Tử Điệp đứng trên cao nhìn xuống, bên dưới người người tập trung đông như kiến.
~ Chỉ cần các ngươi có thực lực, liền có thể vào tông môn của ta… Tất nhiên, cũng phải có một chút yêu cầu nho nhỏ cần các ngươi vượt qua…còn về vấn đề thân phận các ngươi thế nào, chúng ta không quan tâm !
100 sợi xích khổng lồ từ bên trên thả xuống.
~ 50 cái bên trái dành cho người dưới 30 tuổi, 50 cái bên phải dành cho người dưới 100 năm tuổi…Các ngươi dùng nó mà leo lên đi…
Tưởng như rất dễ dàng, nhưng chỉ khi bắt đầu thực hiện, có những người chưa leo được bao lâu đã rớt xuống đất.
~ Trèo cao thì ngã đau, các ngươi cũng nên nhớ điều đó !
Tử Điệp nhắc nhở, xoay người đi vào, chờ đợi những kẻ đầu tiên.
Không ít người tới, nhưng chẳng có bao nhiêu người dám thử lại lần 2.
Càng leo lên cao, áp lực càng nặng nề hơn cả, bọn họ phải bám trụ thật chắc nếu không sẽ rơi xuống.
Ngọc Cơ nhìn chằm chằm vào sơn cốc trước mắt .
Không sai, nhân thủ canh giữ sơn cốc trước mắt chính là Tinh Linh Nữ Tộc.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng càng lạnh.
Mà trước mắt, cũng xuất hiện một thân ảnh khiến Ngọc Cơ càng nhìn càng giận.
Nếu trước đây nhìn Mộc Ly một thân bừng bừng sinh khí, ấm áp như mùa xuân thì nhìn nàng bây giờ lạnh lùng , u ám , khác với Nguyệt Dạ, giống như đã bị pha trộn hỗn tạp đến vặn vẹo, không kiểm soát nổi chính mình nữa.
Mộc Ly mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nhìn Ngọc Cơ chỉ thốt lên một câu :” Cút !!!”
Ngọc Cơ thực không muốn phải động thủ. Tuy không cùng Thiên Phong đến với nhau, nhưng cũng đã từng là tỷ muội.
~ Mộc Ly…làm sao đến nông nỗi này?
~ Hừ…
Mộc Ly không nói liền động thủ.Kích Long Ma Thần hung hiểm đâm tới, Ngọc Cơ chỉ tránh né mà thôi.
Giao chiến của 2 người gây ra động tĩnh khá lớn, phía bên này, tinh linh giương cung bạt kiếm, chuẩn bị trợ giúp cho chủ tướng nhà mình.
Một thân lực lượng mạnh mẽ, công pháp, chiến kĩ hắn cho nàng vốn ôm hi vọng Mộc Ly giải quyết chuyện trong tộc xong sẽ quay lại tìm hắn. Không nghĩ tới lúc này lại lấy nó đối phó với nữ nhân của mình.
Khốn Thần Trận !!!
Tinh linh hô lên. Những thanh kiếm chói lóa từ trên trời phóng xuống vây khốn lấy Ngọc Cơ, khiến nàng không thể tránh né.
~ Mộc Ly, muội hãy tỉnh lại đi!!!
~ Hừ…tỉnh lại…lẽ ra ta nên tỉnh táo hơn từ lâu rồi !!!
Mộc Ly tràn ngập hận ý, sát khí ngùn ngụt, chĩa thẳng vào Ngọc Cơ.
Nàng ta không hề có ý nương tay !!!
~ Đi chết đi !!!
Thần Ma Diệt !!!
Kích Long Ma Thần rung lên , đen ngòm bởi sát khí.
~ Các ngươi đi chết hết đi !!!
…
Thiên Phong cắn quả táo, bàn tay bóp nát. Tất cả chớp mắt ngừng lại.
– Muốn chết !!!
Thiên Phong nở nụ cười, nhưng giống như ác quỷ đòi mạng thì hơn, người khác nhìn thấy có thể kinh hãi cực điểm !
Mũi thương sắc bén chạm tới người Thiên Phong nhưng không nửa điểm nhúc nhích.
~ Phu quân…
Ngọc Cơ ngây người, nàng vội ôm lấy cánh tay hắn, ngăn Thiên Phong lại.
~ Khoan đã, phu quân, đó là Mộc Ly mà !!!
– Hừ ! Mộc Ly thì sao, mà không phải Mộc Ly thì sao, nàng ta dám ra tay với nàng ? Đây không phải Mộc Ly mà ta biết !!!
Thiên Phong lạnh giọng.
Nàng ta có hận hắn, có muốn giết hắn thì hắn cũng chẳng để tâm, nhưng người nàng ta chẳng ngại giết lại là ai chứ ? Chính là Ngọc Cơ. Nguyệt Dạ , Tử Điệp có thể không biết, nhưng Ngọc Cơ chắc chắn nàng ta phải biết, vậy mà vẫn lạnh lòng xuống tay cho được ?
– Để cho nàng ta mạnh hơn, rồi nàng ta quay lại đánh người của mình… Thiên Phong ta hối hận rồi ! Người này ! Thiên Phong ta chưa từng có !!!
Thiên Phong lạnh lùng, nhìn Mộc Ly vẫn lạnh nhạt trước mắt, lại muốn vung thương đánh tới.
– Từ bỏ đi thất tình lục dục để làm gì, sức mạnh lớn lao mà ko có cảm nhận thì cũng để làm gì ? Chẳng phải chỉ như 1 con rối không có linh hồn ?
Bất luận thế nào, mũi thương đánh tới đều không thể chạm tới người hắn.
Ngọc Cơ nhắm mắt, vòng tay ôm lấy eo Thiên Phong, tựa vào vai hắn, khóe mắt nhỏ lệ.
Nàng thở ra nặng nề, ánh mắt sắc bén trở lại.
~ Phu quân…để thiếp đi… Thiếp muốn tự tay chấm dứt chuyện này!
Thiên Phong khẽ liếc nhìn nàng, hơi gật đầu.
Bộ giáp bảo vệ kín lấy nàng.
Ánh mắt phức tạp chấm dứt, cố ý muốn tổn thương nam nhân của nàng … Chỉ có chết !!!
Chiếc nhẫn trong tay hóa thành cung, băng tiễn như mưa bắn đến.
Mộc Ly vừa lao tới, cung hóa thành kiếm, linh động đón đỡ, Ngọc Cơ lùi ra, lần nữa hóa thành roi, vừa duy trì khoảng cách, liên tiếp tấn công.
Cây roi vun vút đánh xuống, Mộc Ly cũng không vừa, liên tiếp tránh né, Kích Long không ngừng vũ động, nhằm vào yếu huyệt mà công, không dễ dàng áp đảo.
Càng đánh càng hăng, Kích Long bạo nộ vung lên chém tới 1 đường, Ngọc Cơ hóa roi thành kiếm cũng đáp trả một đòn, lại hóa thành cung bắn vô số băng tiễn tới, hóa thành roi quất tới.
Ngọn roi quấn chặt thân kích, Ngọc Cơ giật mạnh khiến Kích Long rơi khỏi tay Mộc Ly.
Ngọc Cơ có thể dứt khoát đánh chết Mộc Ly, nhưng nàng vẫn không làm vậy.
Thiên Phong từ phía sau ôm lấy nàng.
– Không cần đánh nữa…chúng ta về thôi…
~ Ân…nhưng…
– Không cần đánh nữa, chúng ta về thôi…
Thiên Phong lặp lại, tựa vào vai nàng.
Ngọc Cơ thu tay lại, nhu thuận gật đầu.
Thiên Phong khẽ cười, hôn nhẹ lên má nàng, ôm lấy eo thon chặt thêm một chút.
~ Ưm….
Thân ảnh 2 người biến mất, để Mộc Ly đứng đó, thu lại Kích Long quay lại sơn cốc.
Hắn cũng đón Nguyệt Dạ trong trận thảm sát trở lại.
Cô nàng có vẻ rất hào hứng đây, cơ mà thấy Ngọc Cơ không đúng lắm cũng mau rời khỏi vòng tay hắn chạy tới bên nàng.
Thiên Phong ôm lấy 2 bảo bối vào lòng. Cũng ‘ đã lâu ‘ chưa được nếm tư vị các nàng rồi.
– Các bảo bối, phu quân các nàng…đói rồi ah…
Nguyệt Dạ khẽ kêu :” Nha…” một tiếng, bầu sữa trắng nõn bị tập kích khiến nàng la hét thất thanh.
Phòng tắm tiện nghi trước mắt hiện hữu , hắn kéo Nguyệt Dạ vào lòng, để Ngọc Cơ ôn nhu trà lưng cho mình.
Nguyệt Dạ vuốt ve long trụ, để Thiên Phong thỏa sức nhào nặn gò bông đào hồng hào ngạo nghễ.
Hắn hơi dựa vào Ngọc Cơ, khẽ nói : ” Chỉ cần các nàng như vậy là đủ rồi… “
~ Ân…
Ngọc Cơ khẽ cười, bầu ngực rướn lên, cạ vào lưng hắn, nhẹ nhàng chà lưng hắn. Cảm giác thật là tiêu hồn.
Nguyệt Dạ không nhịn nữa, để mật huyệt ẩm ướt nóng hổi của mình bao trùm lấy long trụ, tiến vào sâu nhất nơi thần bí của mình.
~ Ưm…
Nàng kêu lên 1 tiếng tiêu hồn.
Thiên Phong giữ lấy eo nàng, nhẹ nhàng di chuyển phối hợp cùng Nguyệt Dạ vào ra nhấp nhô nhịp nhàng.
~ Ân…phu quân…thiếp tới !!!
Nguyệt Dạ ngả người , để Thiên Phong ôm lấy, bầu vú căng tròn liên tục cạ vào người hắn, ma thủ vì thế chẳng thể bỏ qua.
Mỗi một cú nhấp tựa hồ khiến nàng mơ hồ bay bổng, lâng lâng tựa như phiêu dạt tiên cảnh, khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể.
Mật huyệt của nàng siết cũng chặt thêm một vòng, khiến long trụ vui sướng, điên cùng mà giao lưu xác thịt, để thịt cạ thịt , cảm nhận nhau trong nỗi sướng khoái trên chín tầng trời.
Nguyệt Dạ quặp chặt 2 chân, giữ lấy eo hắn, cả người hơi run, siết chặt lấy Thiên Phong, dịch thủy đầm đìa ồ ạt xuất ra.
Thiên Phong kéo lấy Ngọc Cơ bên cạnh, đầu lưỡi tham lam quấn lấy lưỡi nàng, bàn tay vờn vờn nơi động huyệt ẩm ướt, vô cùng khiêu gợi. Long trụ bên trong Nguyệt Dạ lại hoạt động, càng lúc càng nhanh, mạnh khiến nàng muốn phát điên.
Nguyệt Dạ rõ ràng từng đường gân trên tiểu bảo bối bên trong mình không ngừng cọ xát, 2 chân khép thêm chút để Thiên Phong càng thêm khoái hoạt, mỗi lần cũng mạnh thêm chút.
~ Nha…phu quân…tiếp đi chàng…thiếp sướng quá…oa….chết mất thôi…nha…ưm….
Nguyệt Dạ rên rỉ không ngừng, Ngọc Cơ dịch thủy đầm đìa, ướt đẫm tay hắn.
Nụ hôn cuồng nhiệt chưa có điểm dừng.
Sẽ là một ngày điên cuồng đây…