Chị Nam – Chương 65: – Botruyen

Chị Nam - Chương 65:

Phần 65: Đoạn kết một cuộc tình

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

-Anh Hai ơi, ăn cơm tối chưa anh?
-Tư đó hả mậy? Tao ăn rồi, có chuyện gì mậy?
-Vợ em nấu một tô canh chua ếch với lá giang cùng với mấy con khô sặc nè, làm “miếng”đi anh!
-Tưởng gì chứ nhậu là tao không từ đâu nhưng mà nói trước là ít ly thôi nghe, để mai còn có sức mà đi làm nữa.
-Ít ly là ‎‎y lít đó anh!
-Mày quỷ lắm nghe mậy!

Sau vài lời đối đáp giữa ông Dân-bố chị Thanh Linh với ông Quân -em trai thứ tư của ông từ trong nhà vọng ra và từ ngoài sân vọng vào, hai ông bắt đầu bày “bàn hương án”đêm khuya ra trên một cái bàn nhựa nơi hiên trước nhà còn cả hai ngồi đối diện nhau trên hai cái ghế gỗ thấp lè tè ; tuy rằng cả hai đểu chẳng phải là “bợm lưu linh” nhưng cứ mỗi tuần một lần là em ông sang nhà rủ anh mình vừa nhâm nhi vài ly vừa bản chuyện nhân tình thế thái rất đỗi vui vẻ, thân mật, hài hòa và đối với ông Dân, dẫu sao thì mỗi lúc như vầy cũng phần nào giúp ông vơi đi được nỗi buồn khi phải xa cô con gái đầu -người tình một đêm thực sự tuyệt vời của ông. Ông nhớ rõ đêm ấy là đêm hai mươi bốn tháng Chạp, tối nay tình cờ nhìn lịch tờ ông thấy lại đúng là hai mươi bốn tháng hai như vậy là mới đó mà con gái ông đã trở lại Bà Rịa -Vũng Tàu tròn hai tháng rồi ; phải nói rằng thời gian một ngày trôi qua là ông càng canh cánh nỗi lo chẳng biết là sau đêm ấy, ông có để lại hậu quả gì trong cơ thể chị Linh hay không vì nhỡ mà có thì quả thực là phiền chứ chẳng chơi! Lâu lâu, thấy con gái điện thoại lên thăm hỏi ông một cách bình thường không hề có chuyện không may nào xảy ra cả thì ông cũng mừng trong bụng, uống xong ly đầu ông Quân khà một tiếng rõ sướng rồi hỏi :
-Nè, bữa giờ chỉ có gọi điện hỏi anh sống chết như thế nào không anh?
-Trời, bả mà gọi cho tao mới lạ! Chỉ có con Linh gọi mà thôi, còn thằng Phong cũng có gọi nhưng tao chẳng bắt máy vì sợ nó theo bả đoán ra được tao đang ở đây thì mệt lắm!
-Anh mà ly dị được với chỉ thi em sẽ sẳn sàng làm mai cho anh một mối này tuyệt cú mèo luôn!
-Thôi đi mày, tao từng tuổi này còn ham hố gì nữa! Một bà còn muốn chết nữa là…!!!
-Em nói thiệt Bà này mới có bốn mươi sáu tuổi, góa chồng mấy năm nay rồi nhưng rất đẹp người đẹp nết chẳng khác chi…..khác chi….chị Ba Luân vậy!(‎ý ông này muốn nói đến chị Loan-vợ ông Luân, anh thứ ba trong gia đình)
-Ủa, tự dưng khi không mày lại so sánh với con Loan vậy?
-À, ‎ý em là….-ông Quân có vẻ ngại ngùng đánh trống lãng -tại…tại…chẳng có ai để mà…em có thể so sánh được cả!

Trong nhà có ba anh em trai và một cô em gái, cô em thì khỏi phải bàn đến chứ còn như ông Luân do tính tình cục mịch, nóng nảy nên khi có đám này tiệc kia sum họp cả gia đình ông mới ngồi chung vui với anh em thôi chứ tuyệt nhiên ông không hề lâu lâu tụ tập làm vài ly như anh Hai và thằng em thứ tư như thế này tối nay ; hai vợ chồng ông như ông Dân hay nhà ông Quân cũng có cơ ngơi riêng rẽ của mình cất trên mảnh đất hương hỏa của ông bà nội, tuy bản tính khác người ít hòa đồng nhưng từ nhỏ đến lớn ông chưa lần nào bất hòa gây gổ với anh em ngoại trừ cô Loan-vợ ông trước kia giờ thì hai vợ chồng cũng sống lại với nhau bình thường trở lại sau sự cố cô ấy bỏ ông ra đi đằng đãng gần ba năm trời ly thân với ông cách đây mười lăm năm về trước. Ông năm nay lên tuổi bốn sáu còn cô Loan cũng bằng tuổi ông, hiện tại hai vợ chồng có với nhau hai đứa con gồm cô con đầu hai mươi mốt tuồi đang học Đại học ngân hàng năm thứ tư và thằng con trai út vừa tròn mười tám học lớp Mười một do bị đúp lại một năm lưu ban vì ham chơi cùng chúng bạn ; còn cô Loan với vóc dáng đầy đặn, thon thả của một cô thôn nữ vùng đất xã Long Chánh-Gò Công mới vừa hai mươi bốn tuổi đã về làm dâu con của mẹ ông bởi luc quen biết nhau chưa hiều hết nhau mà cả hai chưa gì đã vội vàng “ăn cơm trước kẻng”. Mẹ ông vì tính tình nhân từ đôn hậu nên thấy thế liền chấp nhận cho đôi bên được ăn ở cùng nhau, khi thằng con út được ba tuổi sóng gió bỗng đâu cứ tới tấp nổi lên trong gia đình hai vợ chồng chỉ vì bản tính ông cứ vừa nóng nảy vửa ngang bướng chẳng chịu tìm hiều nguồn ngọn, ghen tuông bừa bãi vô độ ; khi ấy, ông Dân ở tận dưới Long Điền nên ở đây chỉ có mỗi một mình ông Quân cùng với cô Mận-em út là hai người thường xuyên chứng kiến được cảnh tượng chồng chúa vợ tôi “địa ngục trần gian” trong gia đình ông anh thứ ba mà thôi, vì mới đầu chưa hiểu được bản tính cô Loan nên ông cứ hay vào hùa với anh mình mà mắng chửi chị dâu một cách thậm tệ. Chẳng hạn, có lần một cậu thanh niên khoảng mười bảy mười tám gì đó bên Long Hòa qua gọi chị Loan làm đổi công gặt lúa cho nhà cậu ta, lúc cậu ấy về rồi ông Luân mới nổi cơn tam bành lục tặc lên với vợ mình là dám qua mặt chồng lấy cớ đi làm đổi công để cặp bồ với thằng con nít miệng còn hôi sữa ; ông ta không hề thương hoa tiếc ngọc liên tiếp “thượng cẳng chân hạ cẳng tay”với vợ khiến cho mặt chị sưng húp lên, máu răng chảy ra xối xả đã vậy chị cỏn bị ông em chồng chửi té tát không còn lời nào mà có thể diễn tả cho hết được, sự việc tiếp theo đó là chị quá đỗi bức xúc nên một thân một mình chị ra đi trong đêm tối mãi cho đến ba năm sau khi thằng con út đã sáu tuồi bắt đầu học lớp Một thì chị mới trở về…
-Nói thiệt với anh Hai, anh nghe để bụng thôi chứ đừng tọc mạch mà tới tai anh Ba ảnh giết em chết…!
– Chuyện gì ghê vậy hả Tư?
– Chuyện xảy ra cách đây đã mười lăm năm rồi, đã là quá khứ nhưng có lẻ suốt đời này em chẳng thể nào quên được đâu-Ông Quân hạ thấp giọng-Dạo chị Ba bỏ nhà đi thì cỡ hai tháng sau…em…với chị ấy có lần…gian tình với nhau…!

Ông Dân nghe mà nghẹn ngào vì không ngờ trong gia đình ông ngoài ông ra lại cũng còn có thêm một người em nữa của ông trót dính líu vào chuyện loạn luân ngang trái ; ông Quân uống cạn ly rượu rồi đằng hắng kể lại chuyện dĩ vãng xa xưa ấy với giọng buồn buồn cho anh Hai mình nghe!

Năm hai mươi chín tuổi, anh Quân lập gia đình được bảy năm và có một đứa con gái đầu lòng sáu tuổi, ngoài thời gian làm ruộng ra, lúc rãnh rỗi do anh có chiếc xe Dame cũ nên rong ruỗi từ xã này sang xã khác trên khắp vùng Gò Công hết Long Chánh qua Long Hòa, Long Hưng, Bình Đông…để thu mua đồ cũ về bán lại cho các tiệm sửa chữa kiếm lời như tivi, đầu máy, máy vi tính, quạt điện ; chiều hôm ấy, lúc về tới nhà vừa mới tắm rửa xong thì anh nghe có tiếng quát tháo lẩn tiếng khóc lóc từ bên nhà anh Luân vọng qua liền qua coi xảy ra sự thể ra sao mà lại om sòm, náo động như vậy? Thấy anh, anh Luân liền phân bua là có thằng nào đó mới mười tám tuổi thôi tới đây gọi chị Loan đi hẹn hò, khi ấy anh thấy mặt chị dâu sưng húp còn hai bên khóe miệng máu răng tứa ra đỏ lòm chứng tỏ chị ta vừa mới bị chồng cho ăn đòn ; anh ta không những không bênh vực chị mà còn tiếp tục mắng chửi chị thậm tệ mặc cho vợ anh và cô Mận vào ngăn cản sau đó anh bỏ về nhà ăn cơm chiều, khoảng tám giờ tối có một người bạn anh gọi anh ra bến phà Rạch Miễu uống cafe rồi khi trở về nhà lúc chín giờ hơn, do đường quê lúc ấy chưa có đèn đường mà đèn xe máy anh hơi mờ nên anh đi khá chậm. Anh nhìn thấy có dáng một người phụ nữ hơi quen quen tay xách chiếc túi vải lững thững đi bộ ngược chiều với anh, mới nhìn phớt qua anh cũng đã nhận ra đấy chính là chị Loan-chị dâu thứ ba của anh ; anh liền ngừng xe lại hỏi ngay :
-Nè, chị xách túi đi đâu vậy hả?

Nhận ra người hỏi mình chính là người không phải cùng phe với mình nên chị Loan im lặng chẳng hề trả lời trả vốn chi cả, anh Quân vội lấy điện thoại ra toan báo cho anh Ba Luân biết và dường như biết được ‎ý định của anh nên bất thần chị sụp xuống ngay giữa đường lạy anh như tế sao, chị nói :
-Chú Tư, cứ cho rằng tôi phạm tội ngoại tình đi nhưng xin chú tha cho tôi lần này, đừng gọi cho ổng làm gì! Tôi chẳng thể nào sống với con người đanh đá ấy được nữa, chú đâu có giống như ông đâu phải không chú?

Nghe chị dâu nói, anh Quân chợt mũi lòng xìu xuống ngay, anh cất điện thoại trở lại vào túi rồi nhỏ nhẹ nói :
-Giờ chị muốn đi đâu tôi chở chị đi? Tối như thế này đi một mình nguy hiểm lăm!
-Nhỡ anh Ba biết được chú giúp tôi thì khó dễ cho chú lắm, thôi cám ơn chú để tôi đi một mình được rồi!
-Hồng sao đâu, chị cứ lên xe tôi chở đi mà!

Thấy không tiện giằng co qua lại giữa đường sợ có người nhìn thấy không hay nên chị Ba liền ngồi lên sau yên xe vả bảo anh chạy qua bên Bình Đông vì chị có người bạn bên ấy ; từ đây qua tới đó khoảng chín mười cây số lận vậy mà chị ta đòi đi bộ mới lạ, anh quành xe lại chạy về phía Tây tới ngã ba rẽ sang trái, anh thong thả điều khiến xe chạy bon bon trên con đường đất cát vắng lặng giữa đêm hôm khuya khoắt còn chị ngồi sau hoàn toàn lặng thinh dường như đang vẩn vơ nghĩ suy điều gì đó cho ngày mai sống kiếp cô đơn một thân một mình. Do đường đi có khá nhiều ổ gà nên lắm lúc không né tránh kịp, anh đành phải cho xe lao luôn xuống đấy có vậy mới khỏi lật xe té ngã, do sợ rớt xuống nên chị phái ngồi sát vào lưng anh vòng hai cánh tay ôm chặt lấy người anh thành thử ra hai gò ngực vun tròn của chị cứ mãi úp sát vào lưng anh khiến bất chợt anh cảm nhận được một cảm giác mới lạ lâng lâng, khoan khoái vô cùng tuy rằng anh cũng từng không lạ gì với bộ ngực của vợ anh đang ở nhà, đến nơi dừng trước cửa một gian nhà gổ mái tôn cửa đóng im ỉm, khi chị Loan gọi và có người ra mở cửa rồi anh mới quành xe lại chạy về nhà bên Long Chánh…Từ đêm hôm ấy trở về sau này, chẳng hiểu tại sao anh Quân lại bắt đầu thấy có vẻ thinh thích người chị dâu của anh rồi thì phải và tâm trạng của anh lúc nào cũng bâng khuâng, rộn ràng một cách khó tả vô cùng khi nhớ lại cái đêm anh chở chị ngồi sau xe máy đi lánh nạn ông chồng vũ phu thô bạo ; nhờ mẹ cậu thanh niên ở Long Hòa qua nói chuyện với mẹ anh, anh mới vỡ lẽ ra rằng chị dâu mình đã bị chồng đánh oan không những thế còn bị thêm mình chứi lầm, rằng con bà ta hãy còn đi học THPT thì làm gì có chuyện tư tình giữa nó và chị Loan để rồi hậu quả là chị bỏ nhà ra đi trong nhục nhằn, tủi hổ! Anh Quân càng thấy áy náy, cắn rứt lương tâm vì những gì anh đã gây ra với chị dâu, anh qua nhà anh Ba Luân nói rằng cả hai anh em mình xử sự với chị như vậy không phải rồi, bảo anh đi kiếm chị về đi nhưng anh Ba vẫn hãy còn ngang ngạnh, bướng bỉnh bảo rằng “Con đĩ đó không thằng này cũng thằng khác thôi!”; anh ngậm đắng nuốt cay giùm chị dâu và đêm đó, nằm bên cạnh người vợ đã ngủ say, anh cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được rồi anh bỗng dưng đâm ra thương chị dâu bấy lâu nay bị hiểu lầm oan ức, anh mong sao cho trời mau sáng để lấy xe đi mua đồ phế liệu sẵn đó qua Bình Đông xin lỗi chị Loan đồng thời hỏi han chị xem chị sống như thế nào, có khó khăn gì không anh sẽ giúp…Qua ngày mai, khi anh tới chổ căn nhà ấy thì hỡi ôi, người bạn chị nói rằng chị ở đây mấy ngày rồi nhưng mới vừa hôm qua lại xách túi ra đi chẳng rõ là đi đâu về đâu nữa hoàn toàn chẳng có thông tin nào cả vả lại chị Loan không có xài điện thoại thành thử lảm sao có thể liên lạc với chị được đây ; anh liền cất công ngày nào cũng đi buôn cũng vừa đề dò la tung tích chị, hầu như cả bảy xã của vùng Gò Công này đều in hằn dấu chân anh ngay cả những vủng xa lo xa lắc như Tân Trung, Bình Xuân, Long Thuận anh không thể nào từ bỏ bươn bả dãi nắng dầm mưa từ sáng sớm mãi cho đến chiều tối vì hình dáng người chị dâu thân thương tội nghiệp mà nay có lẽ đã khắc sâu vào trái tim anh rồi thì phải? Anh biết rằng chuyện anh thầm thương trộm nhớ chị dâu là chuyện coi thường bất chấp luân thường đạo l‎ý, là ngang trái loạn luân tội lỗi nhất là hiện giờ vợ chồng anh Ba của anh chẳng qua chỉ mới vừa ly thân thôi chứ chưa hẳn ly dị cắt đứt với nhau dẫu cho vấn đề ấy đã xảy ra đi chăng nữa mà nay anh lại chen vào rõ ràng thế gian và người đời không thể nào chấp nhận cho được ; vả lại vợ con anh vẫn còn sống sờ sờ bên cạnh anh ra đấy cơ mà thì cớ nào anh lại tự vướng lấy nỗi trắc trở này chi cho thêm khó khăn, phiền muộn nhưng quả thật, chẳng hiểu tại làm sao mà mỗi lúc anh muốn quên chị đi thì trái lại anh càng cảm thấy nhớ chị da diết? Trong ba người con dâu trong gia đình, tuy là dâu thứ hai nhưng coi như là dâu cả vì bà Phi-vợ ông Dân không có ở đây, chị Loan chẳng những tính tình hiền lành, chất phát mà còn vui vẻ, nhân hậu dễ gây thiện cảm với mọi người và còn hơn thế nữa, chị còn là một tay nội trợ đảm đang ra phết, nhà mà có đám giỗ đám tiệc nào hể thiếu vắng đi bàn tay chị góp vào thi mọi món ăn tuy cũng ngon lành nhưng dường như mất hẳn đi một thứ gia vị nào đó thiếu đi thấy sao mà ăn vào miệng vô duyên sao đó? Từ ngày chị đi đến giờ dù mới có hai tháng nhưng mẹ anh Quân tưởng chừng như đã hai năm trời, mỗi lần có ai đến chơi là bà cứ luôn miệng nhắc chị rồi khóc rớt nước mắt, hễ thấy anh hay anh Ba ở đâu là bà cứ hờn trách vì do hai anh mà con dâu ngoan hiền của bà bỏ nhà đi đâu không rõ ; nhiều lúc bà thúc giục họ đi tìm đi kiếm chị về đây, nếu không thì đừng có mong mà sống yên ổn với bà làm cho anh càng ngày càng đau lòng xót dạ nhưng còn anh Luân thì vẫn “bình chân như vại” thản nhiên vô tư như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả!
“Vậy đó, em mới quyết tâm với bất cứ giá nào cũng phải tìm ra được chị ấy vì thời gian đó má buồn dữ lắm! – ông Quân nhấp cạn ly rượu để trong vắt, cắn miếng khô sặc rồi khề khà nói tiếp-nhưng chị ấy có khác nào như bóng chim tăm cá mãi đến hai tháng sau qua bên Long Thuận lúc xe em bị nố lốp mà trời lại tối rồi, tình cờ em mới gặp được chị và sau đó…”Trời tối mịt không trăng cũng không sao vì có lẽ bị mây đen che khuất hẳn đi, sấm chớp vang trời báo hiệu cho một cơn mưa mùa hè lại sắp sửa trút xuống lúc nào chẳng hay, dắt chiếc xe máy bị xẹp lốp sau đi nãy giờ đã hơn cây số mà vẫn không thấy có chổ nào vá xe, anh Quân vừa mệt mói vừa cau có khó chịu vì cơn đói đang đến lúc hoành hành cồn cào trong bụng ; lác đác anh thấy hai bên đường lâu lâu thỉnh thoảng anh lại thấy có một gian nhà leo lét ánh đèn dầu vàng vọt lờ mờ nhưng đấy chỉ là nhà dân ở mà thôi làm anh càng lúc càng cảm thấy chán chường tuyệt vọng. Đối với vùng này anh không lạ vì hầu như cứ cách ba bốn ngày anh lại lai vãng qua lại nơi đây để thu mua hàng phế liệu nhưng quả thật giờ đây, anh giống y như là bị giam hãm trong chốn ngục tù bít bùng tối tăm mù mịt chẳng cách nào tự thoát ra được ; con đường làng tuy rằng được tráng nhựa nhưng vốn dĩ hoàn toàn không hề có lấy một ngọn đèn cao áp nào cả thành thử cho nên anh khó mà xác định được phương hướng để cất bước cùng chiếc xe máy giờ đây đã trở thành một khối sắt nặng nề vô tri vô giác. Chợt anh nhìn thấy phía trước có bóng dáng một người phụ nữ đi cùng chiều, anh liền lên tiếng gọi lớn đặng hỏi thăm xem gần đây có quán sửa xe vá lốp không, người kia đứng lại quay nhìn anh một chập lâu sau dường như nhận ra anh là người quen nhưng lại không muốn giao tiếp thì phải nên tất tả quay đi một nước ; lúc bấy giờ dù trời tối như mực đến nổi có ngửa bàn tay lên cũng chẳng thấy rõ nữa là nhưng dầu sao thì anh cũng mới vừa nhận ra được người ấy chính là chị Loan-chị dâu của anh bấy lâu nay anh đang cố gắng bỏ công tìm kiếm đồng thời trộm nhớ thầm thương, anh gọi lớn :
-Chị Loan! Chị Loan! Em đây mà!

Khi ấy, chị mới chịu đi chầm chậm rồi ngừng lại, anh dắt xe bước trờ tới nói :
-Chị không nhận ra em hả?
-Sao lại không nhận ra chú Tư? Vì tôi sợ rằng chú tới để chiêu hồi tôi trở về nhà có đúng không? À mà xe chú làm sao vậy hả?
-Xe bị nố lốp sau chị ạ! Chị có biết gần đây có chổ nào vá bánh xe không?
-Cha, nghiệt dữ không! Phải đi thêm sáu cây số nữa mới có mà chưa chắc gì giờ người ta cỏn làm đâu. Hay là…chú dắt xe tới nhà tôi ở gần đây gửi đỡ vậy mai rồi tính sau!

Lúc này, mưa bắt đầu lộp độp nhỏ xuống, anh Quân đành dắt xe chạy thêm khoảng 60-70m nữa theo chị dâu tới một căn nhà cấp bốn tường xây lợp mái tôn rộng cỡ hai mươi lăm mét vuông ; chị lấy chìa khóa mở cửa và khi anh vừa dắt xe thằng vào trong nhà thì bên ngoải trời mưa đã dần dần nặng hạt cuối cùng chỉ cần nhìn qua khung cửa sổ liếp chỉ nhìn thấy một màn nước trắng xóa mù mịt, mãnh liệt, dữ dội ào ào trút xuống như thác đổ mặc dù đang là đêm tối không thể nào xác định được thời gian. Như lời chị nói, đây là căn nhà do chị thuê trả tiền theo tháng là 200.000đ và sỡ dĩ chị không ở bên Bình Đông nữa bởi vì mới có mấy ngày thôi mà chồng người bạn chị vốn có “máu dê”giở trò sàm sỡ “mèo mả gà đồng”với chị nên chị đành phải nhanh chóng đi lánh nạn qua đây ; nghe vậy, anh Quân càng mủi lòng thương xót cho cảnh tình người chị dâu anh sao mà đúng như câu tục ngữ nhân gian hay nói “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”vậy! Thấy sắc mặt anh vừa mệt vừa đói nên chị chẳng hỏi han chi cả mà lẳng lặng đi xuống gian nhà sau nấu cho anh một tô mì gói Hảo Hảo chua cay trên để một khoanh trứng đổ tròn cùng với hành ngò và ít ớt xắt lát mỏng trông thật ngon lành ; chị lể mể bưng lên mời anh dùng, trong lúc bao từ lép xẹp nên chẳng cần khách sáo câu nệ gì cả, anh bưng tô mì vừa thồi vừa ăn súp soạt chằng mấy chốc chỉ còn lại cái tô không. Sau khi no nê, lúc này anh mới để ‎‎ý đến cục diện bên trong ngôi nhà chị ớ mướn, gian trước ngoài cái gian thờ đóng kẹp nơi vách ngăn và cái bàn anh ngồi cùng hai chiếc ghế đẩu bằng gỗ không còn vật dụng nào khác còn gian sau được ngăn lại thành một buồng ngủ với bếp nấu ăn và hai phòng tắm, phòng vệ sinh riêng biệt ; sau khi rửa dọn xong, chị lên nhà trên ngồi uống nước nói chuyện với anh một lát, anh hỏi chị có áo mưa không cho anh mượn để đón xe ôm đi về thì chị trả lời ngay :
-Mưa to gió lớn như thế này ai chạy xe ôm chở chú về? Thôi chú cứ ở lại đây đi rồi sáng mai vá xe xong đi về cũng đâu có sao!
-Thôi để em về! Ở lại đây ngộ nhỡ ai mà biết được tình ngay l‎‎ý gian thì phiền lắm!
-Gì mà tình ngay l‎‎ý gian nghe ghê vậy? Hổng sao đâu!
-Hay là để em…-Anh Quân ngần ngừ rồi tiếp-…gọi điện thoại cho bà xã ở nhà đã!
-Chà, cưng bả quá ta! Thôi cứ gọi cho bả đi cho bả yên tâm nhưng đừng có nói là đang ở nhà tôi nghe!

Anh Quân lấy điện thoại ra gọi cho vợ anh nói là anh ở tuốt bên Tân Trung mưa lớn quá vả lại xe bị nố lốp nên ở lại nhả bạn anh mai sáng mới về được rồi anh tiếp tục trò chuyện với chị Loan ; chị hỏi anh có muốn uống cafe không chị sẽ đi pha, anh lắc đầu nói rằng sợ không ngủ được rồi khoảng một lát sau, anh hỏi chị có tấm chiếu nào không để anh trãi dưới nền xi măng gian trước làm chổ ngủ, lúc này chị có vẻ hơi đâm ra bối rối :
-Chết, tôi chẳng có chiếu gì hết… !- Lưỡng lự giây lâu, chị tiếp -Thôi, chú đừng ngại đừng lo chi cả, một chập nữa chú vào buồng trong ngủ đi còn để tôi kê hai cái ghế đầu lại làm chổ ngủ được rồi! -Đâu có được chị! Chị cứ ngủ trong ấy đi, để em ngủ ngoài này cũng được mà!
-Nếu chú không chịu thôi….chú ngủ chung…với tôi vậy?
-Thế kỳ lắm chị ơi! -Anh Quân kịch liệt phản đối,
-Chị em với nhau không mà, có gì…đâu mà chú phải ngại! – Chị Loan nói một cách bình thường, hòa nhã- Ai đời khách đến nhà mà không có kiếm được chổ ngủ tốt cho khách sao?

Khoảng hơn nữa tiếng sau, chị ngáp ngắn ngáp dài rồi bảo chị sẽ vào ngủ trước chút nữa anh sẽ vào sau vậy, anh vâng dạ rồi chỉ còn một mình ngồi vừa nhâm nhi ky trà nóng vửa suy nghĩ vẩn vơ chừng mười lăm phút sau nghe tiếng chị bảo khuya rồi anh nên vào nghỉ kẻo lạnh, lần chần hồi lâu anh mới rời khỏi ghế đứng dậy ngập ngừng bước vào bên trong ; tự dưng chẳng hiểu vì nguyên do gì mà anh lại cảm thấy hồi hộp lo sợ một cách bâng quơ có lẽ do đây là lần đầu tiên anh được ngủ chung với người chị dâu mà từ trước tới giờ tuy chẳng bao lâu nhưng dẫu sao anh cũng có ít nhiều tình cảm riêng tư đặc biệt với chị? Gian buồng chĩ vỏn vẹn có 8m2 thôi nên chỉ vừa đủ chổ kê dưới nền ximăng một tấm nệm khà dày trên trãi phủ lớp drap bông màu sặc sỡ cùng với một cái tù nhôm đựng tư trang, quần áo của chị. bên trong lớp mùng tuyn màu xanh dương mới tinh được dằn cẩn thận xung quanh nệm chị nằm gọn gàng hẳn ở mé trong và nhường chổ ngoài cho anh ; nhờ trong này có đặt thêm một cái đèn sạc điện tỏa ánh sáng trắng trong thành thử cho nên anh nhìn thấy rõ ràng toàn thân chị cân đối thon thả trong bộ quần áo đồ bộ bằng thun màu hồng trông thật hấp dẫn, quyến rũ làm sao? Anh Quân cố gắng tránh né không dám nghĩ ngợi chuyện gì cả, chỉ việc nhanh nhẹn vén mùng lên một khoảng nhỏ chui vào nằm xuống ngay bên cạnh chị Loan rồi kê đầu lên chiếc gối tai bèo có lớp vải áo màu xanh bao ngoài ; thấy chị nằm yên lặng quay mặt vào vách tưởng chị đã ngủ nên anh chẳng hề dám lên tiếng hỏi han chi nữa và khi anh đã yên vị thì bỗng dưng chị lên tiếng hỏi :
-Nè chú Tư, ở nhả hai đứa nhỏ của tôi có ngoan không? Còn anh Ba chú có nói gì tôi không?
-Con nhỏ lớn chị thì không sao còn thằng nhỏ cứ nhắc chị suốt! Kỳ lạ nhất là anh Ba, em thấy chưa có ai mà vô tư, thản nhiên như ảnh hết, nhiều lần em giục ảnh đi kiếm chị đi ảnh còn la em nữa chứ!
-Ngày mai chú về chú đừng nói với ai là tôi đang ở đây nghe!
-Bộ chị tính là ở đây luôn không về nữa hay sao? Chị không nhớ hai đứa nhỏ hả?
-Tôi nhớ chúng muốn đứt cả ruột đây nhưng cũng phải để cho ổng thêm một thời gian dài nữa để ổng nhìn ra được cái sai của mình mới được!

Lúc bấy giờ, trận mưa đêm bên ngoài càng lúc càng dai dẳng kéo dài hết cơn này đến đợt khác tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc vì vậy mà bầu không gian bên trong ngôi nhà qua thời gian tích tắc giảm xuống khá nhanh nhường chổ lại cho một màn sương giá lạnh đến đỗi cả chị dâu lẫn em chồng ai nấy tuy không nói ra nhưng cũng đều thầm tìm kiếm một hơi ấm vô hình nào đó ; chị xổ tấm mền con rồng màu xanh thêu bông ra phủ lên người anh phân nữa còn lại một nữa đắp lên thân thể chị nhưng do kích thước mền hơi khiêm tốn về chiều dài lẫn bề ngang nên chỉ một lát sau là dường như cả hai càng lúc càng nằm xích sát vào người nhau để cho tấm mền đủ đắp lên trên họ giống y như câu tục ngữ “Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”. Do vậy, sự đụng chạm xác thịt hiện giờ giữa hai người đã bất ngờ xảy ra cũng là ngẫu nhiên và bình thường thôi chứ chẳng có gì là đáng ngại cả ; mặt khác, nhờ vậy mà cả hai mới cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn khi đắm chìm trong không khí lạnh lẽo, buốt giá do ảnh hưởng của trận mưa bên ngoài trời đêm hôm khuya khoắt. Chợt chỉ là vô tình thôi, anh Quân lần bàn tay phải mày mò nắm lấy bàn tay trái của chị Loan ở ngay gần sát đó và hỏi “Chị có lạnh không?”, chị chỉ lắc đầu nhưng cũng là không cố ‎‎ý chị lại xích người nằm sát vào thân thể anh và chị cứ mãi để yên bàn tay mình nằm trong bàn tay anh ; hai bàn tay ấy chẳng hiểu vì sao mà bắt đầu mân mê, rò rẫm lẫn nhau như thể tìm kiếm một cảm giác thân thương đã quá xa xưa lắm rồi chỉ khoảng hơn hai phút đồng hồ sau thôi, không ai trước cũng chẳng ai sau bởi vì đồng loạt đôi bên cùng cử động xoay qua về phía đối diện nhau, chị quay qua trái còn anh thì ngược lại rồi hai cánh tay người này vòng ôm lấy thân xác người kia đồng nhịp một lúc thực sự ngẫu nhiên, tình cờ và bất chợt quá đỗi…
-Chú…Tư…tôi buồn…quá!
-Chị…Ba…em…thương…chị!
-Tôi cũng…thương…chú lăm! Chú…tốt…với tôi…nhiều, tôi biết mà!
-Em…xin lỗi chị! Lúc trước…em chưa có…hiểu được…chị nên…
-Thôi, tôi…chẳng trách…gì chú đâu!

Lúc này, sự kích thích ham muốn xác thịt của một con người khác đang sống và ngự trị bên trong người anh đã bắt đầu trỗi dậy một cách mãnh liệt, dữ dội thàmh thử cho nên chỉ trong giây phút thôi mà chưa gì anh vội vàng đầu hàng nghĩa là anh chẳng thể nào kiềm chế được bản thân mình nữa khi vòng tay anh hiện ôm ấp tấm thân đầy đặn, mềm mại, nóng hổi tràn đầy sức sống của người chị dâu xinh xắn, dễ thương ; anh kề môi nhẹ nhảng hôn lên mái tóc dài của chị mượt mà, óng ả, thướt tha lòa xòa phủ xõa xuống tới giữa lưng chị rồi anh hôn lần xuống cổ, xuống gáy, xuống vai chị chĩ trong tich tắc nháy mắt mà thôi! Khoảnh khắc tình yêu mới vừa chớm nở ấy, chị Loan chẳng những tuyệt nhiên không hề phản kháng, cự tuyệt gi anh Quân cả trái lại chị nhắm nghiền cả đôi mắt sắc sảo vút cong hai hàng mi lại trong tư thế đồng lòng sẵn sàng đón nhận những gì mà anh đang trao tặng, ban phát cho chị ; anh nhận ra đấy chính là một tín hiệu đèn xanh bật sáng lên nơi trái tim chị để anh có thêm quyền ưu tiên đi thằng tới vì vậy chỉ một thoáng sau thôi là hai vành môi anh đã gần như chiếm đoạt trọn vẹn cả gương mặt xinh đẹp, khả ái của người chi dâu thứ ba trong gia đình. Anh hôn thật chậm rãi, kỹ lưỡng từng chút, từng chút một từ vầng trán chị rộng lộ rõ tư chất thông minh xuống tới cặp mắt bồ câu to tròn, long lanh, ngời sáng lại lướt trên cái sống mũi dọc dửa nhỏ nhắn nằm cân đối, gọn gàng giữa hai gò má bánh bầu đầy đặn nhô cao hai lưỡng quyền ; lẽ đương nhiên, điểm dừng của anh trên “khuôn trăng”đẹp đẽ kia không gì khác hơn là đôi môi chị hình trái tim dày mọng đầy nét gợi cảm, quyến rũ vô cùng mà đêm nay ông trời cũng như tạo hóa lại sắp xếp, ban bố thuộc về quyền thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt của anh chứ hoàn toàn không phải là của người anh thứ ba cộc cằn, thô lỗ trên anh nữa!

Về phần chị Loan, chị thừa biết hiện giờ hai vành môi người em chồng của chị đang mày mò tìm kiếm đôi môi mình và chị cũng hiểu được đấy là một việc không nên làm, một chuyện hết sức tội lỗi loạn luân và ngang trái, oan khiên nhưng sao mà chị lại có thể từ chối, tránh né được đây khi trái tim chị đang rất đỗi thổn thức, nghẹn ngào, đòi hỏi một thứ gì đó bấy lâu nay chị vốn dĩ thiếu vắng hẳn đi ; khoảnh khắc ấy, hai vành môi hai chị em cứ mãi miết mấp máy như muốn thốt lên lời lẽ nào đó nhưng rồi lại thôi sau đó, đôi môi chị dâu thì càng lúc càng chậm rãi hé mở dần ra còn đôi môi em chồng lại càng lúc càng luồn sâu vào cho đến khi răng anh chạm khẽ vào răng chị, đầu lưỡi anh quấn qu‎‎ýt lấy đầu lưỡi chị. Đấy chính là nụ hôn môi đầu đời lần đầu tiên nảy sinh trong cuộc đời của hai chị em, nó nhanh chóng thể hiện tình yêu lứa đôi nam nữ trong đêm mưa này ở một nơi xa xôi, hẻo lánh của vùng đất Gò Công diễn biến một cách âm thầm, bất ngờ, ngẫu nhiên, lén lút không ai có thể ngờ được ngay cả đến hai người trong cuộc ; cả hai tuy thừa biết rõ ràng như vậy nhưng trái lại đôi bên lại trao tặng cho nhau mật ngọt ái tình nơi đầu môi chót lưỡi của nhau một cách say sưa, ngây ngấy, đắm đuối và mê mệt thực sự chẳng khác nào một cặp tình nhân trót yêu nhau lại xa nhau lâu quá rồi nay mới có dịp gặp gỡ, hội ngộ cùng nhau vậy! Anh Quân và chị Loan, hai chị em lúc này vừa âu yếm hôn môi nhau vừa ôm nhau lăn qua rồi lộn trở lại ngay trên tấm nệm ngủ hàng đêm của chị từ trước tới giờ mà đêm nay bỗng chốc đã trở thành nệm hạnh phúc của cả hai và tấm mền con rồng đắp phủ lên thân thể đôi bên để giữ ấm cho họ hiện tại cứ lần lần, lần lần tuột khỏi người họ do ảnh hưởng của từng thao tác yêu đương, ân ái họ thực hiện cùng nhau cuối cùng thì tấm mền ấy đã hoàn toàn đi xuống nằm yên một chổ nơi cuối nệm nhưng hoàn toàn tuyệt nhiên không ai để ‎‎ý đoái hoài đến nó nữa ; bởi vì một lẽ rất thường tình, cả chị dâu lẫn em chồng đều đã có một nguồn sưởi ấm khác đó là trái tim của nhau, là thân thể của nhau sẵn sàng ủ nóng cho người tình của mình phần lớn trốn tránh được sự giá lạnh của một đêm mưa mùa hè dai dẳng kéo dài tưởng chừng như sẽ không bao giờ kết thúc…Ông Dân vừa uống cạn ly rượu đế Gò Công trong vắt tựa nước mưa, dùng đũa gắp một miếng thịt ếch nấu chua với lá giang cho vào miệng nhai ngon lành, nãy giờ ông lắng nghe ông Quân kể lại cuộc tình thầm kín, bí mật, lén lút với người chị dâu thứ ba không sót một lời nào cả ; ông nhìn lom lom vào mặt ông em út vừa cười vừa hỏi :
-Bộ đến đó là hết rồi hả mậy?
-Làm sao…hết được anh? -Ông Quân bẽn lẽn- Đấy mới chưa được….nữa đường…mà anh, sao anh…nóng quá vậy?

Im lặng một chập rồi ông đốt điếu thuốc Jet phì phà khói sau đó mới chậm rãi kể tiếp đoạn kết một cuộc tình lỡ làng, ngang trái giữa ông và vợ người anh thứ ba đã xảy ra cách đây đúng mười lăm năm về trước…Lúc bấy giờ, theo bản năng thường tình vốn có của một người đàn ông, tuy rằng chẳng biết có được sự đồng tình cho phép của chị dâu hay chưa nhưng hai bàn tay anh chưa gì mà nãy giờ đã bắt đầu chuyến phiêu lưu mạo hiểm tìm hiều khám phá thân thể chị Loan ; dẫu sao thì anh cũng chi mới mày mò, sờ soạng nơi vai cùng với lưng, ngực, bụng chị qua lớp vải áo ngoài chị mặc mà thôi và thấy chị vẫn yên lặng không hề cự tuyệt, phản kháng chi cả thành thử cho nên “được đằng chân lân đằng đầu”, anh mới dám tự ‎‎ý tùy nghi hành động như vậy thôi! Một lúc lâu sau, khi cơn hồi hộp lo lắng tạm lắng xuống rồi thì mười ngón tay anh mới chậm rãi đưa lên khẽ lần lượt cởi mở từng hột nút ốc nơi chiếc áo đồ bộ của chị, do khuy áo chị được đơm không chật mấy nên chỉ trong vòng chưa đầy một phút đồng hồ sau lần lượt hết hột nút thứ nhất tới hột nút thứ hai, thứ ba rồi thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm được anh tháo bung ra ; tiếp đó, không chần chờ chi nữa, anh mở rộng hai vạt thân áo trước của chị rộng sang hai bên và sau đó, dưới ánh sáng của ngọn đẻn sạc đặt bên ngoài, cặp mắt anh càng thêm tỏ tường hơn vì sự phấn khích nhục dục trước những lớp da thịt đầy đặn, nõn nà, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi nơi vai, nơi ngực, nơi bụng chị đang lồ lộ phơi bày chẳng khác gì nơi “thanh thiên bạch nhật”vậy! Khoảng hai ba phút lặng yên nhìn ngắm, anh lại tiếp tục cởi hai vai áo chị dần dần tuột xuống khỏi hai cánh tay chị nần nẫn hết cánh tay phải sang cánh tay trái chị, chỉ một thoáng thôi anh đã cầm gọn chiếc áo ngoài của chị cẩn thận, gọn gàng để lên nơi mé đầu tấm nệm rồi giờ phút này, hai bàn tay anh luồn xuống dưới lưng chị để mày mò tháo hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi áo ngực chị mặc bằng thun voan trắng hãy còn khá mới ; khi hai cái móc ấy vừa bung ra, lập tức chiếc áo ấy hoàn toàn mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt tử từ lỏng dần, lỏng dần ra rồi tuột lệch xuống dưới và lúc đó, bàn tay phài anh chỉ còn mỗi một công việc tuy chưa phải là đoạn kết một cuộc tình thầm kín, vụng trộm là cầm lấy nó để lên trên chiếc áo đồ bộ của chị ngay trên đầu chị. Mặc dù hiện tại chị Loan đã từng trãi qua hai lần sinh nở nhưng một cô gái mười tám, hai mươi tuổi cũng chưa chắc gì có bộ ngực tuyệt mỹ nếu so sánh với chị -một phụ nữ ba mươi mốt tuổi đời, bởi vì trong đêm tình yêu mưa to gió lớn thế này, hiển nhiên thực tế sờ sờ trước mắt anh hai gò ngực chị quả thật vun tròn, đầy đặn, trắng ngần còn hơn cả tuyết vùng Bắc cực đang không ngớt phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục nhịp nhàng theo hơi thở hổn hền gấp rút trông tựa chừng hai hòn hỏa diệm sơn trong giai đoạn sắp sửa phun trào lửa nóng cùng nham thạch một cách mãnh liệt, dữ dội vùi dập tàn phá biết bao nhiêu thành phố, làng mạc trên quốc đảo Nhật Bản. Không còn thời gian đâu đề mà ngắm nhìn cho hết vẻ đẹp tự nhiên hiếm có nơi phần trên thân thể chị dâu. anh Quân lẳng lặng cúi xuống vùi mặt vảo giữa “hai tòa thiên nhiên”qu‎‎‎ý báu của chị Loan cùng một lúc miệng anh ngậm lấy đầu núm vú bên phải chị nút lấy nút để từng giọt sữa dù vô hình bất dạng nhưng rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”tiết ra từ tuyến sữa trong cơ thể chị thì bàn tay phải anh cũng không quên lần lần mà mày mò, nắn bóp, sờ soạng bầu vú trái chị còn lại một cách đầy phấn khích tột cùng ; trong lúc ấy, với cặp mắt nhắm nghiền lại nhưng chẳng phải là ngủ, hai bàn tay chị tự động âu yếm vuốt ve, mơn trớn từng lọn tóc đen nhánh nơi đầu anh lộ rõ vẻ yêu thương, trìu mến sẵn sàng trao tặng hiến dâng cho anh những gì anh đòi hỏi trong đêm mưa tình tuyệt vời này hoàn toàn tuyệt nhiên chỉ có mỗi hai người chứ không còn ai khác nữa. Lúc bấy giờ, ở bên Long Chánh mưa chỉ lâm râm nhè nhẹ không lớn như bên Tân Trung, ông Luân-chồng chị đang đắm chìm trong giấc ngủ say sưa mê mệt và dẫu cho ông có thức cộng với phép màu thần tiên đi chăng nữa thì ông cũng không thể nào ngờ được rằng hiện giờ ở một nơi cách xa ông hơn hai mươi cây số đường làng “người vợ dấu yêu” cùng với người em trai ruột thịt của ông cả hai mãi miết ngụp lặn trong đoạn kết một cuộc tình loạn luân, ngang trái tràn đầy tội lỗi, oan nghiệt ; đến giờ đây đây, rõ ràng ông cũng vẫn chưa nhận ra được rằng chính bản thân ông là người có lỗi nhiều nhất mới để nảy sinh ra cuộc tình bất chính trái nghịch với đạo lý luân thường trên giữa vợ và em trai ông chứ chưa hẳn là hai người kia đâu, nếu ông chịu suy xét kỹ càng mọi chuyện đừng có “trông mặt mà bắt hình dong”thì có lẽ chín mươi chín phần trăm là sẽ không bao giờ xảy ra chuyện quan hệ thầm kín, vụng trộm trong gia đình ông kiểu như “râu ông này cắm cằm bà kia”vậy!
Hai mươi phút sau, người em chồng mới bắt đầu thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là lần miệng qua tiếp tục ngậm lấy đầu núm vú trái của chị dâu mình mà nút lấy nút để nhằm giải tỏa nỗi niềm khát khao sinh l‎ý cho mình và cho cả chị còn bàn tay trái thì lẽ đương nhiên cũng chẳng thể nào quên đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phài chị vốn dĩ đã “chán cháo chê cơm”rồi cũng nên ; còn chị Loan tới khoảnh khắc này chưa chi mà chị đã cảm thấy nơi dưới phần hạ thể mình đã tiết ứ ra biết bao nhiêu ml nước nhờn sinh lý rồi mặc dù chị vẫn còn đang lưỡng lự, phân vân rằng chẳng biết chị có nên cùng với anh Quân đi tiếp cho hết điệp khúc một cuộc tình lén lút, vụng dại do định mệnh an bày này nữa hay không đây? Thông thường, hễ không yêu thì thôi chứ đã yêu rồi thì phải yêu cho trót, yêu tới tận cùng và dẫu biết rằng hậu quả của những cuộc tình đại loại như thế này quả thật khó lường chẳng biết đường khôn nẽo ngoan nào để mà bước theo ; bởi vì dẫu sao năm nay, chị cũng đã bước qua tuổi ba mươi mốt và có những hai mặt con với người chồng trên danh nghĩa theo giấy đăng ký kết hôn vẫn còn hợp pháp nghĩa là người đời vẫn còn thừa nhận thì làm sao họ có thể nhanh chóng đồng tình với cuộc tình “trời chẳng dung, đất không tha”này giữa chị và em chồng cho được! Cả bà mẹ chồng với cô em dâu thứ tư, hai người này thực sự chị không làm sao biết được họ sẽ suy nghĩ, xứ trí như thế nào một khi nó biết được việc làm hư đốn, tác tệ đêm nay xảy ra giữa một người chị dâu và một ông em mà hai đứa con chị gọi bằng từ kính trọng là “chú Tư”; bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho chị căng thẳng đầu óc rồi, không cần phải đợi có thêm những chuyện khác nữa đâu đó là chưa đề cập đến chồng chị, ông anh hai và cô em út trong nhà chồng cũng như người thân, bà con dòng họ hai bên nhà chồng, nhà chị! Vì thế, khi hai bàn tay anh vừa lần xuống khẽ nằm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ chị đang mặc thì chị vội vàng nhanh chóng dùng cả hai tay khư khư giữ chặt lấy hai tay anh tỏ ý muốn anh dừng lại vì từ nãy đến giờ bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ rồi, không nên tiếp tục nữa ; anh chẳng nói chi, lẳng lặng cởi chiếc áo chemise màu xanh khá cũ trên người ra vì tuy bên ngoài trời mưa to gió lớn giá lạnh tới chừng cỡ nào nhưng do nãy giờ cả người anh như bốc lửa mãnh liệt, dữ dội để yêu đương, ân ái với chị anh cảm thấy nóng nảy, khó chịu, vướng víu làm sao đó! Anh hoàn toàn không hề giận dỗi khi thấy chị tó thái độ như vậy bởi vì anh hiểu được tâm tư cũng như trái tim của chị trước tình huống nan giải này, anh biết chị đang đứng trước hai con đường mà chị lại đang còn mãi nghĩ ngợi phân vân chằng biết rằng bản thân mình nên chọn con đường nào để đi hay là đứng hoài một chổ ; bỗng dưng, anh trườn người tới vừa hổn hển thở vừa kề môi quấn quýt lấy đôi môi dày mọng gợi cảm của chị, lần này chị hoàn toàn không hề né tránh hay phản kháng cự tuyệt mà trái lại, chị sẵn sàng hưởng ứng đón nhận lấy nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt, đắm đuối, mê mệt chẳng khác chi lần đầu tiên lúc nãy vậy! Anh Quân vừa hôn chị dâu mình say sưa, ngây ngất như đang cùng chị bay bổng lên giữa lưng chừng áng mây tình ái vừa nhẹ nhàng đưa bàn tay phải cử động thêm lần thứ hai khẽ tuột dần, tuột dần hai ống nơi chiếc quần đồ bộ của chị Loan xuống khỏi hai bên thắt lưng chị và lần này, không phải là chị không nhận ra được hành động của anh nhưng có lẽ do chị đã quyết định được con đường đi lúc này đối với chị rồi nên chị yên lặng chấp nhận một cách tự nguyện có phải chăng là vậy? Qua hai đầu gối chị, anh tiếp tục tuột xuống cặp giò thon dài cuối cùng lần lượt ra khỏi hai bàn chân trắng ngần múp míp của chị hết bàn chân trái sang bàn chân phải rồi thì sẵn đang ngon trớn, bàn tay anh lại lần ngược trở lên cới tuột luôn cả chiếc quần lót bằng thun voan trắng hãy còn khá mới là mảnh vải cuối cùng còn che chắn trên người chị mà tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có lấy bất kỳ một sự phản kháng, cự tuyệt nào của chị cả.

Sau khi cầm cả quần ngoài lẫn quần lót vửa cới ra từ thân thể chị để lên nơi mé đầu tấm nệm, lúc bấy giờ anh mới bắt đầu cởi chiếc quần tây mặc ngoải luôn cả quần đùi bên trong nơi phần dưới người anh ra ; vậy là chỉ trong chốc lát chưa đầy năm phút đồng hồ sau, cả hai người chị dâu và em chồng đều đã hoàn toàn trần truồng tuyệt đối không còn mảnh vải nào che thân cả ngay đến những vị trí kín đáo nhạy cảm nhất, trông thực sự chẳng khác nào một cặp người tiền sử thuở mới khai thiên lập địa xa xưa! Giờ chắc chị Loan không còn phải phân vân lưỡng lự điều gì nữa cả khi mà chị biết chị cùng với anh Quân-người em chồng của chị sắp sửa làm cái việc “trời chẳng dung, đất không tha”, khi mà chị đã nhận ra dương vật anh cương ngỗng lên tối đa vừa dài vừa to lại vừa cứng ngắt tựa chừng như đoạn sắt nung đỏ mới vừa lấy từ trong lò rèn ra cứ mãi miết cọ sát vào một bên đùi phải chị ; tuy anh vóc dáng không cao to mấy nhưng lại vạm vỡ, nặng xương nên lúc anh trườn người tới chậm rãi leo lên nằm trên thân thể chị một cách khéo léo, thành thạo thì chị cảm nhận được sức nặng nơi anh đổ ập xuống người chị và động tác thực hiện của anh không khác nào một con kỳ đà trèo lên cành cây khô cằn giữa sa mạc cát mênh mông dưới cái nắng chói chang gay gắt của ông mặt trời để liếm láp vài giọt sương đêm vẩn còn đọng lại trên những chiếc lá non nớt, xanh mượt. Vì anh vốn đã có vợ có con nên không có l‎ý do nào khiến cho anh không thuộc bài cả trái lại anh rất nhập tâm theo đúng y như bài bản định sẵn, khi chị vừa hơi mở rộng hai chân cho anh nằm vào giữa tâm điềm cơ thể thị thì đầu dương vật anh nhanh chóng áp sát vào bắt đầu mày mò tìm kiếm lấy cửa mình chị đang vừa giãn nở tối đa vừa tiết dịch nhờn liên tục làm cho trơn nhớt để chọn đường lựa lối đi vào ; chị thầm cảm nhận được “hàng”của anh nếu so với chồng chị thì quả thật là “một trời một vực” nghĩa là chồng chị chỉ được năm sáu điểm còn anh chị phải cho đến tối đa điểm 9-10 và chắc chắn rằng chị không thể nào không nhận ra được sự đau đớn, xót xa lẫn lộn với nỗi niềm sung sướng, phấn khích vào thời điểm chị và anh quan hệ giao hợp với nhau : gần phân nữa dương vật anh lọt ngay vào từ từ ngập sâu vào bên trong lổ âm đạo chị-một người phụ nữ đang trong giai đoạn ly thân với chồng do chồng quá vũ phu, tàn nhẫn. Một cách hiên ngang và hùng dũng, hai hòn dái anh Quân xăng tròn gác lên hai bên cửa mình chị Loan đồng trên cặp đùi non trắng ngần còn hơn cả bông bưởi của chị không ngừng phập phồng co bóp để càng lúc càng tăng thêm nguồn năng lượng cho phần dương vật liên tục nhịp nhàng đều đặn hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong âm đạo chị theo đà nâng lên rồi lại hạ xuống nơi hai bờ mông anh ; hai bàn tay chị lúc này sao mà cứ mãi miết lần lên cào cào khắp cả vầng lưng trần trụi cuồn cuộn thịt bắp của anh, may mà chị vốn là dân lao động ruộng rẫy nên mười ngón tay chị không để móng dài nhọn chứ nếu có thì chắc chắn rằng nãy giờ lưng anh đã in hằn đủ cả mười vệt xước rướm máu hồng đỏ rồi không tài nào mà tránh cho khỏi. Giả sử như lúc này, anh Luân-chồng chị mà nhìn thấy được cảnh tượng quan hệ yêu đương, ân ái giữa vợ anh với em trai anh như thế này đây có lẽ anh ta chĩ còn nước hộc máu tươi ra mà chết thôi chứ không còn cách xứ l‎ý nào khác nữa hay thậm chí là anh không còn chổ nào để trốn tránh cho người đời khỏi thấy được bộ mặt “người chồng bị cắm sừng” của anh nữa ; đêm nay, do sức khỏe của cả chị dâu lẫn em chồng đều bình thưởng ổn định nên họ làm tình với nhau thực sự vửa thoải mái, tự nhiên vừa dai dẳng kéo dài chẳng khác nào trận mưa đêm bên ngoài. Ở trên, hai đôi môi đầu lưỡi đôi bên cứ mãi quấn qu‎ýt lấy nhau một cách say sưa, đắm đuối dường như đến đỗi chẳng thể nào rời ra nhau được còn ở dưới, hai bộ phận sinh dục của họ hiện tại hoàn toàn tuyệt nhiên không còn một khoảng cách cự ly nào nữa, chùm lông nơi gốc dương vật anh khoảnh khắc này liên tục xoắn xuýt đan vào lớp lông đen mịn bao phủ xung quanh lẫn phía trên cửa mình chị.

Theo thời gian tích tắc trôi qua từng giây từng phút, mới đó mà đã năm phút, sáu phút, bảy phút ấy vậy mà chị dâu em chồng cả hai vẫn cứ không ngừng tỏ ra sung sức, tự do, thản nhiên trao tặng cho nhau hết tất cả sinh lực cũng như tinh lực bản thân mình sẵn có ; dẩu sao thì họ cũng đều thửa biết rằng chắc chắn chỉ có duy nhất ngoài đêm nay thôi thì đôi bên không cỏn cơ hội nào để yêu nhau, ân ái cùng nhau ngất ngây, cuồng loạn như thế này nữa đâu! Đúng phút thứ mười bốn, anh Quân gục đầu lên bờ vai trái của chị Loan và lúc ấy cả hai cùng vòng tay ôm chặt lấy nhau để tận hưởng những giây phút khoái ngất là đoạn kết một cuộc tình loạn luân ngang trái ; khi đó, dương vật anh vừa co giựt vửa xối xả bắn phụt vào bên trong âm đạo chị những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa chừng keo dán sắt và do lượng dịch tinh anh xuất ra quá ư là dồi dào nên sau đó không ngừng trào ứ ra bên ngoài làm nhanh chóng ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai chị em. Hiện giờ, mưa bên ngoài trời đã ngớt và trong gian nhà của người chị dâu trốn chồng, chị và anh đều đang mệt mõi, rã rời nhưng lại rất thỏa nguyện, hài lòng với những gì mà cả hai đã hiến dâng cho nhau ; nghe em trai mình kể xong, ông Dân không nói gì cả cũng chẳng bình luận gì thêm, bởi vì ông biết những gì ông nói ra tất yếu sẽ làm khơi dậy một kỷ niệm tuy rằng tuyệt diệu nhưng lại thầm kín khó nói đang chôn vùi trong k‎ý ức người em của ông! Thôi thì một mình ông biết là đã quá đủ rồi, câu chuyện này giống y như những miếng mồi ngon hai anh em ông dùng để đưa cay khi uống cạn những ly rượu đế Gò Công nồng gắt nơi cổ họng ; tới đây, xin tạm mượn những câu chuyện về Chị Nam để viết lên đoạn kết một cuộc tình./.

Kết thúc lúc 13 giờ 31 phút ngày 02 tháng 12 năm 2014
(Mười một Tháng Mười năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 65 … Xin mời đón xem tiếp Phần 66 )
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.