Một tiểu nữ nhỉ cầm một chiếc chiêng đồng đứng giữa võ đài gõ một tiếng
Cheng !!!
Chiêng đồng rung lên. Trận tỉ thí đầu tiên mở ra. 1 là thư sinh quạt giấy từ dưới phóng lên đài, một là đại hán với đại đao. Thanh đao vừa to vừa sáng, thân với lưng đao có màu lục bảo, chuôi đao chạm long đầu.
Tiểu nữ kia mau chạy xuống đài, 2 người gườm nhau, lại còn liếc mắt nhìn qua Ngọc Cơ như khiến bọn họ được tăng thêm sức mạnh. Thư sinh xòe quạt, khẽ vẩy vẩy vài cái khiêu khích đại hán.
Đại hán cơ bắp vung đao lên chém tới một đường đao khí cực mạnh bắn tới.
Thư sinh đồng tử co rút, vội nhảy sang một bên tránh né. Nền đá liền có một vết rạch sâu sắc ngọt.
Thư sinh không dám khinh địch, quạt giấy phóng tới ngay trước tầm mắt .
Đại hán vung đao , lưỡi đao sắc ngọt cắt chiếc quạt làm hai nhẹ nhàng, đại đao theo thế chẻ xuống tiếp.
Thư sinh không dám trực tiếp đón đỡ nhẹ lách sang bên tránh đi. Sàn đấu lại thêm một vết chẻ.
Dần dần từ một tiếng cổ vũ thành đám đông cổ vũ.
Đại hán một tay nắm lấy chuôi đao nhẩy tới muốn bổ xuống.
Thư sinh hạ mình muốn trượt qua, ngờ đâu chuôi đao cùng thân đao tách ra, còn có sợi xích gắn 2 phần, mà lưỡi đao mạnh mẽ đâm xuống, đại hán kích hoạt lần nữa để sợi xích kéo chuôi đao cùng thân đao gắn kết lại, tay trái hình quyền, theo đao phóng xuống đánh xuống một quyền.
Mà thư sinh cũng nhanh nhẹn, thấy biến không ổn, đạp mạnh 1 phát để thân mình lăn qua bên cạnh, tuy không trực tiếp dính quyền nhưng cũng ảnh hưởng không nhẹ.
Giữa sàn đã hình thành vết nứt, sợ rằng sớm không chịu nổi nữa đây.
Đang sẵn thế công, đại hán lại tiếp tục xông tới, thư sinh lau đi vết máu khóe miệng, 2 chân hạ tấn, thủ quyền, đợi đại hán xông tới, quyền đọ quyền !!!
Uỳnh !!!
Thư sinh bị chấn lùi 3 bước, mà đại hán có chút lảo đảo không vững, cảm thấy không đúng.
Thư sinh tiếp tục hạ thấp trọng tâm, cực nhanh vọt tới, quyền tới liên hoàn để đại hán bất ngờ, giơ đao đón đỡ .
Keng !!!
Đại hán tiếp tục bị đánh lùi, càng thêm nhíu mày nhìn thư sinh.
– Khá lắm…
Đại hán lại chuẩn bị giở võ mồm, cơ mà thư sinh không cho hắn cơ hội đó, hắn tháo xuống 1 cái vòng sắt ở cổ tay dưới áo.
Một tiếng bụp !!! Vang lên cho biết nó rất nặng đây !
Thư sinh xoay xoay cổ tay, nắm tay siết chặt.
Như Sơn Quyền !!!
Hít vào một hơi thật sâu, thư sinh trực diện vọt đến.
Rầm !!!
Đại hán lập tức bị bắn vọt ra khỏi võ đài, lăn lộn trên đất mấy vòng , khéo miệng còn ứa ra một ngụm máu. Quyền vừa rồi mạnh như núi đè khiến gã không sức nào cự được. Không thể đỡ nổi !!!
Cheng !!!
Chiêng đồng rung lên.
Thay đại hán, lại một người từ bên dưới phi thân lên mà đứng, là một kiếm khách.
Kiếm khách chắp kiếm chào thư sinh một cái, thư sinh cũng tạ lễ trả lễ.
Tiếng chiêng lại vang lên, kiếm khách thân ảnh lập tức động, đường kiếm vũ lộng, áp chế thư sinh ra quyền.
Mỗi kiếm tuy không hẳn là lấy mạng , nhưng cũng rất hung hiểm.
Thư sinh tận lực tránh né, nhưng cũng không thể toàn bộ tránh khỏi, trên y phục rách thêm vài đường.
Quyền khí đánh ra, tạm đánh lui kiếm khách.
Kiếm khách linh động, lợi dụng lưỡi kiếm linh hoạt, tiếp tục lao tới .
Xà Quyền !!!
Bàn tay gập lại hình đầu rắn , thư sinh nhẹ nhàng di chuyển.
Ngón trỏ và ngón giữa thành hình lưỡi rắn chĩa ra phía trước, các ngón kia khép lại. Đòn này nhắm vào các điểm nhược của cơ thể.
Kiếm khách thấy vậy, một mực duy trì khoảng cách, khiến thư sinh khó lòng tiếp cận nơi yếu hại.
Bất quá, cũng vì thế mà lại càng khó lòng đánh trúng thư sinh linh động, ngược lại, chỉ cần một chút sơ hở liền bị đối phương trả đòn, chỉ pháp đâm tới, lúc hung mãnh, lúc mềm dẻo vô cùng khó chịu.
Kiếm khách thấy tình thể không ổn, chủ động rút lui, vừa bảo toàn tính mạng, cũng bảo toàn được phần nào danh dự.
Ngay đầu tiên đã có người liên thắng hai trận khiến người người kích thích không thôi.
Ngọc Cơ vẫn luôn nhu tình nhìn hắn. Thiên Phong chỉ khẽ cười, ánh mắt nhẹ nhàng đáp trả, đâu có chút nào là quan tâm trận đánh thế nào ?
Chẳng biết thần thánh phương nào, từ nóc nhà nào đó phi ra như một vị thần, đứng trên võ đài.
Bất quá người ta cũng dần chú ý, nữ thần bọn họ hình như chú ý một người, khiến ai nấy đều đoán già đoán non.
– Chẳng lẽ là tên thư sinh kia….
– Hay là tên vừa mới phi lên…
Cơ mà bọn họ bàn tán thế nào , Ngọc Cơ cũng chẳng chuyển dời ánh mắt khỏi Thiên Phong.
2 người trên đài có lẽ rõ nhất, nàng không nhìn bọn họ đây.
Bất quá, bọn họ lại cũng không dám chắc nàng liệu có nhìn đối phương , chiến ý lại càng dâng lên.
Thiên Phong cũng lười xem bên dưới, hắn tìm một lầu quán đối diện gần đó mà ngồi xuống.
Mà có lẽ thư sinh mục đích cũng không hẳn là vì Ngọc Cơ nên đánh tới trận thứ 5 liền chấp nhận bại trận thối lui.
Sau đó người người lên đánh , cũng chỉ là cầm cự được 2 trận liền bị rơi đài.
Chẳng qua trải qua vài trận nhàn chán, rất nhanh ở đâu ra 1 tên đầu trọc phóng người lên sàn đấu, ngoại hình không mấy ưa nhìn, cơ mà là kẻ rất mạnh. 3 người đầu tiên chỉ cần một chiêu đã đủ bại trận !
Ngọc Cơ có chút chán ghét không nhìn, ánh mắt lấp lánh nhìn Thiên Phong.
Hắn cũng không để nàng chờ thêm nữa, từ phía bên này bật nhảy phóng khinh công qua đã tới trước mắt nàng.
– Nếu đã chán rồi thì đi thôi…
~ Nha…ân !
Ngọc Cơ nhu thuận gật đầu. Thiên Phong bế lấy nàng trước mắt bao người.
Tên trọc thấy có kẻ cướp người liền phi lên, tung quyền. Thiên Phong cũng nhấc chân lên đạp một cước khiến gã lăn lộn xuống dưới.
Hắn đây là công nhiên khai chiến với tất cả đám người này !
– Nếu không phục thì lao tới đây !
Thiên Phong buông một câu, cũng ngay trước mắt bọn họ hôn lên đôi môi nàng.
Rất chi là nóng mắt ah !!!
Bất quá, cũng không ai dám tiên phong lao lên trước. Tên trọc còn bị Thiên Phong đạp nằm sõng soài trên đất đây !
– Không ai lên ta liền đi đó !
Thiên Phong trêu tức , bất quá bọn họ chỉ giơ mắt nhìn.
Hắn cũng lười để ý, bế lấy bảo bối trong lòng, chân khẽ nhún một cái, cả 2 đã phóng đi rất nhanh rồi.
Ngọc Cơ một thân hỷ phục đỏ tươi rực rỡ. Công phu có trong người cũng lười dùng, có Thiên Phong ở đây rồi.
– Cho một phòng thượng hạng đi !
Thiên Phong trực tiếp ném vàng , chủ quán liền nhanh nhẹn sắp xếp phòng cho 2 người .
Đuổi gã chủ quán đi, Thiên Phong nhìn lấy tiểu bảo bối, tiếp tục chuyện còn dang dở.
Hắn hôn xuống cổ cao trắng ngần của nàng, nhẹ cắn một cái.
Ngọc Cơ nhíu mày, ôm chặt đầu hắn.
~ Ưm…phu quân…
Ma thủ hắn vượt qua lớp vải cản trở ,chạm tới làn da mĩ miều, một tay chăm sóc gò bông đào, tay kia chạm đến đào nguyên rỉ nước.
Cặp mông đẫy đà của nàng cũng không tránh thoát số phận bị trêu đùa.
Ngọc Cơ gỡ y phục trên người hắn xuống, như bạch tuộc mà bám lấy Thiên Phong.
Hắn kéo nàng sát vào lòng, dán lên người mình.
Ngọc Cơ lợi dụng đùi thon, kẹp lấy long trụ, để nó bị kẹp nơi cửa động ẩm ướt.
~ Phu quân …
Ngọc Cơ liếc nhìn, ánh mắt phong tình, hơi quỳ nằm xuống, để Thiên Phong ngồi lên.
Ngọc Cơ liên tục chà xát, mật dịch thấm đẫm long đầu rồi, hắn ôm lấy eo nàng, để long đầu tách ra động huyệt 1 đường tiến thẳng
~ Nha…
Ngọc Cơ thốt lên, thân thể bám chặt lấy hắn, cảm nhận long trụ tận sâu bên trong mình, mật dịch không ngừng tiết ra, mà những thớ thịt bên trong tiểu huyệt cử động co thít lại, ôm chặt lấy long trụ.
Ngọc Cơ say mê nhìn hắn, nhẹ thốt lên :” Phu quân…yêu thiếp đi… “
Hắn nắn bóp lấy bờ mông nàng một cái, nghe tiếng bảo bối khẩn xin liền chiều theo ý nàng, đưa Ngọc Cơ vi vu trời đất.