Chí Tôn Dâm Thần – Chương 24 – Botruyen
  •  Avatar
  • 116 lượt xem
  • 3 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 24

Huyền Tử Mặc cho người chuyển tin tới cho các nàng.

~ Cơ tỷ, có cần nói cho phu quân không ?

Tử Điệp hỏi Ngọc Cơ.

Nàng toan định gọi hắn, nhưng đột nhiên nhớ tới 100 Ma kỵ tử sĩ hắn cho nàng. Theo như lời hắn nói thì đều rất mạnh đấy.

Nàng chưa từng một lần hoài nghi về thực lực của hắn, cũng chẳng ai trong 2 người hỏi hắn, chỉ biết Thiên Phong rất mạnh, chuyện gì hắn cũng có thể làm cho các nàng.

Ngọc Cơ nhớ tới phương thức triệu hồi mà Thiên Phong chỉ cho nàng, cũng nhập tâm làm theo.

Bên ngoài doanh trướng, từ trong hư vô đi ra là 50 kị binh mang theo tử khí, sát khí kinh khủng tỏa ra . Mà binh sĩ trong doanh của nàng bị dọa 1 phen bay mất hồn vía, sát khí quá nặng khiến người ta đỡ không nổi, duy chỉ Ngọc Cơ cùng Tử Điệp đều không có vấn đề gì.

Bọn họ cẩn trọng vây quanh 50 kị sĩ, Ngọc Cơ xua tay. Những người khác liền lui lại. Kị sĩ xuống ngựa , cả người lẫn ngựa thành kính nhất quỳ gối trước Ngọc Cơ.

Tử Điệp liền lại gần xem thử, quả nhiên cô nàng này chẳng biết sợ là gì, nhưng mà bọn chúng cũng không hề có ý định xâm phạm đến nàng.

Ngọc Cơ bước lại gần 1 tên.

~ Ngươi mạnh hơn ta không ?

  • Có , thưa chủ nhân .

    Thanh âm lạnh tanh đáp lại. Ngọc Cơ vận linh lực lên thử, đánh vào bộ giáp trên người tren lính đang mặc. Quả nhiên nó còn chả xước nổi 1 vết, sáng loáng như mới.

~ Ngươi tấn công thử đi ?

Ngọc Cơ chỉ về 1 hướng trống vắng.

Nói xong, tên binh sĩ kia đã tuốt kiếm chém 1 đòn, kiếm khí bay ra chìm vào trong im lặng và…Bùm !!!

So với mấy quả lựu đạn hắn cho có vẻ còn khủng bố hơn.

Ngọn đồi trước mặt bị rạch làm 2 , vết cắt rõ ràng, vô cùng sắc ngọt nha.

Ngọc Cơ chắc chắn 1 điều, 50 tên binh sĩ này so với Thần Đế còn mạnh hơn nhiều lắm.

~ Oa…như vậy giải quyết chẳng phải dễ dàng rồi sao ???

Tử Điệp vui vẻ. Cơ mà tình hình ‘ cấp bách ‘ nàng mới nhớ tới đám lính này.’

~ Quét sạch Thú Nhân Tộc ra khỏi Thiên Long Quốc !

Ngọc Cơ cân nhắc một hồi rồi ra lệnh.

50 tên binh sĩ lập tức lên ngựa, chia ra các hướng mà phi thân đi.

Tử Điệp ngây người. Đám người này tác phong cũng nhanh thật, chớp mắt liền không thấy đâu rồi.

2 người nhìn nhau. Để bọn họ đi càn quét rồi Vô Song Quân Đoàn làm gì giờ ?

Nguyệt Dạ nằm trong lòng hắn, lười biếng, đã trải qua 1 ngày, trời cũng vừa tối luôn rồi. Cảm giác vẫn còn đau rát bên dưới truyền lên khiến nàng cau mày.

~ Ân…

Bàn tay hắn chạm tới giữa 2 chân, chạm vào cửa mình nàng nhẹ nhàng , linh lực tuôn trào , Nguyệt Dạ cảm thấy tốt hơn nhiều.

~ Nha…không nghĩ phu quân của thiếp cũng dịu dàng thật ah…

Nàng mỉm cười, ôm lấy cổ hắn, bầu ngực quyến rũ hơi rướn lên.

Hắn ngậm lấy đầu ti hồng của nàng, mút nhẹ. Nguyệt Dạ rùng mình một cái, mặt thoáng hồng.

Vuốt ve làn da láng mịn ,vừa mới giúp nàng giảm bớt cơn đau ,hắn cũng không muốn để nàng phải chịu thêm nữa, cơ mà chiếm chút lợi tức, 1 bữa ăn nhẹ thì cũng không vấn đề gì ha…

Ôm lấy bờ mông căng tròn của nàng, đẩy Nguyệt Dạ nằm lên vừa tầm, hắn ngậm lấy đôi môi như cánh hoa đào ngọt ngào mang theo hương thơm của nàng .

Nguyệt Dạ hé răng , để Thiên Phong tùy tiện.

Lưỡi của hắn ở bên trong miệng nàng, ấm áp và cũng ngọt ngào, nó quấn quít lấy lưỡi nàng, như mong nàng đáp trả sự nhiệt tình ấy.Nàng ngậm lấy nó, nhẹ mút, nàng cũng đáp trả lại sự nhiệt tình ấy, tuy vụng về, nhưng vậy là quá đủ với hắn.

Gò má ửng hồng, mị nhãn như tơ, nàng nhìn hắn mê li .

Nàng tự hỏi : Từ lúc nào mà yêu thích hắn vậy, muốn được thấy hắn, để hắn chở che, dung túng. Hắn khiến nàng ưa thích không thôi, là nam nhân không giống ai.

~ Đi, để thiếp gặp tỷ muội của mình….

– Như ý nàng….

Hắn gật đầu.

Đợi Nguyệt Dạ mặc lại y phục hoàn chỉnh, hắn liền bế nàng lên, chớp mắt cái liền biến mất.

Ngọc Cơ, Tử Điệp nằm trên giường lớn, vừa thấy Thiên Phong xuất hiện, còn bế theo 1 nữ nhân.

~ Phu quân…chàng làm gì tỷ muội của chúng thiếp rồi ?

Ngọc Cơ khẽ cười.

~ Chẳng phải tối nay liền biết sao ?

Hắn thâm tình nhìn nàng.

~ Phu quân, có phải chàng quay về hơi sớm không, làm sao chỉ kiếm được có 1 người ?

Tử Điệp nhìn Nguyệt Dạ, không mấy bất ngờ, chỉ là, nữ nhân vẫn hơi ít, còn đi không nổi thì xem ra chính là tác phẩm của hắn luôn rồi.

– Thứ cho phu quân vô dụng, phụ lòng các nàng rồi, vậy tối nay để ta ‘ bù đắp ‘ cho các nàng nha…

~ Nha, chàng không cần ‘ bù đắp ‘ …

Tử Điệp vội kêu lên.

Thiên Phong cười mị :” Vậy thì không được rồi, xem ra phải bù đắp cho các nàng mới được…

Hắn đặt Nguyệt Dạ xuống giường, liền lúc khống chế cả 3 người.

Nếu như Nguyệt Dạ, Tử Điệp cuồng nhiệt mạnh mẽ thì Ngọc Cơ lại nhẹ nhàng, dịu dàng hơn hẳn.

Ngọc Cơ cuốn hút đến lạ, nàng yêu chiều hắn như hắn làm với nàng ,chiều chuộng hắn để hắn thoải mái nhất. Thiên Phong ôm lấy Ngọc Cơ trong lòng, cả 2 nhìn nhau phì cười nhìn 2 người đã thiếp đi.

~ Rốt cuộc thì thế nào mới đủ cho chàng đây ?

Nàng hôn lấy hắn, thân thể thả lỏng, mềm mại áp vào hắn.

  • Có các nàng, bao nhiêu đây cũng đủ rồi…

    ~ Vậy sao…vậy thứ bảo bối này của chàng này ?

    Ngọc Cơ vuốt ve long trụ vẫn còn cứng ngắc. Thiên Phong khẽ cười, tiếp lời :” Không cần cố quá, nàng không cần làm như vậy… “

    ~ Hửm…chàng luôn giúp chúng thiếp, làm sao một chuyện này không giúp cho chàng được ?

    Nàng tụt xuống, đối diện long trụ mạnh mẽ, hé môi. Nàng ngước lên nhìn hắn :” Yên tâm, thiếp biết sức mình đến đâu “

    Thiên Phong khẽ gật đầu, đôi môi nàng hôn lên long đầu, miệng nàng hé mở, chậm rãi nuốt trọn long trụ.

    Long đầu chạm tới họng nàng.Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, mái tóc lam dài…

    Ẩm ướt, đầu lưỡi vuốt ve trên thân trụ, chạm tới những đường gân.

    ~ Ưm…ah…

    Ngọc Cơ bú mút lấy nó, chậm rãi.

    Hắn sờ lấy dái tai nàng, ôm lấy gáy nàng, nhìn khuôn mặt Ngọc Cơ hồng hào đang chậm rãi bú mút long trụ.

    ~ Đừng nhìn thiếp như thế…

    Nàng hơi dừng lại, khẽ nói.

    Thiên Phong lắc đầu.

– Không…nàng rất đẹp , vậy nên hãy để ta nhìn nàng đi…

~ Ưm…

Ngọc Cơ khẽ gật đầu, tiếp tục chăm sóc cho long trụ.

~ Chàng cứ ra như bình thường, thiếp chịu được…

Long trụ giật giật, Ngọc Cơ ngậm chặt lấy nó, dòng tinh dịch ấm nóng xối vào cổ họng nàng khiến nàng có chút khó chịu.

Nàng nuốt hết chúng xuống, thả ra long trụ, đầu lưỡi vét sạch sẽ tinh trắng trên long đầu.

  • Đừng làm thế nữa….

    Ngọc Cơ lắc đầu

    ~ Thiếp không sao đâu….

    Thiên Phong đè nén dục hỏa xuống , Ngọc Cơ thay hắn dọn dẹp chiến trường, vệ sinh một hồi rồi quay lại bên hắn.

    ~ Nha…

    Thiên Phong ôm nàng vào lòng,nằm trên người mình.

    Ngọc Cơ hơi rướn mình lên cao, để bầu ngực ngang tầm mặt hắn, kéo mền lên.

    Thiên Phong kéo nàng nằm xuống, để gò bông đào tư vị ngọt ngào quen thuộc áp lên mặt.

    Hắn hôn lên bầu ngực nàng một cái :” Phu nhân, nàng ngủ đi thôi… “

    ~ Ưm…chàng như vậy làm sao thiếp ngủ được …

  • Vậy sao….

    ~ Ưm…không ngủ nữa…

    Nàng cúi xuống nhìn hắn.

    Thiên Phong liền ôm nàng dậy, khoác 1 chiếc áo choàng lông , nhìn lại Tử Điệp cùng Nguyệt Dạ vẫn còn trong giấc , đắp lại mền cho các nàng .

    Thoáng chốc, 2 người đã trên bầu trời lộng gió, dưới ánh trăng tròn vành vạnh.

    Ngọc Cơ ôm sát lấy người hắn, Thiên Phong đỡ lấy nàng, tì vào trán Ngọc Cơ.

  • Vậy thì để ta bồi nàng nói chuyện qua đêm vậy…

    ~ Ân…hì hì…yêu chàng nhất !

    Ngọc Cơ hơi rướn, hôn lấy hắn .

    Thiên Phong gật đầu, chỉ cần nàng muốn biết, hắn đều có thể nói cho Ngọc Cơ nghe.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.