Chí Tôn Dâm Thần – Chương 11 – Botruyen
  •  Avatar
  • 192 lượt xem
  • 3 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 11

Mùi thịt nướng thơm nức mũi xông vào phòng kêu gọi 2 nàng mau tỉnh giấc.

Không chỉ thịt, còn có rất nhiều hương thơm hòa quyện , không món nào giống món nào .

– 2 mĩ nhân, phu quân các nàng xuống bếp mà không có người ăn là ta đem đổ bỏ đấy…

Ngọc Cơ hăng hái hơn cả liền bật dậy, cơ mà sau đó cũng lực bất tòng tâm, u oán nhìn Thiên Phong.

Mà bên kia Tử Điệp cũng vậy, vô lực mà nhìn.

Thiên Phong ha hả cười lớn, hắn đặt thức ăn lên bàn, tới ôm 2 nàng tới.

– Xem ra còn chưa đủ tinh thần, vậy chúng ta tập thể dục cho tỉnh táo nha….

Ngọc Cơ đỏ ửng, trợn mắt nhìn hắn, Tử Điệp nhìn Ngọc Cơ biểu hiện cũng đoán ra một hai.

Trêu chọc các nàng một hồi, ăn uống xong xuôi liền ra ngoài vận động.

Tử Kiều ngồi trên xe lăn được Ngọc Cơ đẩy ra ngoài.

Vừa ra đến cửa liền có người đến tìm.1 đám binh lính vây quanh .

– Quận chúa, tối qua người không xảy ra vấn đề gì chứ ???

1 tên hỏi.

Tử Điệp cùng Ngọc Cơ cười thầm, bên kia có chuyện, hẳn cũng là tác phẩm của Thiên Phong đi.

– Hôm qua ta mời vị cô nương này tới làm khách, cũng may, lúc phát bệnh được cô ấy ra tay cứu giúp, không có gì báo đáp,chỉ biết kết thân tỷ muội, nếu tỷ ấy có chuyện gì ta sẵn sàng giúp đỡ…

– Hóa ra quận chúa đổ bệnh….

Gã nhìn Tử Điệp tái nhợt, thỉnh thoảng run run ngồi trên xe lăn cũng không nói gì.

– Minh Dương đâu, sao Minh Dương không đến ???

Tử Điệp lo lắng hỏi.

– Quận chúa….công chúa…xảy ra chuyện rồi…người mau qua nói giúp chúng thuộc hạ , sợ rằng….công chúa bây giờ không muốn gặp ai, đập phá mọi thứ…quận chúa mau qua nói giúp chúng ta để công chúa bình tĩnh lại…

– Mau đưa ta đi…vị này biết đâu có thể giúp Minh Dương…

Gã nhìn qua Ngọc Cơ, gật đầu liền dẫn đi.

~ Chà…phu quân cũng thật hay ah…

Ngọc Cơ khẽ nói chỉ đủ cho Tử Điệp nghe. Dù sao nàng cũng phải diễn cho chót, tốt nhất không nên để lộ sơ hở nào .

Mùi tanh nồng của tinh dịch, từ bên trong lại là 1 thị nữ nữa bị ném ra, y phục bị lột sạch, cả người đầy vết cào cấu trầy xước.

– Cút…các ngươi cút hết cho ta…cút ra ngoài….

– Minh Dương, là ta…Tử Điệp đây, ngươi đã xảy ra chuyện gì…

– Đừng …ngươi đừng vào đây…đừng vào đây…

Ngọn gió vô hình thổi cánh cửa mở ra , để lộ cảnh tượng kinh khủng bên trong.Tinh dịch trải đầy trên đất, mùi còn nồng hơn gấp bội.

Minh Dương cưỡi trên người 1 tên lão tướng vẫn không ngừng. Nhìn tên nam nhân kia sắp bị vắt kiệt mà chết ah…

Thân thể ả ta đầy vết bầm tím, trên người cũng dính đầy tinh dịch đến bốc mùi, cơ mà hoạt động kia vẫn chưa ngừng được.

Thủ đoạn đúng là được lắm !!!

Cánh cửa mau chóng bị đóng lại.

– Minh Dương, có chuyện gì, sao âm thanh ngươi lạ vậy…

Tử Điệp vẫn hỏi, trải qua 1 đêm ân ái, nàng thừa biết bên trong diễn ra chuyện gì.

– Tử Điệp… Gọi mẫu hậu tới cứu ta…Cứu ta….

Tử Điệp ra vẻ hốt hoảng :” Được…được…ta lập tức cho người đi ngay….”

Tử Điệp gọi người, cho người đi báo tin như đúng yêu cầu.

Tin tức khẩn cấp đi quả thực nhanh, sáng đi tối người đã đến.

Hoàng hậu này cũng thật phong tình, ngực công mông thủ đầy đặn, nhưng cũng chỉ là Tiên Đế cảnh Hạ Kì mà thôi .Nhìn thấy con gái như vậy, mặt mày thất sắc, loạng choạng chút ngã.

Tử Điệp run lên bần bật, có vẻ ‘ bất ổn ‘.

– Quận chúa lại ‘ tái phát rồi’ !!!

Ngọc Cơ kêu lớn. Nàng cáo từ, xin phép đưa Tử Điệp về viện tử ‘ chữa trị ‘

Thiên Phong cùng mấy chục món ngon đã chờ sẵn các nàng trở về.

Ngọc Cơ cùng Tử Điệp ngồi xuống cạnh hắn.

-Hôm nay chơi vui không ?

~ Vui ah…rất vui !!!

2 người đồng thanh đáp rồi cười tươi.

~ Chàng không biết, Tử Điệp cũng lợi hại ah… !!!

Ngọc Cơ bắt chước Tử Điệp ‘ bệnh ‘ đến ngất đi.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ .

– Tử Điệp, chút nữa ta đưa nàng đi gặp 2 người…

Tử Điệp khẽ gật đầu.

Hắn hôn Ngọc Cơ một cái rồi ôm Tử Điệp nháy mắt liền biến mất.

Chớp mắt đã đứng trước Thần Vũ Vương Phủ tàn tạ.

– Đi, đi gặp lão đầu tử của nàng….

Tử Điệp gật đầu, nắm tay hắn dẫn vào.

Thần Vũ Vương Phủ tối om lạnh lẽo.

Mùi rượu nồng cùng tiếng ca chả giống ai rú lên trong đêm.

Người theo hương hoa mây mù giăng lối

Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi

Đơn côi mình ta vấn vương

Hồi ức, trong men say chiều mưa buồn

Thiên Phong :” Nà ní “

Tử Điệp :” Phu quân , sao vậy ?”

– Khụ…chắc là do ta nghe nhầm…

Ù ú u u ù u ù….

Ứ ư ư ư ừ ư ứ….

Thiên Phong :…Nàng mau gọi lão đầu nhà nàng bớt diễn lại…

~ Ân…

Tử Điệp nhìn thấy bóng người ôm hũ rượu vất vưởng trên cây đào như ma vất vưởng treo cành cây

– Cha !!!

1 câu cha như sấm rền bên tai, lão đâu kia quay ra nhìn, ánh mắt sáng quắc có thần.

– Điệp nhi !!! Khụ….Ư….ah….Lấy cho ta vò rượu…ha….

– Bớt bớt lại !!!

Thiên Phong như tên bắn giật phắt cả bộ tóc giả râu giả xoăn quăn tít , cũng đập luôn vò…nước lã !

Ngoại trừ bộ quần áo rách rưới mà Thiên Phong không lỡ lột trước mặt Tử Điệp ra thì đúng chuẩn Thần Vũ Vương anh minh thần võ, ngoại trừ mái tóc có chút ngả bạc thì cũng rất đẹp trai ah…

– Ngươi làm gì vậy !!!

Lão đầu quay sang nhìn hắn bị Thiên Phong bẻ cổ quay sang nhìn Tử Điệp.

Nhìn kĩ mới thấy, mắt nàng sáng hơn bình thường.

Lão phi cái phụt, 1 chiếc đèn gần đó sáng lên ,để chiếu rõ ràng Tử Điệp khỏe mạnh bình thường đứng trước mặt .

Lão hơi run run, lùi lại như không tin vào mắt mình.

Nhìn đi nhìn lại 1 hồi, lão ha hả cười to.

– Bảo bối…con…con giải độc rồi !!!

~Ân…cha…chàng ấy….là phu quân con….

Tử Điệp chỉ sang Thiên Phong.

– Giề !!!!

Lão đầu muốn rớt hàm rồi, nhưng chưa kịp hỏi tiếp, đã thấy hắn lấy 1 tấm áo choàng lông đắp cho Tử Điệp , ôm lấy nàng rồi xách lão đầu lại biến mất lần nữa.

– Tư Dung…nên vào trong đi thôi…

Mĩ phụ già nhìn con gái vẫn ngồi ngoài bàn đá dưới cây mai , tuyết rơi đọng trên áo nàng.

– Mẹ, để con ở ngoài chút nữa…

– Nhưng thân thể con làm sao chịu nổi…

Người mẹ già bất lực nhìn con mình đày đọa.

Lão đầu từ trên rơi xuống ngay bàn đá chỗ nàng.

– Phu…phu quân….

Lão đầu lần nữa trợn mắt, nhìn mĩ nhân nhợt nhạt.

– Tư Dung…sao nàng lại ngồi ngoài này….

– Sao chàng lại ở đây ???

2 người nhìn nhau , chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

– Mẹ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.