Chí Tôn Dâm Thần – Chương 17 – Botruyen
  •  Avatar
  • 140 lượt xem
  • 3 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 17

Thiên Phong ôm lấy eo Ngọc Cơ cùng Tử Điệp, dịch chuyển tới hoàng cung dọa cho không ít thị vệ hốt hoảng. Cũng may Tư Dung mong ngóng con gái, luôn chờ sẵn ở Đại Môn nhanh chóng phát hiện ra 3 người.

– Lui xuống cho ta !!!

Quân lính rút đi, Tư Dung ,Tử Điệp ôm lấy nhau.

Tử Điệp kéo Ngọc Cơ lại giới thiệu với Tư Dung như thể Ngọc Cơ là chồng nàng vậy. Thiên Phong để các nàng hàn huyên làm quen giới thiệu một hồi.

3 người cười cười nói nói, Ngọc Cơ nháy mắt nhìn hắn.

Thiên Phong vui vẻ cười , để các nàng đi với nhau.

Để các nàng có thời gian hàn huyên, Thiên Phong tìm đến một trà lâu trong thành. Hắn không được phép uống rượu, đơn giản vì Ngọc Cơ muốn vậy, mặc dù rượu đối với hắn cũng chỉ như ‘nước lã pha đường ‘ . Cơ mà nàng muốn hắn không uống rượu cũng được .

Trà là 1 thứ thay thế không tệ ! Có cả hương vị và phong thái.

Hương trà thơm thoảng qua , hắn không vội uống mà chậm rãi thưởng thức.

Trời chiều ngả tối, phố cũng lên đèn, cảnh tượng cũng thật lung linh huyền ảo đi.

Nhún chân, bật lên vòm mái như chờ đợi điều gì đó.

1 thân ảnh vút lao qua bị hắn kịp giữ lại.

Người toan tuốt kiếm chém thì ngừng lại.

Thiên Phong vẫn vậy, nhàn nhã như không :” Làm sao lại để bị đuổi như vậy ? ”

Hắn thổi nhẹ lên hắc y của nàng bay ra 1 lớp bụi phấn .

~ Làm sao ngươi lại ở đây ???

Nàng hơi ngỡ ngàng , hỏi lại hắn .

– Vô tình đứng đây hóng gió thôi….

~ Hừ….thật là hóng gió sao ?

Nàng nheo mắt nhìn hắn.

– Cũng không hẳn, chờ nữ nhân của ta thôi…

~ Ai là nữ nhân của ngươi…

Nói xong mới thấy mình bị hố rồi.

Sau đó là 1 cảm giác mềm mại, ngọt ngào nơi đầu môi, rõ ràng cảm nhận lưỡi hắn đưa tới, vậy mà nàng không có cự tuyệt, có một chút hưởng thụ.

Khuôn mặt ửng hồng e thẹn, nàng đẩy hắn ra.

– Đến khi nào nàng dẫn nam nhân khác , cùng hắn có con thì không phải nữ nhân của ta nữa…Còn bây giờ, ta đưa nàng đi giết người, thế nào ???

~ Không cần, người sẽ tự tay ta giết nấy !

– Vậy được.Tùy nàng…

Hắn đưa cho nàng 1 chiếc nhẫn khác.

– Vẫn như cũ, ghét thì có thể ném đi…

~ Vậy sao…ta nhất định sẽ ném đi…

Không biết hắn làm thế nào, nhưng mấy chục tên Tiên Đế kia không còn đuổi theo nữa. Nàng xoay người, hôn lại hắn coi như ‘ trả lễ ‘ .

– Ít ra cũng phải để lại cái tên cho ta chứ ?

Hắn thấy nàng định rời đi tiếp liền hỏi.

~ Ngươi cũng đâu nói tên của mình cho ta ?.

– Vậy sao ??? Nam nhân của nàng tên Thiên Phong…

~ Thiên Phong…

Nàng nhoẻn cười, đứng trên khung cửa , để mái tóc đen dài tung bay trong gió.

~ Nguyệt Dạ….

Nói xong, nàng liền biến mất.

Cô nàng sát thủ này lại chạy mất rồi.

Bất quá, hắn coi như ‘ cưa ‘ gái thành công đi ?

Nguyệt Dạ trở lại căn phòng của mình, tâm trạng tốt hơn hẳn, nàng không hiểu sao sau khi gặp hắn lại khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái hơn nhiều .

Nghĩ lại lúc hắn nói đưa nàng đi giết người, đúng là chẳng mấy ai lại nói câu đó với nữ nhân cả.

Hắn đã cho nàng 1 chiếc, bây giờ lại cho thêm 1 chiếc, không biết sẽ đem đến kinh hỉ gì nữa đây.

Nàng khẽ mỉm cười, ngón áp út lại đeo một chiếc nhẫn. Rất vừa vặn.

Đan dược, linh thạch chất thành núi, chú ý hơn là 1 bộ đồ đen , phi tiêu, dao găm, ám khí, súng ngắn…và có cả 1 khẩu M82A1 với nòng giảm thanh trợ lực ,hỗ trợ ngắm bắn nhanh.

Mỗi một thứ đều có cách sử dụng được truyền tải vào đầu nàng.

Tiếng Ngọc Cơ gọi, Thiên Phong khẽ cười, tưởng các nàng quên mất mình rồi chứ.

Hơi sương bốc lên ngùn ngụt.

” Suối nước nóng? “

~ Phu quân…chàng tới đây đi…

Ngọc Cơ gọi hắn. 2 người giúp hắn đổi y phục.

-2 vị phu nhân, hôm nay phu quân các nàng rất tổn thương đó nha…

~ Ah…nha…phu quân…chàng…ưm…chậm chút…ah…nha…

Tiếng 2 người thất thanh kêu lên, tràn ngập xuân sắc.

– Tuổi trẻ thật tốt mà…phu nhân à…hay là…

~ Ông lại uống rượu hả ?

Tư Dung cau mày.

– Không, không có, ta nào dám… !!!

Huyền Tử Mặc lập tức thanh minh với vợ.

~ Vậy…thì được….

Tư Dung khẽ gật đầu. Huyền Tử Mặc vui như Tết, liền ôm lấy Tư Dung, lột sạch y phục của nàng ra.

~ Tử Mặc…chậm chút….

– Ừm…

Huyền Tử Mặc kiềm chế lại phần nào, vuốt ve cơ thể Tư Dung, bàn tay lão thành nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của vợ, khiến nàng thư thái nhất.

Tư Dung nắm lấy dương vật, sục nhẹ ,khiến Huyền Tử Mặc sung sướng lên tiên. Lâu lắm rồi 2 người mới gần gũi ân ái, lửa nóng trong lòng, Huyền Tử Mặc thúc dương vật chui vào âm hộ chật chội của phu nhân.

~ Ưm…đau…..

Tư Dung nhíu mày.

– Phu nhân, ta xin lỗi…

Huyền Tử Mặc luống cuống, nhìn Tư Dung vẻ mặt đau nhói càng thêm cuống cuồng lên.

Tư Dung bật cười. Huyền Tử Mặc ở cùng nàng bao lâu vậy mà vẫn như ban đầu. Đôi khi nàng thấy hắn cũng thật buồn cười mà.

~ Tiếp đi….

– Nhưng nàng…Tư Dung, nàng còn đau không ?

Huyền Tử Mặc ân cần hỏi lại mấy lần, Tư Dung khẽ cười.

~ Đau chứ, ai bảo ông chưa gì đã vội vàng như thế… Tới đi…

Huyền Tử Mặc gật đầu, ôm nhẹ lấy thân thể nàng như sợ lỡ làm nàng trầy xước vậy.

~Sao lúc uống rượu khiến tôi có Tử Điệp thì bạo lắm mà…

– Ầy da….phu nhân tha lỗi, ta không dám nữa mà…

Huyền Tử Mặc nhẹ nhàng nhấp vào âm huyệt chật cứng, chậm rãi . Mật dịch thấm đẫm dần đưa 2 người lên đỉnh Vu Sơn.

Bên này ngừng rồi mà bên kia vẫn tiếp tục, quả là tuổi trẻ mà.

Mà Tư Dung cũng tin rồi, bên này nàng đã đủ mệt mỏi, con gái mình bên kia vậy mà còn chưa ngừng, bảo sao Tử Điệp muốn hắn có nhiều nữ nhân một chút….

Hai người thở dài.

~ Về phòng thôi, chúng ta không so được…

Tư Dung khẽ nói.

Huyền Tử Mặc lấy khăn quấn lấy thân thể mình, bọc lấy Tư Dung, bế nàng lên.

~Ta còn đi được…

– Không, để ta bế nàng về phòng….

~ Lớn rồi còn như con trẻ…

– Kệ…

~…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.