , ánh mắt nhu tình lóe lên , tiếng đàn cũng theo đó mà ngân vang…
– Nhìn…nhìn kìa….
Màn sương khói mờ ảo che phủ đi vũ đài, theo từng thanh âm giai điệu, người băng hình thành, khắc họa rất rõ nét, vô cùng tinh xảo, 1 người chính là Thiên Phong, mà người còn lại chẳng phải ai khác chính là nàng.
Mà theo từng nốt nhạc, người băng như tái hiện lại thời gian hai người từ lúc ban đầu gặp nhau.
Thiên Phong mỉm cười, nhìn Ngọc Cơ như hòa theo tiếng đàn nói lên tâm tư của mình.
Người người ngây ngốc !!!
Bọn họ không ngu ah, tình ý nồng đậm như vậy làm sao nhận không ra !!!
~ Ai đàn ngoài kia ?
~ Là một vị tiểu thư nào đó…
Thị nữ đáp lại.
~ Tiểu thư ?
~ Đúng ah…Mai tỷ, vị tiểu thư đó quả thực rất đẹp ah, giống như thần tiên hạ phàm vậy !!!
~ Chúng ta qua xem thử…
~ Vâng…
~ Đẹp..đẹp…quá rồi…
Người gọi là Mai tỷ kia cũng không khỏi sững sờ.
Cơ mà trong lòng nàng cũng nổi lên 1 nỗi chua xót.
Bản tình ca như càng khiến nó đau hơn vậy, liệu tiên nữ trước mắt này cũng sẽ chịu kết quả như nàng không ?
Lúc không khí trầm lắng, ai nấy đều đang tận hưởng khúc nhạc thì cánh cửa mở tung cái ‘ rầm’. Những người quen biết cũng chẳng lạ gì thứ thanh âm phách lối này là mấy, cơ mà bọn họ lại nghe thêm ‘ rầm ‘ lần nữa. Lần này người đứng ở cửa không phải hình bóng quen thuộc kia…cơ mà 2 bên cửa thì đúng là thị vệ của kẻ đó thật…
Thiên Phong lạnh nhạt, liếc nhìn 2 tên hộ vệ.
– Tự cút hay để ta sút ?
Cũng không đợi chúng trả lời, Thiên Phong co giò đạp tiếp 2 tên này.
3 cái diều đứt dây cày trên nền đá.
Chờ tiếng đàn của Ngọc Cơ dứt hắn, Thiên Phong mới phi thân lên đài bế lấy nàng vào lòng, trở về chỗ ngồi của 2 người.
Ai nấy đều tiếc hùi hụi, có những người vẫn còn mê muội trong thanh âm dư lại.
Thiên Phong liếc nhìn nàng, trêu chọc :” Phu nhân nàng khiến bọn họ thầm nhớ đêm mong ah…”
~ Thiếp mặc kệ bọn họ đây…
Ngọc Cơ ngồi dựa vào ngực hắn, nhìn xuống nơi cửa vào bên dưới . Vừa rồi có kẻ đạp cửa tiến vào bị Thiên Phong cho ăn 1 đá đây.
~ Phu quân, sao chàng không đánh mạnh thêm chút ???
Nàng nhìn thấy 1 tên ăn mặc quý phái, cơ mà khuôn mặt bầm giập tím tái cùng phủ bụi được 2 tên thị vệ cũng say sẩm mặt mày không kém là bao dìu dắt đứng trước giữa cửa.
– Hắn chết rồi thì làm gì có ai để chơi đùa đây ?
~ Ừm…
Ngọc Cơ nhu mị khẽ gật, nàng cầm lên 1 cái chén .
– Thằng chó nào vừa đánh bổn thiếu, có….
Choang !!!
Chiếc chén bay tới mồm hắn vỡ nát, cũng đánh gẫy vài chiếc răng khiến tên kia ôm mồm đầy máu kêu rên lên ư ử.
~ Chó nhà ai sủa bậy, còn không mau xích vào !
Ngọc Cơ yêu kiều nói, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.
Ai nấy cũng hết sức bất ngờ ah !
1 bên là nữ thần, 1 bên là tiểu bá vương con ông cháu cha, thủ hạ dưới trướng đầy đàn, đều là cao thủ ah…
Mà quả nhiên chẳng sai, quý tử bị bắt nạt liền đã xuất hiện một đội cứu viện bảo kê hùng hổ bao vây tòa lầu.
Tên kia trợn mắt nhìn lên, mồm há hốc để lộ ra răng gẫy , máu me toe toét, 2 mắt vẫn trợn lên nhìn gái cho được.
– Bắt…bắt lấy nàng ta… !!!
Choang !!!
Ngọc Cơ lại ném xuống 1 cái chén nữa, lần này thì khiến tên kia ngất lịm nằm im re luôn rồi.
~ Thôi chết…lỡ mạnh tay quá rồi !!!
Ngọc Cơ nhìn tên kia ngất rồi, không khỏi buồn chán .
Ai nấy nghe mà đầu óc muốn nổ đến nơi.
Nàng vẫn còn tâm tư trêu chọc người ah !!! Cũng quá trâu bò đi !!!
– Hừ, chịu chết đi !!!
Từ cửa sổ phi vào 5 tên phi thân tới hòng bắt giữ Ngọc Cơ.
~ Ah…sợ quá…các ngươi dám cậy đông hiếp yếu !!!
Đang phi thân bình thường, 5 tên đột nhiên như trúng tên rơi rụng xuống đất, cũng nằm im tại chỗ, giỏi lắm thì chỉ ngước mắt lên nhìn được mà thôi !
– Chuyện gì xảy ra vậy ?
Nhiều người tự hỏi.
~ Nha…phu quân, bọn họ bắt nạt thiếp ah….
Ngọc Cơ nũng nịu.
Người ở đây cùng đồng lòng 1 câu :” Yêu nghiệt!!! “
Thanh âm mê hoặc nhân tâm, đổi lại bọn hắn nàng bảo gì cũng sẽ đều nghe ah !!!
– Do nàng hiền quá mà…
Thiên Phong cưng nựng.
~ Ưm !!!
Ngọc Cơ khẽ kêu 1 tiếng, ai nấy 2 chân đều run rồi !!!
Không rõ làm sao nhưng 2 chân đều không tự chủ được mà run lên bần bận, chỉ muốn sụp xuống !
~ Vậy thiếp sẽ đòi bọn chúng phí tổn thất tinh thần!!!