Chí Tôn Dâm Thần – Chương 28 – Botruyen
  •  Avatar
  • 118 lượt xem
  • 3 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 28

– Hơ…

Thiên Phong nhìn qua lão tướng đang đau khổ đến thổ huyết ra .

Nhưng rồi những mảnh vỡ ấy lại từ từ ghép lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thiên Phong múa múa vài vòng, thấy nó bình thường ném lại chỗ lão tướng cái rầm !!!

– Các ngươi làm phu nhân ta nổi giận ?

Đám người vẫn ngây ra như trời trồng, bọn họ đánh chết cũng không tin vào hiện thực trước mắt. Trong khi não vận hành tối đa để theo kịp với thực tại, tìm mọi lí do để ngụy biện thì chỉ thấy Thiên Phong cười tà…

– Hì hì…

Hắn cười 1 cái, tất cả đám người toàn thân vô lực, như bị núi đè,hộc máu , đầu gối cắm thẳng xuống đất tóe máu, đau đớn hơn là bọn hắn muốn ngất cùng không ngất được, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

– Đầu tiên là Cổ Mộ Phái, Cổ Như Tâm phải không ?

Hắn đá bay chiếc nón có mạng che mặt.

– Cũng đẹp đấy ! Xinh phết nhở… Ngươi thấy ở đây có vấn đề gì ?

Hắn ngồi xuống, nhìn nàng ta, khẽ cười.

~ Không….

– Hửm…có chỗ nào không tốt sao ?

Hắn lấy ra 1 thanh đao , múa máy trên tay, thỉnh thoảng lại rạch 1 đường trên y phục nàng ta, lưỡi đao xẻ cả da thịt, máu tứa ra, thẫm đượm nhưng lại bị hắn dùng linh lực chữa lành, nhưng để lại vết sẹo rất kinh khủng.

Hắn tạm thời bỏ qua nàng ta, tiến tới nạn nhân tiếp theo.

– Tô Vĩnh Diện phải không, nhìn mặt ngươi ta cứ thấy ngứa mắt làm sao ấy…cho ngươi cái hình xăm cho đẹp mặt một chút… Chữ Ngu và Đần thì hết xảy luôn nha !!!

Thiên Phong lại cặm cụi tạo nét lấy dáng chứ sao cho vừa vặn khuôn mặt nhất rồi khắc lên.

– Tiếp theo là…

~ Phu quân …

Ngọc Cơ gọi, hắn xoay người lại nhìn nàng.

– Sao vậy phu nhân ?

~ Tên đó để thiếp xử !

Ngọc Cơ thù lâu nhớ dai ah…

~ Nha…

Nàng chạy lại bên cạnh hắn nũng nịu.

Trong lòng nhiều người có thật không biết nói gì hơn. Sống cả một đời đến bây giờ mới được mở mang tầm mắt. Cũng may bọn hắn là khách mừng đúng nghĩa, cũng chưa có gây sự hay biểu thị gì quá đáng ah..

– Không được làm bẩn tay nàng đâu đó, càng không được để máu bọn chúng dính lên người.

~ Ân, thiếp biết rồi….

Thế rồi, hắn lấy ra đủ loại binh khí, thứ gì cũng có để cho nàng thỏa sức cầm 1 cái vừa tay.

Ngọc Cơ cầm lấy 1 cây roi .

  • Ừm… Nàng cầm cây đó đánh nhẹ thôi, bọn chúng lỡ chết rồi thì lại mất vui…

    ~ Ân, thiếp biết !

    Và ngay trước mắt mọi người, nàng hôn Thiên Phong một cái .

    Đại tỷ được chơi, nào còn lí do để Tử Điệp cùng Nguyệt Dạ cũng chạy lên muốn chơi trò trừng phạt.

    Huyền Tử Mặc nuốt nước bọt.

    Quả nhiên là không nên đánh giá vẻ bề ngoài mà…à mà trừ phu nhân của mình ra.

    Quan viên ai nấy đều được 1 phen rửa mắt mong chờ. Nam nhân thì cũng thôi đi, ai ngờ mỹ nhân cũng chẳng vừa.Nhà này đúng là chẳng nên chọc vào ai.

    Để bớt ồn ào thì ngoại trừ tiếng đòn roi ra thì cả đám có hét cũng chả phát ra âm thanh gì.

    Ngọc Cơ cầm roi trong tay, tiếng roi quất vun vút không ngừng. Xem ra bọn chúng đen đủi, chọc khiến cô nàng rất giận nha…

    Bất quá, hắn lại cảm thấy vui vẻ, nữ nhân của mình có khác.

    Bên kia thì Tử Điệp cùng Nguyệt Dạ cũng chẳng vừa, dù sao ngày vui bị phá đám, không giận không được.

    Nếu không phải có hắn, những người Tư Dung hay Huyền Tử Mặc, chẳng phải các nàng như món hàng để bọn chúng chiếm đoạt chọn lựa sao ? Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng giận !!!

    Đám người bị ba nàng đánh đã tay, thừa sống thiếu chết, thân thể bị lóc da lóc thịt tùm lum nhưng vẫn không chết.

    Huyền Tử Mặc thỏa mắt nhìn. Không phải Tứ Đại Tông Môn sao, bây giờ cũng là chịu trận dưới tay nữ nhân của Thiên Phong. Càng đánh hắn càng thấy đã mắt mà, không phải Tư Dung liếc qua mấy lần, hẳn là cũng muốn xuống đánh một trận thỏa tay.

    Tử Điệp, Nguyệt Dạ đánh cũng thỏa tay rồi, quay lại nhìn hắn.

    ~ Nha, đã thật !

    Tử Điệp cười.

    ~ Nha đầu con hết nói nổi rồi…

    Tư Dung khẽ mắng nàng, Tử Điệp chỉ cười hì hì.

    Còn Ngọc Cơ vẫn chưa ngừng lại nữa.

    Coi như tên này xui tận mạng rồi…

    Thêm một hồi lâu, Ngọc Cơ mới chịu ngừng lại, nhưng nàng có vẻ còn muốn xé xác gã ra lắm.

  • Nào, không cần tức giận nữa, chỉ cần nàng nghĩ cho ta như vậy là đủ rồi, bảo bối nghỉ ngơi thôi…

    ~ Ân…

    Nghe lời hắn ,nàng mới ngồi trở lại.

    Thiên Phong nhìn tác phẩm của các nàng, một tác phẩm nghệ thuật chủ đề máu me tàn khốc mà.

    Thiên Phong giải trừ khống chế, bọn chúng lập tức đổ gục hết xuống đất .

    Thiên Phong mỉm cười.

  • Làm sao, mới có giúp các nàng luyện tay một chút mà đã không chịu được rồi ?

    Vẫn là Cổ Như Tâm đầu tiên là người được hắn thăm hỏi. Y phục rách nát, thân thể tàn tạ, những vết sẹo loang lổ, chằng chịt gớm ghiếc.

    Mỹ nhân hủy hoại trong chốc lát.

    • Mà báo với ngươi là…loại sẹo này không trị được đâu…nó sẽ cứ như vậy….cả đời !!!

    ~ Đ…ừ….n…g….m…à….

    Cổ Như Tâm thều thào, lại phun ra một búng máu.

    • Không phải lúc các ngươi đến hống hách lắm sao, làm như sợ người không biết đến vậy ?

    Hắn quay ra nhìn Huyền Tử Mặc.

    • Lão đầu, muốn dẹp gọn đám người này không ???

    • Được…được….à khoan …

    Huyền Tử Mặc hí hửng hỏi lại :” Có thể khống chế bọn chúng để tùy ý lợi dụng được chứ ? “

    • Được ! Thiên Phong lập tức gật đầu.

    • Nhưng vậy lời thêm cho bọn chúng quá, tặng cho bọn chúng thêm mấy cái Nguyền Ấn vậy.

    Thiên Phong phất tay, trên cổ bọn chúng hiện lên dấu ấn như một sợi xích quấn quanh cổ vậy.

    Nguyền Ấn như một dụng cụ tra tấn linh hồn, chỉ cần phát tác sẽ khiến kẻ chịu Nguyền chết đi sống lại, chịu đủ khổ sở tột cùng.

    • Được rồi, tùy lão xử lý!

    Huyền Tử Mặc ít khi mới cảm thấy tên con rể này rất được !

    Đám người kia trúng nguyền, hắn cũng tiện tay khôi phục phần nào cho bọn chúng sức lực cùng diện mạo dù sao cho con chó cũng phải là chó lành lặn một chút.

    Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy, nhưng dấu ấn trên cổ thì vẫn vậy ah….

    • Công tử tha mạng !!!

    Cổ Như Tâm quỳ thụp xuống vái lạy, bất quá hắn chẳng quan tâm.

    • Của lão cả đấy !

    Huyền Tử Mặc nhếch mép cười tà, vô cùng gian xảo !

    Tư Dung nhìn đám người kia, hỏi lại hắn

    ~ Sẽ không có chuyện gì chứ ?

    • Mẹ không cần lo, bọn chúng nhất định sẽ tùy ý người sai xử .

    Thiên Phong cho nàng một cái gật đầu chắc chắn.

    Tư Dung khẽ cười. Xưng hô cũng đổi rồi, cảm giác như vậy mới gần gũi chứ .

    ~ Ừm… Cảm ơn con…

Tư Dung gật đầu.

  • Tử Điệp nhảy ra :” Mẹ mà cảm ơn chàng ấy nữa là con gái người phải nằm giường mấy bữa nữa đấy ! “

Nàng vừa nhìn hắn , thì thầm với Tư Dung giống như kể tội hắn bắt nạt nàng vậy.

Tư Dung xoa đầu nàng.

~ Giá như con chịu nằm yên trên giường mấy ngày cũng tốt !!!

~ Mẹ này…

Nàng phụng phịu dễ thương.

Nàng còn chưa kịp làm gì thêm đã bị Thiên Phong 1 tay ôm lấy vác lên vai, bên kia thì bắt lấy Nguyệt Dạ có ý cầu tình. Ngọc Cơ thì khỏi đi, nàng lúc nào chả thỏa mãn mọi thứ với hắn, biết hắn muốn làm gì . Thế nên nàng là người duy nhất cảm thấy dễ chịu.

Tư Dung khẽ cười, nhìn 4 người đi xa rồi mới bắt đầu nhìn tới lão đầu xảo quyệt nhà mình đang nhìn đám người như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.