Phần 64: Dành cả cho em
Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!
******************************
Chiếc máy bay của hảng hàng không Air Việt Nam từ Singapore trở về quê hương đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất lúc khoảng mười một giờ một ngày nắng hanh sau Tết Nguyên đán, ngay lập tức cầu thang bộ được nhân viên sân bay đẩy tới sát tận cửa cho hành khách lũ lượt từ trong bước xuống trong đó có chị Nam và chị Yến-bạn của chị cùng có mặt trong đoàn cán bộ y tế đi nghiên cứu ở Quốc đào về ; lẽ ra chị mãi đến thàng Sáu mới về nhưng do chị Yến bị bệnh suy nhược cơ thể khá trầm trọng, trưởng đoàn cho phép chị về trước và vì biết chị Nam đã hoàn thành xong luận án nên ông ta mới lệnh cho chị về luôn để hộ tống người bạn cùng đoàn vốn sức khỏe không được tốt cho mấy. Chị cũng muốn về nước sớm để có thời gian rãnh rỗi nghỉ ngơi nên tuy đột xuất nhận được điện thoại của trưởng đoàn chưa được bao lâu liền nhanh chóng thu xếp hành trang lên đường ngay, nhờ vậy mà chị mới nghe chị Mẫn-cô nhân viên lễ tân khách sạn Hưng Liên cho hay là Nick cùng ba đứa em nó đùm túm dắt nhau đi đâu đó không rõ ; lúc ngồi trên máy bay, trong khi cô bạn ngủ gà ngủ gật thì chị nước mắt chảy dài vì tiếc là giờ phút chia tay không gặp được người tình nhỏ tuổi dấu yêu nhưng chỉ một chập sau thôi, nỗi buồn cố hữu ấy trong lòng chị nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui sắp sửa gặp lại người thân đó là mẹ Phụng và nhất là Đại-em trai và cũng là người tình đầu của chị một thuở từ tám năm về trước. Ra cổng sân bay, cô bạn có người nhà đi xe taxi đến đón còn chị lúc đang tính gọi xe chở chị tới một khách sạn nào đó để nghỉ tạm cho hết ngày hôm nay là thứ sáu tới mai chị sẽ về Bà Rịa mấy ngày sau đó sẽ trở lại Bình Sơn chợt có một cô gái xinh đẹp cỡ tuổi chị ăn mặc rất thời thượng từ trong một chiếc xe Toyota bốn chổ gần đó chạy ào tới ôm chầm lấy chị ; chị vui mừng không kém khi nhận ra đó là Thương-bạn học cùng lớp Y23 với chị người Sài Gòn, chị kia chúc mừng chị đi du học ở nước ngoài trở về còn mình thì số phận hẩm hiu vì tuy có bằng bác sỹ trong tay nhưng mãi đến giờ vẫn chưa xin được việc chứ đừng có mà mơ đến chuyện xuất ngoại như bạn mình vậy!
Chị Thương dẫn chị Nam tới chổ chiếc xe giới thiệu với một anh thanh niên cao ráo đẹp trai là vị hôn phu của chị, họ ra đây là để đón một ông bác của anh ta từ Mỹ về và trong lúc anh ta vào trong chờ gặp thân nhân, hai người rủ nhau qua quán cafe bên kia đường vừa uống nước vửa hàn huyên tâm sự ; cô bạn chị nói rằng từ ngày ra trường tới giờ đành phải phụ khám bệnh cho một bà bác sỹ làm việc ở bệnh viện Chợ Rẫy tại phòng mạch riêng của bả trên đường 3 tháng 2 bên quận 10, khoảng một tháng nữa là làm lễ vu quy bắt buộc chị Nam bằng bất cứ giá nào cũng phải có mặt trong ngày vui của chị. Chị Thương hỏi ở dưới chổ làm của bạn có thiếu chân nào không xin cho chị vào làm với, y tá cũng được bởi vì đường đường tốt nghiệp Y khoa ra mà đi làm công cho người ta thiếu điều như là ở đợ thì buồn ghê ; chị Nam tình thiệt nói với bạn là bản thân chị sắp sửa được để bạt làm phó trạm y tế nông trường nhưng chuyện xin việc cho bạn thì quả thật chị không dám hứa hẹn chỉ là sẽ hói giúp bạn may ra thì được, chị Thương nghe qua thì cũng vừa mừng cho bạn mình sao mà công thành danh toại đến thế cũng vửa buồn cho phần số của mình nhưng biết làm gì hơn thôi thì đành cứ phài chờ đợi tin tức tương lai của bạn vậy biết đâu chừng! Người chồng sắp cưới của chị Thương ra báo với chị là hai giờ nữa thì bác anh mới tới Việt Nam, vậy là hai cô bạn liền tà tà rủ nhau ra mấy tiệm shop áo cưới gần đó để tham quan thưởng ngoạn bởi vì chị Thương đang có dự định sắp một bộ để mặc trong ngày vu quy ; trong lúc bạn mãi mê trò chuyện trao đổi với bà chủ shop, chợt chị Nam nảy sinh ra một ý định khá ngộ nghĩnh kỳ quặc nhưng chị đợi đển khi nào gặp lại thằng em chị thì chị mới thực hiện chứ giờ thì vẫn chưa, chị tươi cười cùng bạn xem hết mẫu áo này tới kiểu áo nọ đồng thời góp ý cho bạn lựa chọn kiếu dáng, hoa văn, màu sắc dựa theo catologue của shop. Cuối cùng, chị Thương cũng chọn đặt được một bộ y phục cô dâu ưng ý nhất, hẹn nữa tháng nữa sẽ tới lấy hàng và đặt cọc trước số tiền 1.000.000đ sau đó, chị rủ bạn tới nhà hàng gần đó gọi vài món đặc sản ra cùng chia sẽ thưởng thức với nhau vì đả quá trưa rồi ; lúc tính tiền, chị Nam giành trả nhưng chị ấy không cho nhất quyết dành phần trả tiền rồi hai người chia tay nhau, bạn trở lại sân bay với vị hôn phu còn chị vẫy một chiêc taxi, tài xế là một ông trung niên trạc tuồi cỡ như chú Đường quản gia của chị vui vẻ nhanh nhảu chở chị tới Sai Gon's Book Hotel-một khách sạn yên tĩnh nhất trên đường Trường Sơn, quận 3. Sau khi lên phòng ở tầng 3, chị ngã người nằm dài trên chiếc giường nệm phủ lớp drap trắng ấm êm, chị nhẩm tính ngày hôm nay là thứ sáu Đại vẫn còn học vậy là ngày mai thứ bảy chị sẽ gọi điện rủ nó về Bình Sơn cho nó bất ngờ đột xuất chơi còn thời gian bây giờ hãy để cho chị riêng tư một mình khuây khỏa thế là chị dần dần nhắm mắt đánh một giấc ngủ dài mãi tới bảy giờ tối mới thức dậy ; làm vệ sinh cá nhân xong, thấy bụng đói cồn cào chị liền xuống phố ăn hủ tiếu gõ rồi thả bộ dòng dòng trên vỉa hè hết tiệm này tới shop khác một cách thong thả, thư thái vô cùng! Chị đâu ngờ rằng anh chàng vị hôn phu của cô bạn gái mình hồi trưa tuy mới gặp chị có một lần duy nhất ấy mà chưa gì anh ta đã bị nhan sắc của chị hớp hồn mất rồi và sau này, chính anh đã lần xuống tận nông trường Bình Sơn để tìm chị với mong muốn được lọt vào cặp mắt chị xinh đẹp, săc sảo vốn dĩ làm cho anh ta chết mê chết mệt ; hiện tại, chị cũng không thể nào tưởng tượng trước được rằng chị lại trở thành người tình một đêm duy nhất của anh ta dẫn đền sự rạn nứt tình cảm tốt đẹp bấy lâu nay giữa chị và người bạn học cùng chung lớp nơi giảng đường Đại học Y khoa mấy năm về trước.
Rong chơi đến hơn mười giờ, chị mới quay trở về khách sạn và trước khi lên phòng, chị ghé vào một tiệm điện thoại nạp cart Viettel 100.000đ ; đi thang máy lên lầu 3, vào phòng 302 chị đóng cửa phòng lại mở các thứ quà mà chị mua ở Singapore về tặng cho má Phụng và Đại ra xem, quà cho mẹ nào là quần áo cùng vải vóc, khăn choàng, mỹ phẩm…còn em trai thì là máy quay phim chụp hình đời mới, đồ lưu niệm thủ công, một số đĩa nhạc và đĩa phần mềm học tập…Chị xếp gọn lại từng thứ riêng cho mỗi người, do đã ngủ suốt cả buồi chiều nên giờ chị thấy mắt mình ráo hoảnh, chị vào phòng tắm rửa sạch sẽ thay bộ quần áo đồ bộ thun màu hồng và chị nhớ không lầm đây chính là y phục chị mặc vào đêm yêu đương, ân ái với Nick-thằng bé đánh giày cách đây hơn ba tuần lễ ; chị lên giường nằm đắp chăn kín cả người vì cảm thấy hơi lạnh, cầm remos bật tivi lên chọn đại một kênh hình nào đó tình cờ thấy kênh HTV9 đang bắt đầu chiếu một bộ phim của Việt Nam có nhan để Hoa bay nên chị liền xem, nội dung phim do đã tới tập 15 nên chị không hiểu cho mấy nhưng bài hát mở đầu phim lại rất hay, mới nghe qua đã thu hút được chị ngay. “…em sẽ đi trên con đường đã chọn…anh sẽ đi trên con đường đã chọn, trên con đường cùng em hoa bay”.Bỗng dưng, hai hàng nước mắt lại từ từ lăn dài từ cặp mắt đen huyền tuyệt đẹp của chị xuống hai gò má hơi nhô cao hai lưỡng quyền, cõi lòng chị vửa khắc khoải nhớ nhung bóng hình Nick Tommy vửa thao thức chờ đợi tối mai về Bình Sơn với Đại chị sẽ tuyên bố chính thức làm vợ chồng với nó trong gian nhà riêng của chị bởi vì chị đã chọn được một con đường riêng cho chị rồi, bởi vì trọn vẹn tình yêu chị đã dành cả cho em trai chứ chẳng phải ai khác ; dẫu rằng chị còn yêu thằng bé đánh giày nơi đảo quốc nhưng trước sau gì thì đó cũng chĩ là quá khứ còn Vũ hay Trang hoặc chú Đường quản gia những người ấy vẫn không thể nào so sánh ngang bằng với Đại được do chính thằng em ruột thịt của chị là người đầu tiên bước vào cuộc đời chị. Có điểm lại dĩ vãng, mới thấy là hai chị em từ sau lần thứ nhất “trở thành người của nhau”cho đến nay cả hai chưa bao giờ chán chường, phai lợt nhau bằng chứng là giữa chúng tất cả đã yêu đương, ân ái và làm tình với nhau những mười ba cuộc gồm hai lần đầu ở Bà Rịa, một lần ở Sài Gòn, một ở Phước Hải, một ở Vũng Tàu, một ở Côn đảo, một ở Suối Nghệ, bốn lần trong chuyến đi chơi Đà Lạt và hai lần cùng tại nhà nơi Bà Rịa trong đó có đêm cuối cùng chị còn ở Việt Nam trước khi lên máy bay sang Singapore. Tuy mới đây trước Tết chị có nhận được hình nó chụp ở Suối Tiên qua feabook nhưng chắc là chị vẫn chưa thể nào hình dung ra nó giờ cao lớn, cường tráng, đẹp trai đầy nét nam tính ra sao nữa rồi giấc ngủ muộn màng rốt cuộc cũng đến với chị ; trong giấc mơ tuyệt vời, chị thấy một đám cưới náo nức rộn ràng ngay tại căn nhà ở Bình Sơn mà chú rể là nó còn cô dâu là chị đang quỳ lạy trước bàn thờ gia tiên…tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng hôm sau, nhớ lại chị thấy quả thật là buồn cười vô cùng và sau khi vệ sinh cá nhân, chị mặc áo thun kiều màu vàng cùng với quần Jean xuống phố ăn sáng, uống cafe. Lúc này, chị mới lấy điện thoại ra gọi số của nó, bên kia chị nghe giọng thằng em ngạc nhiên ngỡ ngàng :
-Ủa chị Hai, sao mà ở bên đó chị lại gọi cho em được vậy?
-Ở bên đó là bên nào, ông tướng? Chị về nước rồi!
-Ủa, chị đang ở sân bay hả? Để em ra đón chị nghe!
Phải nói rằng chị Nam rất vui khi nghe thấy em trai mình sốt sắng quan tâm đến chị nhiều như vậy, chị giả bộ giận hờn :
-Chị đứng ở ngoài sân bay chờ cả mấy tiếng đồng hồ rồi mỏi cả chân chẳng thấy có anh chàng nào ra đón cả đây nè!
-Giờ em đang rãnh, vậy chị đứng đó đi em ra liền!
-Nói chơi thôi, chứ chị vể từ hôm qua rồi. Giờ chị đang ở khách sạn Sai Gon's Book Hotel bên quận 3, chiều nay khoảng 3 giờ em tới đây rồi hai chị em mình cùng về Bình Sơn làm đám cưới nghe!
-Hả? -Nó lớn tiếng-Chị nói đám cưới gì?
-À, chị…giỡn đấy. Nhớ ba giờ nghe, thằng quỷ!
Khoảng còn chừng mười lăm phút nữa mới tới ba giờ, chị Nam đang chuần bi trả phòng thì nghe có tiếng gõ cửa liền thong thả đi ra mở cửa thấy có một cậu thanh niên đang đứng tần ngần trước phòng chị ăn mặc lịch sự trong chiếc áo chemise màu xanh cùng chiếc quần tây đen mà nếu như không nhìn kỹ chắc chắn chị khó có thể nhận ra được đấy là thằng em trai ruột thịt của chị ; nó ùa vào phòng khi cánh cửa vừa mở hé ra, chị vửa đóng cửa lại thì nó đã vòng tay ôm chầm lấy chị, hai chị em mừng mừng tủi tủi lần tìm đôi môi của nhau trong lúc cả hai nhẹ nhàng dỉu đỡ nhau ngã người nằm dài xuống giường nệm. Chừng năm phút sau, thấy nó lần bàn tay toan cời nút áo chị ra thì chị ngăn nó lại, chị nói :
-Thôi tới giờ trả phòng rồi, để tối…đi em!
Nghe chị nói vậy, nó liền rời khỏi người chị ngồi dậy và dĩ nhiên lời nói của chị đối với nó thực sự hết sức tin tưởng như là một giao ước mà chị không bao giờ thất hứa với nó cho được ; nó lễ mễ xách phụ chị chiếc va ly nặng trĩu còn chị mang ba lô cùng với hai túi xách, hai chị em đi thang máy xuống tầng trệt và sau khi chị thanh toán tiền khách sạn hết 1.250.000đ, chị bước ra thì nó đã khời động sẵn chiếc xe Wave. Chị ngồi lên yên sau, hỏi nó sao không lấy chiếc xe tay ga Air Black của chị để đi học vì chị đã cho phép nó rồi cơ mà, nó trả lời “Của riêng động tới sợ mất màu, trầy xước thì kinh động đên sư tỷ ai mà dám, với lại má đâu có em đi xe ấy”; nghe qua, chị liền nhéo vào ba sườn nó đền những hai cái đau điểng rồi chị nói “Chứ chẳng phải là ai đó thi bằng lái xe bị rớt nên chẳng dám chạy xe ấy”. Nó gân cồ lên vừa cười vừa nói “Nè, xin lỗi chị nghe, giấy phép lái xe của em là loại giỏi cơ đấy, đừng có mà khua môi múa mép”; hai chị em nói chuyện qua lại với nhau rất là vui vẻ, ngồi sau lưng em trai mường tượng ra cảnh đêm nay chị được hưởng thụ hạnh phúc, sung sướng trong vỏng tay nó mà cõi lòng chị Nam cứ càng lúc càng cảm thấy rạo rực, bâng khuâng một cách không thể nào diễn tả cho nổi, bây giờ mới có ba giờ rưỡi thôi nên chị thấy sao mà thời gian cứ chầm chậm trôi qua và chị cứ mong mỏi sao cho ngày hôm nay mau hết đi, ông mặt trời chóng vánh lặn xuống để chị thực hiện được ý định mà chị có ngay từ hôm qua kia và người chia sẽ cùng chị trong việc ấy chẳng qua duy nhất ngoài Đại ra không ai khác cả. Vì lúc này, đường đi từ nội ô Sài Gòn ra vùng ven đã bắt đầu chật kín xe cộ qua lại như mắc cửi nên chiếc xe máy chở hai chị em khó có thể nào chạy nhanh cho được vả lại thời gian đối với hai chị em vẫn hãy còn dài, đâu cẩn phải vội vàng hấp tấp lảm gì nên chúng vẫn cứ tà tà cho xe chạy với vận tốc khoảng 20-30 km/h hòa cùng dòng người lũ lượt trên xe hơi, xe tay ga, xe số nhộn nhịp chạy về hướng cầu Bình Triệu ; khi đến khu vực ngã ba Vũng Tàu mới dần dần thưa xe, thằng em mới từ từ tăng ga lên cho xe chạy hơi nhanh một chút, chị ngồi sau bảo khi nào tới chợ Long Thành thì ngừng lại để chị vào shop mướn đồ, xe vừa đổ dốc 47, chị nói :
-Buồn ngủ quá, hai chị em mình vào quán nào đó uống cafe đi!
Nghe chị nói, ngó thấy bên tay phải ven đường quốc lộ cò một quán cafe sân vườn, nó liển rẽ vào, hai chị em chọn một bàn gần nơi mé cổng quán khuất sau một giàn hoa kiểng trồng trong mấy chậu sành gọi một ly cafe đá và một ly cafe sữa đá và lúc này thì đồng hồ đeo tay của nó vừa chỉ đúng bốn giờ mười lăm ; Đại hỏi thăm tình hình chị Nam qua Singapore như thế nào, chị ngồi trầm ngâm giây lát rồi kể lại cho nó nghe những gì chị được mắt thấy tai nghe bên Quốc đảo Sư tử mà chị đã sống và làm việc trong quãng thời gian đúng mười lăm tháng qua, chị kế gần hết những kỷ niệm thuộc về ký ức vui buồn của chị lẽ đương nhiên về chuyện tình giữa chị và Nick-thằng bé đánh giày người Mỹ thì chị giấu nhẹm đi không thể nào công khai bộc bạch cho thằng em mình biết được tích sự gì! Chị nói :
-Khi nào gần năm giờ thì mình sẽ lên đường tiếp nghe? Chị mướn đồ xong, hai chị em mình kiếm một nhà hàng nào đó chị sẽ chiêu đãi……..em…mừng em… được vào đại học vậy!-Chị hơi ngập ngừng bởi vì chị tính nói là tiệc cưới của hai đứa nhưng thấy hơi khó thốt ra nên mới nói trớ lại.
-Ồ, gì chứ chuyện đó thì em chẳng thể nào từ chối cho được. Thế ngày mai, em sẽ chiêu đãi chị về nước bình an, kết thúc chuyến du học thành công tốt đẹp!
-Em làm gì có tiền mà thết chị cơ chứ? Thôi đi, tiền mẹ cho em phải để dành đóng học phí chứ?
-Chị biết không, mới hôm tháng chín năm qua, có một cửa hàng vi tính ở quận 1 nhận em vào làm ca buồi tối từ bảy giờ đến chín giờ thôi mà mỗi tháng họ trả cho em những ba triệu đấy!
Rời quán cafe, hai chị em tiếp tục chạy về chợ Long Thành, chị Nam bảo Đại ngừng lại trước một shop cho thuê y phục cưới, nó khóa xe cẩn thận dựng trước cửa tiệm tuy rằng nơi ấy có nhân viên trông coi đàng hoàng rồi cùng chị vào hẳn bên trong ; nó chỉ đứng nơi gian ngoài xem hết các mẫu hình thiết kế âu phục trong cuốn catologue của shop cỏn chị thì vào bên trong khoảng hơn mười lăm phút sau trờ ra xách ra một cái túi nhựa màu xanh dương có in tên cửa hàng, tuy thực sự rất muốn biết bên trong túi ấy là những loại y phục gì nhưng vì sợ chị la nên nó chẳng hề dám hỏi. Ngay gần ngã ba Long Thành-Bình Sơn có một nhà hàng đặc sản trưng biền mang tên Hồng Thúy, chị bảo nó chạy xe chở chị đến đấy, khi đó tiệm ăn đã hoạt động nhưng chưa có khách và chính hai chị em là hai thực khách đầu tiên trong ngày hôm nay ; có đến mấy cô tiếp viên bước ra niềm nỡ chào đón cả hai, chị bảo nó xem trong cuốn menu ưng món gì thì cứ gọi nhưng nó lắc đầu, chị hớn hở lật lật mấy trang thực đơn xem nhanh từ trên xuống dưới rồi chị gọi một lẫu cá bóp, một đĩa cua rang muối, một đĩa bắp cải xào cật. một đĩa mì xào thập cẩm là những món mà trước giờ cả chị lẫn em trai đểu rất thích ăn. Chị còn hỏi nó có muốn uống bia không, nó chưa kịp trả lời thì chị đã nhanh miệng gọi ra ba lon bia Sài Gòn, vì giờ chị thấy em mình đã trưởng thành rồi vả lại chính bản thân chị chẳng biết tại sao rất lấy làm hưng phấn nên lần đầu tiên chị lại cảm thấy muốn uống bia, hai chị em chỉ có ba lon mà thôi thì say xĩn chết chóc gì cho cam ; lúc bấy giờ, trong thâm tâm chị vẫn cứ nghĩ bữa tiệc chiều nay chính là…tiệc cưới của hai chị em chứ không hể đơn thuần chỉ là một bữa ăn bình thường. vửa ăn Đại vửa hỏi :
-Nè, chị Hai! Cho em hỏi câu này. chị đừng giận nghe?
-Em cứ hỏi gì thì hỏi đi!
-Lúc nãy chi vào shop mướn đồ gì vậy?
-À,…chị mướn…áo soarê cô dâu giùm cho bạn chị ở Bà Rịa ấy mà!
Nghe vậy, nó không hỏi tới nữa lại cùng chị chuyển qua chuyện khác, nó nói :
-Chị tính khi nào về Bà Rịa thăm mẹ đây?
-Chiều thứ bảy tuần sau, em tranh thủ xuống Bình Sơn sớm chở chi về dưới ấy có được không?- Đến đây chị hạ thấp giọng hơi ngập ngừng-Đại nè, tối nay chị có việc này…rất bí mật…với em…
-“Chuyện ấy”…phải không chị?
-Em nói bậy không nghe. Còn quan trọng hơn cả “chuyện ấy”nữa!
Hai chị em cười nắc nẻ với nhau một cách hết sức thoải mái, đúng năm giờ rưỡi chị Nam trả tiền cho nhà hàng hết 450.000đ rồi sau đó cùng em trai ra lấy xe chạy thêm mười lăm phút nữa là đến Bnh Sơn, chị đứng một chập nơi trước cổng ngắm nhìn ngôi nhà thân thương của chị tuy khóa ngoài im ìm nhưng vẫn sạch sẽ từ ngoài vào đến bên trong ; Đại lấy điện thoại gọi chị Hà ở chòi sau nhà cầm chìa khóa ra mở cổng, chưa đầy năm phút sau, một cô gái có khuôn mặt giống y như chú Đường tất tả chạy theo con đường mỏn cặp hông khu đất của cô chủ từ mé ruộng tới gật đầu chào hai chị em mà không cần hỏi, chị cũng biết ngay đó là cô con gái đầu của ông quản gia ở Long An về. Chị Hà mở cổng rồi lễ mễ phụ giúp hai chị em xách valy, đồ đạc vào nhà, chị ngồi nơi gian trước hỏi thăm chuyện này chuyện kia cùng cô chủ rồi xin phép trở ra chòi sau, trong khi ấy thằng em cô chủ đã nhanh nhẹn ra nhà sau tắm rửa sạch sẽ giũ hết bụi đường từ Sài Gòn về tới đây ; lúc cô gái giúp việc về rồi, người con gái đầu của bà Phụng vào nhà sau chưa gì đã thấy thằng em ngủ say sưa trên chiếc giường nệm trong buồng chị rồi, chị chẳng nói gì vì biết nó đang tuổi ăn tuổi ngủ vả lại chạy xe suốt cả buổi chiều tới giờ…Khi tắm xong, chợt chị nghe điện thoại réo vang dồn dập báo hiệu có cuộc gọi tới liền cầm lên xem thì ra là cô Thanh -y tá ngoài trạm mời chị ra đấy dự liên hoan mừng chị đi du học trở về, cô này lúc nãy đang trực nơi trạm nhác thấy chị ngồi trên xe máy do em trai chở chạy ngang qua trạm thế là cô nhanh nhảu báo tin cho bác sỹ trưởng trạm cùng với năm y tá khác nữa ; ông thù trường bảo chị ra chợ mua vịt quay, bia lon, nước bí đao vào tồ chức tiệc mừng bác sỹ Phương Nam vừa kết thúc khóa du học nước ngoải, nhìn đồng hồ thấy chưa bảy giờ nên chị vội vàng thay quần áo rồi đi bộ ra trạm cách nhà chừng 500m đề em trai mình có thời gian nghỉ tự do, thảnh thơi, thoải mái vậy. Lúc ấy, nơi căn chòi ruộng sau nhà chị, hai chị em Hà-Điền cũng vừa mới dùng cơm tối xong bắc ghế ngồi nơi sân trước, chị Hà khen với em trai là lần đầu tiên mới biết mặt cô chủ và cô ta quả là còn trẻ, xinh đẹp và duyên dáng ghê ; thằng em mới buột miệng “Tuy là em chưa thấy cô chủ lần nào cả nhưng em biết làm sao cô ta đẹp bẳng chị được”, chị liền nhéo yêu vào mạn sườn nó một cái đau điếng, như chúng ta đã biết ở tập 62-Ba lần và một lần thì mới đây cặp chị em này cũng chẳng khác gì chị em Nam-Đại bởi vì cả hai đã có với nhau một đêm yêu đương, ân ái nồng nàn thắm thiết, sau lần ấy cho đến nay vốn dĩ đã lâu tuy rằng vẫn ở chung cùng nhau nhưng có lẽ do ngại ngùng nên đôi bên vẫn chưa có với nhau thêm lần nào nữa. Còn nơi trạm xá, ông bác sỹ trưởng trạm cùng với sáu cô y tá đang hồ hởi, náo nhiệt chúc tụng chị Nam, trước mặt toàn thể thành viên của trạm ông trịnh trọng tuyên bố rằng ông mới vửa nhận được quyết định để bạt chị lên giữ chức vụ phó trạm vào ngày hôm qua và bắt đầu từ ngày mai, chị sẽ là một phó lãnh đạo cơ quan ; mọi người vỗ tay tưng bừng chào đón thôn tin sốt dẽo ấy, ai nấy đều bắt chị một ngày gần đây phải mở tiệc rửa chức mời tất cả bá quan văn võ trong trạm đến dự chứ nếu không thì sẽ không yên với họ được đâu! Chị Nam gật đầu hứa với mọi người là ngày thứ bảy tuần sau nữa sẽ tổ chức tiệc tại nhà, ngày hôm ấy mặc dù là lần đầu tiên uống bia từ trước tới giờ nhưng chị thấy sao mà mình lại nạp vào cơ thể mình quá nhiều như vậy ; lúc chiều, tại nhà hàng chị uống hơn một lon cùng với Đại giờ đây chị lại uống gần hết cả năm lon nữa mà vẫn không thấy say chắc có lẽ do dự định tối nay chị có “việc nghiêm trọng”với em trai mình nên chí mới phấn chấn tinh thần đến như vậy chăng? Gần chín giờ tối, tiệc tàn ai nấy lũ lượt kéo nhau nhà người nào người nấy về, chị lững thững tỉnh như sáo đi bộ về nhà khiến cho mấy cô làm cùng trạm nhìn chị chết khiếp khi họ lần đầu tiên mới thấy cô tân phó trạm uống nhiều như vậy mà chẵng say chút nào cả ; về đến nhà, thấy hơi mệt nên chị pha một ly chanh nóng uống cho khỏe, bởi vì đã có dự định từ ngày hôm qua lận nên tối nay chị nghĩ nếu mà bỏ lỡ không thực hiện thì những ngày sau chưa chắc gì chị còn có cơ hội nào nữa! Chị uống thêm một lon bò núc nữa cho tỉnh ngủ hẳn (ở Singapore, chính thằng bé đánh giày Nick bày cho chị là khi nào buồn ngủ cứ uống bò húc vào sẽ tỉnh táo tinh thần hơn là dùng cafe) sau đó, chị vào phòng trang điểm lại dung nhan mình ; khi thằng em vẫn ngủ say ngay trên chiếc giường cạnh đó, chị vẫn điềm nhiên tô son môi, đánh phấn hồng, kẻ mắt rồi chị lấy bộ soarê cô dâu cùng cái lúp thêu hoa kim tuyến mà chị mướn ở chợ Long Thành về lúc chiều ra, chị cởi bỏ bộ quần áo tây ra, mặc bộ váy cưới vào, đội lúp lên mái tóc xiton lòa xòa phủ ngang lưng chị. Vậy là đêm nay, không thể nào không thực hiện theo dự định của bản thân, chị Nam quyết định sẽ làm “đám cưới chui”với thằng em dù là trước giờ hai chị em đã từng trãi qua những mười ba lần yêu đương, ân ái cùng nhau…
Chị lay gọi Đại dậy, lúc đó đã gần mười giờ rồi, nó dụi mắt với vẻ ngạc nhiên sững sờ vì không nhận ra được chị Hai nó đang đứng trước mặt mà là một cô dâu trẻ trung, xinh đẹp, duyên dáng trong bộ váy cưới soarê màu trắng, chị nói :
-Em ra đánh răng rửa mặt đi rồi vào chị có chuyện cần nói với em!
-Ủa, trời chưa sáng mà! Nhưng sao…chị lại… ăn mặc như thế này?
-Đi nhanh lên rồi trước sau gì em cũng biết mà!
Nó lật đật đi ra sau nhà làm vệ sinh cá nhân khoảng năm phút sau trở lên nhà trước thì nó lại càng thấy thắc mắc, hoài nghi hơn vì thấy chị đang đứng gian thờ mà trên đó cắm sẵn hai ngọn nến hồng leo lét cháy sáng ; chị bảo nó thay đổi lại áo chemise và quần tây mà lúc chiều nó mặc từ Sài Gon về đây, một lát sau anh chàng cũng trịnh trọng nghiêm trang trong bộ quần áo tuy không còn được sạch sẽ cho lắm bước ra, chị kéo nó lại đứng sát cạnh chị trước gian thờ nghi ngút khói đẻn cầy, chị nói :
-Em có còn nhớ cách đây lâu lắm rồi ở Bà Rịa hai chị em mình chơi trò “vợ chồng”không?
-Em nhớ chứ! Giờ chị muốn chơi trò ấy nữa à?
-Không phải là chơi đâu mà là thiệt, em ạ!
-Là sao em không hiểu?
Chị Nam nói hiện tại chị đã hai mươi sáu tuổi rồi còn nó thì mười chín theo như luật pháp cả hai đều đủ tuổi kết hôn rồi nhưng rõ ràng là hai chị em chẳng bao giờ được phép kết hôn với nhau đâu, chỉ có đám cưới thầm kín như thế này mới chứng tỏ được tình yêu mà bấy lâu nay đôi bên dành trọn cho nhau có thế thôi! Nghe qua sự tình, Đại tỏ vẻ xúc động vô cùng vì thực sự nó chẳng ngờ tình yêu mà chị Hai nó dành cho nó quả thật mênh mông, bao la chẳng khác nào Thái Bình dương và dĩ nhiên là không thể nào đùa giỡn được nữa, nó nghiêm trang cùng chị đứng chấp tay nguyện thể giao ước hôn phối cùng nhau trong đám cưới mà hoàn toàn tuyệt nhiên không hể có hai họ cũng như thực khách ; trước gian thờ leo lét hai ánh nến màu hồng dìu dịu, hai chị em lần lượt trịnh trọng khấn vái có khác nào một cặp vợ chồng trước đêm tân hôn và cùng thốt lên rằng “dẫu cho cuộc đời thay đồi như thế nào đi chăng nữa thì tình yêu của mình vẫn dành trọn cho nhau không bao giờ đổi thay'. Lúc bấy giờ, Đại mới nhìn thấy có một chai rượu vang nho để sẵn trên bàn gần đó, chị Nam bước tới rót đầy vào hai cái ly nhỏ rồi trở lại trước gian thờ, chị cầm một ly còn ly kia đưa cho em trai ; nó lễ phép đón lấy và dẫu sao với trình độ của một sinh viên mười chín tuổi, nó cảm nhận được đây chính là ly rượu giao bôi của hai chị em nó trước giờ phút thiêng liêng trân trọng này, vì dẫu sao nó cũng đã được ngủ thằng giấc gần ba tiếng đồng hồ rồi nên nó phần nào tỉnh táo phấn chấn hẳn lên, không kém phần hồi hộp xao xuyến do nó biết rằng chăng bao lâu nữa nó sẽ cùng người chị Hai xinh đẹp, thân thương của nó bước vào đêm động phòng hoa chúc -một đêm có ý nghĩa vô cùng quan trọng thực sự khác hẳn với những lần yêu đương, ân ái bất chợt hay sắp đặt giao ước sẵn từ trước tới giờ. Chưa đầy mười phút, “lễ tuyên hôn”của hai chị em Phương Nam-Phương Đại không hề có sự chứng kiến đồng tình của luật pháp đã kết thúc nhanh gọn, cả hai đến ngồi nơi hai chiếc ghế đẩu cạnh bàn nói chuyện với nhau giây lát, khi ấy nó mới nhận ra khuôn mặt chị đỏ rần lên liền lên tiếng hỏi :
-Chị mới uống có một ly thôi sao mà mặt chị nhìn cứ y như là Bao Công vậy?
-Đâu mà một ly! Hồi chiều ngoài nhà hàng chị uống với em hơn một lon có phải không? Rồi về đây lúc em ngủ, chị ra trạm xá liên hoan nạp thêm gần năm lon nữa cơ đấy!
-Khiếp chị thiệt! Chị có say không, để em đi pha chanh nóng cho chị uống nhé?
-Không sao đâu em! Chị mới uống lúc nãy rồi!
-Vậy mà chị còn uống thêm rượu nữa, hai ba thứ trong người chịu sao nổi?
-Đám cưới tụi mình mà không có rượu sao được?
Lúc này, chiếc đồng hồ quả lắc trên tường vừa chỉ đúng mười giờ rưỡi, do gian nhà chị Nam nằm khuất trên một vùng đất không có đường qua lại vả lại khuya rồi làm gì có chuyện người qua kẻ lại nên những lời đối đáp nho nhỏ giữa hai chị em tuyệt nhiên hoàn toàn không ai nghe thấy được huống hồ là những diễn biến hành động của cả hai chẳng khác nào chìm đắm trong màn sương đêm mịt mù bí ẩn ; chị lại lên tiếng nhỏ nhẹ :
-Nè, giờ tụi mình ngoài quan hệ chị em ra còn là vợ chồng nữa nên em mà léng phéng với ai là coi chừng chị nghe!-Chị vừa nói vừa cười- Giờ thì tụi mình phải thay đổi cách xưng hô đi chứ?
-Nếu thế thì….nghĩa là….!Thôi đi kỳ lắm chị ơi! Chẳng nhẽ…em gọi chị bằng…em và xưng là…anh à?
Ngẫm nghĩ một chập, chị nói :
-Vậy thôi, từ giò trờ đi nếu có ai thì tụi mình cứ là chị chị em em còn không thì…xưng tên có được không Đại?
Chưa chi mà chị đã khởi sự gọi tên nó một cách quá đỗi âu yếm khiến nó bỗng dưng cảm thấy kích thích, rung động vô cùng và thực sự khác hẳn với những lần trước, đêm nay nó cảm nhận được một điều chắc chắn đó là tự dưng chị rất là xinh đẹp, duyên dáng, thùy mị làm sao không những vậy mà còn hết sức gợi cảm, quyến rũ, hấp dẫn hoàn toàn không phải là do trang điểm bằng mấy thứ mỹ phẩm phấn son lòe loẹt kia đâu ; có thể nói chính xác không sai chút nào giống như đây là lần đầu tiên nó có đêm nay được phép hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt chị vậy! Không kiềm chế được nỗi niềm khát khao, ham muốn mà những mười tám tháng qua xa cách chị nó đành phải kìm nén và thời gian chị một nơi em một nẻo muôn trùng ly biệt, nó không hề trao gửi tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào cả mặc dù là bên cạnh nó có không ít “bóng hồng ngảo ngạt sắc hương”; nớ từ từ rời khỏi ghế ngồi, chậm rãi bước đến bên chị sau đó như là một điệp khúc bất hủ, bốn cánh tay của hai chị em ruột con ông Thái bà Phụng quê ở Phước Hải nhanh chóng đan vào nhau thành một vòng ôm xiết lấy thân thể nhau, nó thốt lên trong hơi thở nhè nhẹ :
-Nam, Đại đỡ…Nam đi nghỉ nhé!
Cánh tay phải Đại lần qua sau lưng chị còn cánh tay trái nó thì lần xuống dưới chổ hai đầu gối chị, do giờ nó đã là một thanh niên cường tráng khỏe mạnh nên nó bồng chị lên hai tay nó một cách khá là nhẹ nhàng chẳng có gì là nặng nhọc, khó khăn, chật vật chi cả ; chị nhìn nó mỉm miệng cười tươi như đóa hoa hàm tiếu mới vừa chớm nở, với vẻ sung sướng chị nũng nịu vông hai tay lên ôm vòng qua gáy nó, nó thong thả bế chị bước vào gian buồng hoa chúc đêm nay chỉ cách đấy chừng khoảng chục bước chân mà thôi! Nó đặt chị ngồi xuống chiếc giường nệm ấm êm trãi phủ sẵn lớp drap trắng muốt rồi lẽ đương nhiên rằng lúc này nó chẳng thể nào mà rời xa tấm thân mềm mại, quyến rũ của chị được nữa mà như có một lực hút vạn vật hấp dẫn phát sinh ra một cách ngẫu nhiên giữa nó và chị ; chị vửa âu yếm vuốt tóc nó vửa nói khẽ :
-Trọn vẹn tình yêu của chị nay dành cả cho em đấy, Đại biết không? Còn Đại thì sao?
-Đại cũng vậy! Nhưng sao mà mới đó mà Nam lại quên rồi?
-Nam quên gì đâu? -Chị Nam hơi ngớ người ngẩn ngơ-À, đúng rồi, Nam xin lỗi nghe!
Đáp lại lời xin lỗi của chị, nó chẳng nói chẳng rằng kề mặt sát vào tình tứ nhẹ nhàng hôn lên mái tóc chị mềm mại, mượt mà, óng ả, mịn màng và tất nhiên, chị sẳn lòng lặng yên đón nhận sau đó chị cũng từ từ hôn lại vào từng lọn tóc đen nhánh nơi đầu nó ; khi nó bắt đầu hôn lần xuống gáy, xuống vẩng cổ cao lộ rõ ba ngấn mà chiếc váy cưới kiểu soarê kết bông kim tuyên chị mặc đêm nay quả thật là “thiếu hụt kích thước”nên da thịt từ phần cổ tới ngực chị sao thật lồ lộ phơi bày ra một cách tràn đầy nét gợi cảm, kích thích đến thế thì chị cũng không yên kề đôi môi hình trái tim chúm chím đều đặn lần lượt hôn lên trán nó, má nó. Rõ ràng từ trước tới giờ tuy rằng từng trãi qua những mười ba lần yêu đương, ân ái với nhau còn đêm nay là lượt thứ mười bốn nhưng hai chị em ngay từ giây phút đầu tiên chưa gì đã tỏ ra ngây ngất, say sưa, đắm đuối bên nhau rồi ; mãi cho đền tận bây giờ, chuyện tình loạn luân ngang trái giữa hai chị em ruột thịt cùng mang chung dòng máu huyết thống trực hệ này vẫn cỏn chỉm ngập trong màn đêm bí ẩn mịt mù khói sương chứ chưa nhô ra ngoài ánh sáng mặt trời công lý soi rọi để cho cuộc đời cũng như nhân gian phán xét tội lỗi của cả đôi bên phân định xem giữa chị gái hay em trai ai là người đầu tiên khởi sự gây ra? Má Phụng hiện giờ ở tại căn nhà của hai đứa ở Bà Rịa đang đắm chìm trong giấc nồng mê mệt nên lẽ đương nhiên má không thể nào biết được rằng đêm nay trên nông trường cao su Bình Sơn hai đứa con bà mới vừa khấn vái, nguyện thề kết tình vợ chồng với nhau và đang yêu nhau, ân ái làm tình cùng nhau ; nếu mà bà có hay biết đi chăng nữa thì chắc chắn một điều là bà trước sau gì cũng phải chấp nhận cho hai đứa thôi bởi vì chính bà trước đây ngẫu nhiên bất chợt bước vào cõi tình lỡ làng, oan nghiệt với thằng con trai của bà trong đêm lạc loài tại vùng đất Xuyên Mộc sau sự cố bị tên thầy bói lưu manh cho bà uống thuốc kích thích! Còn nơi căn chòi lá sau nhà giáp với mảnh ruộng của cô chủ Nam, hai chị em Hà-Điền cả hai cũng đều đang giường ai nấy ngủ thành thử cho nên làm gì mà họ hay biết được rằng lúc này hai chị em cô chủ giàu có, sang trọng đang trong giai đoạn yêu đương, ân ái cụp lạc như là trong phim cấp 3 của Hongkong, Hàn quốc vậy ; hiện tại, trong hơi thở hổn hển gần như đứt quãng, hai đôi môi hai chị em Phương Nam-Phương Đại đang từ từ mày mò lần tìm kiếm nhau để trao tặng, dâng hiến nhau nụ hôn môi đầu tiên trong đêm động phòng hoa chúc thiêng liêng, trân trọng, quý báu nhất này. Mật ngọt tình yêu nơi hai đôi môi của hai thân thể bằng xương bằng thịt ngào ngạt, đằm thắm càng lúc càng đưa đẩy, lôi kéo cả chị gái lẫn em trai chẳng thể nào dừng lại được nữa trước cánh cửa mở rộng nơi cõi thiên thai ái tình đón chào vào hái trộm trái cấm để thưởng thức ; trong lúc môi kề sát vào trong môi, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi thì đôi bên cùng âu yếm nhẹ nhàng dìu đỡ nhau ngã người nằm dài xuống tấm nệm ấm êm trãi phủ sẵn lớp drap trắng muốt sau đó, cả hai bắt đầu say sưa, ngây ngất ôm nhau lăn qua rồi lộn trở lại. Khoàng mười phút hơn, chị Nam bỗng dưng thỏ thẻ bên tai Đại :
-Đại nè, giờ Nam rất muốn…có một đứa con…với Đại! Đại…cho Nam…nghe?
-Có con sao được Nam? Má biết được…thì chết!
-Hổng sao đâu, Đại yên chí đi vì…Nam đã có…kế hoạch sẵn…rồi mà!
Có lẽ đêm nay khác hẳn với những ngày qua, chị Nam không còn bâng khuâng nhớ nhung một chút xíu nào đến Nick Tommy -thằng bé Mỹ đánh giày bên Singapore cũng là một trong bốn người tình của chị bởi vì không phải như chị đã nói với Đại lúc nãy là “Trọn vẹn tình yêu này chị dành cả cho em”hay sao ; đành rằng hiện tại, nghiễm nhiên chị đã được để bạt giữ chức vụ phó trạm y tế nông trường chứ chẳng hề là một cô nhân viên thấp hèn gì nhưng với em trai, chị vừa là chị vừa là vợ nên đối với nó, chị chẳng còn suy tư nghĩ ngợi gì đến chuyện phải giấu giếm gì nó cả và bời từ tám năm trước, chị đã từng yêu nó một cách nồng nàn thắm thiết ngay từ lúc nó mới lên mười một tuổi sắp sửa bước vào học lớp Sáu ngay đến trinh nguyên con gái quý báu “đáng giá nghìn vàng”chị cũng tự nguyện trao tặng, hiến dâng cho nó chứ chẳng phài là ai khác cả! Chị nghĩ rằng năm nay chị bước qua tuổi hai mươi sáu đã quá trưởng thành, chín chắn, vững vàng rồi nên việc chị muốn có một đứa con với em trai thực sự là một niềm ao ước thầm kín mong chờ bấy lâu nay của chị và lẽ đương nhiên rằng chị sẽ sẵn sàng chịu đựng, chống chọi với những áp lực vô hình lớn lao của cuộc đời cũng như miệng lưỡi thế gian đối với chị khi chị bước vào giai đoạn ấy ; chị tự khắc biết sẽ phải làm gì trước mọi lời dẻm pha, chế giễu của thiên hạ đại loại cỡ như “không chồng mà lại chửa” hay “ăn cơm trước kẻng”…bởi vì theo thời gian trôi qua ròng rã, tình yêu chị vốn dĩ trót dành cả cho em trai lúc nào cũng như lúc nào không bao giờ phai nhạt, xóa nhòa. Đêm nay, thực sự phải nói rằng chiếc váy cưới kiểu soarê đăngten chị Nam mặc trên người quả là “khó ăn”hơn những thứ quần ào đồ bộ chị hay mặc lúc trước nên sau một hồi lâu mày mò khám phá ấy vậy mà Đại vẫn chưa lần ra được cách thức cởi mở nó ra như thế nào cả bởi vì loại áo này không có nút cài ; mãi lâu sau, nó mới phát hiện ra là áo chị nó có một dây kéo phermature phía sau lưng liền nắm lấy đầu khóa kéo xuống sau đó, nó lần lượt tháo hai sợi dây giống từa tựa như dây thun quàng qua hai bờ vai đầy đặn, nở nang, trắng ngần chẳng khác gì bông bưởi của chị rồi nó mới tuột dần dần chiếc váy nơi người chị xuống khỏi phần ngực, phần bụng qua cặp đùi non mịn màng, hai đầu gối, cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân múp míp, trắng ngần một lượt. Nó cẩn thận gấp đôi chiếc váy vu quy để lên mé đầu giường ngủ, như vậy hiện giờ thân thể chị -vợ của nó chỉ còn có hai mảnh vải duy nhất làm nhiệm vụ che chắn những nơi quan trọng kín đáo nhất trên người đó là chiếc nịt vú và chiếc quần lót cùng làm bằng thun voan trắng mới tinh mà chắc chắn chị mặc lần đầu tiên không sai chút nào cả ; giờ thì mọi việc không còn là khó khăn, vất vả gì đối với nó cả vì chỉ cần một thao tác nhanh chóng, gọn gàng là lần cả hai bàn tay xuống dưới lưng chị mày mò chút xíu thôi thì giây phút tích tắc sau đó, hai cái móc nhôm nhỏ đã rời ra khỏi hai cái lổ khoen tròn cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị mặc khiến cho áo hoàn toàn mất đi độ bó sát vào da thịt, từ từ lỏng dần lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới được bàn tay phải nó cầm lấy để phủ lên trên chiếc váy cưới trắng tinh một màu. Từ nãy tới giờ, tuy rằng không ngủ nhưng cặp mắt chị Nam vẫn cứ nhắm nghiền lại theo bản năng vốn được trời phú ở một người phụ nữ và do vậy cho đến khi nguyên cả khuôn mặt Đại cúi xuống úp sát vào giữa hai gò ngực chị đầy đặn vun tròn, hai bàn tay chị liền nhanh chóng lần lên âu yếm lần lượt vuốt ve từng lọn tóc đen nhánh trên đầu nó làm tóc nó chưa chi đã rối bù lên nhưng nó nào quan tâm cứ mặc kệ như thế ; miệng nó ngậm lấy đầu núm vú chị nơi bên phải nút lấy nút để từng giọt sữa dù vô hình bất dạng nhưng lại rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”còn bầu vú trái chị còn lại thì lẽ đương nhiên bàn tay phải nó dành phần mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách vô cùng phấn khích lẫn lộn khoan khoái làm sao! Càng ngày càng trưởng thành lớn lên, trãi qua một năm rưỡi trời xa cách mãi đến đêm nay mới có dịp hội ngộ, chung đụng, gần gũi với em trai, chị thực sự nhận ra một điểu khác hẳn với lúc trước đấy là thao tác yêu đương, ân ái cúa nó hoán toàn thay đổi ; không còn vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp nữa mà thay vào đó bằng sự tự nhiên, vững vàng, từng trãi chẳng hề nao núng, sợ sệt chi cả chính vì vậy mà tình trạng tâm sính lý của chị càng lúc càng phái biến đổi theo mới có thể hòa nhập kịp thời với em trai và cũng do đó, tuy mới đi được phân nữa quãng đường tình ái mà thôi mà chị đã gần như ngất ngây chết lên chết xuống rồi. Cả hai chị em hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có ai tỏ ra hấp tấp vội vàng gì mà trái lại đôi bên đều cùng hết sức thong thả, từ tốn để từ từ cho nhau hết những gì mà bản thân mình có, để giúp nhau thỏa nguyện hết những nỗi niềm ham muốn khao khát về mặt sinh lý xác thịt mà bấy lâu nay thiếu vắng trong mười tám tháng ròng rã trôi qua ; tuy không nói ra bằng lời nhưng ai nấy đều thừa hiểu rằng đêm nay đối với chúng là cả một đêm tân hôn dài dằng dặc dường như bất tận vô cùng và mặt trời ngày hôm sau lên rất muộn vì thế chúng yêu đương, ân ái làm tình cùng nhau từng giây từng phút nồng nàn thắm thiết nhất là trong suy tính của chị sẳn sàng tự nguyện, đồng tình có một đứa con với em trai mình bất kể là con trai hay con gái, một hậu quả khôn lường mà hầu như bất cứ cặp đôi nào yêu nhau trên thế gian này cũng phải đều sợ sệt, né tránh cả vì trách nhiệm, vì gia đình, xã hội…
Hơn nữa tiếng đồng hồ sau, Đại mới từ từ chuyển đổi thao tác nghỉa là bàn tay trái nó lần qua mày mò, nắn bóp bầu vú trái chị Nam mà nãy giờ vốn dĩ nó đã “chán cơm chê cháo”rồi còn miệng nó thì tất nhiên lần qua tiếp tục ngậm lấy đầu núm vú trái của chị mà nút lấy nút để “nguồn sinh lực “tiết ra từ cơ thể người chị gái nõn nà, đầy đặn năm nay vừa tròn hai mươi sáu tuổi ; lúc chiều, nó toan làm “chuyện này”với chị ngay tại phòng khách sạn ở Sài Gòn nhưng chị cản lại và hứa với nó là “để tối nay”chính vì vậy nó hoàn toàn tin tưởng vào chị và do tính tình chị trước giờ nói là làm, chưa bao giờ thất hứa với nó cả, chỉ có điều là mới lúc nãy đây nó mới được chị cho biết “đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chị và nó”thôi! Lúc này, anh chàng mới ngồi dậy lần lượt dùng hai bàn tay cởi bỏ chiếc áo chemise và chiếc quần tây mà nó mặc từ Sài Gòn về Bình Sơn sau đó nó để cả hai thứ y phục của nó phủ lên trên bộ áo váy soarê cô dâu chị mướn ở chợ Long Thành, khi người nó chỉ còn mỗi chiếc quần đùi bằng vải kaki màu xám thì nó vẫn chưa muốn chiếm đoạt chị nó làm gì nhưng chẳng biết nó toan tính sẽ thực hiện giai đoạn nào nữa đây ; hóa ra cu cậu nhà ta lần này lại cúi xuống mân mê vửa dùng môi hôn vừa dùng lưỡi liếm nhè nhẹ lên hai bàn chân múp míp, trắng nõn như bông tuyết của chị rồi từ vị trí ấy, nó tranh thủ “đi đường lưỡi lên cặp giò chị, hai đầu gối chị lên tới cặp đùi chị mềm mại, căng đầy sức sống. Miệng lưỡi nó đi tới đâu thì chị càng uốn cong ưỡn người lên tới đấy trong nỗi niềm kích thích rợn cả tóc gáy, có thể nói rằng hiện giờ nơi cửa mình chị vốn đã ướt đẫm dịch nhờn sinh lý nay lại càng thêm đầm đìa trơn nhớt khiến chị gần như muốn điên đảo bứt phá song chị vẫn cứ cố gắng kìm nén trong chờ đợi để dẫu sao giúp cho nó và cả chị thêm phần nào giải tỏa được sự ham muốn, khao khát bấy lâu nay mỏi mòn trông mong ; nó tiếp tục trườn mặt qua chổ quần lót chị mặc tới bụng dưới chị, hai gò ngực chị vun tròn lên cổ cuối cùng đích đến của nó chẳng cỏn nơi nào hơn đó là cặp môi hình trái tim đều đặn, dày mọng vẫn hãy còn thơm thơm mùi rượu vang chị uống với nó khi nãy lảm lễ giao bôi, vậy là “cho dù mai vật đổi sao dời, trái tim này cũng chỉ một lời…”-lời của một bài nhạc trẻ sao mà trùng khớp với câu nói mà chị từng thốt ra “trọn vẹn tình yêu này chị dành cả cho em”cách đây chẳng bao lâu! Giờ phút này, Đại chắc là không cỏn muốn cho chị Nam chờ đợi thêm một khoảnh khắc nào nữa cả nên hai bàn tay nó mới từ từ lần xuống nhẹ nắm lấy hai bên chiếc quần lót của chị dần dần cởi tuột xuống khỏi đùi qua hai đầu gối tới cặp giò cuối cùng ra khỏi hai bàn chân chị hết bàn chân trái lần lượt sang bàn chân phải ; tiếp đó, nó cẩn thận để quần lót chị lên hội nhập cùng một chổ với mấy thứ y phục kia nơi mé đầu giường nệm hoa chúc ấm êm của hai chị em rồi cũng với thao tác ấy, nó thong thả chậm rãi cởi chiếc quần đùi kaki xám còn lại trên người nó xuống luôn. Trong khi nơi phía trên đầu chị là một mớ hỗn độn lộn xộn nào là váy cưới soarê, áo chemise, áo ngực, quần tây, quần lót, quần đùi thì hai thân thể hai chị em ruột thịt cùng mang chung dòng máu huyết thống trực hệ đều hoàn toàn trần truồng, tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào che đậy cả ngay đến những chổ kín đáo nhạy cảm nhất trông thực sự chẳng khác nào một cặp người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa ; nơi xương cùng của hai đứa liên tục phát sinh ra những nguồn điện sinh lý cường độ có thể lên đền cả chục ngàn kA rần rật chạy doc lên theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho ai nấy đều có cảm giác như đang chơi vơi bay bổng lên giữa lưng chừng những áng mây tính ái bồng bềnh nổi trôi nơi cỏi thiên thai tuyệt diệu. Không cần phải dùng lời nói nhưng lúc này cả hai đều cùng hiểu ngầm với nhau là chúng đang sắp sửa bước vào giai đoạn hệ trọng nhất của đêm tân hôn êm ấm, ngọt ngào này bời vì hiện giờ dương vật thằng em đã cương ngỗng lên tới mức tối đa thượng thừa vừa to vửa dài lại vừa cứng chẳng khác một đoạn sắt nung đỏ mới vừa lấy từ trong lò rèn ra mà ngay từ lâu lắm rồi cứ mãi miết liên tục cọ sát vào một bên đùi phải của người chị Hai xinh đẹp, dễ thương, hấp dẫn, quyến rũ thân thiết nhất trong gia đình bố qua đời sớm chỉ còn lại mỗi ba mẹ con!
Với thao tác hết sức nhẹ nhàng, tinh vi và lão luyện từng trãi, Đại từ từ trườn người tới leo lên nằm trên tấm thân mềm mại như bông của chị Nam, lúc này cặp mắt chị không còn nhắm nghiền như nãy giờ nữa chứng tỏ chị đã hết sức tỉnh táo, thong thả, tự nhiên tiếp đón nó một cách sẵn sàng hòa nhập nồng nàn, tha thiết ; bời vì giờ phút này, chuyện gì chứ chuyện này thì tất nhiên chị đã mong mỏi chờ đợi nó từ mấy ngày nay kể từ khi chị vẫn còn ngồi trên chiếc máy bay của hãng hàng không Air Vietnam khởi hành từ đất nước Đảo quốc về lại quê hương kết thúc mối tình giữa chị và Nick Tommy -thằng bé đánh giày người Mỹ thân thương mà duy nhất chỉ có chị và nó biết với nhau thôi chứ không còn ai khác nữa! Hai chân chị dần dần mở rộng ra tạo điều kiện cho em trai dễ dàng nhanh chóng nằm vào giữa tâm điểm thân thể chị, chỉ tích tắc sau đó thì đầu dương vật nó bắt đầu cọ sát vào mày mò tìm kiếm cửa mình chị để chọn đường lựa lối đi vào nhằm thực hiện công đoạn truyền tinh truyền giống vào bên trong người chị ; do đây chẳng phải là lần đầu tiên hai chị em làm việc này với nhau thành thử cho nên đôi bên rất là hòa nhịp tâm đầu ý hợp với nhau, hoàn toàn tuyệt nhiên chẳng hề gặp phải khó khăn trở ngại nào cả khi quan hệ giao hợp với nhau nhưng chẳng phải vì vậy mà chị không hề cảm thấy đau đớn, xót xa nơi âm đạo có lẽ vì kích thước dương vật thằng em nay không còn nhỏ như lúc tám năm về trước nữa mà thực sự trở thành quá khố khiến chị luôn bật lên những tiếng rên rĩ khe khẽ thoát ra từ đôi môi chị. Cảm giác thốn từ dưới hạ thể dần dần lan tỏa lên khắp cả người chị sau đó nhanh chóng được thay thế bằng nỗi niềm sung sướng, hân hoan, phấn khích tột cùng, trãi qua khoảng một phút yên lặng bất động Đại mới nhịp nhàng nhấc mông lên rồi hạ xuống đều đặn đưa đẩy hơn phân nữa dương vật nó hết thụt ra lại liên tiếp thọt sâu vào tận bên trong tử cung chị Nam ; hai hòn dái nó xăng tròn lên hiên ngang hùng dũng gác lên hai bên cửa mình chị không ngừng co bóp để không ngừng tăng thêm nguồn năng lượng cho dương vật có đủ sức lực làm cho cả nó lẫn chị đều cùng hưởng thụ nỗi niềm hưng phấn, thỏa mãn dâng đầy ngập tràn chẳng khác gì cơn sóng thần hung hãn năm xưa từ ngoài khơi đại dương xa xăm tràn vào tàn phá thành phố Hứa Vân Đài trên đất nước Hàn quốc thuở xưa. Ở phía dưới, âm đạo chị không ngừng vừa tiết ứ ra dịch nhờn vừa liên tục co giãn mạnh mẽ thít chặt lấy dương vật nó làm cho lớp lông nơi gốc dương vật nó cứ mãi miết xoắn xuýt lấy thảm lông bao phũ xung quanh cũng như phía trên chổ kín chị ; còn nơi thượng thể, miệng nó luồn sâu vào bên trong miệng chị, hai vầng lưỡi cả chị lẫn em không ngừng quấn quýt lấy nhau không rời cũng như chẳng hề biết mệt mỏi là gì cả! Chiếc đồng hồ treo nơi vách gỗ ở nhà trước vừa điểm đúng một tiếng nghĩa là đã qua một ngày mới và chứng tỏ đêm đã quá khuay dần về sáng rồi ấy vậy mà nơi chiếc giường hoa chúc ấm êm mà lớp drap trắng trãi phủ bên trên không còn ngay ngắn, thằng nếp như lúc đầu nữa trái lại trở thành nhăn nhúm, dúm dó trông thật thảm hại vô cùng, hết chị rồi tới em cứ không ngừng lăn qua lộn trở lại liên tục ngây ngất, say sưa với ngọn lửa tình ngùn ngụt bốc cháy trong trái tim tha thiết, trong cõi lòng sâu sắc mặn nồng. Chính xác đây là lần thứ mười bốn yêu đương, ân ái, làm tình với nhau của hai chị em ruột thịt Phương Nam-Phương Đại con bà Phụng ở Phước Hải tuy rằng chúng không còn là thanh thiếu niên chỉ lo ăn lo học như trước kia nữa mà hiện tại, một bên là bác sỹ phó Trạm y tế nông trường hai mươi sáu tuổi còn bên kia là sinh viên trường đại học công nghệ thông tin Sài Gòn ; từng giây từng phút, cả hai như không còn khái niệm trong đầu óc mỉnh là tình chị em giữa chúng nữa mà thay vào đó là tình yêu vợ chồng say đắm, thiết tha với mục đích cả hai đều cùng mong muốn là sẽ có một đứa con làm bằng chứng cho cuộc tình loạn luân, ngang trái, tội lỗi này!
Hết năm phút trôi qua, bảy phút, chín phút….mười một phút, mười ba phút sao mà hai chị em lại cảm thấy như là thời gian trôi qua quá nhanh làm cho cả hai dường như chưa kịp cảm nhận được điều gì thực sự ấn tượng về nhau cả ; phút thứ mười sáu, trong men tình ngất ngây trỗi dậy hòa lẫn cùng men bia với men rượu, Đại bắt đầu rùng mình xối xả xuất ra từ đầu dương vật những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa chừng keo dán sắt vào tận sân mọi ngóc ngách trong âm đạo chị Nam. Do cả hai chị em nay đều đã trưởng thành vả lại sức khỏe đều bình thường, ổn định nên trong đêm hoa chúc này, đôi bên gần như tự động vắt kiệt hết sức lực của bản thân mình ra để trao tăng, hiến dâng cho nhau những gì mà mình đang có ; do mong muốn làm sao đêm nay phải có ít nhất là một lần hội ngộ kết tinh giữa một con tinh trùng của thằng em với trứng rụng trong cơ thể chị gái nên nó cố tình để cho dương vật mình ngập sâu vào trong âm đạo chị mặc cho dịch tinh nó lẫn lộn với dịch nhờn chị cứ mãi trảo ứ ra cả bên ngoải làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới vả hai bên đùi hai chị em. Hơn hai phút sau, chúng mới từ từ rời khỏi thân thể nhau, dù mệt mỏi và dù hổn hển thở nhưng đôi bên đều tỏ ra rất đỗi sung sướng, thỏa nguyện về nhau không còn ngôn từ nào có thể diễn tả cho hết, hai chị em chưa vội gì phải mặc quần áo vào mà âu yếm nằm bên nhau, ôm ấp nhau mà ngủ cho đến tận sáng hôm sau mới thức giấc lúc bảy giờ sáng ngay trên chiếc giường hoa chúc ấm êm của cả hai trong một đám cưới bất hợp pháp ; chị Nam và Đại nhìn nhau tươi cười rất tự nhiên bởi vì như những lời nguyện thề đêm qua thì giờ này trờ đi, ngoài tình chị em ra giữa đôi bên còn có thêm một thứ tình chồng nghĩa vợ gắn bó keo sơn nữa bởi vì “trọn tình yêu này chị dành cả cho em!”./.
Kết thúc lúc 13 giờ 8 phút ngày 25 tháng 11 năm 2014
(Mùng Bốn Tháng Mười năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA
(Hết Phần 64 … Xin mời đón xem tiếp Phần 65 )