5 người quây quần bên bàn thức ăn hương thơm nghi ngút.
Những món ăn lạ mắt, chỉ ngửi qua thôi đã rất kích thích dạy dày rồi, bảo sao Tử Điệp nằng nặc đòi Thiên Phong làm đồ ăn cho là vậy. Tài nghệ vẫn là ăn đứt lão cha nó, Tử Điệp có một phu quân tốt ah !!!
– Mẹ vợ, có chuyện gì không ổn sao ?
– Ngươi gọi nàng là mẹ vợ, sao không gọi ta là cha vợ ?
Huyền Tử Mặc sửng cổ, bị Tư Dung lườm 1 cái, lại ngoan ngoãn ngồi yên, giống như bị bắt nạt, rất uất ức ah…
~Quả thực có chuyện…thú triều những năm về trước không hề có diễn biến như vậy. Nhưng lần này mới điều tra ra, phía sau chính là Thú Nhân Tộc điều khiển thú triều.
~Mẹ, chẳng phải Thú Nhân Tộc không can thiệp thế sự bên ngoài rồi sao, bây giờ lại muốn ….?
~ Không gì là không thể, dã tâm của bọn chúng đang ngày càng rõ ràng…
Tư Dung cho người mang vào 1 tấm bản đồ khá chi tiết, thể hiện rõ ở trung tâm là Đại Sâm Lâm, phía Đông là Thiên Long Quốc, phía Nam có Càn Long Quốc , Thánh An Quốc , phía Tây có Đại Mạc, Cô Liêu , phía Bắc là Thiên Sơn Quốc , bên trên là nơi băng tuyết quanh năm trắng xóa một màu, cũng chiếm 1 phần lớn chính là Băng Nguyên.
Mà Đại Sâm Lâm gần như là nơi thiên thời địa lợi hội tụ đầy đủ nhất, linh khí nồng đậm nhất, động thực vật vô cùng phát triển,kèm theo không ít nguy hiểm.
Bên trong đó cũng là nơi trú ngụ của Thú Nhân Tộc , có điều tưởng chừng bọn họ sẽ không màng thế sự của nhân tộc, nhưng bây giờ dã tâm thể hiện rõ, lợi dụng thú triều khai chiến 3 phía Đông , Tây , Nam là những nơi khá lí tưởng . Còn phía Bắc có lẽ quá nghiệt ngã, khó sống nên may mắn thoát nạn.
Đại đa số, những thành gần nhất giáp với Đại Sâm Lâm như Đào Hoa Thành đều bị chiếm. Có chăng gặp ‘ tai nạn ‘ như Bạch Cư Thành mới dễ dàng mất đi, còn không đều vẫn là giằng co quyết liệt.
– Mẹ vợ, để các nàng cầm quân đi …
4 người kinh ngạc nhìn hắn.Tử Điệp cùng Ngọc Cơ không có kinh nghiệm, làm sao có thể cầm quân được ?
– Cần bao nhiêu người ?
Huyền Tử Mặc hỏi lại.
– Không nhiều, 10000 người là được rồi…
– Yêu cầu gì không ?
– Trung thành tuyệt đối ! Bất luận tư chất !
– Được, 3 ngày, nhất định sẽ tìm cho ngươi đủ 10000 người, không thiếu một ai !
Thiên Phong gật đầu, Huyền Tử Mặc ít ra vẫn là rất quyết đoán đấy. Tư Dung không hề có ý hỏi lão, đơn giản là vì nàng cũng tin tưởng nam nhân của mình.
Đúng 3 ngày, Huyền Tử Mặc đưa 3 người tới kiểm quân.
– Đều là những người trung thành, nhưng tu chất và kinh nghiệm thì….
– Không cần lo…
Thiên Phong ngắt lời,hắn bước lên đài cao.
– Tất cả , quỳ xuống !!!
Mệnh lệnh mang theo áp lực khủng bố không thể chống lại, ai nấy đều phải khụy xuống, quỳ một chân trên mặt đất.
Bọn họ kinh hãi nhìn Thiên Phong, Huyền Tử Mặc cũng được 1 phen trố mắt.
– Trong đây, kẻ nào muốn ra chiến trường, hô lên !!!
Cảm giác khí thế trong người cuồn cuộn sục sôi, chưa bao giờ bọn họ lại thấy mình có tinh thần như vậy.
– Taa….!!!
– Taa….!!!
– Taa…!!!
Vạn người đồng thanh như sấm rền ,hừng hực chiến khí.
Rõ ràng bọn họ cóc người còn chưa bước vào quân luật, làm sao có nhiều chiến ý như vậy ?
Huyền Tử Mặc trầm ngâm nhìn hắn.
– Lão đầu tử xem ra cũng có mắt nhìn người !
Hắn cho Huyền Tử Mặc 1 like , nhìn các nàng, gật đầu.
– Đây chính là thống lĩnh của các ngươi, có dị nghị gì không ?
Nữ nhân làm thống lĩnh, quả thực hiếm có.
– Ta phản đối!
1 người nói lớn.
– Vì sao phản đối ?
– Các nàng là nữ nhân !
– Nữ nhân thì làm sao ? Đánh với các nàng 1 trận,nếu thắng, vị trí thống lĩnh là của các ngươi, nếu thua, các ngươi chính là ngay cả nữ nhân cũng không bằng…vậy ra chiến trường làm gì, làm bao cát cho người tập đánh à ?
– Được ! Ta chọn người đó !!!
Trái lại, Thiên Phong nhìn tên dám nói dám làm này thuận mắt hơn nhiều.
Ngọc Cơ liền bước xuống đài.
Khỏi phải nói, ngay vừa khi bắt đầu ngọc thủ mang hàn khí băng lãnh đã kề trên cổ tên kia.
Chênh lệch thực lực quá nhiều!!!
– Thống lĩnh, ta thua !!!
Gã quỳ xuống, tâm phục, khẩu phục !
– Ai muốn lên nữa ?
Tốc độ của Ngọc Cơ, không ai nhìn thấy được, rõ ràng nàng mạnh hơn bọn họ !!!
Chẳng phải như vậy là cả nữ nhân bọn họ cũng không bằng sao ? Không còn ai dị nghị về giới tính thống lĩnh.
– Vậy thì Vô Song Quân Đoàn thành lập . 3 quy định bất biến : Trung thành tuyệt đối, đồng đội hàng đầu, nhiệm vụ số một !!!Kẻ phản nghịch , Chết !!! Không hoàn thành nhiệm vụ đáng chết, nhưng bỏ rơi đồng đội thì đáng chết vạn lần !!!
– Lão đầu tử , quân phục đâu ?
Thiên Phong quay ra hỏi Huyền Tử Mặc.
Khóe miệng lão đầu giật giật, muốn nói mà nói không lại.Cuối cùng vẫn là lấy quân phục cho 10000 người.
Quân phục phát xong, Thiên Phong hạ lệnh :” Toàn quân xuất phát, chạy bộ tới Hổ Lao Quan !”
Huyền Tử Mặc xém tự té ngã, ngày đầu chẳng lẽ hắn đã định mang quân ra tiền tuyến đánh thật ? Còn chưa thông qua rèn luyện gì mà ?Hơn nữa, nếu chỉ chạy bộ, sợ rằng phải mất hơn tháng trời hành quân ah !!!
Càng kinh ngạc hơn là 10000 người chỉnh tề lần lượt nối đuôi mà bắt đầu đi theo Ngọc Cơ cùng Tử Điệp.
Bấy nhiêu năm cầm quân, Huyền Tử Mặc vẫn không tin vào mắt mình.
Sau một ngày dài cuốc bộ, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, bụng thì đói meo nhưng bọn họ phải tự tìm đồ ăn, cũng tự dựng lên lều trại.
~ Phu quân, như vậy có ổn không ?
Tử Điệp khẽ hỏi, hắn chỉ cười đáp lại :” Bây giờ mới chỉ là khởi đầu mà thôi…”
…
Ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt hồ,nhũ hoa hồng hào đẫy đà nhô lên khỏi mặt nước. Thân thể đầy đặn, căng tràn nhựa sống.Mái tóc đen tuôn dài óng nước. Linh lực tỏa ra trên người nàng, hong khô cơ thể. Chiếc áo ngực nâng đỡ đôi gò bông đào đầy đặn, nàng khoác lên người bộ y phục trắng thanh nhã, cầm lấy bộ y phục cũ dính máu mà luyến tiếc.
– Có lẽ lần sau phải cẩn thận một chút…
Dùng linh lực gột sạch vết máu , nàng mới miễn cưỡng thu lại.
Nàng khoác lại lên mình chiếc áo choàng đen huyền bí cùng 1 chiếc mặt nạ che đi dung nhan.
Nàng nhìn bức tranh còn dang dở, nửa muốn vẽ tiếp, nửa lại không, chỉ mãi ngắm nhìn nó mỉm cười thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Phụp !!!
1 phát xuyên táo, qua kính ngắm, nàng nhìn rõ ràng cái đầu tên kia nát bét. Họa danh liền bị gạch đỏ 2 đường tạo thành dấu chéo.
Thu lại vũ khí, Nguyệt Dạ âm thầm rút lui để phía bên kia hoang mang lo sợ, ồn ào một hồi nhưng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Những cái chết bất ngờ đều gắn với những nhiệm vụ mà Nguyệt Dạ nhận, nàng giống như tử thần sống vậy. Nhiệm vụ một khi được nàng nhận thì chắc chắn hoàn thành !
Chính tà 2 đạo đều phải run sợ. Có người tìm thêm cho mình thật nhiều sự bảo vệ, trốn trong mật thất hay địa đạo cũng vẫn như cũ, không thể tránh khỏi cái chết !
Mà trong hắc đạo sát thủ, cũng có 1 nhiệm vụ, chính là truy sát ngược lại tử thần sống Nguyệt Dạ! Cơ mà, chưa có ai dám gỡ nó xuống cả.
…
Xoẹt….
Lại một đêm mất ăn mất ngủ của cả quân đoàn. Chẳng biết làm sao, bọn họ liên tục gặp phải yêu thú vây công tối ngày liên tục.
Nhiều lúc muốn kiệt sức ,buông kiếm nhưng không đành lòng. Còn chưa ra đến chiến trường mà đã chết chính là nỗi nhục nhã nhất.
Bị tập kích liên tục riết cũng thành quen , đối với bọn hắn, chỉ cần chớp mắt cũng coi như đã ngủ, còn sống thì còn có thể ăn, sớm hay muộn, đói hay no cũng chẳng quan trọng.
Không biết tự lúc nào mà phân công yểm hộ cho nhau thật nhuần nhuyễn, bù đắp thiếu khuyết,kề vai sát cánh chiến đấu không ngừng nghỉ.
– Mỗi người 1 viên Linh Tính Căn Cơ, mạnh hay yếu là phụ thuộc vào chính các ngươi, không phải do ý trời ,mà là do chí người !!!
Thiên Phong phát cho đám người đan dược, lại phân tất cả thành các tổ 10 người, mỗi tổ tự tìm 1 đội trưởng, mỗi tổ phải có 1 trại, trong 3 ngày phải tìm đủ nhu yếu phẩm, dược liệu phòng thân…
Thiên Phong rảnh rỗi vừa ngồi nướng thịt , vừa thi triển Ảo Tượng Luân Hồi tạo ra vô vàn yêu thú bắt đầu lại tấn công trại, không chỉ vậy, còn cả thời tiết dị tượng khắc nghiệt bất thường, ngày thì đổ lửa, đêm thì tuyết trắng đến đóng băng !!!
Đã vậy, tất cả còn phải luyện đủ vũ khí , tay không…
Sau đó , cứ 10 đội nhỏ lại hợp thành 1 đội lớn, tự tìm đội trưởng cho mình.
Thiên Phong lại hạ lệnh tiếp tục lên đường , tất nhiên là chạy bộ rồi ! Nhưng lần này chính là vừa chạy, vừa vác theo trại chất đầy nhu yếu phẩm, dược liệu…Tuyệt đối không được để rơi !
Và để tạo thêm chút cân nặng…bọn họ còn phải cõng thêm cả uy áp của Thiên Phong mà đi. Không đi được cũng phải dìu dắt nhau mà đi, người này đỡ người kia .
Cũng không để hắn quá đỗi thất vọng, trung bình đều đạt Thần Nhân cảnh giới. Mạnh nhất là Thánh Vương cảnh giới Trung Kì.
Mỗi ngày đi, bọn họ đều cõng thêm uy áp mà Thiên Phong tạo ra, ngày sau nặng hơn ngày trước, đôi khi hộc máu nhưng vẫn dìu dắt nhau đứng dậy.
– Chí ít cũng không hoàn toàn là phế vật …
Thiên Phong mỉm cười, nếu không có ý chí…thì đúng là 1 lũ phế vật rồi…