Chị Nam – Chương 63: – Botruyen

Chị Nam - Chương 63:

Phần 63: Con đường hoa bay

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Từ quê chồng Lạng Sơn, chị Thanh Linh trở vảo miền Nam mới đó thắm thoát ba năm trời rỏng rã trôi qua, thời gian đầu chị rất buổn vì lòng chị sao mà cứ nhớ mãi đến thằng Trí-người em chồng điên điên khùng khùng cũng là người tình một đêm của chị nhưng rồi sau đó do công việc làm ăn kiếm sống nên dần dần chị cũng nguôi ngoai được nỗi niềm xa vắng bóng dáng người thương đến những cây số đường chim bay ; như chúng ta đã biết ở tập 57 -Ủ mầm gieo giống, chị lên phụ giúp dì Phụng trông coi chăm sóc rẫy trồng nấm ở Suối Nghệ được dì trả cho mỗi tháng 3 triệu đồng rồi công việc chồng chất chị làm không xuể nên dì mướn thêm chị Phúc là con gái chú Đường(tải xế của chị Mến) lên chung tay cùng làm. Gần đây, dì Phi là mẹ chị bị bệnh tăng huyết áp đột ngột phải nằm bệnh viện nên cả ba tuần lễ chị đành phải túc trực tại đây để chăm sóc mẹ còn bố chị là ông Dân do mâu thuẫn trước giờ với vợ bởi tính tình hai người không thuận thảo với nhau nên họa hoằn lắm ông mới vào đây khoảng hai tiếng đồng hồ đề chị về nhà ở Long Điền tắm rửa giặt giũ ; chị có một thằng em trai nữa năm nay hai mươi hai tuổi sau khi tốt nghiệp tú tài và thi rớt đại học nên nó đi làm ở cửa hàng vi tính khá bận bịu nên tất cả công việc chăm sóc mẹ hầu như cuộc đời vốn dĩ đã khoán trắng hết cho mình chị mà thôi. Mẹ chị lúc bình thường hay cáu gắt giận dữ với chồng con một cách vô cớ đừng nói chi đến khi ngã bệnh xuống thì lại càng ngang ngạnh, bướng bỉnh chẳng chịu nghe ai ngược lại bà còn “không nói cho có, có nói thành không”; ngoài ra, bà còn quyết đoán độc tài kiểu như phát xít Hitle gặp bà cũng phải bó tay đầu hàng nữa là, do làm ăn thua lỗ vì tính toán kém cỏi cho nên không những làm cho gia cảnh lụn bại hơn cả năm trời mà còn phải ép duyên conn gái buộc chị đi lấy chồng tuốt ngoài Lạng Sơn để đối lấy một số tiền lớn cấn trừ nợ nần không thôi thì cả mái nhà trước sau gì cũng bị chủ nợ xiết mà thôi.

Chính vì thế mới xảy ra chuyện chị Linh trước khi cất bước vu quy đã trao đời con gái cho Đại -em họ bạn dì của chị sau đó ra quê chồng do hoàn cảnh lại yêu đương, ân ái cùng thằng em chồng bị bệnh tâm thần phân liệt trong khi anh Quang(còn gọi là Trọng)qua Trung Quốc làm ăn rồi biệt tích chẳng hề thấy bóng dáng đâu cả. Trước ngày chị vu quy, vì thương chị nên ông Dân thiếu điều quỳ lạy vợ mình năn nỉ bà nghĩ lại cho sao mà gả con chi tới chổ xa xôi mịt mù vậy và nghe thế, bà Phi còn làm trận làm thương đủ điều đủ chuyện mắng chửi cả chồng ra rã suốt ngày, bà nói 'Chuyện này là của tui,, tui tự quyết định lấy! Dính dáng gì tới ông mà ông chỏ mõ vào cho hư bột hỏng đường? Khôn hồn thì ông hãy câm cái mõm chó của ông lại đi nghe!”. Vì yếu thế vả lại rất nhu nhược nên ông đành âm thầm nín lặng chứ không còn phương cách nào nữa, ông khóc thành tiếng khi dõi mắt trông theo con gái cùng chồng lên xe về Sài Gòn sau đó đón tàu hỏa ra miền Bắc lúc ấy đâu khoảng 6,7 giờ sáng gì đó ; ra Lạng Sơn, do buồn về cách đối xử nhẫn tâm của mẹ đối với mình nên thỉnh thoảng chị chỉ gọi điện về nhà hỏi thăm một mình bố với em trai mà thôi nhưng giờ đây, vì lòng hiếu thảo vả lại thấy mình đã được ông trời cho về đoàn tụ cùng gia đình rồi nên chị gắng gượng, chịu đựng hết tất cả lời lẽ đay nghiến cay độc của mẹ khi bà cảm thấy khó chịu, bất an vì nằm trên giường bệnh để chăm sóc cho bà khỏe lại. Bà sai chị rót nước, chị chưa kịp rót là lập tức bà cất tiếng chửi té tát vào mặt gần nữa tiếng đồng hồ, chị đi ra cổng mua đồ cho mẹ hơi lâu một chút khi trở lên thì y như rằng chị phải ngồi vừa nghe mẹ “giảng kinh oran”vửa tức tưởi khóc ; đến đỗi bả bệnh nhân nằm cùng phòng với bà cũng không chịu nổi nữa là chị, có lần bà ta khuyên bà đừng có la lối con cái làm chi mà ảnh hưởng tới sức khỏe của mình liền bị bà Phi sực lại ngay nên bà ta bỏ mặc luôn chẳng thèm quan tâm đếm xỉa gì tới con người có “dòng máu Trương Phi”ấy! Khi mẹ thuyên giảm bệnh tình được xuất viện, chị Linh trở lại rẫy ở Suối Nghệ làm việc cùng chị Phúc tuy rằng gian lao vất vả, đầu tắt mặt tối mệt mỏi thể xác nhưng dẫu sao thì chị cũng cảm thấy nhẹ nhõm cái đầu vì chẳng còn ai kiếm chuyện mắng chửi chị nữa ; khổ cho bố vì phải sống chung với bà vợ “ó đâm”suốt ngày dưới một mái nhà nên mỗi tuần, cứ vào chủ nhật ông lại chạy xe máy lên rẫy làm phụ với hai chị, ông than vãn với con gái là “Mẹ con hết bệnh rồi nhưng mà cái tật vẫn còn không có thuốc nào trị dứt cho được, bố buồn lắm con ạ! Nhiều khi khách đến nhà chơi mà bà ta cứ kiếm chuyện chửi chó mắng mèo khiến họ ai nấy vừa mới tới đã phải cáo từ, thật không sao chịu nổi, chắc là bố ở đây luôn với con thôi!”.Nói là nói vậy nhưng chiều tới là ông phải về Long Điền để rồi chủ nhật tuần sau ông lại lên tiếp tục cái điệp khúc muôn thuở như vậy làm cho chị càng nghe càng ngán ngẫm gia cảnh của mình sao mà cứ lục đục, chuyện chẳng đâu vào đâu mãi không thể nào chuyển đổi được tình hinh như thuở chị cỏn con gái lúc xưa nghĩa là vợ chồng thuận thảo, con cái đầm ấm không được hay sao? Chị nhiều lần ngồi cạnh bố vừa sụt sịt khóc vửa khuyên lơn bố “Thôi hãy cố chịu đựng mẹ đi chứ biết làm sao hơn chẳng nhẽ vì chuyện nhỏ nhặt vậy vợ chồng phải kéo nhau ra tòa ly dị hay sao hoặc là bố cứ đi đâu đó chơi một thời gian cho nguôi ngoai đi để con về chăm sóc mẹ cũng được”; tuy bố mới có bốn mươi chín tuổi thôi nhưng chị bùi ngùi khi thấy tóc bố giờ đã điểm sương, khuôn mặt gầy gò hốc hác thành thử chị cảm thấy thương yêu, tội nghiệp bố không biết đến chừng mực nào, nghe chị nói vậy bố chỉ biết lắc đầu rơm rớm nước mắt với vẻ chán chường tuyệt vọng. Vào một buồi chiều nọ đâu khoảng ba giờ, cô cháu gái gọi ông Dân bằng chú ở dưới Gò Công lên thăm ông lần đầu tiên vì cô có việc đi Vũng Tàu để phỏng vấn vào làm việc cho một công ty nước ngoải, cô cũng chỉ ngồi khoảng một tiếng đồng hồ thôi rồi xin phép vì nghe bà Phi bắt đầu “giảng đạo”với chú mỉnh rồi ; nhưng cô ta chưa kịp rời khỏi nhà thì bỗng đâu có ông tổ trướng dân phố cùng với bà chuyên trách phụ nữ phường tới giải quyết theo yêu cầu của bà theo điện thoại trình báo, hóa ra mới vừa lúc nãy bả gọi họ tới là để lập biên bản bắt quả tang chồng bà ngoại tình với tình nhân ngay tại nhà. Họ vừa tới thì bà tru tréo lên, chỉ ngay mặt cô cháu gái ở Gò Công lên nói rằng đấy chính là người tình của chồng mà bà vừa nhìn thấy hai người tư tình với nhau trong phòng, hai người kia trước giờ ít nhiều cũng biết được tính khí bà thất thường nhưng tình ngay lý gian, họ đành phải tới để xem sự thể ra sao, ông Dân tức tưởi vửa khóc vừa nói :
-Sao bà…lại “ăn đằng sóng, nói đằng gió”vậy hả? Sao bà…lại “bôi tro trét trấu”vào mặt tôi vậy hả? Đây…là..con nhỏ…cháu ở dưới…quê…cơ mà?

Lúc này thằng Phong-con trai út của ông từ trên lầu đi xuống, do năm ngoái nó về quê nội ăn Tết có gặp chị kia một lần rồi nên nó liền đứng ra can thiệp cho bố ngay chứ nếu không có nó chắc là hai người trên phường xuống không biết đường đâu mà lẩn ; họ nói với bà Phi là không có ngoại tình ngoại tiết gì đâu rồi ra về sau đó cô cháu gái mặt đỏ bừng ví tức tối cũng vội vàng đi thằng một mạch không thèm chào hỏi ai cả và tuy đã được thanh minh nhưng lòng ông Dân vẫn còn cảm thấy bất an với nỗi nhục nhã ê chể vô cùng. Đến bữa cơm chiều, ông ngồi vào bàn ăn đúng một chén cơm rồi buông đũa ngay lên phòng bởi vì ông đã quyết định dứt khoát ra đi, ông xếp mấy bộ quần áo cùng với một số vật dụng tư trang vào trong cái túi xách ba lô nhỏ rồi xuống nhà ; lúc ấy, đồng hồ vừa chỉ đúng bảy giờ rưỡi, thằng Phong đã đi ra chổ làm còn vợ ông thì chắc là qua nhà hàng xóm đánh bài tứ sắc giải khuây rồi nên ông lẵng lặng dắt chiếc xe Wave của riêng ông ra, khép cửa lại để chiếc ba lô lên khung xe trước, ông nổ máy xe chạy theo con đường lộ dẫn tắt qua phường Long Toàn-Bà Rịa. Lúc đầu, ông tính chạy thẳng lên Sài Gòn sau đó đón xe đi Gò Công là quê hương chôn nhau cắt rốn của ông nhưng nhớ tới chị Linh-cô con gái đầu lòng nên khi tới bùng binh ngã năm Xóm Cát, ông rẽ phải chạy lên hướng Châu Đức ; lúc này do gần Tết Nguyên đán nên trời khô ráo, khi tới Suối Nghệ khoảng hai mươi phút sau ông dễ dàng chạy vào con đường đất dẫn tới khu trại trồng nấm của dì Phụng-em vợ ông, khi ấy chị Linh và chị Phúc đang chuẩn bị đi ngủ thấy có ánh đèn và tiếng xe máy của ai đó chầm chậm chạy vào thỉ cả hai đều lấy làm lạ. Nghe tiếng bố bên ngoài vọng vào, chị tất tả chạy ra thấy bố dựng xe ngoài sân và trên xe có để chiếc ba lô, lòng chị linh tính là có biến cố gì đấy lại xảy ra ở nhà rồi, chị lên tiếng :
-Sao bố lại lên giờ này vậy? Có chuyện gì không bố? Mẹ lại bị bệnh à?
-Mẹ con bệnh mới là chuyện lạ! -Ông Dân thấp giọng xuống- Bố lên đây để nói với con bố sẽ đi xuống quê ở luôn dưới ấy không về lại đây nữa đâu!

Ông nói vắn tắt sự việc xảy ra lúc chiều cho chị nghe, chị chẳng nói được gò cả chỉ rớt nước mắt đau buồn thay cho bố, sau đó ông lẳng lặng quay đầu xe chạy ra nhưng chỉ được khoảng 40m thôi thì ông nghe có tiếng chị gọi ơi ới phía sau “Bố ơi!Chờ con vớii”; ông vội ngừng xe lại, chị hớt hơ hớt hãi chạy tới nói trong hơi thở ;
-Bố cho con… về quê…nội sống với bố nghe?
-Không được đâu con! Con ở đây, có gì lo cho thằng Phong giùm bố, không có con nó biết làm sao?
-Hay con đi…theo bố chơi…mấy ngày..rồi con về vậy?

Sau một thoáng lưỡng lự, ông gật đầu rồi ông đứng đấy chờ con gái quay vào chòi rẫy lấy quần áo, tiền bạc và chỉ khoảng mười phút sau, chị trở ra mặc chiếc áo khoác bên ngoài đeo nơi lưng chiếc túi ba lô nhỏ cũng như kiểu của ông ; chị vui mừng, hớn hở chẳng khác gì đứa trẻ ngồi lên yên sau xe máy, ông đểpa xe chạy hết con đường mòn lởm chởm ổ gà ra tới quốc lộ 56 rẽ phải chạy về phía Mỹ Xuân, huyện Tân Thành. Lúc này trên đường hoàn toàn vắng hẳn xe cộ nên mặc dầu it có đèn đường song nhờ đèn pha xe máy nên ông chạy xe khá nhanh, khoảng nữa tiếng sau là ông đã qua hết địa phận xã Tóc Tiên tới Hắc Dịch vào địa phận Mỹ Xuân đến ngã ba quẹo phải về hướng Sài Gòn ; tới Long Thành, do cảm thấy đói bụng nên ông dừng xe trước một quán hủ tiếu gõ bên đường, vừa bước xuống xe thì điện thoại để trong túi áo khoác của chị Linh réo vang, chị mở máy thì thấy đó là số của thằng Phong gọi tới.
-Chị Hai, bố có lên chổ chị không? Em gọi cho bố không được. Chẳng biết bố đi đâu nữa. em lo quá!
-Bố không có lên đây! Chắc là bố tới nhà bạn chơi chứ gì?-Biết ý bố nên chị vội đánh trống lãng đi.

Nghe chị nói chắc như đinh đóng cột nên thằng em không hỏi han gì nữa mà cúp máy, chị vào ngồi ăn hủ tiếu cùng với bố, chị nói :
-Chắc là mẹ bảo thằng Phong gọi cho con để hỏi về bố đấy? Bộ bố khóa máy lại rồi hả bố?
-Vậy à? -Ông gật đầu- Con đừng có khóa máy, nếu thằng Phong hay mẹ con có gọi, con cứ trả lời là không thấy không biết để họ đừng có nghi ngờ. À mà con có nói với chị Phúc là con đi đâu không?
-Con nói dóc với chị là có người bà con lên chở con đi Long Khánh có việc. Bố yên tâm đi, mọi việc ở rẫy dẫu cho có một mình thì chị cũng chu toàn hết, không việc gì cả!
-Phải chi mẹ con mà có tính tình được như dì Phụng thì hay biết mấy!. Gì đâu mà càng ngày càng quá quắt không ai chịu nổi, cháu gái của chồng mình mà dám dựng lên là bồ bịch, thật hết thuốc chữa!

Sau khi no nê, chị Linh tính tiền cho bà chú quán rồi lên xe cùng bố Dân tiếp tục cuộc hành trình dài lên tới Sài Gòn dù chỉ còn khoảng 72 cây số nữa thôi là về đến Gò Công nhưng ngại đường tối sợ tại nạn, cướp giựt nên hai bố con vào Bến xe miều Tây lúc chín giờ hơn cũng may vừa bắt kịp chiếc xe ca chở khách từ đây về Mỹ Tho ; ông hì hục cùng với hai anh lơ xe kéo xe máy lên mui xe cột dằn cẩn thận trong khi đó chị Linh lên xe trước chọn hai chồ ngồi phía trước cạnh bác tài, một cho chị và một dành cho bố, vì xe chở toàn là bạn hàng đi buôn chuyến nên chỉ sau năm phút chờ đợi là xe đã chuyển bánh rời khỏi bến đậu. Vậy là đêm hôm ấy, hai bố con chạy xe máy gần cả trăm cây số cộng với ngồi xe đò vượt quãng đường dài hơn 70 km nữa tới bến phà Rạch Miễu xuống xe chạy tiếp thêm nữa tiếng đồng hồ nữa cuối cùng ông Dân cũng thoát được căn nhà “âm tỳ địa phủ” của ông ở Long Điền-Bà Rịa Vũng Tàu về đến quê hương “chôn nhau cắt rốn”của ông lúc đâu gần mười một giờ trong trạng thái mệt lử cả người nhưng đầu óc thì yên tĩnh, thanh thản ; bà nội tuy đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh nghe mấy đứa cháu nội nói là có bác cả về liền thức giấc đi ra đón con trai cùng cô cháu nội, ông Dân vừa khóc vừa nói với mẹ cho ông ở lại đây luôn cùng bà và hai người em trai, một cô em gái út. Mặc dầu, hai mươi năm qua, ông về Bà Rịa sống nhưng tình cảm mẹ con, anh em trong gia đình ông vẫn không bao giờ phai nhạt, bằng chứng là họ vẫn để dành cho ông một miềng đất hương hỏa của ông bà cố hơn nữa mẫu trong đó có sẵn một gian nhà mái tranh vách nứa cách nhà mẹ chừng 500m mà trước giờ không hể có bất cứ ai xâm phạm tới ; nhà ông có tất cả bốn anh em trong đó ông là con trưởng đích tôn, cả bốn từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên đều sống thuận thảo với nhau kể cả dâu rể gì cũng vậy chứ như gia đình khác thế nào cũng xảy ra tranh giành, ầu đả với nhau cho coi vì chuyện “tấc đất tấc vàng”. Ba người em của ông nghe nói có ông về mặc dù đã khuya nhưng họ đều quây quần lại nhà mẹ thăm hỏi ông khiến ông vui mừng rơm rớm nước mắt, chỉ trong phút chốc ông đã quên bẵng đi bà Phụng-người vợ càng lớn tuổi càng sanh tật của ông nay ỏ cách xa ông gần hai trăm cây số rồi! Cô cháu gái lúc chiều đã về tới đây có kể lại chuyện xảy ra ở nhà bác cho bố cô là em trai thứ tư của ông Dân nên sau khi ngồi hàn huyên tâm sự với nhau gần mười hai giờ, ông này soi đèn pin cho hai bố con anh trai ra gian nhà trên mảnh đất của riêng ông và dọc đường, ông hết lời khuyên lơn anh mình thôi cũng đừng có buồn vì vợ nữa, chắc có lẽ do bệnh hoạn nên tính tình mới thất thường vậy thôi.

Tuy trước giờ không có ai ở nhưng gian nhà vẫn sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng vì cứ hai ngày có mấy đứa cháu hết người này tới người khác thay phiên nhau tới quét dọn nhưng ngặt nỗi là chỉ có một chiếc giường kích cỡ 1,4m để ở buồng trong mà thôi nên khi thấy bố trãi chiếu nằm dưới nền ximăng lạnh ngắt thì chị Linh một hai nằng nặc bảo bố lên giường ngủ chung với chị chứ chị không cầm lòng được vì bố nhường hết giường cho chị ; tối hôm ấy, hai bố con lần đầu tiên trong đời mới nằm ngủ cạnh nhau trên chiếc giường xem ra cũng không đến đỗi nào chật chội cho lắm, sáng dậy ăn uống xong, ông Dân cùng người em thứ tư đi vào rừng lấy mật ong, chặt trúc và tre về bán kiếm tiền chi phí cho Tết Nguyên đán sắp tới còn chị Linh ở nhà qua bên bà nội phụ giúp mấy thím cùng mấy cô em họ làm việc nhà. Đến đâu khoảng bốn giờ chiều, chị thấy bố mới về dáng điệu mệt lã nhưng mặt mày thì tươi tắn, thanh thản chứ không còn vẻ âu sầu, ủ dột như lúc trước ở nhà cùng vợ nữa qua đó chị cũng mừng thầm cho bố ; cơm nước chị đã lo xong, giờ chị chỉ đi nấu thêm một nồi nước nóng bỏ thêm mấy chiếc lá khuynh diệp vào cho bố tắm đặng khỏe khoắn, hồi sức lại sau một ngày mà lâu lắm rồi bố mới lao động chân tay vất vả như vậy! Lúc ăn cơm, bố Dân nói với chị bữa nay là mùng mười tháng chạp rồi chừng nào chị về lại Long Điền thì chị nói rằng ngày hai mươi lăm chị sẽ về, ông lại hói vợ ông có gọi điện không thì chị trả lời rằng có gọi nhưng chị nói là bố không có lên rẫy và qua điện thoại, nghe giọng bà cũng bình thường chứ không hề là quan tâm lo lắng gì cả dường như việc gọi điện đối với bà chỉ là cho có mà thôi! Thời gian thắm thoát trôi qua, bà Phi tuyệt nhiên chỉ gọi điện cho chị Linh có mỗi một lần đấy thôi rồi không gọi lại nữa, chị gọi điện cho chị Phúc hỏi dò xem nhà chị có ai lên rẫy hỏi han gì không thì chí ấy trả lời rằng chẳng thấy ai lên, vậy là chị yên tâm rồi và chị xem lịch thì thấy hôm nay là ngày ông Táo về trời, ngày mốt chị sẽ rời xa người bố thân thương khi ấy chỉ một mình ông ở lại nơi vùng đất Gò Công này liệu rồi ông có được ai chăm sóc, đỡ đần chuyện cơm nước giặt giũ như chị mấy ngày nay không đây? Trước gian nhà của hai bố con chị là con đường mòn dài khoảng nữa cây số hai bên ngập đầy những bụi hoa nhỏ màu tim tím mà cánh được kết lại bằng những sợi lông hể gặp một luồng gió thổi là bay lên tung tóe trông thật đẹp nên chị đặt tên cho con đường ấy là “con đường hoa bay” ; lúc gió nhẹ thì không sao nhưng nếu gió lớn một chút thì những cánh hoa bay đôi lúc bay vào cả trong nhà trãi khắp cả nền ximăng hệt như một tấm thảm dệt thêu sặc sỡ trông rất đẹp. Qua ngày hôm sau-ngày hai mươi bốn-lúc khoảng tám chín giờ sáng, tự dưng chí Linh nghe bố rủ chị đi vào rừng chặt trúc vì hôm nay chú Tư không được khỏe nên ở nhà, chị hớn hở cầm dao cùng bố men theo đường mòn len lõi vào rừng ; dọc đường chị thấy sao mà mặt bố cứ buồn buồn không vui, chị hói mấy lần ông không trả lời nên chị đành không quấy rối bố nữa, đến một chổ khuất hằn trong rừng bỗng đâu ông lên tiếng :
-Phải chi con ở đây luôn với bố thì bố vui lắm! Nhưng con phải về thôi, bố không thể nào giữ con lại được. Mai lúc năm giờ sáng, bố chở con ra Mỹ Tho có xe về Vũng Tàu đấy, nhớ ghé về Long Điền xem mẹ thế nào, thằng Phong ra sao rồi gọi cho bố hay nghe!

Thì ra bố buồn vì chuyện ngày mai chị đi về rồi chẳng biết đến khi nào gặp lại khi mà con ở một nơi cách xa hai trăm cây số còn bố ở lại chốn”con đường hoa bay”này, ngẫm nghĩ chị thấy lỏng quặn thắt lại dẩu sao thì bố giờ cũng được sống yên ổn trong gia đình mẹ già cùng mấy người em tốt bụng chứ nếu không như vậy chắc chắn là chị không bao giờ dám dứt áo ra đi ; chặt xong hai gánh trúc, tuy đã gần trưa rồi nhưng vì thấm mệt những hơn hai tiếng đồng hồ làm việc nên hai bố con ngồi nghỉ tạm dưới bụi trúc lấy nước suối ra uống đỡ khát, bất ngờ có một sự việc ngẫu nhiên xảy ra cho chị Linh tuy rằng không hề gây ra thương tích gì cho chị cả nhưng dẫu sao thì cũng lảm cho chị một phen vửa hoảng kinh vửa thẹn thùng. Lúc chị kê dép ngồi lên thảm lá trúc rụng thành một lớp dày dưới đất, một con rắn mối mình đen đủi nhơn nhớt dài khoảng hai tấc từ đâu bò tới leo lên bàn chân phải chị nhưng chị lại không hay sau đó nó chui ngược lên vào ống quần đồ bộ của chị và phóc một cái, chưa chi nó đã bò qua khỏi đầu gối chị ; khi ấy, chị mới phát hiện ra vội vàng hoàng hốt la làng lên chói lọi trong rừng, ông Dân cũng kinh hoàng không kém nên vội hỏi con gái bị gì nhưng vì mắc cỡ nên chị không nói ra, cuối cùng chị mới thốt lên được “Bố ơi, có con rắn bò vào quần con”. Ông lập tức ôm lấy chị bảo chị nằm dài người ra rồi thàn nhiên tuột hai ông quần con gái xuống, khi ấy ông thấy con rắn mối vửa trườn qua chổ chiếc quần lót trắng của chị tới bụng dưới chị, ông liền lấy tay hất nó văng ra ngoải rồi lúc này, chính ông cũng thấy ngượng nữa là chị ; may mà trong rừng văng không có ai nhìn thấy cảnh tượng chị quần tuột xuống gần hai bàn chân phô trương toàn bộ phần hạ thể trắng ngần như bông bưởi ra trước mắt bố thì ắt hẳn ai ai cũng không thể nào nghỉ được là do con rắn mối nên mới xảy ra sự cố như vậy. Ông vừa kéo quần chị lên vừa lí nhí xin lỗi chị, ông nói “Bố không lợi dụng để sàm sỡ con đâu!', chị lắc đầu trong khi khuôn mặt chị cứ ứng đỏ lên vì thẹn thùng, chẳng ngờ con rắn mối lại khiến cho cả hai bố con đều phải lâm vào tình huống dở khóc dở cười như vậy ; giá như bà Phi mà nhìn thấy thế chắc chắn bà ta sẽ tru tréo la làng lên rằng hai bố con loạn luân đồi bại với nhau ngay tức khắc vì tính khí thất thường sẵn có của bà! Hai bố con gánh trúc về nhà, tuy rằng không giận bố nhưng chẳng hiều sau từ trưa cho đến chiều, chị cứ mãi nằm trên giường không nói năng gì cả cứ y như là bố chị đã xâm phạm chiếm đoạt chị vậy không bằng ; lúc bốn giờ chiều, bố nói với chị là qua nhà chú Ba ăn đám giỗ, ông đi trước còn chị lát nữa qua sau, chị vâng dạ nhưng rồi chị lại không muốn đi vì sợ nhìn thấy bố, chị ra đứng trước nhà ngắm nhìn con đường hoa bay nghĩ ngợi mông lung với vẻ mặt đăm chiêu, phiền não. Nhớ lại sáu năm trước, lúc trước khi ra Lạng Sơn chính chị chứ không ai cả những hai lần trao tặng trinh tiết cho thằng Đại-em họ bạn dì của chị rồi ra quê chồng vì chồng biệt tích tăm hơi nên một lần nữa chị lại làm vợ thằng em chồng điên điên khùng khùng ; cả ba lần ấy, chị đều hoàn toàn tự nguyện còn trưa này, rõ ràng bố Dân đâu có làm gì chị đâu, chằng qua chỉ là bắt con rắn mối bò lên người chị cơ mà sao mà khi không chị giận bố? Hóa ra cũng giống y như mẹ Phi, chị lại trách lầm giận oan cho bố một khi bố không chịu nổi cảnh sống đày đọa tinh thần bên người vợ quá quắt trốn chạy giữa đêm hôm khuya khoắt ; người ta thì “thắng vể nội, thối về ngoại”còn bố thì ngược lại, trong lúc ấy ở tại nhà chú Ba ai nấy đều nói cười rộn rã còn ông Dân thì ảo não, u sầu nín lặng chẳng chuyện trò với người nào cả, dù không hỏi nhưng ông thừa biết con gái đang giận ông mãi cho đến lúc nhìn thấy con gái vào phụ giúp dưới bếp thì ông mới cảm thấy yên tâm được phần nào nhưng mặc dù vậy, ông vẫn cứ cảm thấy lương tâm mình cứ dằn vặt, cắn rứt. Do tửu lượng kém mà ông lại muốn mượn rượu giải sầu nên khi đứng dậy ra về lúc bảy giờ hơn, ông chếnh choáng lảo đảo không vững nên tè ngả lăn ra nền nhà, chị Linh đang cùng với người nhà chú Ba dọn rửa dưới nhà sau nghe nói bố uống quá chén bị say liền lật đật chạy lên thì đã thấy ba người chú của chị một người xốc hai tay còn hai người kia đỡ một bên chân khiêng anh mình đặt nằm lên bộ ván ngựa ở nhà giữa ; bà nội luôn miệng hối thúc hết đứa cháu này đến đứa cháu khác lăng xăng đi lấy dầu cạo gió cho con trai, dấp khăn nước nóng đắp trán, pha nước chanh nóng uống giã rượu, lấy thau kê dưới đất cho bác cả nôn…Sau khi nôn hết cả thức ăn, đồ uống ra rồi được cạo gió xức dầu, ủ chăn ấm hơn một tiếng sau, ông Dân mới khỏe lại vả khi ông mở mắt ra thì người đầu tiên chính là cô con gái rượu của ông đang ngồi cạnh cầm quạt lá quạt muỗi cho ông với khuôn mặt lo lắng đăm chiêu ; ông nói ông khỏe lại rồi không sao cả, chị Linh xuống bếp lễ mễ bưng lên một tô cháo hành tiêu trứng gà mời bố dùng cho lại sức, ông lí nhí cám ơn con gái rồi đón lấy tô cháo ăn ngon lành rồi ông ra cám ơn mấy người em sau đó xin phép mẹ cùng mọi người về nhà nghỉ ngơi.

Chị cũng đi theo sát bố men theo con đường hoa bay trở lại gian nhà tranh vách nứa -giang sơn riêng của hai bố con, tuy chưa chín giờ nhưng vì theo thói quen của người vùng quê hay đi ngủ sớm nên lần lượt bố trước con sau vào giường nằm ; lúc vào, chị lên tiếng :
-Bố khỏe hẵn chưa? Bố có cần uống thuốc cảm không con đi lấy?
-Cám ơn con, bố khỏe rồi! Uống thuốc nóng trong người lắm! Hay là con làm cho bố một ly chanh nóng đi, bố cảm thấy khô cổ quá. Nhớ đừng làm ngọt quá nghe con!

Chị xăng xái rời khỏi giường làm cho bố ly chanh nóng, ông Dân ngồi dậy uống hết ly nước, ông nói :
-Bố nói cho con nghe, có thiệt là con giận bố chuyện lúc trưa không? Nếu vậy, bố xin lỗi con. Dẫu con có là người dưng nước lã đi nữa thì bố cũng không bao giờ có ý nghĩ lợi dụng sảm sỡ nữa chứ đừng nói chi con là con gái của bố.
-Dạ, con không…giận bố đâu-Chị Linh ngồi cạnh, giọng ngập ngừng-Con chỉ…hơi ngượng thôi…bố ạ!

Nói qua nói lại một chập để giải tỏa hết nỗi niềm đẻ nặng trong lòng, ông lại nói :
-Sáng mai năm giờ con nhớ lay bố dậy để chở con ra Rạch Miễu đón xe nhé chứ trễ là phải đón xe Sài Gòn mất công lắm đấy! -Yên lặng một chập sau, ông tiếp với gọng hơi nhỏ lại-Có chuyện này, bố tâm sự với con nghe nhưng con hứa là không được nghĩ xấu cho bố, đánh giá bố là hạng người thấp hèn vì chuyện này phải được sự đồng ý chân thực của con cơ. Con biết không, hai mươi mốt năm qua kể từ ngày mẹ con sinh thằng Phong, bố và mẹ bắt đầu rạn nứt tình cảm vợ chồng rồi chứ chẳng phải là mới đây đâu do đó bố cảm thấy rất…thiếu thốn còn con ngày mai không còn ở đây nữa nên…con có thể…giúp bố…cho bố…một lần…có được không con?

Ông Dân thẳng thắn nói một cách rất đàng hoàng, tế nhị chứ không hề dung tục, bậy bạ gì cả với tâm trạng hết sức hồi hộp, lo âu còn chị vì đã hai mươi chín tuổi đầu nên nghe bố nói tới đâu chị hiểu ngay đến đó ; chị biết rõ ràng qua lời bộc bạch của ông là ông thiếu vắng tình cảm đã lâu nay ông muốn đề nghị chị làm “chuyện ấy”để vơi bớt đi nỗi niềm hụt hẫng trong trái tim cũng như cõi lòng ông, thực sự nghe qua chị không hề giận bố mà trái lại chị càm thấy tội nghiệp và thương bố vô cùng. Dẫu sao là phận gái nên chị vẫn còn đắn đo một chút, gian nhà hai bố con chỉ cách nhà bà nội nữa cây số mà thôi nhỡ ra ai hay biết được chuyện loạn luân đồi bại giữa bố và chị thì chỉ cỏn nước tự vẫn chết đi mà thôi ; chẳng biết chị đã quyết định hay chưa trước đề nghị của bố nhưng chị lại bước ra xem cánh cửa liếp ban nãy chị đã cài chốt trong cẩn thận hay chưa rồi chị vào vặn nhỏ ngọn đèn dầu đặt trên chiếc bàn tròn xuống sau đó chị rón rén bước trở lại giường kéo tấm rideau lại che khuất không gian quanh chiếc giường lại. Lúc này, chẳng biết sao mà chị lại bắt đầu cảm thấy hồi hộp, xao xuyến, bâng khuâng một cách khó diễn tả, chị yên lặng ngồi xuống cạnh bố nhưng khoảng cách giữa chị và bố hiện giờ gần hơn khi nãy nhiều ; đôi bên cứ lặng yên như thế đển những năm phút sau rồi chị biết bố chưa biết được sự đồng ý lặng lẽ của chị nên bỗng dưng chị vừa ngã đầu úp lên vai trái bố vừa ngập ngừng :
-Bố…bố…con hiểu…,được bố mà!

Lúc bấy giờ, bàn tay trái bố chị mới run run lần lên khẽ nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài mềm mại, êm ái, mịn màng phủ xõa ngang lưng chị và bàn tay phải chị cũng đã đặt hờ lên vầng lưng ông…
-Con…cho phép…bố…không?-Ông nói khẽ bên tai chị.

Do thẹn thùng vì câu hỏi của bố nên chị chẳng trả lời được mà chị lẳng lặng gật đầu trên bờ vai ông, vậy là ông mới thực sự yên tâm đê tránh cho con gái khói có trạng thái tâm lý bị xúc phạm ; ông run cả người lên như bị lên cơn sốt rét xoay mặt lại hôn lên mái tóc cô con gái đầu lòng của ông nhỏ hơn ông hai mươi tuổi, khoảng hai phút sau ông mới dần dần hôn xuống gáy xuống cổ chị rồi hai vành môi ông bắt đầu lần lên trán chị, mắt chị, mũi chị cũng như hai bên gò má nhô cao hai lưỡng quyền của chị. Chợt cảm thấy nơi môi mình có vị mằn mặn nồng nồng của nước mắt, ông Dân phát hiện ra là chị Linh đang khóc, ông hỏi nhỏ :
-Con buồn,..bố hả? Sao…con…lại khóc?
-Không..đâu bố! Tại khi không…bố lại…mang…hạnh phúc đến…cho con. Con thấy…bất ngờ quá….nên con khóc…vậy thôi!

Hai bố con nhìn nhau cười một cách đồng cảm thân thiện rồi ông tiếp tục tỏ tình cùng với cô con gái mà quả thật là ông không hề biết là con ông từ trước tới giờ đã từng lén lút trãi qua hai mối tình cũng không kém phần tội lỗi trái ngang như cuộc tình giữa hai bố con đêm nay, một với thằng con trai dì Phụng và một cùng với thằng em chồng nữa tỉnh nữa khùng ; chị lúc này cũng đã thôi khóc và yên lặng đón nhận lấy từng nụ hôn nồng nàn, thắm thiết do bố trao tặng cho chị, khi nhận ra bố có hành động đó là nhẹ nhàng vòng hai cánh tay gầy guộc ôm choàng qua vầng lưng tôm mềm mại của chị dìu đỡ chị nằm xuống mặt giường trãi phủ sẵn tấm chiếu hoa cạp điều mới tinh do cô Năm mua về thay ngày hôm sau lúc hai bố con vừa về quê. Với tâm trạng sung sướng, phấn khích lẫn lộn với ngây ngất, đê mê cả bố lẫn con gái đều nhanh chóng hòa hợp với nhau lại thành một thể thống nhất gồm hai trái tím cùng nhịp đập và bốn lá phối đồng hít chung luồng dưỡng khí, không những vậy chị còn thấy bố cẩn thận kéo chiếc gối tai bèo lại kê dưới đầu chị cho chị được êm ái ; khuôn mặt ông Dân lúc này kề sát vào khuôn mặt chị Linh hoàn toàn tuyệt nhiên không còn một khoảng cách nào nữa cả, mặc dù ông không để râu nhưng hàng ria trên mép và dưới cằm ông cứ cọ sát vào da mặt chị nội bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho chị nhột nhạt sởn cả gai ốc lên rồi vì quá nhiều cảm giác hưng phấn trỗi dậy khắp cả thân thể chị. Ông hôn chị thật nhẹ nhàng, thật tế nhị, thật chậm rãi và cũng thật là kỹ lưỡng từng cái một với tâm trạng khá háo hức, kích động cứ y như là từ trước tới giờ ông chưa từng có dịp nào hôn ai vậy mà cũng đúng thôi vì gần ba mươi năm sống chung với bà Phi không bao giờ bà với ông âu yếm hôn nhau như hai bố con bây giờ đâu ; đến lúc hai vành môi ông bắt đầu mày mò tìm kiếm đôi môi mỏng tươi thắm như đóa hoa hồng của chị, chị không hề chối từ phản kháng mà ngược lại chị sẵn lòng hé mở miệng ra để đón nhận lấy nụ hôn môi đầu đời của bố mình trao cho tuy rằng phần nào chị có hơi ngập ngừng, ngượng ngịu. Lúc đầu, chị cỏn hơi ngậm môi lại nhưng càng lúc càng về sau thì đôi môi chị lại rộng mở ra để đôi môi bố luồn sâu vào trong, chỉ trong giây phút thôi cả hai bố con đều cùng ngây ngất, say sưa, mê mệt hôn môi nút lưỡi nhau đển đỗi dường như quên mất cả không gian mình đang ở đâu, thời gian lúc này là mấy giờ thậm chí mình và người mình yêu là gì của nhau đôi bên chẳng thể nào nhớ được gì cả ; vũ trụ chẳng khác nào đang quay cuồng xung quanh hai người, chính xác đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông Dân mới được hôn một người con gái mặc dù là con gái ruột thịt do ông nắn hình tạo dáng ra, càng lúc ông càng tỏ ra khao khát ham muốn một cách dữ dội và mãnh liệt vô cùng khi được chị Linh từ bỏ quê chồng rồi theo ông bỏ mẹ chạy trốn tới con đường hoa bay nơi quê cha đất tồ trao tặng tình yêu lẫn thân xác cho ông thưởng thức, thụ hưởng và chiếm đoạt từ từ không vội vàng, hấp tấp chi cả. Giá như bà Phi mà có mặt trong gian nhà này chứng kiến cảnh tượng hai bố con yêu đương ân ái loạn luân, tội lỗi như thế này thì chắc chắn bà ta sẽ nổi cơn tam bành lục tặc mà có thể làm sập đổ luôn cả gian nhà tranh vách nứa cho mà coi chứ chẳng thể nào giỡn chơi cho được!

Tuy nhà bà nội với mấy chú đều ở cách đó chừng nữa cây số thôi nhưng cũng như những đêm trước họ thường hay ngủ sớm theo thói quen với lại ai nấy đều mệt mỏi sau một ngày làm việc đồng áng, nương rẫy vất vả nên đêm đến chằng ai tới nhà ai làm chi cả ; chính vì vậy mà cuộc tình ngang trái bất chợt giữa hai bố con âm thầm, lặng lẽ xảy ra nay giờ gần cả nữa tiếng đồng hồ rồi ấy thế chưa gì đã chìm hẳn vào trong màn sương đêm bí ấn, mịt mù thực sự chằng biết đường đâu mà đi hay ngõ nào mà lần cả, chỉ cần một người nào đó trong gia đình vô tình ngẫu nhiên hay biết được chuyện hai bố con ăn vụng trái cấm với nhau sau đó đến tai bà nội lập tức cả hai thế nào rổi cũng sẽ bị cột vào rọ heo thả trôi sông như tục lệ khi xưa trên vùng Gò Công này vẫn từng áp dụng để xử phạt tội phạm giết người, loạn luân…Men rượu đưa vào lúc ăn đám giỗ tại nhà chú Ba tuy ông Dân đã nôn thốc nôn tháo ra hết nhưng dẫu sao vẫn còn sót lại một ít trong cơ thể ông nên giờ cùng với nỗi niềm kích thích sinh lý xác thịt khiến ông thực sự tỏ ra khao khát, ham muốn, đòi hỏi chị Linh rất nhiều mà bằng chứng lúc này đây, hai bàn tay ông đã không thể nào để yên một chổ trái lại bắt đầu mày mò, tìm kiếm, khám phá thân thể chị từ mấy phút trước rồi ; hột nút ốc thứ nhất nơi cổ chiếc áo đồ bộ chị mặc nay được ông vừa mới mở bung ra trong nháy mắt, tiếp theo là hột nút thứ hai ở ngực áo, hột nút thứ ba và thứ tư nơi bụng cuối cùng là hột nút thứ năm. Sau khi mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên, hai bàn tay ông lẽ đương nhiên không dừng lại mà tiếp tục lần đưa lên cởi hai vai áo chị rồi lần lượt tuột dần, tuột dần hai ống tay áo xuống khỏi hai cánh tay chị nõn nà, nần nẫn hết cánh tay phải tới cánh tay trái ; cầm áo chị để lên mé đầu giường, cặp mắt ông không khỏi sững sờ trước từng lớp da thịt đầy đặn trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột vỏ nơi vai, nơi hai gò ngực vun tròn nơi phần trên thân thể cô con gái đầu lòng mà cách nay đúng hai mươi chín năm về trước ông từng âu yếm ôm chị lúc ru ngủ, lúc cho chị bú sữa bình hay bón từng muỗng cháo, muỗng súp chị ăn nhưng đêm nay, chị đã hai mươi chín tuổi rồi thì ông lại chuyển thành thưởng thức, thụ hưởng và chiếm đoạt tấm thân ngà ngọc, mỹ miều ấy! Mục tiêu kế tiếp của ông trên thân thể chị không gì khác hơn là chiếc áo ngực bằng thun voan trắng mới tinh, sau hai ba phút luồn tay xuống dưới lưng chị thì hai bàn tay ông mới cởi xong hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen nối hai sợi dây nơi chiếc áo ấy ; lúc nó vừa tuột lệch xuống, ông cầm lấy gọn gàng cẩn thận để lên cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ của chị mà ông vừa cởi ra lúc nãy. Thế mới biết chuyện đời đôi khi thay đổi một cách ngẫu nhiên, bất chợt không ai có thể lường trước cho được là vậy, ông Dân lẳng lặng cúi xuống úp mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn, đầy đặn, mềm mại của chị Linh và trong khi bàn tay phải ông đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị một cách vô cùng phấn khích cùng cực thì miệng ông lần ngậm lấy đầu núm vú phải chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo” tiết ra từ tuyến sữa trong cơ thể chị. Còn chị thì không gì hơn là chị chỉ biết lần hai bàn tay mình lên vuốt ve vày tới vò lui đầu tóc ngắn cũn cởn hoa râm “muối nhiều hơn tiêu”của người bố ruột thể hiện cho tình yêu thương đậm đà, thắm thiết chị dành cho bố đêm nay-ngày hai mươi bốn tháng Chạp Âm lịch và ngày mai lẽ đương nhiên giữa hai bố con không còn cơ hội cũng như giây phút nào bên nhau như thế này nữa bởi chị phải quay về Bà Rịa-Vũng Tàu cách bố những hai trăm cây số xa xôi diệu vợi ; chẳng khác nào hai hòn hỏa diệm sơn đang chuẩn bị phun trào lửa cùng nham thạch một cách dữ dội mãnh liệt để tàn phá thiên nhiên, hai bầu vú chị không ngừng phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển gấp rút, hơn nữa tiếng đồng hồ sau ông mới thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là miệng ông lần qua mày mò tìm kiếm đầu núm vú trái của chị tiếp tục ngậm nút và lẽ tất nhiên, bầu vú phải chị mà ông vừa mới “chán cháo chê cơm”thì đến lượt ông dành phần cho bàn tay trái mày mò, sờ soạng, nắn bóp với nỗi niềm sung sướng, khao khát cực độ.

Lúc bấy giờ, nơi xương cùng hai bố con ruột thịt vẫn không ngừng xuất phát ra những nguồn điện năng sinh lý mà cường độ có thể lên đến cả chục ngàn kA liên tục rần rật chạy dọc lên theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa ra khăp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho đôi bên cùng có cảm giác như đang bay lên lưng chừng chín tầng mây bồng bềnh trôi nổi nơi cõi thiên thai tình ái ; nói chính xác là ông Dân cưới bà Phi từ lúc mới vửa tròn hai mươi tuổi, tuy rằng giờ hai vợ chồng đã có với nhau những hai mặt con nhưng mãi đến đêm nay, ông mới thực sự cảm nhận được thế nào là tình yêu, là nỗi nhớ nhung khát khao xác thịt của nhân loại! Hồi trưa này, khi cởi quần con gái ra dù chỉ là để bắt con rắn mối đang khủng bố chị nhưng dẫu sao vốn dĩ cũng là một con người bằng xương bằng thịt nên ngay lúc ấy, ở bên trong ông ngẫu nhiên trỗi dậy một ông Dân khác hẳn hoàn toàn với ông khiến cho ông ít nhiều cũng để ý đến chị ; vì thế nên thấy ngày mai con gái đi xa rồi, ông mới đánh bạo để nghị chị chuyện yêu đương, ân ái, làm tình chứ nếu không có cảnh ngộ lúc trưa thì chưa chắc ông đã có ý nghĩ xấu xa, thấp hèn ấy nữa bởi như chúng ta biết, ông nào phải là hạng người sống vì dục vọng, “không có chó bắt mèo thay vào”đâu! Hiện tại, hai bàn tay ông đã nhẹ nhàng chậm rãi và run run lần xuống dưới hạ thể chị nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ của chị sau đó lần lượt kéo hai ống quần chị khỏi cặp đùi non trắng ngần qua hai đầu gối tới cặp giò thon thả, cuối cùng là hai bàn chân múp míp đầy đặn hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; khi để chiếc quần màu xanh dương của con gái lên mé đầu giường rồi, ông lại tiếp tục lần cởi luôn cả mảnh vải duy nhất còn sót lại nơi thân thể chị đấy chính là cái quần lót bằng thun voan trắng mỏng mảnh mới tinh che đậy bộ phận quau trọng, kín đáo và quý báu nhất cuộc đời chị. Đến lượt ông Dân ngồi dậy, lần lượt trút bỏ hết y phục trên người ông gồm cái áo kaki cũ kỹ bạc màu cùng chiếc quần sort màu xám, ông để hết hai thứ ấy lên cùng một chổ với quần áo của chị Linh ; vậy là đầu chiếc giường gổ trong gian nhà tranh vách nứa lâu rồi hoàn toàn không có người ở ấy vậy mà mới có gần hai tuần lễ, đêm nay thật hỗn độn, lộn xộn nào là áo đồ bộ màu xanh, áo kaki, áo ngực, quần sort, quần lót, quần đùi bởi vì hiện tại đây là giường hạnh phúc không hơn không kém trong gian nhà hoa chúc tạo hóa cũng như ông trời run rũi, ban bố cho hai bố con ruột thịt chênh lệch nhau những hai mươi chín tuổi đời. Chẳng mấy chốc, cả đôi bên đều hoàn toàn trần truồng, tuyệt nhiên thân thể không còn bất cứ mảnh vải nào để che đậy cả ngay đến những nơi kín đáo nhạy cảm nhất của họ nên trông chẳng khác nào một cặp người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa ; tuy rằng, bố mình thân thể không được mập mạp cường tráng cho lắm trái lại hơi gầy guộc, ốm yếu nhưng chẳng hiểu sao đối với chị Linh lúc này lại gây kích thích, lôi cuốn chị một cách không tài nào cưỡng lại được đến thế chẳng khác chi bố chị là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai vậy! Đêm càng lúc càng về khuya nghĩa là thời gian cứ mãi miết trôi qua đến đỗi hai bố con không còn lấy được một khái niệm nào nữa cả, đồng thời không gian như lắng đọng lại xung quanh cả hai người vì vậy với cảm giác lúng túng, vụng vể lẫn lộn run rẫy, ngượng ngùng giảm đi thì sự tự nhên, dạn dĩ, cuồng loạn tăng lên rõ rệt nơi bố cũng như con gái ; đôi bên không còn e dè, sợ sệt như lúc đầu mà trái lại càng tự tin, vững vàng hơn trong việc trao tặng, hiến dâng cho nhau tất cả những gì bản thân mình còn lại và dĩ nhiên họ chẳng còn phải lo lắng sợ có người nào đó trong họ bắt gặp nhìn thấy. Tất yếu, đây là lần đầu tiên và cũng chắc chắn là lần cuối cùng giữa ông Dân và chị Linh làm chuyện loạn luân, ngang trái một cách đồng tình, tự nguyện như thế này chứ thực sự là không hề có ai ép buộc ai cả và lúc bấy giờ, bằng tất cả tình yêu thương chân thật hai bố con chạy trốn bà chủ gia đình xa đến những hai trăm cây số đang chuẩn bị thao tác quan hệ giao hợp với nhau bình thường, lặng lẽ như biết bao nhiêu thiên hạ chẳng khác gì là người dân nước lã cả!

Lúc này, dương vật ông Dân tự khắc đã cương ngỗng lên rất to, rất dài và rất cứng như một đoạn sắt nung đỏ mới vừa lấy từ trong lò rèn ra, phải nói ông rất cảm thấy rất là ngạc nhiên bởi vì lúc trước còn ở Long Điển hàng đêm có nằm cạnh bà vợ quá quắt của ông tuyệt nhiên ông không hể cảm thấy kích thich, ham muốn một cách cùng cực khốc liệt như bây giờ ; với thao tác hết sức chậm rãi nhẹ nhàng, ông từ từ trườn người tới leo lên nằm trên thân thể nõn nà, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi nở rộ trên cành của con gái trông chẳng khác nào con kỳ đà trèo cành cây khô nơi hoang mạc cát mênh mông dưới cái nắng chói chang, gay gắt của ông mặt trời để liếm láp vài giọt sương đêm còn đọng lại trên những chiếc lá non vửa nhú lên. Sau khi hai chân chị Linh khẽ từ từ dạng rộng ra hai bên, ông lập tức nằm ngay vào giữa tâm điểm cơ thể chị rồi áp sát ngay dương vật ông vào âm đạo chị liên tục cạ cạ, mày mò, tìm kiếm cửa mình chị ; lúc đầu phải nói rằng hết sức khó khăn, chật vật cho ông bởi vì lúng túng mãi lâu rồi mà ông vẫn chưa thể nào chiếm đoạt được chị, ông nghĩ chắc là ông phải đầu hàng thôi chứ chẳng thể nào kéo dài lâu như thế này mà rốt cuộc chẳng được gì nhưng rồi ngay sau đó, bỗng dưng gần phân nữa dương vật gân guốc của ông lại lọt hẳn vào sâu bên trong âm đạo chị khiến cho cả hai đểu cùng có cảm giác sung sướng, ngất ngây, mê mệt. Giây phút đầu tiên, chị cảm thấy chằng hiểu sao lại vô cùng đau đớn lẫn lộn xót xa trỗi dậy từ dưới hạ thể lên dần dần lan tỏa ra khắp cả người sau đó lại nhanh chóng thay thế bằng vô số gai ốc sung sướng, rờn rợn nổi lên toàn bộ châu thân ; vì chị trước giờ hợp với công việc rẫy nương nên những ngón tay chị không để móng nhọn chứ nếu có thì lẽ đương nhiên nãy giờ vầng lưng trần trụi, gầy guộc của bố chị phải chấp nhận xuất hiện cả mười vết xước rướm máu hồng đỏ rồi, không thể nào tránh khỏi được! Quả thật, ông Dân đêm nay thực sự cảm thấy quá đỗi sung sướng, hạnh phúc khi được chị Linh tự nguyện ban tặng cho thân xác lẫn tình yêu của chị cỏn ngược lại song song đó, chị cũng hết sức thỏa nguyện làm sao vì những gì mà bố mang đến cho chị đêm nay nơi gian nhà bên con đường hoa bay lộng gió này ; lúc này, ông đã bắt đầu nhấp nhỏm nhấc mông lên rồi hạ xuống để nhọp nhàng đưa đẩy dương vật hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong tử cung chị, gặp lúc khác chắc chắn là ông sẽ sớm “giương cờ trắng đầu hàng vô điều kiện”thôi chứ còn đêm nay phẩn do men rượu ít nhiểu cỏn sót lại trong cơ thể vả lại do tình yêu mới mẽ “một lạ bằng tạ cái quen”do con gái ông mang lại nên phải nói đến giờ phút này ông vẫn còn cầm cự được thì đấy là một chuyện đáng nể phục đối với ông. Càng lúc, thành cơ âm đạo chị trơn nhớt chất dịch nhờn sinh lý càng co thắt, giãn nở ra thít chặt lấy dương vật bố không lấy gì là quá khổ so với “hàng”của Trí-em chồng chị mà cũng chỉ tương đương với Đại-thằng em họ bạn dì với chị thôi ; do đó, từng sợi lông loăn xoăn nơi gốc dương vật ông không ngớt xoắn xuýt lấy lớp lông đen mịn mảng bao phủ phía trên cũng như xung quanh cửa mình chị. Một phút, hai phút, ba phút rồi bốn phút như vậy chỉ vỏn vẹn có 240 giây đồng hồ yêu đương, ân ái và quan hệ giao hợp với nhau đã kết thúc một cách chóng vánh chuyện tình loạn luân, tội lỗi, trái ngang giữa hai bố con ruột thịt hơn kém nhau những hai mươi tuổi ; tuy rằng chỉ bấy nhiêu đó thôi nhưng cũng đã quá đủ cho cả đôi bên cảm thấy sung sướng, thỏa mãn lẫn nhau rồi, cả hai ôm nhau chặt cứng trong giây phút khoái ngất, cuồng loạn và khi ấy, thực sự chẳng biết là ông Dân xối xả xuất ra từ đầu dương vật ông bao nhiêu ml tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo đồng thời rin rít tựa chừng keo dán sắt thấm sâu vào từng ngóc ngách bên trong cơ thể chị Linh mà có lẽ đả lâu lắm rồi tích tụ lại bên trong ông -một người đàn ông vốn dĩ tuy sống cạnh vợ cùng một mái nhà nhưng hoàn toàn không biết hạnh phúc là gì! Chì trong chốc lát thôi, dịch tinh của bố hòa lẫn với dịch nhờm con gái liên tục ứ trào ra cả bên ngoài làm nhanh chóng ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai bố con và mặc dù chưa rời nhau nhưng đôi bên đều bắt đầu cảm thấy mệt mõi, rã rời trong nỗi niềm hoan hỷ vô độ.

Sau khi ôm ấp nhau thêm khoảng chừng một phút nữa, hai bố con mới từ từ rời khỏi người nhau ra lấy quần áo mặc vào nghiêm chỉnh, tử tế, đàng hòang ; một lần nữa trong ngày, ông lại lí nhí lên tiếng xin lỗi con gái chỉ vì lỗi của ông không thể nào tự kiềm chế được trước cái nhan sắc vẫn hãy còn mặn mà, nồng nàn của chị tuy rằng chị đã “quá lứa lỡ thì”. Ông và chị nằm cạnh nhau trên chiếc giường cố dỗ lấy giấc ngủ ngon lành, êm ái sau cuộc tình mãi cho đến khi bắt đầu có tiếng gà gáy eo óc vang vọng khắp bốn phương tứ hướng, chị mới thức giấc vội vàng lay ông dậy ; nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã bốn giờ rưỡi sáng nên cả hai vội vàng làm vệ sinh cá nhân, thay đổi quần áo rồi sau đó, ông dắt chiếc xe Wave ra nố máy chờ chị ngồi gọn gàng nơi yên sau khi chị đã đóng cửa gian nhà lại cẩn thận. Chiếc xe chạy chầm chậm chở hai bố con đi về phía bến phà Rạch Miễu. dọc đường thấy vắng vẻ không hề có bóng dáng người nào qua lại cả, ông Dân liền ngừng xe lại bảo chị Linh bước xuống và trong lúc chị còn chưa suy nghĩ được là tại sao bố lại ngừng xe bất tử như vậy thì đã thấy bố vòng tay ôm chầm lấy chị ; hai bố con vội vàng, run rẫy trao cho nhau nụ hôn môi từ biệt thật là ngọt ngào, say đắm rồi ông lẳng lặng lên xe nố máy chở chị đi tiếp. Đến nơi thì chiêc xe Mỹ Tho-Vũng Tàn đã gần đông khách, chị xách túi ba lô lên xe và khoảng chừng bốn phút sau thì xe từ từ chuyển bánh, chị nhoài người ra khoải cửa xe thấy bóng dáng bố lầm lũi điều khiến chiếc xe chạy ngược trở lại hướng đi lúc nãy vể phía xa mà lúc ấy trời vẫn hãy còn mới mờ mờ sáng và chị chắc chắn rằng nơi ấy có con đường hoa bay./.

Kết thúc lúc 13 giờ 27 phút ngày 18 tháng 11 năm 2014
(Hai mươi sáu Tháng Chín nhuần năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 63 … Xin mời đón xem tiếp Phần 64 )
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.