– Đừng tin vào vận mệnh định sẵn, hãy tin vào vận mệnh mà nàng quyết định.
‘ Giấc mơ ‘ viên mãn kia là lí do nàng cố tồn tại đến bây giờ.
~ Ân….cuối cùng… Cũng đợi được chàng rồi…phu quân….
Nàng nấc lên từng hồi trong lòng hắn. Ngọc Cơ 1 bên không hiểu cho lắm nhưng cảm thấy xúc động đến lạ, lại thấy vui cho nữ tử trước mặt mình.
– Cơ tỷ…cảm ơn tỷ…
Nữ tử cũng ôm lấy nàng. Ngọc Cơ còn đang bối rối càng thêm bối rối, giới thiệu chưa, chào hỏi cũng không, nhưng người này lại biết nàng.
Ngọc Cơ nhìn qua Thiên Phong.
– Không cần nghĩ nhiều, phu nhân, nàng ấy cũng là tỷ muội với nàng , thế nào ?
Ngọc Cơ nhìn nàng , cảm thấy mình cùng nữ nhân này rất thân thiết, nhưng 2 người chưa hề gặp lần nào, chỉ qua 1 cái ôm lại thân thiết đến lạ.
~ Ân, chỉ cần nàng là nữ nhân của chàng, sẽ là tỷ muội tốt của thiếp…
Ngọc Cơ vui vẻ nói.
Thiên Phong ôm lấy 2 người vào lòng.
– Cảm ơn các nàng….
3 người ôm chặt lấy nhau như vượt qua ngàn xa cách mới gặp lại .
Hắn hôn lấy nàng, nàng cũng hé răng ngọc , để hắn tiến tới.
Đầu lưỡi cảm thấy vị máu tanh vội giật mình.
– Đừng lo lắng, nàng thả lỏng người, ta giúp nàng…
~ Ân…
Cả người nàng phát ra ánh sáng dịu nhẹ, hắn để nàng nuốt xuống thêm 1 viên Thanh Tẩy Đan.
Y phục trên người nàng bị gỡ xuống sạch sẽ, thân thể ngọc ngà hiển lộ ngay trước mắt. Hắn vận linh lực quanh người ,bao bọc lấy nàng như 1 cái vỏ trứng ngày càng dày.
– Chịu đựng một chút…
Thiên Phong nhắc nhở. Khóe miệng nàng nở nụ cười tươi, nàng đã chịu đựng bao điều,chờ đợi bao lâu, chịu thêm 1 chút cũng chẳng sao.
Luồng linh lực hắn hòa vào thân thể nàng thật ấm áp, thật sung sướng, giống như cánh tay hắn chạm tới khắp nơi trong cơ thể nàng.
Vỏ bên ngoài càng ngày càng đen, Thiên Phong nhíu mày. Ngọc Cơ biết, hắn giận rồi.
Nhìn vỏ ngoài đen kịt một lần, phát ra mùi thật kinh khủng.
Chẳng lẽ là độc tố tích lũy trong người ?Nhiều đến mức này, kẻ ra tay cũng thật nặng ah…
Vỏ linh lực vỡ nát, để thân thể ngọc ngà của nàng hiển lộ . Ngọc Cơ đỡ lấy nàng.
– Ngọc Cơ, đưa nàng ấy về phòng trước , ta làm một số chuyện…
Ngọc Cơ khẽ gật đầu, nàng biết hắn đang nghĩ gì, không muốn hỏi nhiều.
Thiên Phong hôn nàng cùng Tử Điệp một cái.
Đợi Ngọc Cơ đỡ Tử Điệp về phòng rồi, Thiên Phong mới cười gằn. Bây giờ nhìn hắn như ác quỷ vậy, chỉ 1 nụ cười nhưng mang theo vô vàn sát khí.
Chớp mắt, hắn xuất hiện ở 1 nơi khác.
Hắn phát hiện ra, vậy mà chẳng phải kẻ nào xa lạ ah, cách viện tử của Tử Điệp cũng chẳng bao xa…
– Được…được lắm….công chúa ah công chúa…ngươi cũng đủ độc lắm !!!
Thiên Phong nhìn nữ nhân ngâm mình trong bồn nước rải đầy hoa hồng, cười càng thêm lạnh.
Hắn còn nghĩ phải là kẻ thù của Thiên Long Quốc hay gì đó, nhưng không ! Vậy mà là người trong hoàng thất nữa ah, Tử Điệp chẳng có mấy người có thể tin !!!
– Ngươi….ngươi là ai….!!!
Nỗi sợ hãi bất chợt dâng lên trong lòng như con thỏ đứng trước miệng ác ma.
Thiên Phong từng bước bước vào phòng.
– Thân thể cũng đẹp đấy !!!
– Ngươi…ngươi muốn làm gì…. !!!
1 kết giới bao phủ căn phòng.
– Hét lên, hét to lên , xem có ai cứu nổi ngươi không ?
Như để minh họa, hắn hét lên thật to, nhưng bên ngoài giống như chẳng có động tĩnh gì.
Hắn túm tóc Minh Dương, kéo đi.
– Ah…đau…đau quá…
– Không…không….không…Ngươi sẽ sướng ngay thôi !!!
2 tên lão tướng bị hắn đoạt hồn điều khiển vào trong này.
– Bị con chó dưới trướng mình hãm hiếp, chắc cũng sướng lắm nhỉ….
Hắn thả vào trong không khí xuân dược cực mạnh , để 2 tên như đúng dã thú động tình lao tới ra sức cắn xé cơ thể Minh Dương.
– Yên tâm, thế nào ngươi cũng không chết ngay được đâu…
Minh Dương bị 2 con thú động dục thay nhau nhét cái dương vật to tổ chảng vào mồm lẫn âm đạo rỉ máu.
Hắn còn cho nàng ta uống đủ loại dược.
– Toàn là bổ dược đấy, sẽ giúp ngươi dễ có con này, sẽ giúp ngươi thích bị chơi nhiều hơn này, sẽ giúp ngươi sướng hơn…đó toàn đồ bổ cả….
Khi tinh dịch đã tưới trắng cơ thể ả, hắn mới đá ả lăn vào trong bồn nước, ả nôn thốc nôn tháo, tinh dịch trắng phủ khắp phòng.
– Nào…đừng yếu đuối thế chứ, cứ bình tĩnh , ngày nào cũng sẽ có quà cho ngươi….thế nhé !!!
Hắn quay sang nhìn 2 con chó sai vặt:” Cho các ngươi chơi thêm lúc nữa đấy “
Minh Dương vừa được thả lỏng , lại bắt đầu bị nhục dục tra tấn tiếp.
Hắn bước ra ngoài, định đi tới nơi kế tiếp nhưng mà thôi . Phải ưu tiên nữ nhân nhà mình chứ.
Ngọc Cơ cùng Tử Điệp đã chờ sẵn hắn.
Thiên Phong điều chỉnh lại tâm thái một chút, hắn đẩy cửa tiến vào, nhìn 2 mĩ nhân đang chờ đợi mình mỉm cười.
…
Tử Điệp và Minh Dương, 2 người đã từng có 1 tình bạn tuổi thơ rất đẹp, gắn bó như chị em ruột thịt , cho đến khi kiểm tra tư chất , thiên phú cùng dị bẩm mà Tử Điệp, tuy là quận chúa nhưng lại hơn hẳn các công chúa, hoàng tử khác.
Có lẽ về gen di truyền nàng được thừa hưởng tốt hơn. Cha là Thần Đế – Thần Vũ Vương Huyền Tử Mặc , mẹ là Thánh Đế – Thần Vũ Vương Phi Tây Môn Tư Dung . Đôi mắt dị bẩm có thể nhìn được tâm cơ người khác cùng Chiêm Tinh Thuật.
Thân là Vương nhưng chỉ có duy nhất 1 thê tử là Tây Môn Tư Dung.
1 năm sau , Tử Điệp bắt đầu bị ‘ bệnh ‘ . Không chỉ Tử Điệp, còn có mẹ nàng cũng bị bệnh nằm trên giường.
Thần Vũ Vương cùng Tây Môn gia xảy ra mâu thuẫn ,cắt đứt quan hệ, đón Tây Môn Tư Dung về chăm sóc nhưng cũng không mấy tiến triển .Sự việc to đến nỗi mang lên triều chính cãi nhau, sau một hồi tranh cãi cùng giảng hòa mới tạm thời đóng lại.Thần Vũ Vương cũng từ đó đóng cửa trong phủ chăm con, cũng tiếp tục bồi dưỡng cho Tử Điệp.
Thần Vũ Vương ngày càng nghiêm khắc, bắt Tử Điệp học đủ thể loại, cũng luyện những giác quan còn lại thành thục .
Đã vậy, còn ngày càng uống nhiều rượu, tính cách cục cằn, đuổi gần hết người trong phủ đi.
Thần Vũ Vương Phủ nhìn qua hoang tàn không khác nào một cái phủ nát không người.
‘ Người bạn thân ‘ cũng tạm xa từ đó,nhưng hay phái người mang ‘ thuốc bổ ‘ đến giúp nàng .
Nàng kể cho hắn nghe chuyện của mình kiếp này. Thiên Phong cũng nói cho nàng về ‘ người bạn tốt ‘
Tử Điệp đau lòng , không nghĩ nàng lại có 1 người bạn ‘ tốt ‘như vậy.
– Phu nhân…chúng ta làm chuyện chính đi…
Tử Điệp hiện giờ đã trở lại, đôi mắt trong sáng như ngọc , nhìn rõ hết thảy, da thịt bạch ngọc hồng hào căng mịn, tràn đầy sức sống.
~ Chuyện chính…chuyện chính gì…
Nàng rõ ràng, nhưng không khỏi e ngại .
– Tất nhiên là…chuyện vợ chồng rồi….
~ Ưm…chàng…phu quân… Nhẹ chút…
– Ừm…đừng sợ, phu quân sẽ nhẹ nhàng…
Khi huyệt động bị xông phá, nàng nhói đau, bấu chặt lấy hắn, nhưng đó là cảm giác của hạnh phúc, hạnh phúc mà nàng luôn mãi mong chờ bấy lâu, là sẽ tồn tại của nàng.
Tử Điệp rất nhanh vì mệt mỏi mà thiếp đi, mà Ngọc Cơ cười khổ, nàng lại phải gánh vác phần còn lại rồi, hi vọng người tỷ muội này của nàng sớm khỏe lên mới được.
Ngọc Cơ nằm trong lòng hắn ỉ ôi, nhìn Tử Điệp bên cạnh.
~Làm sao thiếp thấy nàng rất thân thuộc…
– Ừm…vì 2 người vốn là tỷ muội tốt mà…
~ Vậy sao, tốt như thế nào ???
– Thì tất nhiên là…như vậy…
~ Nha….ưm…phu quân….chàng…ưm…lại tới….ah….ah….ưm….chậm…chậm chút…đi chàng….
Ngọc Cơ rên rỉ liên hồi, hắn mới làm chậm lại, để nàng thở ra phì phò.Long trụ ấm nóng chậm rãi nhịp nhàng ra vào bên trong mật động khiến nàng đê mê, cũng dễ chịu hơn.
~Nha…thoải mái…. Phu quân…yêu…yêu chàng…chết mất….ha….nha….ân…thiếp…thiếp ra….
Mật dịch của nàng trào ra ngoài, ướt đẫm long trụ, chảy xuống bụng hắn, ướt nhoẹt.
– Cơ tỷ, để muội giúp tỷ….
Tử Điệp vừa mới tỉnh dậy, thấy Ngọc Cơ mệt mỏi, không khỏi thương tiếc.
Hắn hơi đẩy Ngọc Cơ nằm lên người mình, Tử Điệp vừa thấy long trụ trống trải, liền bao trọn lấy nó. Nhưng vì nàng mới phá thân, vẫn còn chút đau, cố gượng cười.
Hắn cũng nhẹ nhàng một chút, dù sao nàng cũng là người mới ‘ bệnh ‘ dậy.
Ngọc Cơ nghỉ ngơi được một chút, liền thay thế cho Tử Điệp.
Hắn khẽ cười tà.
– Vậy để 2 nàng cùng nằm đi, xem ai dám thay thế nha…
Hắn nói liền làm, Ngọc Cơ lên đỉnh ngây ngất đến cả chục lần, vô lực nằm im, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.
Mà Tử Điệp cũng vậy, khiến nàng mệt không nhấc nổi tay, nằm trong vòng tay hắn 2 người khẽ cười 1 tiếng rồi thiếp đi.