Chị Nam – Chương 60: – Botruyen

Chị Nam - Chương 60:

Phần 61: Áng mây buồn

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Các bạn thân mến, chắc chắn là chúng ta chẳng thể nào quên đi được chị Phương Nam-nhân vật nữ chính của truyện có phải như vậy không các bạn? Đã một năm trời ròng rã trôi qua sống trên đất nước Singapore, phải chống chọi và thử thách rất nhiều chị mới vượt qua được nỗi cô đơn, buồn tẻ, chán chường, vô vị mà thời gian đầu mới vừa qua đây tâm trạng chị bị lây nhiễm một cách vô cớ chẳng khác nào một căn bệnh trầm kha ; số là đoàn cán bộ y tế du học nghiên cứu sinh có tất cả mười thành viên kể cả vị bác sỹ trưởng đoàn trước khi lên đường mỗi người được Bộ Y tế giao cho một để tài khác nhau để hoàn thành luận án trong vòng 18 tháng do thời gian rút ngắn lại thay vì 24 tháng như kế hoạch khởi điểm đã định do đó mổi người được bố trí ở một khu vực khác nhau chứ không ở tập trung giống những đoàn trước đã đi. Sở dĩ tổ chức sắp xếp như vậy đó là thực hiện yêu cầu tự lực cá nhân, không ai có thể sao chép luận án của nhau được, đối với những thành viên nào không chịu khó làm việc còn dùng thời gian nghiên cứu để du lịch hay lao vào công việc kinh doanh buôn bán kiếm tiền nếu sau này họ không hoàn thành được bản luận án hay không đạt yêu cầu thì khi về nước ắt hẳn họ sẽ phải nhận lấy những hình thức kỷ luật như kiểm điểm, giáng chứ, hạ lương hay nặng hơn nữa là bị buộc thôi việc…Do những ràng buộc vừa tự do vừa nghiêm khắc trên, chỉ khoảng hai tuần sau thôi thì nhân vật nữ chính của chúng ta cũng dần dần khắc phục được tình trạng tâm lý bất ổn của bản thân để hòa nhập vào hoàn cảnh sống mới nơi xứ lạ quê người, những ngày đầu tiên ở Quốc đảo chị da diết nhung nhớ nhất hai người ở quê nhà từng mang lại cho chị những cảm giác hạnh phúc sung sướng, tuyệt vời nhất đó là Đại-em trai và chú Đường-quản gia ; giờ thì chỉ còn sáu tháng nữa thôi là chị sẽ được gặp lại hai người thân yêu đó và hiện tại chị cũng đã hoàn thành bản dự thảo luận án về chủ để bảo vệ môi trường thiên nhiên, thời gian còn lại là chị tiếp tục đi thâm nhập thực tế để quay phim, chụp hình, bổ sung điều chỉnh cho luận án.

Qua email, chị biết rằng giờ này ở Việt Nam em chị đã thi đậu vào trường Đại học Công nghệ thông tin khoác áo sinh viên Sài Gòn rồi còn má Phụng thì sức khỏe vẫn bình thường ổn định ; chị tỏ ra rất vui mừng, hãnh diện vì em trai không làm phụ lòng mong mỏi của chị và chị nhắn tin về cho nó là đầu tháng Sáu năm sau chị sẽ về nước mua quà thưởng cho nó thật nhiều. Lúc trước, đôi lần chị e ngại ở chổ do hai chị em yêu đương ân ái với nhau nhiều có thể làm giảm đi sức học của nó nhưng kết quả thi tú tài của nó đạt 54 điểm/6 môn là thủ khoa trường THPT Bà Rịa còn thi đại học đạt 27 điểm/3 môn xếp hạng nhì thì làm sao mà chị không yên tâm về nó cho được? Qua Singapore, chị được bố trí ở tại một khách sạn tám tầng tại phố 'Niu Che Shui' tức Ngưu Xa Thủy, khu vực này có diện tích khá rộng nên gần cả năm trời chị cũng chưa thể nào đi tham quan hết được ; đây là khu phố tập trung đông đảo dân cư là người Hoa, một ít là người Anh, người Mỹ và có cả người Việt, trong đoàn cán bộ du học tuy rằng chị cũng có quen biết hai bạn nữ bác sỹ nhưng giống như những người kia, họ chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại mà thôi chứ chẳng thể nào gặp nhau được vì không nắm được chổ ở của nhau mà nếu có biết được thì cũng quá xa xôi có khi cách nhau những hàng trăm cây số…Do vậy thời gian rãnh rỗi sau khi dùng cơm chiều xong, cứ mỗi ngày từ sáu giờ đến chín giờ tối là chị Nam cứ rảo đi hết chổ này đến chổ khác vừa dạo chơi vừa thư giãn vừa cũng là để tìm tòi tài liệu từ cuộc sống về phòng ở khách sạn viết ra luận án nghiên cứu ; mỗi lần gặp một người Việt dù là du khách hay một tiểu thương là chị rất vui mừng lân la tới làm quen dù nam hay nữ hỏi thăm về cuộc sống thậm chí chị còn xin cả số điện thoại của họ nào là bác Quyến bán há cảo đầu phố, chị Thu bán đậu hủ, anh Trần du khách qua đây cùng người vợ mới cưới đi tuần trăng mật. Về người nước ngoài, chị cũng quen được với hai người vì trình độ tiếng Anh, tiếng Hoa giao tiếp của chị cũng không đến đỗi tệ lắm, một chú người Anh làm cảnh sát giao thông và một chị người Hoa làm lễ tân khách sạn và khi còn khoảng sáu tháng nữa là giã từ hòn đảo xinh đẹp của châu Á, chị lại có dịp làm quen với một thằng con trai người Mỹ bằng tuổi Đại làm nghề tự do vả lại gia cảnh thiếu thốn, khó khăn và chị cũng không ngờ sự quen biết ngẫu nhiên này lại dẫn dắt, đưa đẩy chị tới một cuộc tình nên thơ thành nhạc rất hạnh phúc tuyệt diệu mà mãi cho đến lúc ngồi trên máy bay trở về nước nhớ lại, chị không cẩm được hai hàng lệ chảy dài xuống má. Thực sự ra, cũng may cho chị là cuộc tình mới mẻ này của chị nơi Quốc đảo hoàn toàn nằm ngoài vòng kiểm soát của tổ chức đoàn cán bộ nghiên cứu chứ nếu mà họ biết được thì nhẹ nhất là chị phải bị phê bình, kiểm điểm chứ chẳng chơi ; có thể nói rằng sống ở lầu bảy khách sạn, chị y như một nữ hoàng vì tiền ở, tiền ăn, tiền giải trí tất cả những khoản phí ấy đều được Bộ Y tế Việt Nam thanh toán trước chỉ có việc mua sắm thêm thì cá nhân tự túc mà thôi. Phòng chị mang số 709 bên trong có đầy đù tiện nghi sinh hoạt như tivi, tủ lạnh, máy điều hòa, quạt máy, phòng tắm, phòng vệ sinh riêng khuất hẳn bên trong còn quần áo chị thay ra mỗi ngày đều có lễ tân khách sạn tự đến lấy mang đi giặt ủi rồi giao trả cẩn thận ; vốn đây là hạng khách sạn năm sao nên 100% nhân viên lễ tân ở đây đều răm rắp tuân thủ nội quy làm việc tối đa đó là phục vụ khách chân tình bất kể ngày cũng như đêm thành thử cho nên ai đến phố Ngưu Xa Thủy này đa số đều đến mướn phòng tại khách sạn Hưng Liên này là vậy! Còn người bạn của chị Nam cũng cùng đi theo đoàn ở cách chị gân 90 cây số cứ than vãn với chị là mới có mười hai tháng thôi mà cô ấy phải đối khách sạn những ba lần vì lý do an ninh trật tự nơi chổ ở không được yên tâm cho lắm, lần đầu cô bị mất tài sản và lần thứ hai suýt chút nữa là bị mấy tên xã hội đen xông vào hiếp dâm và lần thứ ba mới hoàn toàn yên ổn.

Nghe bạn tâm sự như vậy, chị nhớ lại lâu lâu thỉnh thoảng ngay tại khách sạn này, vảo buổi tối khi chị xuống tầng trệt dùng cafe chị hay bắt gặp một vài khuôn mặt lạ lẫm người Hoa có, người Mỹ có đi qua đi lại nhìn ngó vào các phòng như để tìm kiếm ai đó nhưng thực ra mấy người ấy đều cùng có chung một mục đích đó là điều nghiên xem phòng nào vắng vẻ chốt khóa không cẩn thận là lẻn vào trộm cắp ; do lễ tân khách sạn hể không thấy thì thôi chứ nếu thấy là họ báo bảo vệ ngay để bắt giao cho cảnh sát vì vậy sống cả năm trời nay ở đây, chị vẫn chưa hề nghe là có xảy ra mất mát, ẩu đả hay hiếp dâm như chị bạn kia kể lại chổ nào đó chị ở. Khoản phí giải trí của cán bộ nghiên cứu đó là một tuần được tới lầu 2 xem phim hay hát Karaoke trong thời gian 2 giờ đồng hồ còn nếu không thích thì thôi chứ không được chuyển qua khoản phí khác theo quy định, có lần chị Nam tới đây được một chị lễ tân dẫn đến phòng hát số 2 và khi tới cửa phòng thì chị nghe có giọng một cậu trai nào đó lơ lớ hát một bài hát Việt Nam đó là bài “Áng mây buồn”của nhạc sỹ Minh Vy sáng tác ; cô lễ tân mớ cửa phòng hát thì cả cô lẩn chị thấy trong phòng là một thằng nhóc người Mỹ cỡ mười chín tuổi áo quần xộc xệch dơ dáy đang cầm micro hát nghêu ngao say sưa, lập tức cô móc điện thoại ra báo bảo vệ lên lầu 2 bắt người lạ xâm nhập vào. Thằng bé kia lập tức bỏ micro, xách cái thùng đánh giày vùng chạy ra khỏi phòng nhưng bị anh bảo vệ túm lại ngay cửa, vì thấy đó chẳng qua là một thằng đánh giày mà thôi nên nhân vật nữ chính của chúng ta mới lên tiếng “Pease do forgive it that, it's just a shoe shine people only!”(Xin anh tha nó vậy, nó chỉ là dân đánh giày thôi!), anh bảo vệ trả lời “She did not know where I'm familiar enough with this guy on it. It pretends to pickpocket shoe shine, theft and even betoken for seniors know how much it makes things murky”(Cô không biết đâu, thằng này tôi rành lắm về nó. Nó giả bộ đánh giày để móc túi, trộm cắp và lại còn chỉ điềm cho đàn anh nó làm biết bao nhiêu chuyện mờ ám!). Thấy cô người Việt nó năn nỉ xin xỏ ỉ ôi hết lời, anh ta mới bỏ tay thằng nhóc đánh giày ra, anh chàng cám ơn chị Nam rối rít rồi nhanh chân chuồn thẳng biến mất ra khỏi khách sạn ; sau đó, tự dưng chị vào phòng cầm micro lên hát lại bài hát Áng mây buồn ấy rồi chỉ khoảng nữa tiếng sau, thấy không có hứng thú hát nữa nên chị ra báo lễ tân đóng cửa, dọn dẹp phòng và chị xuống tầng trệt nhấm nháp ly cafe sữa đá mà lòng chị sao mà cứ mãi hình dung ra khuôn mặt thằng bé đánh giày nọ. Càng nghĩ, chị càng thấy nó đẹp trai, dễ thương, thông minh và lanh lợi chẳng khác nảo Đại-em chị ở quê nhà, rõ ràng là nơi xứ sở nào trên trái đất này dù là cường quốc giàu mạnh cỡ nào đi nữa thì xã hội nơi ấy cũng còn lắm kẻ giàu thừa tiền phung phí như rác rưởi bên cạnh đó cũng còn rất nhiều mảnh đời cơ cực điển hình như thằng bé ấy làm gì có tiền mà vào thuê phòng hát Karaoke ; chẳng qua là lẻn vào khácu sạn đánh giày cho mấy ông đại gia, khi họ đi rồi mới dám cầm micro hát một vài bài mà mình ưa thích có thế thôi, tối hôm ấy trước khi lên phòng ngủ chị đi gặp chị Mẫn-lễ tân phụ trách tầng 7 hỏi thăm về thằng bé đánh giày ấy thì được chị ta cho biết đó là một thằng bé bụi đời nghèo nàn khốn khổ, đánh giày chẳng qua chỉ là cái cớ thôi chứ thằng đó từng bị cảnh sát bắt về tội móc túi, cướp giựt tải sản du khách chẳng khác gì cơm bữa, chỉ vì hậu quả những gì nó gây ra không lớn cho nên giỏi lắm người ta nhốt nó đâu hai ba ngày rồi lại thả ra thôi…Cô Mẫn khuyên chị là đừng có giao tiếp với những thành phần bất hảo như vậy, không khéo vô tình bị dính líu đến những chuyện “ách giữa đàng lại mang vào cổ” không đâu thì rất là phiền phức lắm ; nghe vậy, chị Nam chỉ cười rồi dợm bước về phòng, đêm hôm ấy bỗng dưng chị lại nằm mơ thấy chị đang hát Karaoke bài Áng mây buồn với một người song ca cùng với chị mà người ấy chẳng ai khác chính là thằng bé đánh giày và khi chợt thức giấc, ngẫu nhiên chị lại thấy mình nơi hai mắt mình long lanh hai ngấn lệ.

Theo dương lịch, ngày ở Singapore cũng tương đồng như ngày ở Việt Nam tuy rằng múi giờ hai quốc gia chênh lệch nhau khoảng một tiếng nghĩa là ở Sài Gòn lúc 20 giờ thì bên này 21 giờ, hôm nay đã là ngày 3 tháng 11 đúng vào ngày này năm ngoái chiếc máy bay của hãng hàng không Air Vietnam chở chị cùng đoàn cán bộ y tế nghiên cứu cất cánh rời khỏi phi trường Tân Sơn Nhất ; dạo này do tăng cường đi thực tế để đối chứng với luận án nên hầu như cả ngày ít khi nào chị có mặt tại khách sạn trừ ba lần dùng bữa và nghỉ trưa khoảng 1 tiếng đồng hồ. Mặc dù cũng quen biết với vài người dân nơi đây song chẳng ai có thể đáp ứng được yêu cầu mong muốn của chị đó là hướng dẫn chị đi đây đi đó giới thiệu về đất nước thân thiện xinh đẹp của họ bởi vì ai ai cũng phải bươn chãi ngày cũng như như đêm để làm lụng kiếm tiển sinh sống ; giả sử như mướn hướng dẫn viên đối với chị thì cũng được nhưng do lệ phí trả cho họ quá cao vả lại có lần vào năm ngoái, một tên lưu manh giả dạng nghể này thiếu chút nữa là đã bán được chị vào nhà chứa để lấy tiền nếu cảnh sát không can thiệp kịp thời. Lúc qua đây, dù chị mang theo khá nhiều tài khoản nhưng dẫu sao thì chị thấy rằng mình cũng cần phải tiết kiệm dè xẻn để phòng khi xảy ra biến cố vả lại tỷ giá giữa tiền Việt với đồng SGD(Singapore Dollar) thì y như trên trời dưới biển (100.000đ Vietnam = 10 SGD) và giá cả hàng hóa bên này lại đắt hơn gấp mấy lần bên nước nhà, ví dụ một cây kem đánh răng giá 15.000đ Việt nhưng lại phải mua với giá 9 SGD tương đương với 90.000đ mang về nước mua được những 6 cây ; thường thường, đối với hạng phụ nữ chưa chồng chưa con như chị thì chủ yếu là mua sắm quần áo, đồ lót, mỹ phẩm…Một hôm, ông bác sỹ trưởng đoàn điện thoại cho chị bảo là ông hiện đã cạn tiển xài nên nhờ chị chuyển khoản cho ông ta đỡ vài triệu mượn đỡ khi nào vể nước ông ta sẽ thanh toán lại, ông này là bác sỹ làm ở bệnh viện Đồng Nai ở Biên Hòa mà chị có gặp gỡ ông mấy lần trong những buổi hội thảo, ông đã có vợ con và đời sống kinh tế bản thân ông rất khó khăn chật vật song ông ta sống rất có uy tín và thành thật, nếu vay mượn của ai thì đều trả lại sòng phẳng đàng hoàng và chị trước kia cũng đã hai lần cho ông mượn đến những 15.000.000đ, ông cũng đã thanh toán lại cho chị đầy đủ trong thời gian ba tháng đúng như lời hứa. Sau bữa cơm chiều, chị tà tà tản bộ tới chi nhánh dịch vụ chuyển khoản nhanh, chỉ trong vòng mười phút chị đã hoàn tất xong thủ tục chuyển cho vị bác sỹ kia số tiền là 300 SGD vào tài khoản của ông ta và lúc chị vửa mới bước ra khỏi chổ ấy thì cái xắc tay đeo nơi vai chị nhanh chóng trở thành mục tiêu của “một người quen biết”với chị dù là bên trong chỉ vỏn vẹn còn lại có 25 SGD mà thôi cùng với mấy xấp khăn lạnh, son môi cùng vài thứ linh tinh khác ; vì đêm nay chị không có dự định đi nghiên cứu thực tế chỉ là đi dạo thôi nên những thứ đồ nghể đắt giá quan trọng phục vụ cho công việc của chị như máy chụp ảnh, máy quay phim chị cất lại trong phòng nơi khách sạn. Lúc ngang qua một công viên rực rỡ ánh hoa đăng, chợt nhận ra là từ trước giờ chị chưa vào đây nên chị liển rẽ vào tham quan, hóng gió thì từ sau có một người đi trên một chiếc xe cuộc sườn ngang gần như đã đến mức độ “tàn phế”lao tới như một cơn lốc xoáy vụt qua mặt chị khiến chị giật mình ; định thần lại chưa chi chị cảm thấy vai mình nhẹ hẫng đi bởi vì chiếc xắc tay của chị giờ đây đang nằm gọn trong tay người kia, chị toan la lên cầu cứu nhưng rồi chị lại ngỡ ngàng trong yên lặng vì chị thoáng thấy bóng dáng người đi xe đạp hơi quen quen mà chị đã nhìn thấy cách đây mấy tuần trước. Chị nhận ngay ra được dáng vẻ kia chẳng thể nào lẩm với ai được cả đấy chính là thằng bé đánh giày đêm hôm nọ do hát Karaoke chùa bị bảo vệ khách sạn bắt nhờ chị năn nỉ, xin xỏ mới thoát được cảnh sát giờ đây khi được “tung cánh bay cao ung dung tự toại”thì nó lại đi cướp giật tài sản của chính ân nhân của nó chăng? Chị suy nghĩ “Thôi thì của đi thay người vậy. chẳc nó không thể nào nhớ được mình đâu vả lại mình chỉ bị mất đi chẳng bao nhiêu tiền và vài thứ lặt vặt, cứ cho không biếu không nó cũng được, vì hoàn cảnh nghèo khó nên nó đành phải làm vậy!”; chị vừa suy nghĩ vừa quay lại toan rời khói công viên để về khách sạn thì bỗng dưng thằng bé ấy lại từ đâu xuất hiện trước mặt chị, nó vửa trả lại cho chị cái xắc tay vừa lễ phép nói :
-Sorry sister!(Xin lỗi chị!)

Chị Nam thấy vậy cứ ngỡ rằng có khi nào vì trong xắc tay của chị chẳng có gì là đáng giá nên nó mới mang trả lại cho chị hay không và chị tự lấy làm xấu hổ bởi ý nghĩ nông cạn tầm thường ấy ; trông sắc mặt nó có vẻ mệt mỏi làm sao nên chị cảm thấy tội nghiệp cho nó chứ không hề giận dỗi gì nó cả, chị nói :
-Okay, where your house? (Không sao, nhà em ở đâu vậy hả?
-I at approximately 3 kilometers ago (Em ở cách đây chừng 3 cây số)

Chị ra dấu cho nó đi theo chị ra khỏi công viên, thấy gần đó có một quầy bán hủ tiếu hoành thánh, chị nói :
-You hungry right? I invited me to hear?(Em đói lắm phải không?Chị mời em nghe?)

Khi hai người ngồi xuống cạnh một cái bàn nhựa và bà chủ mang ra một tô hủ tiếu hoành thánh bốc khói nghi ngút, anh chàng ta cắm đầu cắm cổ ăn gần hết nó mới hỏi :
-Why do not you eat? (Sao chị không ăn?)
– I no then! (Chị no rồi!)
-In my house there are three brothers again, this time we still do not have anything to eat you, sir! (Ở nhà em còn ba đứa em nữa, giờ này chúng vẫn chưa có gì để ăn, chị ạ!)

Nghe thế, chị Nam đứng dậy bảo bà chủ quầy bán thêm ba bịt hủ tiếu nữa rồi trả tiền hết 10SGD, sau khi chia tay thằng bé nói tên nó là Nick Tony, nó cũng hỏi tên chị và nó cám ơn chị rối rít cầm mấy bịt hủ tiếu ngồi lên xe đạp chạy đi còn chị thì thong thả lần bước trở về khách sạn Hưng Liên ; chiều hôm sau, lúc ra công viên, chị thấy nó Nick lững thững xách cái thùng đánh giày đi mời khách và trong khoảng nữa tiếng ngồi một chổ nơi ghế đá, chị thấy có khá nhiều khách nam có nữ có tới nhờ nó đánh giày, nó làm liên tục phục vụ người này tới người khác do đó từ túi áo, túi quần nó chẳng mấy chốc dầy cộm lên những tờ 1SGD, 5 SGD. Khi nó móc tiền ra đếm lại, thấy chị tới nó liền đưa cho chị hai tờ 5 SGD và nói :
-I sent back the money to her yesterday here!(Em gửi lại cho chị tiền hôm qua đây!)

Chị Nam nhét lại tiền vào túi áo nó, lắc đầu :
-I have not getting anywhere. Yesterday, I asked you that!(Chị không nhận đâu. Hôm qua, chị mời em mà!)
-So now I invite you agree?(Vậy giờ em mời lại chí nhé?)

Do chưa ăn chiều nên chị sẳn sàng vui vẻ vào quán ngồi ăn hủ tiếu hoành thánh cùng với nó, vừa ăn Nick vừa hỏi :
-You are a doctor, huh?(Chị là bác sỹ hả?)
-How do you know?(Sao em biết?)
– I see in your handbag have a photo card of her doctor, so I realized was she who asked for protection forgive me the other night(Em thấy trong xắc tay có cái thẻ bác sỹ dán hình chị nên em mới nhận ra được chị là người xin bảo vệ tha cho em tối hôm nọ)

Ngừng giây lát, nó tiếp :
-Last night, I thought a lot and I promised myself that I will work honestly never robbery, theft more!(Tối qua, em suy nghĩ rất nhiều nên em tự hứa với lòng rằng em sẽ làm việc lương thiện, không bao giờ cướp giật trộm cắp nữa!)

Vậy coi như là đến giờ phút này chị Nam đã góp phần vào việc bảo vệ an ninh trật tự trên đất nước bạn rồi đó bởi vì một phần tử không được đàng hoàng mấy trong xã hội chỉ nhờ một phần nhỏ tác động của chị đã nhanh chóng phục thiện, thấy được sai lầm của bản thân mà tự cải tạo mình trở thành một công dân tốt dẩu rằng cuộc sống hãy còn quá khốn khổ chật vật ; từ ngày đó trở đi, chị và Nick tuy không giao ước mà ngẫu nhiên trở nên hai chị em bạn thân thiết, tối nào cũng vậy hễ dùng bữa xong là chị lại ra công viên tới chổ nó ngồi đánh giày phụ giúp nó đánh giày cho khách đến khoảng tám giờ cả hai lại rủ nhau đi ăn tối, uống cafe tâm sự trò chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp mãi tới hơn chín giờ mới chia tay nhau. Sau đó, nguyên cả tuần lể vào buổi chiều nó kiêm luôn cả công việc của một hướng dẫn viên dẫn chị đi tìm minh chứng thực tế để kiểm chứng lại dự án viết về đề tài bảo vệ môi trường của chị ; có lần nó mời chị ghé nhà nó ở, đó là một cái phòng xép chỉ khoảng 6m2 là cùng trong dãy nhà trọ ọp ẹp nghèo khổ, tồi tàn chỉ chứa chấp những người sống tận cùng đáy xã hội. Nó nói bốn anh em nó được sinh ra trên đất nước này và bố mẹ đểu là dân lao động Mỹ qua đây nhưng chẳng may mẹ mất sớm còn bố thì nhẫn tâm từ bỏ chúng chẳng biết đi đâu cách đây đã bảy tám năm, dĩ nhiên nó phải làm đù thứ nghề nào là đánh giày, bốc vác kể cả móc túi, cướp giật hay chỉ điểm cho các băng nhóm xã hội đen…mới có thể nuôi sống ba đứa em mà đứa em gái đầu thì mười một tuổi còn hai thằng em sinh đôi sau mới vừa lên tám. Chị Nam không thể nào cầm được nước mắt khi nhìn thấy ba đứa em Marry, Charly, Tompson xanh xao ốm yếu vì thiếu dinh dưỡng của người bạn Mỹ nhỏ tuổi vì vậy lâu lâu chị lại dúi vào tay nó hai ba chục SGD để phần nào phụ giúp nó nuôi em ; cũng may là do bà chủ phòng trọ người Hoa nhân đức cho chúng ở miển phí chứ nếu gặp người khác thì nội khoản tiền phòng trả theo tháng như những hộ tạm trú khác ở đây đối với chúng cũng đủ ngất ngư chết lên chết xuống từ lâu rồi! Mổi lần nhờ Nich dẫn đi tỉm hiểu thực tế, không lần nào mà chị lợi dụng lòng tốt của nó cả bởi vì nhờ có nó mà chị thu thập được khá nhiều thông tin từ cuộc sống cũng như nhiều hình ảnh, videp clip minh họa cho những luận cứ chị trình bày trong luận án ; sau mỗi chuyến đi, dù nó lắc đầu không nhận nhưng chị đều dúi vào túi áo nó khi bảy chục, lúc một trăm SGD và càng ngày, chị càng nhận ra rằng nó đối xử với chị quả thật ngay thằng đàng hoàng, tử tế không khác chi chị là chị ruột của nó vậy do vậy lâu dần chị cũng nghiệm ra trong sâu thẳm cõi lòng mình thì chị coi nó như một thằng em cùng chung huyết thống như Đại ở quê nhà Việt Nam vậy! Có lần Nick và chị Nam đón xe buýt tới phố Tàu hủ cách đo khoảng 30 cây số, đây là hiện trường mà người ta dùng để quay bộ phim cùng tên có diễn viên Hứa Mỹ Trân tham gia trước đây nhưng giờ vùng đất này lại nối tiêng mà du khách ai ai cũng phải né tránh khi tới Singapore vì an ninh trật tự không được tốt cho lắm ; do vậy khi vừa mới chân ướt chân ráo lần tới, chưa chi chị đã bị một nhóm côn đồ bốn thằng choai choai toan tấn công cưỡng hiếp chị cũng may nhờ có thằng bạn Mỹ khá giỏi võ nghệ nên một mình nó đương đầu với bọn kia để giải cứu cho chị sau đó có mấy người dân nữa cùng cảnh sát đến ứng cứu kịp thời. Kết cuộc, lần ấy mãi cho đến khi trở về nước, chị không bao giờ lấy được một tư liệu nào ở đia dạnh trên nữa mà chị phải lo cho thằng bé đánh giày vì nó phải nhập viện may hết ba mũi vì bị mấy tên kia đánh rách môi ; tối hôm đó, nằm trong khách sạn Hưng Liên chị cảm thấy mình có lỗi với nó vô cùng vì nó có nói trước với chị là đừng bao giờ tới đấy nhưng chị không chịu cứ khăng khăng bảo nó dẫn chị đi cho bằng được nên mới xảy ra sự cố tai nạn cho nó và chị rất cảm kích nghĩa cử cao đẹp của nó, giả sử như không có nó thì chắc chắn hậu quả xảy ra với chị không bao giờ là chuyện nhỏ nhặt, bình thường cả. Ba ngày kế tiếp sau đó, ngày nào chị cũng đều tới khu nhà trọ để chăm sóc cho Nick như thuốc thang, nấu cháo ngô cho nó ăn, lo cho ba đứa em nó ăn uống vui chơi suốt từ sáng cho đến tối ; sau đêm hát Karaoke bi bảo vệ bắt được chị xin giùm, tuyệt nhiên nó không tới chổ khách sạn chị ở nữa và những lúc chị và nó gặp gỡ, ăn uống, chuyện trò với nhau đều là tại công viên cách đó khoảng một cây số và chổ nó cư ngụ thì khá xa khách sạn thành thử cho nên quan hệ giữa chị với nó tuyệt nhiên hoàn toàn không một ai hay ai biết cả.

Đúng một tuần lễ, Nick mới bình phục hẳn đi đánh giày trở lại nơi công viên, lần đầu tiên nó nắm lấy hai bàn tay mềm mại của chị Nam lúc hai người chạy vào trú mưa trong một cái miếu thờ Quan âm và nó nói lên lời cảm ơn chị một cách chân thành sâu sắc ; khi ấy, bỗng dưng chị có cảm giác rung động thực sự khi tiếp xúc với hai bàn tay một thằng con trai người nước ngoải dù rằng trước giờ chị không ít lần yêu đương, ân ái với em trai không những thế có lần chị còn quan hệ với Vũ-anh họ con bác Thân rồi với Trang -bạn học cũ của Đại và cả chú Đường -quản gia nữa. Rồi mấy ngày sau, bất chợt nó nhìn chị bằng ánh mắt không được bình thường, ánh mắt của một người đang yêu thì phải, bằng giọng nói âu yếm nó khen chị đẹp và nó còn nói phải chi chị bằng tuổi nó thì thế nào nó cũng phải đặt vấn đề tình cảm lứa đôi với chị ; chị ngượng ngùng, e thẹn không nói được lời nào cả mà khi ấy, trái tim chị cứ mãi thổn thức y như rằng chị đã yêu nó vậy tương tự chị từng trãi qua ba lần yêu ở quê nhả Việt Nam vậy. Qua những đêm sau nữa, chuyện nắm tay giữa hai người dường như ngẫu nhiên trở thành bình thường như cơm bữa nhưng ngoài ra thì chị thấy anh bạn nhỏ tuổi này chưa bao giờ dám “thửa nước đục thả câu” đối với chị cả, đôi khi chị “xăm mình”tỏ ra dạn dĩ bá vai bá cổ nó thì nó lại giãy nãy lên chẳng khác nào vửa mới dẫm phải ổ kiến lứa vậy chứ chị nghĩ nếu gặp phải tay không vừa, chắc chắn rằng chị “chỉ còn nước chết”mà thôi ; một lần ngồi nói chuyện với chị Mẫn trong phòng, tình cờ chị ta nói rằng hồi sáng này có xảy ra hỏa hoạn tại một khu phòng trọ cách đây khoảng một cây số, bán tín bán nghi chị hỏi kỹ lại cô ta thì chị mới tá hỏa tam tinh vì nơi xảy ra vụ cháy kia chính là chổ ở của bốn anh em nhà Nick, dù đang bị cảm sốt nhưng chị cũng lật đật thay quần áo, khoác thêm áo khoác ngoài cho đỡ lạnh rồi bươn bã đi tới nơi ấy để xem tình hình anh em thằng bạn chị rồi đây sẽ ra sao. Đến nơi, chị nhìn thấy trước mắt chị là dãy phòng trọ mười căn nay trở thành một bãi cháy đen hoang tàn đồ nát, chị hỏi thăm vài người dân lý do vì sao cớ sự lại xảy ra như vậy thì họ cho biết rằng có một hộ nấu bếp dầu sơ ý làm tràn dầu ra khỏi bếp nên “bà hỏa”mới cất công đến thăm viếng hết tất cả mọi người trong khu phòng trọ ; giờ ai nấy đều khóc không thành tiếng vì đời sống của họ vốn dĩ cơ cực lắm rồi nay lại phải gánh chịu thêm cảnh màn trời chiếu đất khốn khổ trăm bề làm sao chịu đựng cho nồi? Chị Nam lần tìm trong đám người chạy thoát ra từ đám cháy, nhìn hết người này đến người kia vẫn không thấy anh em Nick đâu cả, cô ở phỏng cạnh phòng chúng trước kia thấy chị liền mách rằng mới cách đây một tiếng đồng hồ cô có nhìn thấy cả bốn dắt díu nhau đi đâu đó cô không rõ ; với vẻ mặt buồn buồn, chị gần như muốn khóc thành tiếng nhưng rồi chị lại sực nhớ ra nên chị nghĩ có khi nào chúng dời đến ở tạm nơi công viên mà Nick hay đánh giày không, thôi thì cứ tới đó xem sao và nghĩ vậy, chị liền dời gót khỏi khu vực hỏa hoạn tuy đã bị dập tắt hoàn toàn nhưng vẫn còn nghi ngút khói than đen đũi bốc lên ngùn ngụt. Tới công viên, vừa bước vào chị vui mừng vì thấy cả bốn anh em đang ngồi nơi ghế đá mặt mày đều nhem nhuốc khói bụi, áo quần lấm lem và cũng may chúng chẳng có tài sản nào cả ngoại trừ quần áo nhét đầy trong hai cái túi balô mà chúng mang ra thoát khỏi đám cháy kịp thời nhưng giờ chị thấy anh bạn nhỏ tuổi của chị có vẻ âu sầu, buồn bã vô cùng vì không còn có chổ nào để gia đình lạc loải trong đó có mình nương thân tựa thế nữa ; chị lên tiếng trấn an cả bốn rồi sau đó đích thân chị dẫn chúng tới một khu nhà trọ nằm sau khách sạn Hưng Liên mướn cho chúng một căn phòng rộng khoảng 10m2 với giá tiền 20SGD một tháng, vì chị bỏ ra đến những 60 SGD trả trước tiền thuê 3 tháng nên bà chủ nhà trọ ở đây nhanh chóng niềm nở, ân cần tiếp đón chúng chẳng khác gì những vị khách quý đại gia chứ lúc đầu mới vừa nhìn thấy chúng là bà ta đã có vẻ thiếu nồng nhiệt rồi! Vậy là nhờ có cô bác sỹ người Việt xinh đẹp, khả ái, nhân hậu nên dù cuộc sống vẫn thiếu thốn lây lất nhưng anh em nhà thằng bé đánh giày vẫn còn có chổ che mưa tránh nắng còn hơn là lang thang đầu đường xó chợ ; tối hôm đó, Níck vẫn bình yên đi ra đánh giày như mọi ngày nhờ sự trợ giúp của người chị bạn lớn hơn nó những sáu tuổi đời, sau khi thu xếo đồ nghề nó cùng chị đi ăn tối, uống cafe vui vẻ bên nhau và dường như sau sự cố hỏa hoạn thì có lẽ tình cảm giữa cả hai thêm thân mật, khắng khít với nhau hơn trước thì phải? Sát bên công viên có một tiệm hát Karaoke gia đình nên ngồi nơi quán cóc được một lúc, chị Nam rù nó đi hát…
-I sing in Vietnamese Ministry are you? (Bộ em hát bằng tiếng Việt được hả?)-Lúc vào phòng hát, chị hỏi.
-Yes,but I only sing only a single post, which is all sad cloud Ang may buon!(Vâng, nhưng em chỉ hát được một bài duy nhất thôi, đó là bài Áng mây buồn)
-I have very well loved singing, so we hear singing! (Chị cũng thích hát bài ấy lắm, vậy hai chị em mình hát chung nghe!)

Cả hai tuy rằng lần đầu tiên hát chung với nhau bài Áng mây buồn nhưng lại rất tâm đầu ý hợp và rất ăn nhịp với nhau, kết quả sau khi hát xong thì hệ thống chấm điểm tự động trên máy tính cho đến những 100 điểm khiến cả hai đều vui mừng vỗ tay tự tán thưởng ; sau đó cả hai thi nhau hát mãi cho đến gần mười một giờ khuya mới trả tiền rồi chia tay ra về và ai nấy đều không thể nào ngờ được rằng chỉ ba ngày nữa thôi là cuộc tình nên thơ tuyệt vời bất ngờ chóng vánh ngẫu nhiên xảy ra cho đôi bên vốn có tình cảm chị em tốt đẹp, đàng hoàng bấy lâu nay từng trãi qua nhiều biến cố trong cuộc đời. Đêm ấy, do báo cho cảnh sát bắt hai tên móc túi của du khách nên Nick bị mấy tên cùng băng nhóm chận đường trả thù và do tình cờ phán đoán trước được sự việc xấu sẽ xảy ra cho thằng bạn nhóc tỳ của mình nên chị Nam nhanh chóng chạy ra công viên báo cho nó chạy trốn kịp thời ; sau đó, chị trở về khách sạn sớm hơn mọi khi và chị miệt mài viết phần kết thúc luận án mãi cho tới gần mười giờ khi sửa sạon đi ngủ thì chị nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, ban đầu chị cứ ngỡ rằng cô Mẫn lễ tân nên chị bước ra mở cửa thì thấy Nick đầu tóc, áo quần hơi bị ướt lem nhem thì ra anh chàng mang đến cho chị mấy cái bánh xủi cảo -món ăn mà chị ưa thích nhất. Chị nhanh tay kéo nó vào phòng vì sợ bảo vệ hay lễ tân khách sạn bắt gặp được nó bắt giao cho cảnh sát thì phiền lắm, như biết trước được ý nghĩ của chị, nó nói :
-It's okay, she Mẫn allow me up here, after all! (Không sao đâu, chị Mẫn cho phép em lên đây cơ mà!)
-Well, maybe they do not see you now be the same so they are not intimidating me there! (À, có lẽ họ thấy em không còn như xưa nữa nên họ mới không làm khó dễ gì em đấy!)

Chị vào lấy khăn ra cho nó lau khô đầu tóc, chị hỏi :
-Ministry of rain outside lah you? (Bộ bên ngoải mưa hả em?)
-Yes, but the rain was not very big! (Vâng, nhưng mưa cũng chẳng lớn gì lắm!)

Hai chị em ngồi nơi bộ ghế salon vừa ăn xủi cảo vừa nhấm nháp nước lọc để lạnh lấy từ trong tủ lạnh ra, sau một trò chuyện chị Nam bước đến mở hé cánh cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm thì mới hay lúc này mưa không còn phải nhó như lời Nick nói khi nãy nữa mà đã chuyển thành một trận mưa lớn dầm dề mịt mù trắng xoá tứ bề ; chị đóng cửa lại rồi quay vào nói :
-Now heavy rains ago. Then I slept here, okay?(Bây giờ mưa lớn lắm rồi, vậy em ngủ lại đây nhé?)
-For you do not mind?(Có phiền gì cho chị không?)
-It's okay! (Không sao đâu!)

Lúc chị vảo phòng trong thay bộ đồ bộ bằng thun màu hồng rồi trở ra thì thấy nó đã ngủ ngồi ngon lành trên chiếc ghế salon rồi, chị yên lăng giây lát ngắm nhìn khuôn mặt vửa đẹp trai vừa thân thiện của thằng bé đánh giày nhỏ hơn chị có sáu tuổi sau đó chị đánh thức nó bảo nó lên giường nằm ngủ ; anh chàng hơi ngập ngừng nhưng do ngáy ngủ nên đành líu ríu theo chị đến bên chiếc giường nệm ấm êm trãi phủ lớp drap màu kem thật dịu mắt nằm hẳn vào mé trong còn chị sau khi tắt đèn neon, bật đèn ngủ xanh nhạt mờ mờ lên rồi tới ngã người xuống nơi mé ngoài giường. Có lẽ do lạ chổ hay gì gì ấy mà khi nằm cạnh người con gái lớn tuổi thành thử cho nên Nick lại trằn trọc thao thức mãi hơn nữa tiếng đồng hồ sau vẫn cảm thấy khó ngủ và tương tự thì chị Nam cũng vậy, cảm giác lạnh lẽo do cơn mưa dữ dội, tầm tã bên ngoải khiến cho cả hai càng lúc càng nằm sát vào nhau hơn để dễ dàng đắp chung một tấm chăn tuy dày nhưng lại hơi ngắn và hẹp ; bất giác, cũng chưa phải là tỏ tình hay khêu gợi gì đâu nhưng chị lại lần bàn tay lên âu yếm vuốt ve từng lọn tóc vàng hoe như râu bắp trên đầu thằng bé rồi nó cũng đáp lại chị bằng cách nghịch ngợm ve vuốt từng lọn tóc uốn lượn xiton mượt mà, êm ái của chị. Do chẳng hiểu vì sao mà lúc này hai khuôn mặt của hai chị em khác hẳn nhau về quốc tịch cũng như dòng dõi cứ mãi miét gần kề sát vào nhau đến đỗi coi như không còn một cự ly khoảng cách nào nữa cả, vì thế chỉ cần một cử động nhỏ thôi của một trong hai người thì cũng đủ cho mặt người này khẽ chạm vào mặt người kia chẳng khác gì như là đang hôn nhau vậy ; rồi cuối cùng thực sự không phán đoán ra được ai là người khởi sự trước mà chỉ thấy cả hai bất chợt hôn qua hôn lại nơi tóc, nơi trán, nơi mắt mũi của nhau, cùng với sự kích thích sinh lý xác thịt trỗi dậy từ chổ nào đó thật sâu thẳm tâm hồn khiến cho hơi thờ cả hai cừ càng lúc càng hỗn hển dồn dập đứt quãng. Ban đầu, hai người còn tỏ vẻ ngập ngừng, e dè nhưng về sau thì những e dè, ngập ngừng đó lại giảm hẳn xuống đi để nhường lại trái tim lẫn toàn bộ thân xác cả hai cho một sự dạn dĩ, táo bạo bởi vì những nụ hôn của chúng trao cho nhau theo từng nhịp tích tắc thời gian trôi qua càng mặn mà, nồng nàn và thắm thiết ; mãi cho đến khi tự lúc nào mà hai vòng tay đôi bên ôm xiết lấy thân thể của nhau đến giờ phút này lần lượt người này tới người khác nhận ra mới bắt đầu nhận biết ra được sự việc thì ôi thôi đã quá muộn rồi còn chi nữa do đó họ lại trở lại trạng thái ngập ngừng, e thẹn như lúc đầu vừa nhập cuộc….
-Nam …sister, I… love…. you!(Chị…Nam, em…yêu…chị!)
-Nick, I…love…you, too! (Nick, chị…cũng…yêu…em!)

Đấy chính là lời tỏ tình đối đáp thân thiết nhất từ trước tới giờ lần đầu tiên mới thốt lên được từ đôi môi chị Nam và Nick sau gần ba tháng gặp gỡ, quen biết nhau và đêm mưa này đã chứng minh một cách cụ thể hùng hồn cho mối tình ngẫu nhiên bất chợt xảy ra giữa hai chị em không hề mang chung một dòng máu ; lúc bấy giờ, tuy vẫn còn sợ sệt lo lắng không đâu nhưng chính thằng bé đánh giày lại chủ động lần hai vành môi mày mò lần tìm đôi môi hình trái tim dày mọng, thắm tươi như một đóa hoa lan mà ở đảo quốc Sư Tử này hay trồng và đáp lại nơi chị -cô bác sỹ người Việt hai mươi lăm tuổi không phải là cái lắc đầu mà là một thái độ trân trọng đón nhận lấy bằng cách hé mở hai vành môi của mình cho miệng lưỡi nó luồn nhẹ vào bên trong với dáng điệu thẹn thùng, ngượng nghịu. Vậy đấy, không còn gì có thể chối cãi được nữa bởi vì hương lửa tình yêu mang hạnh phúc ngọt ngào thực sự đến với hai chị em vốn dĩ là hai người sống ở hai quốc gia cùng châu lục chênh lệnh nhau một múi giờ và nụ hôn môi đầu đời của cả hai quả thật nồng nàn, tuyệt vời, thi vị làm sao đến nỗi chúng vửa hôn nhau say đắm, ngất ngây vừa rên rĩ khe khẽ ; ngay từ những giây phút đầu tiên của cuộc tình, tuy rằng khá dạn dĩ song chị vốn tỏ ra là thân phận nữ nhi thường tình nên dần dần chị nhường hết quyền chủ động cho người bạn tình nhỏ tuổi mặc dầu chị cảm thấy rằng nó tỏ ra rất lúng túng, vụng về do lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm chẳng biết phải thao tác, xử sự ra sao cho thuộc được bài học yêu đương, ân ái này! Vì thế, chị lâu lâu như là phải hướng dẫn nó từng đường đi nước bước vậy và cũng là để động viên khuyến khích nó nhưng chỉ khoảng gần năm phút sau thôi, có lẽ do bản năng sinh lý vốn có do tạo hóa ban cho sẵn có trong người nên nó từ từ nhập cuộc mây mưa trăng gió cùng chị một cách vững vàng, thành thạo hơn lúc đầu khá nhiều ; ỡ quê nhà Việt Nam, giả sử Đại mà hay biết được rằng lúc này đây bên Singgapore chị nó đang run rẫy, cuồng nhiệt trong vòng tay của người tình thứ tư thì chắc chắn nó sẽ tức giận chị vô cùng đến đỗi có thể lên tăngxông mà đột quỵ chết đi được chứ chẳng phải chơi đâu!

Lúc này là lúc hai bàn tay thằng bé đánh giày quốc tịch Mỹ đang bắt đầu mày mò, sờ soạng như thể tìm kiếm thứ gì đó trên tấm thân ngọc ngà, nõn nà của người chị Việt Nam lớn hơn nó sáu tuổi nhưng quả thật là anh chàng chỉ ngập ngừng với từng thao tác một cách chậm rãi như là thăm dò ý tứ chị chứ không giống như là hạng trai háo sắc hể thấy là bốc hốt tới tấp ; do vậy, chị Nam càng lúc càng tỏ ra vừa kích thích, say sưa vừa yêu thương Nick một cách chân thành, tự nhiên và sau những biến cố xảy ra lần lượt với hết người này tới người kia thì đêm nay khi ngoài trời đồ mưa tầm tã, tình cảm chị em bấy lâu nay lại nhanh chóng biến hóa thành tình yêu đôi lứa nồng nàn, thắm thiết mà cả hai không thể nào chẳng những không chối từ mà trái lại còn sẵn sàng đón nhận với tất cả tâm tình, với trọn vẹn trái tim son sắc. Khi hột nút áo thứ nhất nơi cổ chị vừa mới được nó cởi bung ra, nó hơi chựng lại giây lát vì sợ chị sẽ kịch liệt phản ứng nhưng vì chị vẫn yên lặng nên nó dạn dĩ, táo bạo hơn cởi tiếp hột nút áo thứ hai nơi ngực chị rồi tới hột nút thứ ba dưới ngực một chút sau đó là hột nút thứ tư cuối cùng là hột nút thứ năm ấy vậy mà chị vẫn cứ một mực lẵng lặng đồng ình dâng hiến ; nó mở rộng hai vạt thân áo trước nơi chiếc áo đồ bộ màu hồng chị đang mặc sang hai bên, những ngón tay vụng về lóng ngóng của anh chàng mà bấy lâu nay chỉ cầm hết bàn chải tới miếng nỉ để đánh giày cho khách tiếp tục cởi hai bên vai áo chị cùng lúc rồi tuột dần dần xuống hai cánh tay chị, hết cánh tay trái sang cánh tay phải kết thúc là nó cẩn thận cầm chiếc áo ấy của chị để lên mé đầu giường nệm. Mười chín tuổi đầu, chính xác một trăm phần trăm là Nick chưa hề có một người bạn gái vì nò nghèo nàn, khốn khổ thì ngay cả đến những cô gái cùng lứa tuổi nó cùng quốc tịch như nó cũng chẳng hề ngó ngàng, để ý gì đến nó và đêm nay là lần đầu tiên trong đời, nó mới có dịp ngắm nhìn thân thể một cô gái lớn tuổi hơn nó rất đầy đặn, cân đối, thon thả mà chẵng bao lâu sau sẽ là của nó, cho nó được hưởng thụ cùng thưởng thức, chiếm đoạt một cách tự nhiên, thong thả! Khi hai bàn tay Nick khẽ luồn xuống dưới vẩng lưng mềm mại, thon thả của chị Nam thì chị cũng hơi nhỏm lưng lên một chút cho nó thực hiện thao tác dễ dàng nhanh chóng hơn vì chị thừa biết rằng nó muốn làm gì rồi ; vì vậy, chỉ trong vòng hai phút mày mò trong vụng về, lụp chụp anh chàng đánh giày tóc hoe vàng như râu bắp đã tháo xong hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực chị mặc làm cho chiếc áo ấy nhanh chóng mất đi độ bó sát vào da thịt chị, từ từ lỏng dần lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới, khi ấy nó chỉ việc cầm lấy để lên chổ đầu giường phủ lên trên chiếc áo đồ bộ màu hồng của chị nó mới vừa cởi ra lúc nãy.

Cách đây chừng một tiếng đồng hồ, ở tầng trệt, chị Mẫn lễ tân thấy thằng nhóc đánh giày lễ phép tới xin chị cho nó lên tầng bảy mang bánh xủi cảo cho chị Nam, vì lâu nay nghe nói rằng nó không còn giựt giọc móc túi nữa mà chỉ lo chăm chì làm ăn lương thiện nên chị này liền gật đầu đồng ý ; giờ đây, chị toan lên trò chuyện với cô bác sỹ Việt Nam đẹp người tốt nết một chập cho vui nhưng do cơn buồn ngủ kéo tới làm sập hai mi mắt chị xuống nên chị thôi không đi nữa mà dọn dẹp xong chị vào phòng ngủ, chứ nếu mà chị lên phòng 709 thì trước sau gì chị cũng sẽ phát hiện ra cuộc tình giữa cô gái Việt và thằng bé người Mỹ và chị cũng nghĩ rằng chắc là nhóc tỳ kia đã ra về lâu rồi cũng nên! Do vậy, cuộc tình yêu đương ân ái mây mưa của hai chị em hơn kém nhau sáu tuổi khác hẳn nhau về dòng máu huyết thống mãi cho đến tận bây giờ trước sau gì vẫn chìm đắm trong màn mưa mịt mù trắng xóa bên ngoải mà không hề có một ai hay ai biết ; hiện giờ, cả khuôn mặt đẹp trai lấm tấm từng nốt tàn nhang của thằng con trai do bố mẹ đi từ một nơi cách đây khoảng nữa vòng trái đất đến xứ sở quốc đảo này sinh ra nó đang ngập ngừng cúi xuống úp vào giữa hai bầu vú căng tròn đầy đặn của cô bác sỹ từ Việt Nam sang du học nghiên cứu thực tế. Trong khi miệng nó khẽ ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”tiết ra từ cơ thể chị thì bàn tay phải nó cũng chẳng muốn để thừa để thải nên đưa lên mà mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị cỏn lại một cách vô cùng phấn khích đến cùng cực tột độ ; còn người bạn tình của nó giờ phút này chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt lặng lẽ, tự nguyện sẵn sàng hiến dâng tất cả những gì chị có cho nó hưởng thụ, thưởng thức và chiếm đoạt mà thôi! Đêm nay rõ ràng khác hẳn với những đêm trước, chị Nam không còn cô đơn một thân một mình nữa bời vì chị đã có Nick bên cạnh cùng chị yêu đương, ân ái và làm tình say sưa, ngây ngất như bay bổng lên giữa lưng chừng trời mây bồng bềnh ; chiếc gtường chị ngủ mọi đêm nay ngẫu nhiên hóa thành giường hạnh phúc êm đềm, ngọt ngảo của chị và Nick Tomy nên có thể nói rằng giờ đây chị không còn nhớ nhung gì đến Đại -em trai chị đồng thời cũng là người tình đấu tiên trong đời chị hay là Vũ-anh họ, Trang-bạn học cũ của Đại hoặc chú Đường quản gia của chị ở nông trường cao su Bình Sơn vốn vẫn còn hoang vu, vắng lặng! Căn phòng 709 ở tầng 7 khách sạn Hưng Liên trong màn mưa đêm mịt mù xối xả giờ đã được tạo hóa an bày thành gian phòng hoa chúc để cho hai chị em trao tặng, hiến dâng cho nhau một cuộc tình tuyệt nhiên hoàn toàn không có một chút gì gọi lả tội lỗi loạn luân cả tuy rằng chỉ có hơi trái khoáy một chút đó là sự chênh lệch tuối tác giữa đôi bên mà thôi nhưng cũng như địa vị xã hội, chức vụ hay gì gì đi nữa thì đối với tình yêu, tuối tác cũng chẳng là vấn để quan trọng có thể ngăn cách, chia lìa hai người trong cuộc mây mưa trăng gió! Lúc này, thằng nhóc đánh giày đã thực hiện thao tác đổi bên nơi ngực chị nghĩa là miệng nó lần qua tiếp tục ngậm nút lấy nút để đầu núm vú trái của chị còn bầu vú phải chị mà nó vốn đã “chán cháo chê cơm'thì nó lại dành phần cho bàn tay trái cúa nó đưa lên mày mò, sờ soang, nắn bóp và lúc này, ít nhiều phần nào chị cũng nhận ra được dương vật người bạn tình nhỏ tuổi đã cương ngỗng lên cực độ tuy nó chưa cởi bỏ y phục ra nhưng “hàng”của nó từ nãy tới giờ vẫn cứ mãi miết cọ sát vào bên đùi phải của chị khiến hai gò má chị cứ ửng đỏ lên như trái gấc chín vì ngượng ngùng, e thẹn. Một lúc sau, Nick ngồi dậy tự tay lần nắm lấy hai bên chiếc áo thun ngắn tay màu xám nó đang mặc cởi ngược vòng lên ngực và hai nách luồn qua cổ cùng với đầu rồi cuối cùng là hai cánh tay hết tay phải sang tay trái ; đây là lần đầu tiên chị Nam thấy rõ được toàn bộ phần trên thân thề nó quả thật cường tráng, nảy nở từng bắp thịt cuồn cuộn nơi ngực, nơi vai nó chứ chẳng phải là gầy guộc, ốm yếu theo như vóc dáng nhỏ thó của nó mà thường ngày chị nhìn thấy đâu! Đến lúc nó lần hai bàn tay mày mò, sờ soạng phần hạ thể chị để tử từ tuột dần hai ống chiếc quần đồ bộ chị mặc, lẽ đương nhiên chị không những không phản kháng cự tuyệt lại nó mà trái lại chị còn sẵn sàng hợp tác cùng nó, tạo điều kiện cho nó thực hiện thao tác dễ dàng nhanh chóng hơn bằng cách khẽ nhỏm hai mông lên rồi hết co chân lại duỗi thằng ra do vậy mà anh chàng nhóc tỳ đánh giày kia chỉ trong vòng hai phút thôi đã cới xong hai ống quần chị xuống khỏi đùi, qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân múp míp trằng ngần còn hơn cả bông bưởi của chị. Sau khi cởi xong quần ngoài chị, nó tiếp tục cởi luôn cả chiếc quần lót mỏng mảnh bằng thun voan trắng mới tinh là mãnh vải cuối cùng còn che chắn trên thân thể con gái của chị và cùng lúc, nó để cả hai thứ quần của chị lên nơi mé đầu giường ngủ trong gian phòng 709 ; đến lượt nó lần hai bàn tay cởi nốt chiếc quần sort màu trắng bằng vải kaki hãy còn sót lại nơi phần hạ thể nó một cách vướng víu, khó chịu lảm sao!

Giờ phút này đây, chị Nam và Nick nguyên vẹn xác thân đã hoàn toàn trần truồng tuyệt nhiên không cỏn một mảnh vào nào che đậy nữa kể cả những chổ kín đáo nhạy cảm nhất trong khi đó, nơi mé đầu chiếc giường nệm ấm êm mấy đêm trước gọn gàng ngăn nắp giờ thì thực sự lộn xộn, hỗn độn nào là áo đồ bộ, áo thun, áo ngực, quần đồ bộ, quần sort, quần lót của cả hai người đang mê mãi, ngây ngất trong tình yêu lạ lẫm mới vừa chớm nở như đóa hoa lan trong vườn dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, chói chang ; lúc này, thằng bé đánh giày người Mỹ đang từ từ trườn tới với dáng vẻ lúng túng lẫn vụng về leo lên nằm trên thân thể cô bác sỹ người Việt Nam và hai chân chị cũng nhip nhàng hơi từ từ giang rộng ra để đón nhận lấy người tình đi ngay vào giữa tâm điểm cơ thể chị. Chưa gì mà chị đã cảm nhận được rằng so với Đại, Vũ, Trang kể cả chú Đường là bốn người tình ở quê nhà mà chị từng trãi qua mấy lần yêu đương, ân ái thì người chị yêu đêm nay tuy mới có mười chín tuổi thôi nhưng dương vật lại đạt đến mức quá khố vì vừa dài vừa to vừa cứng ngắt như một thanh sắt nung đỏ mới lấy từ trong lò rèn ra vậy khiến chị càng lúc càng sung sướng, kích thích một cách cao độ đồng thời run rẫy, ngượng ngìung chờ đợi giây phút truy hoan cùng thằng nhóc mà bấy lâu nay chị đã vốn có nhiều tình cảm với nó ; nó lụp cha lụp chụp mãi đến hơn cả phút đồng hồ sao mà vẫn chưa giao hợp được với chị, đầu dương vật nó giựt giựt liên hồi co sát vào cửa mình chị cứ mãi trợt lên trợt xuống nơi mé ngoải âm đạo chị trong khi đó, dich nhờn sinh lý của chị giờ đã tiết ứ ra rất là nhiều. Chị bảo nó cứ từ từ, bình thản thả lỏng chứ không việc gì phải vội vàng hấp tấp rồi chậm rãi chị hướng dẫn nó từng thao tác một, nhờ vậy nên chẳng bao lâu sau đầu dương vật nó đã đút lọt được vào ngập sâu đến hơn phân nữa bên trong cửa mình chị ; do khi còn ở Việt Nam, cách đây bảy năm về trước, trọn vẹn trinh tiết con gái quý báu đáng giá nghìn vàng chị đã dâng hiến cho thằng em ruột thịt lúc sắp sửa đi học đại học nên giờ đây thì chị chẳng còn sợ có gì phải mất mát với thằng nhóc American này nữa nhưng dẫu sao bởi kích thước dương vật nó quá cỡ nên giây phút đầu, chị cảm nhận được nỗi niềm đau đớn xót xa dâng lên từ dưới hạ thể chị lẫn lộn biết bao nhiêu lạc thú sung sướng, đê mê dần dần lan tỏa ra khắp cả người. Hiện giờ, nguồn điện sinh lý mà cường độ có lên lên tới cả chục ngàn kA cứ mãi miết xuất phát từ dưới xương cùng của cả hai rần rật chạy dọc lên theo sống lưng tới trung ương thần kinh rồi từ đấy truyền dẫn ra toàn bộ châu thân lẫn tứ chi khiến cho đôi bên cùng rơi vào trạng thái lơ lửng như là đang bay bổng lên lưng chừng bầu trời vương vấn bàng bạc những áng mây buồn ; sau khoảng một phút cho quen dần với cảm giác mới lạ này, Nick mới từ từ theo bản năng bắt đầu nhấp nhỏm nhịp nhàng nhấc mông lên rồi hạ xuống để liên tục đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận đến tử cung chị Nam và do lúc này đã quá khuya, toàn bộ nhân viên cũng như khách trọ trong khách sạn Hưng Liên ai nấy đều đắm chìm vào giấc ngủ say sưa thành thử cho nên tuyệt nhiên không hề biết được rằng nơi căn phòng 709 đang có một cặp trai trên gái dưới ngây ngất, đắm đuối truyền tinh truyền giống cho nhau. Hai hòn dái nó xăng tròn lên hiên ngang, hùng dũng gác lên hai bên cửa mình chị cùng ở trên cặp đùi non trắng ngần, đầy đặn của chị không ngừng phập phòng co bóp để tăng năng lượng cho phần dương vật hoàn thành tốt công đoạn giao hợp-công đoạn cuối cùng kết thúc một đêm tình tuyệt vời, thắm thiết ; còn chị cũng như nó, dịch nhờn sinh lý của chị không ngừng tiết ra và thành cơ âm đạo chị liên tục co giãn tăng thêm kích thước bề rộng để nồng nhiệt đón nhận, chứa đựng dương vật người tình nhỏ hơn chị những sáu tuổi càng lúc càng đi sâu vào đến từng ngóc ngách chật hẹp bên trong cơ thể chị. Do sức khỏe cả hai đều ổn định, bình thường và ngang bằng nhau không hơn không kém nên thời gian giao hợp của chúng cứ thế mà kéo dài ra hết phút này tới phút khác, năm phút rồi bảy phút, chín phút ấy vậy mà thằng nhóc đánh giày vẫn cứ tỏ ra khỏe khoắn, dai dẳng dù đây là lần đầu tiên trong đời nó làm việc này ; chợt dương vật nó bỗng dưng bị tuột ra ngoài ở phút thứ mười nhưng rồi vì đã quen đường thuộc lối nên nó nhanh chóng đút trở lại vào chổ kín của chị ngay tức khắc sau đó và hai chị em lại tiếp tục mủi mẫn yêu nhau, truy hoan cùng nhau.”Có nhũng áng mây buồn, sẽ theo mãi bên em, đến nơi cuối chân trời vì tình em nào đâu đổi thay…”, đấy là lời bài hát mà cả hai đã từng song ca nơi quán Karaoke vào một đêm cách đây không lâu mà đêm mưa hôm nay cùng chia sẽ đồng nhịp trong giai khúc tình ca hoan lạc ; đến phút thứ mười lăm, cả hai chị em mới bắt đầu rơi vào trạng thái khoái ngất đến cùng cực tột độ nên cùng xiết chặt lấy thân thể của nhau và từ nãy đến giờ, mười ngón tay có móng khá nhọn của chị vì trong giây phút truy hoan đã cào cào liên tục nơi vầng lưng to khỏe, cuồn cuộn bắp thịt đầy đặn của nó nên giờ đây nơi ấy vốn xuất hiện đầy đủ mười vệt xước rướm máu hồng đỏ y như là những đường cạo gió vậy!

Lúc này, tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo đồng thời rin rít, nhơn nhớt tựa chừng keo dán từ đầu dương vật thằng nhóc người Mỹ bắn phụt ra xối xả thấm sâu vào tận tử cung cô bác sỹ người Việt và do quá dồi dào nên trào ứ ra bên ngoài làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi cả chị gái lẫn em trai vốn là hai người bạn với nhau từng cứu vớt nhau nhiều sự cố hoạn nạn, khó khăn ; cả hai sau đó lại mệt mỏi, rã rời nhưng thực sự hạnh phúc, mãn nguyện với nhau vì chúng đã yêu nhau không những thế lại còn cho nhau tất cả những gì chúng có thuộc vể bản thân mỉnh nữa! Đến khi chì còn một ngày nữa là lên máy bay trở về nước, chị Nam thắc mắc là không hiểu sao Nick có vẻ như muốn tránh mặt chị nên giữa đôi bên không còn dịp nảo để yêu đương, ân ái nữa và tình cờ chị nghe chị Mẫn nói lại là bốn anh em thằng nhóc đánh giày không còn ở đây nữa mà đã đi xa, câu nói ấy của chị lễ tân chẳng khác nào trên bầu trời vừa bay qua một áng mây buồn./.

Kết thúc lúc 13 giờ 21 phút ngày 8 tháng 11 năm 2014
(Mười sáu Tháng Chín nhuần năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 60 … Xin mời đón xem tiếp Phần 61 )
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.