Thanh Nguyệt chống tay , chẳng ngại ngần để bầu ngực sữa ẩn hiện sau lớp khăn quấn ngay trước mắt Thiên Phong.
Nàng ôm hắn vào lòng, gần gũi Thiên Phong, vuốt ve khuôn mặt con trai.
Hắn dụi vào ngực nàng, Thanh Nguyệt cũng không hề phản đối.
Thiên Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng người làm mẹ như nàng không khỏi đau lòng .
Hắn là con trai nàng nhưng nàng chẳng thể chăm sóc, để Thiên Phong tự sinh tự diệt, đến cuối cùng cũng chẳng oán trách nửa lời , tìm nàng, phục sinh cho nàng.
– Mẹ, bây giờ người không cần lo gì hết, tất cả cứ để con là được rồi !
Hắn ngước lên nhìn nàng ,hít hà mùi hương thân quen.
~ Hửm, vậy sao ?
Thiên Phong gật đầu chắc nịch.
– Chỉ cần mẹ ở bên cạnh con là được rồi…
Hắn hôn lên bầu sữa trắng mịn.
Ở bên cạnh Thanh Nguyệt khiến hắn động sắc tâm. Nàng cuốn hút hắn đến lạ, nhưng nàng là thân sinh của mình. Thiên Phong hết sức kiềm chế không đi quá đà.
Nhưng qua mắt Thanh Nguyệt đâu phải dễ, nàng không phản đối, nhưng mối quan hệ giữa 2 người khiến chuyện đó …
Thanh Nguyệt hơi lắc đầu. Cứ để tùy ý Thiên Phong đi…
Thanh Nguyệt thả lỏng tự nhiên, để Thiên Phong nghiêng đầu dựa vào ngực nàng.
~ Không cần căng thẳng, làm gì con muốn, không trách con, cho dù là cái cơ thể này… Bây giờ chỉ muốn bên cạnh Phong nhi mà thôi.
Nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Thiên Phong cũng ôm lấy nàng nằm im, dựa vào Thanh Nguyệt.
Một hồi sau, Thanh Nguyệt vì mệt mỏi mà thiếp đi,nhưng vẫn khư khư,thỉnh thoảng run lên giữ lấy hắn, khóe mắt còn nhỏ lệ.
– Mẹ…ác mộng sao …
Thiên Phong dụi vào ngực nàng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng, để Thanh Nguyệt ôm lấy, linh lực truyền vào để nàng thoải mái hơn.
Chỉnh trang lại mái tóc đen dài , mày liễu của nàng dãn ra, dịu đi phần nào.
Sống mũi cao ,thon , đôi môi hồng hào như có mị lực thôi thúc hắn chạm đến.
Thiên Phong cúi xuống, ngậm nhẹ lên đôi môi nàng.
Hắn vội thu lại.
Vị ngọt lưu luyến nơi đầu lưỡi, hắn muốn hơn thế nữa. Nhưng hắn không chắc liệu nàng có chấp nhận, có đồng ý…
Thiên Phong hơi lắc đầu, xua đi suy nghĩ quỷ quái của mình.
Thanh Nguyệt cựa mình, vẫn ôm lấy hắn, nằm nghiêng người, chiếc khăn bị nới lỏng mà tuột xuống.
Ngực sữa trần trụi trước mắt hắn. No tròn, kiêu ngạo.
Thiên Phong không nhịn nổi, úp mặt vào trong lòng ngực nàng, để Thanh Nguyệt dễ dàng ôm lấy, gượng ép để bản thân mình ngủ một giấc đi thôi.
Thiên Phong tỉnh lại, Thanh Nguyệt vuốt ve khuôn mặt hắn. Bàn tay nàng dịu mát nhẹ nhàng khiến hắn ưa thích không thôi, nhắm mắt hưởng thụ.
~ Phong nhi…thấy mẹ thế nào ?
Thanh Nguyệt hỏi, hắn thật lòng trả lời :” Mẹ rất tuyệt ! “
Nàng cười khúc khích : ” Nha, tuyệt thế nào, có bằng các con dâu không ?”
– Ặc….
~ Đừng nghĩ nhiều thế…có lẽ, mẹ là một con quỷ cái dâm dục….
– Không….
Thanh Nguyệt che miệng hắn, nàng nói tiếp .
~ Mẹ không phải kẻ tốt đẹp gì…
Hắn gỡ tay nàng xuống, ôm lấy Thanh Nguyệt, không để nàng nói tiếp.
– Chỉ cần mẹ vẫn là mẹ của con, người không cần đi đâu cả, cũng đừng đi đâu cả….Thiên Âm Thể của người ….nếu được ….con có thể giúp người…
Thanh Nguyệt nhìn hắn tỏ ra lo lắng, sốt sắng lên hẳn, nàng cười duyên, nhẹ xoa lưng Thiên Phong.
~ Ừ…không đi, không rời xa con….Tiểu sắc quỷ con….vậy thì…để con giúp mẹ đi…
Thanh Nguyệt ngượng, dù sao cũng là nàng tự mình nói ra. Thiên Âm Thể này vốn trước đó chỉ có Hồng Thế Hùng biết, trải qua 1 lần ân ái ,đều đặn sẽ phải diễn ra những lần ân ái tiếp theo hấp thụ tinh lực cho tới khi chuyển biến từ Thiên Âm thành Thái Âm. Nếu không, thân thể bị ‘ phá ‘ mà hư tổn, linh lực thất thoát, đến khi linh lực kiệt rồi thì là sinh mệnh thay thế, cũng dần mất đi.
Khi luyện thành Thái Âm rồi có thể ngăn chặn chuyện bị thất thoát này, mà lực lượng cũng đột biến tăng mạnh, giúp con đường tu luyện về sau tiến xa hơn.
Thế nên, một là ngay từ ban đầu không ‘ phá thân ‘ , hai là lấy dương bổ âm, tinh lực nuôi Thiên Âm.
Ít ra, cuộc nói chuyện đầy ái muội này phần nào kéo gần khoảng cách của 2 người, cũng dễ dàng hơn cho mọi chuyện.
Mà ngược lại, Thanh Nguyệt mở lòng rồi, hắn lại dễ dàng kìm chế sắc tâm của mình, càng thêm yêu quý Thanh Nguyệt.
~ Sắc quỷ con…ta phải đi tìm Tư Dung nói chuyện rồi…
Thanh Nguyệt đứng dậy, chẳng hề quan tâm hắn nhìn hay không, Thiên Phong lập tức đổi cho nàng nội y hiện đại dễ chịu mà tiện dụng hơn.
Thanh Nguyệt khoác lên y phục, cảm giác rất vừa vặn dễ chịu, không bị gò bó thì hôn nhẹ lên trán hắn 1 cái liền xoay người.
Thiên Phong đoạt lấy nhẫn trữ vật trên tay của nàng.
~ Nha…không nghĩ tiểu quỷ con lại chỉ có mấy đứa con dâu thôi …
Thanh Nguyệt để hắn lấy nhẫn trữ vật , xoay người nhìn hắn một cái rồi mới rời đi.
Y phục của nàng ,hắn muốn luyện chế lại, nội y thì cổ thì cũng bỏ đi thôi.
Hắn cũng luyện lại chiếc nhẫn để nó có thể bảo vệ nàng khi cần.
Thiên Phong biến phủ của mình thành 1 cái biệt viện trong mơ bên bờ hồ, xung quanh là những cây đào hoa nở quanh năm , còn có đủ loại hoa, thảo dược.
Ngôi biệt thự rộng rãi sang chảnh đầy đủ tiện nghi khiến Huyền Tử Mặc trố mắt, muốn đổi Hoàng Cung lấy nó.
Thanh Nguyệt tuy chưa đạt đến cảnh giới Tinh Cảnh nhưng dù sao cũng ở thế giới cao hơn, lại khắc nghiệt hơn chút ,lại thêm có hắn bổ trợ nàng tu luyện lại thì chẳng khác nào cưỡi tên lửa cả.Nói trắng ra là giống như giúp nàng khôi phục tu vi chứ chẳng còn là tu luyện lại nữa.
Trong một năm đó, Thanh Nguyệt đã đạt tới Thần Đế, đủ để Huyền Tử Mặc bất ngờ đến hộc máu.
Bồi bổ Thiên Âm Thể của nàng cũng tiến hành song song. Mỗi lần như vậy, giống như được nàng chiều chuộng , thích gì được nấy, dung túng của mẹ hơn là nữ nhân phu thê.
Biệt thự nhà lầu đã có, tất nhiên là không thể thiếu xe hơi.
Những chiếc xe sáng láng vô cùng độc và lạ, tất nhiên là có một không hai ở thế giới này rồi.
Bây giờ mong ngóng nhất chính là thời khắc hắn đón các nàng trở về.
Thú Nhân Tộc lại lần nữa công đánh Thiên Long Quốc rồi !!!
Có điều, lần này Huyền Tử Mặc vốn đã chuẩn bị trước kĩ càng, luôn bố trí quân đội túc trực. Nhưng đa số quân lực trải dài nên vẫn có chút yếu thế.
Trên chiến trường giằng co ác liệt, hắn ngồi nhà nhơn nhởn đếm ngược ngày giờ.
Dù trời có sập xuống thì người thân vẫn là quan trọng hơn nhất.
Chỉ còn một ngày nữa nhưng hắn vẫn không nhịn được, vẫn là đi thăm các bảo bối trước đã.
Huyết sát khí nồng đậm, mùi máu tanh tỏa ra khắp nơi.
Quỷ quân nhìn chằm chằm kẻ không rõ nhân dạng đối diện.
– Giết !!!
Bọn chúng đồng loạt tấn công.
~ Tới đây…
Tiếng cười mị hoặc vang lên như tiếng chuông tử thần văng vẳng bên tai bọn họ.
Tra lưỡi kiếm không dính một chút máu vào vỏ, từng cái đầu lâu rơi rớt lăn lốc trên mặt đất, tất cả đều lãnh 1 phát cắt sắc ngọt.
Lưỡi dao vô hình như chém hụt qua áo choàng, ngược lại, kẻ chém lại bị đâm ngược một đao.Thanh đao nhỏ sắc bén rạch ngược từ bụng lên đầu, cắt nó làm 2 nửa.
Còn một đội xạ thủ, huyết sát kiếm khí mang theo linh lực Thần Đế mạnh mẽ chém tới.
Tràng cảnh máu me rợn người bên ngoài một cái thành cũng u tối chẳng kém, những ngọn lửa xanh tím lập lòe quỷ dị, ẩm ướt và âm u, cảm giác bức bách cùng cực…
Nàng khẽ nở nụ cười mị hoặc, nhìn vào trong thành.
Bất ngờ, 1 bàn tay nhanh chóng đã ôm lấy bầu ngực nàng, tay kia áp sát nắn bóp kiều đồn sung mãn chẳng kém. Một thanh âm quen thuộc thì thầm bên tai…
– Bảo bối, không được để dính máu đâu đấy…
Nàng toan định vung kiếm, chỉ là sau đó liền nhẹ người tựa về phía sau, ủy mị cất lên.
~ Nha…chàng đến rồi …
– Ừ…nhớ các nàng sắp chết rồi….
Bàn tay ma quỷ lội ngược vào trong, tìm tới nơi u cốc ấm áp ẩm ướt.
~ Ưm…nha…phu quân…chỗ này không được….
– Vậy chúng ta đổi chỗ khác …
Hắn cười tà. Nàng khẽ gật đầu, 1 tay ôm lấy eo nàng, 2 người tiến vào trong thành…