Chị Nam – Chương 58: – Botruyen

Chị Nam - Chương 58:

Phần 59: Xui khiến làm chi

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Phàm ở đời lắm khi có nhiều hoàn cảnh rất là éo le bộn bề trăm mối ngổn ngang chẳng biết đường đâu mà gỡ mà lần, đấy chính là câu chuyện về cô cảnh sát khu vực làm việc tại khu phố 2, phường Phước Hưng -Thành phố Bà Rịa nơi hai chị em Phương Nam-Phương Đại sinh sống tên là Kim Oanh ; chị năm nay đã hai mươi bảy tuổi nghĩa là hơn chị Nam hai tuổi, chị quê gốc ở xã Đông Á, huyện Đông Hưng, Tình Thái Bình mãi cho đến ngày giờ này, chị vẫn còn độc thân phòng không chiếc bóng không những chưa chồng chưa con mà ngay đển người yêu hay bạn trai có lẽ cũng không nữa là! Nơi chôn nhau cắt rốn của chị nằm ven con sông Trà Lý nên thơ, trong lành, mát rượi muôn đời trôi chảy, hai mươi hai năm qua chị lớn lên gắn bó với dòng sông ấy với biết bao nhiêu kỷ niệm quá khứ một thời tuổi thanh xuân, bao nhiêu chyện vui buồn lần lượt xảy ra với cô cảnh sát xinh đẹp, dễ thương phần nào hơi nghiêm trang ; trong đó có một chuyện mà có lẽ suốt cả đời chị không thể nào xóa nhòa đi khỏi đầu óc, cõi lòng mình thuộc loại chuyện tình theo kiểu xui khiến làm chi hỡi tạo hóa bất nhân, cay nghiệt?

Về làm công tác an ninh khu phố được hai năm nay, hầu như chỉ có chị Nam là người bạn của chị tuy nhỏ tuổi nhưng rất mực chân thành, vui vẻ và biết san sẻ củng chị mỗi lúc chị ưu tư, trăn trở chẳng biết phải thổ lộ cùng ai ; do vậy nên hai người mới gặp gỡ nhau chỉ trong vòng một tháng thôi mà đã nhanh chóng trở thành một cặp “chiến hữu”vô cùng thân thiết có thể nói rằng sống cùng sống, chết cùng chết vậy! Về nhan sắc, chị tương đương ngang bằng với người bạn ở cùng phường, bên chín bên mười chẳng ai thua kém ai, mái tóc dài phủ xõa ngang lưng luôn được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp nhôm lúc nào cũng mượt mà, óng ả, mềm mại, thướt tha tựa chừng một áng mây lững thững bay ngang trời ôm lấy khuôn mặt trái xoan đầy nét nữ tính sắc sảo, mặn mà khả ái làm sao ; vầng trán chị cao lộ rõ tư chất thông minh, cặp mắt bồ câu long lanh đen láy sáng ngời như hai vì sao sắc lẽm hai hàng mi cong vút còn hơn cả dao cau sẵn sàng cứa nát trái tim si tình cùa bất kỳ gã đàn ông con trai nào tình cờ được thoáng trông thấy chị. Sống mũi chị kiểu dọc dừa nằm gọn gàng cân đối giữa hai gò má cao lộ rõ cả hai lưỡng quyền, cỏn cặp môi chị đều đặn hình trái tim thật mềm mại, gợi cảm và quyến rũ, hấp dẫn chẳng khác nào một đóa hoa quỳnh hương mới vừa chớm nở ; từ hai bờ vai ngang, vầng lưng đầy đặn, hai gò ngực vun tròn, vòng bụng thóp, hai vòng eo thon tới cặp đùi căng mẩy, hai giò thon dài cuối cùng là hai bàn chân múp míp trắng ngần tất cả nắn tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ bởi bàn tay tài hoa, tinh vi, điệu nghệ của tạo hóa quả thật tuyệt mỹ mà có lẽ không bút mực nào có thể vẽ lại được cũng như không có ngôn từ nào có thể diễn tả cho hết ‎‎ ‎ý hết lời. Chuyện tình một thời đã qua của mình đã được chị tâm sự kể hết lại cho chị Nam nghe và trong quãng thời gian đi du học ở Singapore khi hồi tưởng lại, chị Nam đã ghi hết lại vào nhật ký và nay, được phép của chị xin gừi đến các bạn trên trang web www.coithienthai.com để trước hết là chia sẽ cùng với qu‎‎ý độc giả sau là xin tham khảo ‎ý kiến chung từ các bạn cùng ngẫm nghĩ xem rằng trong cuộc sống hiện tại có bao giờ xảy ra chuyện nào tương tự như vậy không các bạn nhé!

Ở vùng quê Thái Bình vốn là một tỉnh nhiều đồng ruộng, sông nước nên từ năm sáu bảy tuổi, chị Oanh đã thỏa thích vẫy vùng, rong chơi cùng các bạn chung xóm cùng học một lớp một trường, thuở ấy ngày nào mà không xuống sông tắm là ngày ấy chị ăn cơm không nuốt trôi được ; mé bờ bên kia là xã Đông Hoàng do nơi ấy cũng có nhiều bạn bè của chị nên cứ đến chủ nhật là chị cùng bạn bè vượt sông qua bên ấy chơi, hễ không gặp được đứa này cũng thấy đứa khác và gần cả ba chục đứa trai có gái có tổ chức chơi hết trò nay tới trò khác từ năm mười mười lăm, bịt mắt bắt dê, đánh trận giả, ô quang…rất là vui nhộn. Chúng chơi với nhau thật hồn nhiên, vô tư hễ bên nào thắng thì bên thua phải chịu phạt cõng, hái trái cây dâng nạp rất thẳng thắn, đàng hoàng đâu ra đó nhưng chưa bao giờ mà người lớn thấy chúng cải lộn, đánh lộn với nhau lần nào cả ; trong đám bạn xã Đông Hoàng có một thằng nhóc vửa đẹp trai vừa lanh lợi vốn được tôn vinh là “đầu đảng”còn bên Đông Á “đàn chị”là chị Kim Oanh, thằng này tên Lâm nhỏ hơn chị hai tuổi học cùng trường với chị (dạo ấy, cứ hai ba xã mới có chung một trường tiều học và một trường THCS) nhưng dưới chị hai lớp hễ mà thua bọn xã bên là anh chàng rất cay cú, kêu gọi “lâu la”dưới trướng nó lần sau phải trả đũa lại cho biết mặt anh hùng. Về học thì anh chàng nếu cố lắm thì cuối năm cũng chỉ đạt danh hiệu học sinh tiên tiến là cùng còn trong khi đó, năm nào chị cũng đểu là học sinh giỏi, nhà Lâm có hai anh em mà nó là con đầu và sau nó còn có một em gái nhỏ hơn ba tuổi còn nhà chị Oanh thì chị là con một nhưng theo lời bố mẹ, trước kia mẹ có sinh thêm một thằng em trai nữa cách sau chị hai tuổi nhưng khi được năm tháng, mẹ địu nó ra ruộng để trên bờ chẳng may bị bọn người xấu bắt cóc mất không tìm được tung tích mãi cho đến tận bây giờ. Đôi lúc nhớ lại, mẹ chị nói giờ nếu thằng con trai ấy hể còn sống thì bà dễ dàng nhận ngay ra được nó vì nó có cái bớt đỏ nằm sau gáy khi sinh ra đã có như vậy rồi, dỉ nhiên ai mà nào có thể ngờ được rằng đứa con trai ấy của bà sau này lớn lên lại cùng với gia đình bố mẹ nuôi quay về sống ở xã Đông Hoàng bên kia sông đâu! Từ lúc mất con trai, hai vợ chồng bà cố nén đau buồn trong vòng hai ba năm sau đó luôn luôn tìm cách truy tìm tông tích nó nhưng ngày càng bặt vô âm tín, có khi bố đi tìm cả mười ngày nữa tháng lại quay về nhìn mẹ buồn bã lắc đầu quầy quậy ; người thân, họ hàng ai nấy thương tình cũng đô xô nhau đi tìm rồi cũng như không và cuối cùng, ai nấy đểu kết luận rằng chắc có lẽ nó bị đưa sang bán bên Trung Quốc rồi cũng nên, cầu mong cho nó được vào sống ở một gia đình nào đó đàng hoàng tốt đẹp và nhân đức vậy chứ giờ thì họ biết làm sao hơn đây?

Còn chị Oanh lẽ đương nhiên chị cũng biết rằng chị có một đứa em trai bị mất tích từ lúc nhỏ nhưng tuổi ấu thơ mau chóng xua tan đi nỗi niềm riêng ấy trong chị, càng ngày lớn lên chị càng xinh đẹp, thùy mị, nết na khiến cho hàng xóm ai nấy cũng đều phải ganh tỵ nhưng họ đểu nghĩ do phúc phần bố mẹ chị được ông bà tổ tiên để lại tuy rằng mất đứa con trai nhưng bù lại là đứa con gái hiếu thảo, thông minh, hiên hậu còn gì hơn nữa! Năm học lớp Chín, chị được trường tuyển chọn đi thi học sinh giỏi môn Toán, kết quả kỳ thi ấy chị giành được giải Nhất cấp huyện rồi đến kỳ thi tỉnh, chị rạng rỡ vinh quang mang về cho nhà trường và gia đình chiếc huy chương bạc cũng bộ môn ấy do vậy sau khi tốt nghiệp THCS, chị được tuyển thẳng vào lớp 10 tại một trường THPT Lê Quý Đôn là một trường có tiếng về đào tạo học sinh giỏi ; phần thưởng mà bố mẹ ưu ái thưởng cho chị một chiếc xe đạp điện bởi vì đường đi học lúc ấy xa xôi tăng gấp bội phần so với hồi học cấp hai chỉ đi bộ hay là dùng xe đạp thường do độ dài không xa gí mấy giỏi lắm cũng chỉ chừng một cây số là cùng. Vào năm ấy, Lâm lên lớp Tám và vẫn thường hay hội ngộ chơi đùa cùng đám bạn Đông Á của chị nhưng do lúc này đã lớn nên chị không còn tham gia những trò chơi thuở nhỏ nữa, vai trò “đầu đảng”chị cũng đã nhường lại cho đứa khác và mặc dầu vậy mỗi lần tình cờ gặp thằng nhóc kia hay bất kỳ đứa nào bên kia sông chị vẫn tay bắt mặt mừng như xưa chứ không bao giờ thay đổi. Hồi ấy chưa có nhiều vô số điện thoại di động như bây giờ nên có muốn gặp nhau thì đều phải đến nhà, do học môn Hóa còn yếu nên thỉnh thoảng Lâm đạp xe tới nhà chị để nhờ chị chỉ giúp cho cách giải một số bài tập ; lần đầu tiên nó tới nhà chị, vừa trông thấy nó thì mẹ chị bỗng giật mình vì sao nhìn kỹ nó lại có nét hao hao giống ông bố chồng, khi nó về rồi bà liền hỏi dò con gái thì ra thằng nhóc ấy là con của bà Lan ở bên Đông Hoàng mé bên kia sông gần đây thôi khi ấy bà mới khỏi lấy làm thắc mắc vì có lẽ bà “nhìn gà hóa cuốc”chăng vì trí óc vẫn còn chưa quên được thằng bé trước kia bị mất tích khi vừa mới năm tháng tuổi. Chẳng biết vì lý do gì mà kể từ lúc bắt đầu tới nhà “bà chị bạn”nhờ chỉ môn Hóa mà sau đó Lâm càng ngày càng học giỏi môn học này khiến cho bạn bè cùng lớp đứa nào đứa nấy đều phải phục sát đất, từ giải thích hiện tượng đến cân bằng phương trình, giải bài tập định lượng nó làm tuốt tuồn tuột không sai một l‎‎y nào cả ; qua tới năm lớp Chín, nó được trường tuyển chọn vào đội tuyển học sinh giỏi môn Hóa phần lớn công lao chẳng phải do thầy cô đâu mà chính là nhờ chị Oanh đấy và mãi cho đến lúc ấy, nó mới bắt đầu cảm thấy thinh thích người bạn nữ lớn hơn nó hai tuồi dễ thương, xinh gái kia và không sai chút nào cả vì đấy chính là nguyên nhân xui khiến làm chi cho nó học giỏi môn Hóa vậy! Ban đầu, cảm giác của nó chẳng qua chỉ là nhơ nhớ nhưng riết rồi lại tăng dần lên thành thử ra trước kia một tuần nó tới nhà chị một lần nhưng nay nó tự động đổi thành hai lần, ba lần…cuối cùng là hầu như ngày nào cũng tới tuy rằng từ nhà nó tới nhà chị khá xa những năm cây số phải đánh một vòng rộng ôm lấy dòng sông Trà Lý mới tới được ; tối đến, sau khi học bài xong là nó lấy bút chì và tẩy ra hý hoái vẽ khuôn mặt chị trên một cuốn tập trắng hết trang này sang trang khác, nó vẽ khá giống và do những bức tranh ấy mà có lần nó đánh nhau “thừa sống thiếu chết” với thằng bạn ngồi cạnh trong lớp. Số là tình cờ biết nó có cuốn tập vẽ hình vả lại tò mò muốn xem bạn vẽ gì thôi nên thằng bạn nó liền mở trộm ra xem trong giờ ra chơi lại còn đi khoe với một số bạn khác nữa, tuy rằng chẳng ai biết dung nhan người con gái trong mấy bức hình vẽ kia là ai nhưng Lâm lại cảm thấy quê quê vì sợ bạn bè biết nên nó đã xông tới đánh thằng kia rồi cả hai thằng cùng nổi máu xung thiên ôm nhau vật lộn ngay trên sàn gạch bông trong lớp học ; sau sự vụ đó, cha mẹ hai thằng đều phải chịu khó bỏ nguyên cả buổi làm để đến họp cùng nhà trường xét kỷ luật đồng cảnh cáo trước toàn trường “bên nguyên”lẫn “bên bị”vì vi phạm bạo lực học đường, biết chuyện chị Oanh hỏi nó sao lại như vậy thì nó yên lặng chẳng nói chẳng rằng, chị liền bảo nó nến còn đánh nhau nữa thì chị sẽ nghỉ chơi luôn với nó.

Lẽ đương nhiên, chuyện gì chứ chuyện chị “đoạn tuyệt” với nó thì nó chẳng bao giờ mong muốn cho nên nó vâng dạ răm rắp nghe theo lời chị và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, dẫu rằng như thế nhưng những khi tình cờ hễ thấy chị đang nói chuyện hay đi xe đạp bên cạnh một bạn trai nào đó học cùng lớp là nó cứ cảm giác như máu đang sôi lên sùng sục trong người mà người ta gọi đấy là ghen ; tuy vậy do sợ chị nghỉ chơi với nó nên nó cố gắng kìm nén không dám manh động chuyện gì cả đại loại như là gây sự kiếm chuyện với mấy anh bạn trai của chị. Con gái càng lớn lên thì y như chuyện xung quanh một đóa hoa đẹp ngào ngạt hương thơm luôn luôn có ong bướm lởn vởn, lắm lúc chị phải nhanh chân chạy trốn những lời tỏ tình mật ngọt đầu môi chót lưỡi của đám thanh niên trai tráng trong làng, thậm chí dẫu cho có muốn đi ra quán tạp hóa đầu ngõ để mua đồ cũng là một cực hình của chị tựa chừng ở chốn địa ngục vậy ; chị thăng thừng từ chối tất cả, chưa bao giờ chấp nhận ai và đối với những tên si tình mặt chai mày đá lắm lúc chị đành phải làm mặt dữ dằn, nói năng hơi nặng lời một chút họ mới rút lui mãi cho đến năm lên lớp Mười hai, do vậy nên chị vẫn lủi thủi một thân một mình trong khi bạn bè ai nấy đều có đôi có cặp. Vào một sáng chủ nhật, khi ngồi vào bàn học bất ngờ chị thấy có một tờ giấy đôi gấp tư để sẵn trong cuốn sách Tiếng Anh trên bàn rơi ra khi chị cầm lấy, tò mò chị mở ra xem thì là một bức thư viết bằng chữ nắn nót gửi cho chị nhưng lại không để tên người gửi ; chị đoán ngay là thằng nhóc Lâm viết chứ “chẳng ai vào đây trồng khoai đất này cả”, xem xong chị nóng bừng cả mặt vì ai ngờ đâu nó tuy nhỏ hơn chị những hai tuổi nhưng lại cả gan viết thư tỏ tình với chị và chính nó viết để thổ lộ nỗi niềm riêng của chính lòng nó chứ chẳng phải là viết giùm ai đâu nào! Thư viết với lời lẽ hết sức chân thành và mộc mạc, không tục tằn bậy bạ đại ý nó chỉ muốn làm một người bạn trai của chị để có dịp được quan tâm, chăm sóc, chia sẽ cùng chị những khó khăn nhọc nhằn của cuộc đời, sau khi đọc xong phải nói rằng tâm trạng chị cứ mãi bần thần, hoang mang, rối bời như to vò ; chẳng phải chị giận dỗi hay ghét bỏ gì Lâm bởi vì thực sự nó không dùng lời lẽ nào để xúc phạm, bôi nhọ chị cả và mãi mấy ngày sau đó, chị vận dụng chính sách hòa bình đối với nó coi như là chị chưa hề đọc được lá thư nó gửi lén tới chị vậy, vẫn quan hệ bình thường với nó không hồi âm cũng chẳng trách cứ, thắc mắc vì sao nó lại làm như vậy! Dạo này, khi chỉ bài cho nó học thỉnh thoảng chị lại phát giác ra anh chàng lâu lâu lại nhìn lén chị bằng cặp mắt của một người đang yêu nhưng chị phớt lờ đi và chị lại cười thầm trong lòng vì nó có vẻ sợ rồi lấm la lấm lét nhìn vào quyền sách trước mặt ; có lần đi học về, chiếc xe đạp điện của chị bị đứt dây sên nên chị đành phải dắt bộ một quãng khá xa thì nó bỗng từ đâu xuất hiện làm “người hùng cứu mỹ nhân” y như trong một bộ phim hành động Hollywood vậy! Đấy chính là lần đầu tiên nó có dịp để thể hiện bản lĩnh nam nhi của nó, nó giành lấy việc dắt chiếc xe của chị mang đi sửa rồi bảo chị lấy xe đạp của nó đi về trước nhưng chị không đành vậy nên cứ đạp xe lẽo đẽo theo sau nó bởi vì hôm đó là thứ bảy chị không có buổi học chiều thành thử thời gian không có gì là gấp gáp cả ; khi tới một tiệm sửa xe, anh con trai ở đây bảo bố anh ta về nhà rồi tới hai giờ mới trở ra mà anh ta lại không rành mấy về việc nối dây sên ngoại trừ bơm hơi vá lốp vậy là nó liền để nghị chị gởi xe lại nơi này chiều nó sẽ lấy mang về nhà cho chị giờ nó sẽ chở chị về nhà bằng xe đạp của nó.

Chị Oanh đồng ý, đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới giờ chị mới ngồi chung xe với Lâm, khi ấy cũng đã quá trưa nên đi ngang một hàng bán bún cá-một món ăn đặc sản của vùng Thái Bình, nó đánh bạo mời chị vào thưởng thức cùng với nó và nó cứ ngỡ rằng chị sẽ kiếm cớ từ chối nhưng thực sự không ngờ được rằng sự việc lại diễn ra một cách khôi hài rằng “đường đi tới trái tim người phụ nữ bao giờ cũng thông tới cái bao tử”; cả hai vào quán ngồi nơi cái bàn nhựa màu đỏ trong cùng chờ bà chủ giây lát sau nháy mắt đã mang ra hai tô bún cá nóng hổi bốc hơi nghi ngút rồi hai đứa vừa thổi vửa ăn với hương vị thơm ngon của cá lóc lẫn với bột ớt cay nồng chảy cả nước mắt đồng thời “tám”chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau ngày đó, tự khắc hai đứa bắt đầu quen nhau bằng tình cảm khác hẳn lúc còn thiếu thời vào thời điểm nào mà cả hai đều không hay chẳng biết, mới đầu hàng xóm láng giềng hay bạn bè do chưa để ‎ý đến nên chuyện giữa hai đứa vẫn còn ẩn sau màn sương bí mật mịt mù nhưng rồi rốt cuộc họ cũng dần dần phát hiện ra ; họ chỉ thấy hơi trái nghịch một chút là hai đứa chênh lệch nhau những hai tuổi nhưng cũng chẳng sao cả nên “cặp đũa so le ấy”theo thời gian trôi qua cũng đểu trở thành bình thường như những đôi bạn nam nữ cùng trang lứa khác.

Kỳ thi đại học năm ấy, chị Oanh bất ngờ phải đành bỏ dở vì bố chị đột ngột qua đời do bị tuột huyết áp ngay vào ngày chị mới vửa thi xong môn đầu tiên, bố mới có bốn mươi lăm tuổi thôi mà đã giã từ dương thế về miền âm cảnh là một nỗi mất mát quá lớn đối với chị ; biết chuyện, Lâm hễ gặp chị ở đâu là luôn luôn động viên an ủi chị cổ gắng chờ qua năm tới sẽ đăng k‎ý dự thi lại khi ấy cũng chưa muộn và qua năm sau, khi chỉ còn một ngày nữa là chị về Hà Nội thi vào trường Đại học Y khoa thì tai họa lại ngẫu nhiên ập tới cho chị đúng ngay vào lúc ấy đó là một cơn sốt phát ban hoành hành tàn phá cơ thể chị suốt cả một tuần lễ. Ngày hết ngày, tháng đoạn tháng theo đó tình cảm giữa chị và Lâm Đông Hưng càng thắm thiết nồng nàn và sâu sắc nhưng mặc dầu vậy, chị lại tỏ ra hết sức nghiêm túc trong mối tình ấy với nó, bằng chứng là đi chơi với nó giỏi lắm là chị chỉ cho nó nắm tay chị là cùng chứ chị chưa bao giờ “đi xa”còn nó lẽ đương nhiên cũng chẳng bao giờ dám như vậy tuy rằng thâm tâm nó lắm lúc mong muốn sao “sư tỳ”nó gật đầu cho phép nó “hơi quá trớn quá đà”một chút vậy! Khác hẳn với những đôi lứa thanh niên nam nữ trong làng một khi đã phải lòng nhau rồi thì chuyện chi họ cũng dám làm dẫu là “kinh thiên động địa”đi chăng nữa từ ôm nhau, hôn nhau thậm chí có cặp còn “ăn cơm trước kẻng”nữa là đằng khác, giữa hai đứa trước sau vẫn giữ được ranh giới của bản thân mà chẳng bên nào dám tự ‎ý vượt rào xâm phạm lãnh địa riêng tư của nhau cả ; bà Hữu- mẹ chị Oanh biết hai đứa quen nhau từ lâu rồi nên một lần đi qua dự đám cưới ở bên Đông Hưng xong bà lần ghé thăm nhà bà Lan -mẹ của Lâm và hai bà lần đầu tiên gặp gỡ tiếp xúc nhau thật vui vẻ niềm nở nhưng hai bà chẳng qua chỉ là nói chuyện suông thôi chứ chưa hề hứa hẹn chuyện gì cả bởi vì khi ấy chị Oanh mới có mười chín tuổi còn Lâm vẫn đang học lớp Mười một. Mỗi một con người trên đời này hẳn đều có số phận, hoàn cảnh riêng tư cả không ai giống ai bởi vậy nhân vật nữ chính của chúng ta tập 59 này cũng vậy, dù là một học sinh giỏi từ năm lớp Một đến lớp Mười hai nhưng việc chị được vào đứng trong giảng đường Đại học đối với chị chẳng qua chỉ là những giấc mộng đẹp mà thôi ; năm hai mươi tuổi vào tháng sáu, lúc đi học may ở thị xã về đi sát đường ray do bất cẩn nên tàu hỏa tới đầy chị hất bay đi khoảng gần cả chục mét bị thương tích đầy người phải nằm bệnh viện cả tháng trời và qua năm sau nữa thì một cơn bão dữ dội ập tới với sức gió cấp 14-15 ngay vào ngày chị lẽ ra phải rời nhà để dự kỳ thi tuyển sinh Đại học.

Cũng vào năm đó, khi trận bão thiên nhiên vừa xong thì tiếp theo đó một cơn bão lòng lại liên tục tàn phá trái tim chị mà nếu lúc ấy chị không gắng gượng vượt qua được chắc là chị đã uống thuốc quyên sinh rồi, số là vào đêm trung thu, chị chở mẹ qua chơi ở nhà Lâm tình cờ bà nghe bà Lan tâm sự rằng Lâm thực sự ra chỉ là con nuôi của hai vợ chồng bà từ lúc còn nhỏ mà thôi ; mười chín năm trước, vợ chồng bà ở Lạng Sơn cưới nhau đã lâu lắm rồi mà chưa có con một ngày nọ tình cờ gặp một người đàn bà bồng đứa bé trai khoảng năm tháng đi lang thang ngoải đường, được hỏi thì bà ta nói rằng chồng vừa qua đời lại túng thiếu nên có ‎ý muốn cho đứa bé này đổi lấy một số tiền là năm triệu đồng. Hai ông bà Lan đồng ‎ý nhận nuôi đứa bé, đưa ngay cho bà khoản tiền trên với yêu cầu sau này không được làm khó dể gì mình nữa, người đàn bà kia biến dạng mất tăm ngay lúc ấy, mấy tháng sau vợ chồng bà Lan mới dọn về Thái Bình ở tại xã Đông Hưng cho đến ngày hôm nay họ mới sinh thêm được một bé gái nữa mới đích thực là con ruột của họ ; dẫu là con nuôi song hai ông bà chưa bao giờ coi thằng bé ấy là con nuôi cả bởi vì họ yêu thương, chăm sóc nó tỉ mỉ còn hơn cả con ruột của họ và chắc hẳn các bạn ai ai cũng đều biết thằng bé ấy là ai rồi có phải thế không các bạn? Nghe qua câu chuyện, bà Hữu bán tín bán nghi vì nỗi thắc mắc là tại sao thấy Lâm lại hao hao có nét mặt giống như bố chồng của bà, khi ấy nó và chị Oanh đang ngồi nói chuyện với nhau ở ngoải hiên nhà, bà liền hỏi bà Lan có phải Lâm có một cái bớt đỏ nơi sau gáy không thì bà kia nói rằng chính xác là có ; bà Lan biến sắc vội vàng đứng dậy gọi chị Oanh từ giã ra về, đến nhà bà chưa nói chi cả chỉ một hai bảo con gái từ giờ trở đi hãy nhanh chóng cắt đứt quan hệ tình cảm với con trai bà Lan ngay và dẫu rằng chưa hay biết ất giáp đầu đuôi như thế nào nhưng vì lòng hiếu thảo nên chị đành phải vâng lời mẹ với nỗi niềm ưu tư, buồn bã chẳng biêt phải thổ lộ cùng ai. Ban đầu, bà Hữu cấm tuyệt chị không được tiếp xúc với bạn trai của chị nữa nhưng một tháng sau, do bà nghĩ lại là bà phải tìm cách để nhận lại con trai cũng như là để thay đổi mối quan hệ giữa chúng bấy lâu nay từ bạn thân trở thành chị em chứ nếu như bà cứ im lặng không giải quyết sớm chuyện này e rằng sẽ có lúc tình cảm của chúng tiến xa hơn nữa trong hai ba năm tới chẵng hạn như là chúng đòi cưới nhau thì quả thật là tự “bôi tro trát trấu”lên mặt xấu hổ cả dòng cả họ chứ chẵng chơi ; bà liền một mình qua Đông Hưng gặp bà Lan kể lại sự tình mười chín năm về trước bà có một đứa bé trai bị mất tích khi bế nó theo ra ruộng làm và nay bà đoán rằng chín mươi lăm phần trăm Lâm chính là con ruột của bà. Bà Lan nghe xong thì cũng nói lại chồng bà trước lúc lâm chung vào năm ngoái đó là nếu có lúc nào đó tình cờ gặp được bố mẹ ruột của con trai thì dầu sao đi nữa cũng phải tạo điểu kiện cho nó đoàn tụ lại với gia đình cội nguồn sinh ra nó ; để thẩm định chính xác, bà Lan cho phép con trai cùng bà Hữu lên bệnh viện tỉnh xét nghiệm DNA vào ngày hôm sau thì chỉ hai tiếng đồng hồ sau, kết quả DNA của hai người đều hoàn toàn trùng khớp giống y như nhau, điều này chứng tỏ rằng Lâm chính là đứa bé trai của bà mà mười chín năm về trước khi nằm trên tấm bố trãi nơi bờ ruộng đã bị một người đàn bà vô công rỗi nghề bắt cóc mang lên Lạng Sơn bán cho hai vợ chồng bà Lan lấy số tiền những năm triệu đồng lúc ấy rất lớn. Thông tin ấy đối với chị Oanh và cả Lâm chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai, cả hai vửa hoang mang chưng hửng vừa buồn bã âu sầu bởi vì chỉ trong vòng chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà từ tình cảm nam nữ thân thiết năm năm trời qua ròng rã bỗng dưng chuyền hóa thành tình cảm chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ ; quả thật việc gì chứ việc này cả hai đều cảm thấy khó xử nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận mà thôi chứ biết phải lảm sao đây? Năm ngoái, tuy có thi vào đại học Ngân hàng nhưng không đổ nên Lâm vừa đi học nghề sửa xe đạp cùng xe Honda chờ đến năm nay thi tiếp nhưng lại cùng lúc chống chọi đương đầu với cả hai trận bão thiên nhiên và bão lòng hoành hành tàn phá ; giờ nó tạm biệt nhà bà Lan -mẹ nuôi qua bên Đông Á làm thân phận chính gốc của nó là con ruột bà Hữu và là em trai của chị Oanh, ngày ấy bà Hữu tồ chức một bữa tiệc thật linh đình thịnh soạn mời hết họ hàng chòm xóm tới dự chung vui khi bà tìm được đứa con trai bị mất tích mười chín năm nay mới tìm lại được. Bạn bè hai chị em cũng như hàng xóm láng giềng ai ai cũng đểu hay rằng bấy lâu nay hai đứa quen biết nhau nay bỗng dưng lại trở thành chị em thì ban đầu họ thấy cũng có phần nào hơi kỳ kỳ nhưng chỉ khoảng một tháng sau thì mọi việc lại trở thành bình thường đâu lại vào đấy ; do trước giờ, xưng hô với nhau hai chị em đã quen gọi bằng tên thành thử bây giờ trở thành người nhà với nhau chúng vẫn cứ gọi nhau như lúc trước và bà Hữu phài thường xuyên nhắc nhở hai chị em phải thay đổi cách ứng xử với nhau không người ngoài nghe được thì kỳ lắm do đó dần dần thì Lâm cũng gọi chị Hai và chị Oanh kêu nó bằng em nhưng có lúc chúng vẫn cỏn lộn nữa là!

Trong nhà có ba gian phòng, một phòng của bà dưới gian trệt và trên lầu có hai phòng dành riêng cho con gái trước giờ một gian còn gian bên còn lại là kho chứa đồ nay có thêm con trai nên chố ấy được Lâm dọn dẹp sạch sẽ làm phòng ngủ của nó ; thỉnh thoảng vào buối tối, bà vẫn thường hay lên trên ấy xem hai con mình như thế nào vì bà sợ hai chị em do ảnh hưởng của tình cảm lứa đôi trước giờ mà làm chuyện xẳng bậy với nhau nên bà thấy rằng cần phải cảnh giác để phòng cho cả hai chị em là việc tối hệ trọng. Thời gian cứ thế ròng rã trôi qua, mới đó mà một mùa đông nữa lại tàn sắp sửa nhường thế gian lại cho xuân tới thắm tươi màu đò thắm hoa đào trên khắp vủng đất Thái Bình hiền hòa, hai chị em Kim Oanh-Đức Lâm vẫn quan hệ bình thường tốt đẹp với nhau càng ngày càng vui vẻ hòa đồng tuyệt nhiên chẳng có gì xích mích, mâu thuẫn hay chuyện khác thường lạ lùng xảy ra giữa hai đứa ; bà Hữu thấy thế càng yên tâm hơn và càng ngày bà càng nghĩ rằng chắc là chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì giữa hai đứa trẻ chênh lệch hơn kém nhau hai tuổi kia cả nhưng sự đời làm sao mà bà có thể đoán trước cho được cơ chứ? Bởi vì qua năm sau, đúng vào dịp rầm tháng Tư là ngày lễ Phật Đản đêm ấy bà không có mặt ở nhà do đó hai chị em vì không tự kiềm chế được bản thân, vì tình cảm đôi lứa trước giờ vốn đã trót trao gửi cho nhau rồi nên chúng đã lầm lỡ lén lút yêu đương, ân ái với nhau suốt cả nguyên một buổi tối hạnh phúc tuyệt vời, sung sướng, êm đềm, thú vị nhất trên cõi đời này! Ngày hôm ấy, bà nói với hai con là chiều bà sẽ đi cùng với mấy bà trong xóm thuê xe Dahatsou đi viếng lễ Phật ở xã Đông Phong cách đó chừng hai mươi cây số ngủ lại qua đêm đến sáng mai mới trở về, vì giờ đã là giữa tháng năm dương lịch chỉ cỏn chưa đầy một tháng rưỡi là đến kỳ thi đại học rồi nên chị Oanh hễ ăn cơm xong, ngồi xem tivi khoảng nữa tiếng là chị lên lầu học bài ; lần này chị không thi vào y khoa hay sư phạm, maketting hay hàng không nữa mà là ngành an ninh nhân dân còn Lâm do thấy hoàn cảnh gia đình mới của mình hãy còn khó khăn nên nó quyết định sống với nghể sửa xe bám trụ lại gắn bó với quê hương xứ sở để tự xoay sở kinh tế đỡ đần mẹ được phần nào hay phần nấy. Như những đêm trước, lúc chị đang học, nó không bao giờ dám bén mảng vào phá rồi chị cả dù là để xem chị có nhờ vả việc gì chăng mãi đến khoảng chín giờ chị học xong thì nó mới pha một ly dâu tằm đá ngọt thanh mang vào phục vụ cho chị bôi bổ sức khỏe lẫn tinh thần rồi sau đó chuyện trò với chị dăm ba câu khoảng hơn nữa tiếng sau mới từ biệt chị về phòng ngủ ; đêm nay, vừa bước vào nó thấy chị úp mặt vào hai cánh tay đặt trên bàn ngủ ngon lành mà do chiếc áo ngủ hai dây bằng vải soa bông hơi hớ hênh nên để lồ lộ ra trước mắt nó hai bờ vai chị nõn nà, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi khiến nó bất giác trong giây phút chưa gì đã cảm thấy bần thần, xao xuyến khắp cõi lòng lẫn châu thân người con trai năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Nó thẫn thờ nghĩ ngợi rằng người con gái ấy thời gian gần sáu năm trước vốn là người yêu của nó giờ đây vì số phận, vì hoàn cảnh lại trở thành chị gái ruột thịt làm nó thời gian qua lúc nào cũng thấy hụt hẫng, mất mát như đã đánh mất một thứ gi đó thật là thiêng liêng, quý‎ báu và lớn lao vô cùng ; chẳng khác chi một robot tự động, nó dợm chân khẽ bước tới đứng sau lưng chị mà chị lại chẳng hề hay biết chi cả, nó từ từ cúi xuống dạn dĩ đặt một nụ hôn lên bờ vai trái chị và lẽ đương nhiên, động thái ấy của nó liền đánh thức chị choàng tỉnh sau giấc ngủ bất chợt vì học hành quá căng thẳng áp lực. Sợ chị Oanh giận dữ trách cứ nên Lâm lên tiếng hỏi “đánh trống lãng':
-Ủa, sao chị mệt mà không lên giường ngủ? Chị bị bệnh à?

Dẫu sao thì chị cũng vửa mới phát hiện ra được điều lầm lỗi của thằng em nhưng chị vẫn chưa có thời gian để giải tỏa nỗi niềm thắc mắc nghi ngại ấy, chị trả lời :
-Chị buồn ngủ nên ngủ quên lúc nào chẳng hay chứ có bệnh hoạn gì đâu!

Chị cầm ly dâu tằm nó pha để trên bàn lên uống khoảng phân nữa rồi đặt lại xuống ngay chổ cũ, sau đó chị đứng dậy nhưng có lẽ do bị choáng đầu sau mấy phút ngủ gục nên chị đứng không vững, cả người nghiêng ngữa như muốn ngã khiến nó lật đật ôm đỡ lấy người chị ; nó sờ trán chị xem coi chị có bị sốt hay không thì thấy nơi đấy vẫn mát chứ không có dấu hiệu gì chứng tỏ là chị không được khỏe, nó nhẹ nhàng dìu chị đến bên giường nệm đỡ chị ngồi xuống với dáng điệu quan tâm chăm sóc của một người anh đối với em gái chứ không còn là của một người em trai dành cho chị gái của mình nữa. Bỗng dưng lúc này chẳng hiểu vì sao mà bao nhiêu tình cảm yêu thương đôi lứa cách đây một năm trở về trước lại nghiễm nhiên trỗi dậy dâng trào khắp cả cõi lòng chị Oanh và Lâm thành thử cho nên khi nó tự động ngồi xuống vòng tay ôm lấy chị thì lẽ ra chị phải phản kháng khước từ ngay, trái lại chị cũng đồng tình trong lặng yên, thổn thức mà lần hai cánh tay lên ôm vòng qua lưng nó rồi thì sau đó, quyền chủ động thuộc về nó ngay để thể hiện thế nào là tình cảm yêu thương mà cả hai vốn đã trao gửi cho nhau từ sáu năm về trước… Đôi môi nó nhẹ nhàng kề sát âu yếm hôn lên mái tóc uốn lượn xiton mà đêm nay do chị không dùng kẹp nên phủ xỏa xuống ngang lưng, từ đấy hôn lần xuống gáy chị, cổ chị, hai bờ vai chị trắng muốt như tuyết ; nó ngập ngừng thốt lên trong hơi thở hổn hển :
-Chị Oanh! Lâm…yêu…chị!
-Lâm! Lâm! Chị…cũng…yêu…Lâm!

Câu trả lời với vẻ ngượng ngùng, e thẹn của chị giờ phút này đây chẳng khác nào một tín hiệu đèn xanh bật sáng lên cho nó thẳng đường tiến tới và chỉ trong giây phút như là nháy mắt thôi, một trận mưa hôn mà có lẽ nó đã mong ước đã từ lâu bỗng nhiên phải đổi thay mãi tới đêm nay nó mới có dịp thổ lộ biến thành hiện thực nhanh chóng phủ khắp cả khuôn mặt người chị gái xinh đẹp, dễ thương, tuyệt mỹ ; hai trái tim son trẻ của hai chị em cách biệt nhau hai tuồi lúc bấy giờ hoàn toàn thất bại một cách thảm hại khi mới vừa bị mũi tên của nữ thần ái tình bắn trúng phải, do vậy khi thấy hai vành môi em trai khát khao ham muốn đòi hỏi đang mày mò tìm kiếm một điểm nào đó trên khuôn mặt mình thì lập tức đôi môi hình trái tim dày mọng, tươi thắm của chị sẳn sàng hưởng ứng hợp tác ngay bằng cách hé mở đón nhận lấy nụ hôn đầu đời do nó trao tặng. Đấy chính là nụ hôn mà Lâm đã từng ao ước có được nơi chị Oanh dâng hiến cho nó cách đây hai năm về trước nhưng lúc ấy chị lại chưa hề cho phép nó thực hiện, đấy chính là nụ hôn đầu đời giữa hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ mà một khi cả hai không còn là nhân tình của nhau nữa thay vào đó là hai “tỷ đệ” mãi cho đến đêm nay biết rõ mẹ không có ở nhà nên đã âm thầm, vụng trộm, lén lút trao tặng nhau với tất cả nỗi niềm, tâm tình của một người đang yêu dành trọn về người mình yêu! Vậy là không còn gì có thể chối cãi được nữa, sau tám tháng nhận lại chị em, tình yêu đôi lứa đã thực sự xảy ra, sinh sôi nảy nở giữa hai chị em cùng có cùng dòng máu huyết thống lưu thông trong từng mao mạch trong cơ thể ; phải nói rằng bà Hữu-mẹ chúng rất chủ quan khi trước giờ bà cứ một mạch thẳng thắn suy đoán là sẽ không có “chuyện gì nghiêm trọng”trong cách ứng xử cùng nhau của hai đứa con bà, thôi thì dẫu sao đấy cũng là duyên số chúng như vậy phải xảy ra như vậy chớ chẳng thể nào biến hóa, thay đổi được đâu!

Hai chị em yên lặng hôn môi nút lưỡi nhau ngây ngất, say sưa, cuồng loạn mãi gần ba phút đồng hồ sau cả hai mới ngượng ngùng tạm rời môi nhau ra nhưng sau đó, Lâm lại tiếp tục vừa ôm chị Oanh đỡ chị ngã người ra nằm dài xuống giường nệm ấm êm vừa âu yếm tìm kiếm hương vị tình yêu nơi đôi môi chị thêm một lần thứ hai nữa ; lúc bấy giờ, lẽ đương nhiên là chị cũng vửa e dẻ, sợ sệt vửa đáp ứng những gì mà nó đòi hỏi nơi chị một cách khá tự nhiên, dạn dĩ hơn so với lần đầu tiên, nó cẩn thận kê đầu chị lên chiếc gối tai bèo mà hằng đêm chị dùng gối đầu để ngủ và chậm rãi, chập chững nó bước vào giai đoạn chiếm đoạt cuộc đời con gái của chị. Mùi vị ngọt ngào, êm ái sẵn có nơi vành môi chị, nơi đầu lưỡi chị lẫn lộn với mùi thơm của nước dâu tằm Đà Lạt chị vừa uống lúc nãy cứ mãi miết quyện vào vành môi cũng như đầu lưỡi nó khiến nó càng lúc càng cuồng loạn, đắm đuối, mê mệt không thể nào cưỡng lại được, không thể nào dừng lại được nữa ; trước kia, khi chưa về làm con trai bà Hữu, mỗi lần đi chơi với chị, cùng lắm là nó chỉ được mân mê hai bàn tay chị mà thôi cho nên đêm nay được chị hiến dâng thân xác mà khởi đầu là những nụ hôn hạnh phúc tuyệt vời như thế này, càng lúc anh chàng càng cảm thấy rạo rực, sôi nổi với biết bao nhiêu ham muốn tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết mà bất kỳ thằng con trai hai mươi tuổi nào cũng đều cảm thấy khao khát một cách bình thường về vấn đề sinh l‎ý theo bản năng vốn có do tạo hóa ban cho. Rồi thì với điệu bộ ngập ngừng nữa muốn nữa không, lúc này hai bàn tay Lâm khẽ lần nắm lấy hai bên lai dưới chiếc áo đồ bộ bằng vải soa bông kiểu hai dây chị đang mặc cởi ngược lên phía ngực chị Oanh qua hai vai chị, vòng qua cổ và đầu chị ; do đây là lần thực hành đầu tiên trong cuộc đời nên cử chỉ của nó thực sự không rành rõi, điệu nghệ gì cho lắm trái lại rất là khó khăn, chật vật nhưng cuối cùng do sự yên lặng đồng tình của chị nên dẫu sao trước gì nó cũng hoàn thành xong xuôi, nó cầm chiếc áo ấy để lên mé đầu giường ngủ của chị. Khác hẳn mọi tối, đêm nay ngọn đèn neon trong phòng ngủ chị vẫn để sáng trưng do không ai tắt đi nên giờ đây, dưới ánh sáng gần như thanh thiên bạch nhật ấy cặp mắt nó sáng rực lên khi lần đầu tiên nó được mục kích toàn bộ lớp da thịt đầy đặn, trắng nõn mà đến cả tuyết hay bông bưởi vẫn hãy còn thua xa khi so sánh sự giống và khác nhau này ; hai bàn tay nó tiếp tục lần xuống phía dưới vầng lưng chị mềm mại để mày mò tìm cách tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lỗ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực của chị, sau hai tiếng “phựt”khe khẽ vẳng lên thì lập tức chiếc áo ấy hoàn toàn mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt chị mà từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới và khi ấy, nó chỉ việc nhẹ nhàng cầm lấy để lên mé đầu giường cùng một chổ với chiếc áo đồ bộ hai dây của chị mà nó mới vừa cởi bỏ xong lúc nãy. Quả thật, trong trái tim hai chị em hiện giờ có lẽ do xui khiến làm chi nên tình cảm chị em yếu đuối, nhẹ nhàng hơn cả lông hồng còn ngược lại trong khi đó thì hương tình lửa ái lứa đôi lại mãnh liệt, dữ dội chẳng khác nào cơn sóng thần hung hãn năm xưa từ ngoài khơi xa đại dương tràn vào tung hoành tàn phá thành phố Hứa Vân Đài trên đất nước Hàn quốc vậy ; lúc bấy giờ Lâm chẳng nói chẳng rằng, cứ mãi miết cúi xuống vừa hổn hển thở vừa vục mặt vào giữa gò ngực tròn trịa căng đầy nhựa sống của chị Oanh đang không ngừng phập phồng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp hô hấp vội vàng, gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng tới nơi! Miệng nó lần khẽ ngậm lấy đầu núm vú chị bên phải nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng lại rất “thơm thơm, ngọt ngọt, béo béo”một cách khoan khoái cùng cực còn bầu vú trái chị còn lại lẽ đương nhiên nó cũng chẳng thể nào quên dùng bàn tay phải mà liên tiếp thực hiện thao tác mày mò, sờ soạng, nắn bóp ; trong khi đó, chị vửa bật lên những tiếng rên rĩ nhẹ nhàng vẳng ra từ hai vành môi quyến rũ, gợi cảm vừa cảm thấy như hai bàn tay mình lại quá thừa thãi nên lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc trên đầu em trai mà trước kia là người tình của mình.

Trước Tết Nguyên đán năm ngoái, khi bà Hữu chưa nhận lại con trai, có lần đi chơi với nhau nó đã ướm hỏi chị là chừng nào hai đứa mới tiến đến hôn nhân được thì chị trả lời nó rằng đợi cho đến khi chị tốt nghiệp đại học ra trường có công ăn việc làm hẵng hay ; nhưng sự đời lại trớ trêu tạo ra nghịch cảnh xui khiến làm chi như thế này đó là hai đứa lại là chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ với nhau, vì lẽ đó thì làm sao sau này mà có được cuộc hôn nhân như ý muốn của chúng nữa thành thừ cho nên nhân lúc đêm nay mẹ không có mặt ở nhà thà là cứ trao tình gửi ái cho nhau còn hơn là tương lai không còn có dịp nào mà có thể lập lại được cơ hội ngàn năm một thuở như thề này nữa đâu! Lúc bấy giờ, có lẽ cảm thấy vướng víu khó chịu vì chiếc áo thun trắng ngắn tay mặc trên người nên Lâm đã nhanh chóng cởi bỏ ra rồi để phủ lên chiếc áo hai dây cũng như áo ngực của chị Oanh nơi mé đầu giường nệm sau đó, nó lại háo hức, khát khao trong yên lặng tiếp tục chiếm đoạt chị và lần này nó lại đổi bên nghĩa là nó lần miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú bên trái của chị thưởng thức tuyến sữa son trẻ người chị ruột còn bầu vú phải chị mà nãy giờ nó vốn dĩ đã “chán cơm chê cháo”thì giờ đây lại đến lượt bàn tay trái nó đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp với nỗi niềm phấn khích tột độ vô song! Thực sự chẳng hiều vì sao ngày trước khi còn quen biết nhau, hoàn toàn tuyệt nhiên nó chưa bao giờ dám sỗ sàng làm hỗn làm ấu với chị ngoại việc chỉ cầm và mân mê hai bàn tay chị là cùng ấy thế mà đêm nay, có lẽ vì quá hứng tình đột ngột ngẫu nhiên cho nên nó mới số lá gan cóc tía của nó ra để làm chuyện ân ái mây mưa trăng gió với chị chăng ; mới đầu, tấm drap trắng phủ trải giường nệm trong phòng chị vốn hãy còn ngay ngắn phẳng phiu giờ đây do tác động của thân thể cả chị gái lẫn em trai nên chẳng mấy chốc mà trở thành nhăn nhúm, dúm dó lại trông thật thảm hại làm sao? Hiện giờ, bà Hữu đêm nay ngủ lại chùa cách nhà khoảng mười cây số dẫu cho có phép màu đi chăng nữa thì bà cũng chẳng thể nào hình dung ra được lúc này ở nhà hai đứa con bà đang âm thầm, lén lút, vụng trộm yêu đương, ân ái và làm tình cùng nhau chẳng khác chi một cặp vợ chồng mới cưới trong đêm tân hôn! Thực sự quả đúng như vậy, trong khoảnh khắc này căn phòng chị Oanh nhanh chóng hóa thành phòng hoa chúc và chiếc giường chị ngủ hàng đêm lại trở nên giường hạnh phúc tuyệt vời, đắm đuối giữa chị và Lâm-em trai của chị mới vửa được gia đình nhìn nhận lại ; bà Hữu có lần suy nghĩ rằng may mà bà nhận lại con trai sớm chứ nếu không sau này, hai đứa mà cưới nhau thì có khác chi chuyện nàng Tô Thị ngày xưa đâu nhưng bà nào có ngờ đâu, nỗi lo sợ trong lòng bà bấy lâu đêm nay lại hóa thành sự thật phũ phàng, cay đắng, nghiệt ngã đến ngút tận mây xanh vì hai đứa con bà đã không giữ được mình, không còn là chị em nữa mà lầm lỗi với cái tội “làm người mà chẳng được làm người”. Lúc này, hai bàn tay Lâm đang ngập ngừng vụng dại lần xuống khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ bằng vải soa bông chị Oanh mặc để tuột dần, tuột dần hai ống quần xuống khỏi cặp đùi non trắng ngần như bông của chị qua hai đầu gối tới cặp giò chị thon dài cuối cùng lần lượt ra hết hai bàn chân chị múp míp, trắng ngần hết bàn chân phải sang bàn chân trái ; tuy quá đỗi ngượng ngùng, e thẹn bởi vì đây là lần đầu tiên như vậy trong cuộc đời song chị lại không hề phản kháng cự tuyệt nó chút nào cả mà trái lại, chị sẵn sàng hưởng ứng hợp tác cùng nó, tạo điều kiện cho nó dễ dàng nhanh chóng thực hiện theo đúng như những gì mà nó mong muốn. Do vậy, sau đó mảnh vải cuối cùng còn sót lại trên thân thể chị che chắn chổ kín đáo quan trọng nhất cuộc đời chị đấy là chiếc quần lót bằng thun voan trắng hãy còn mới tinh của chị sẵn trớn nó cũng tuột cởi luôn ra, nó cầm cả hai chiếc quần chị để lên mé đầu giường trong khi chị ngượng ngùng kéo tấm drap trãi nệm che lại phần hạ thể chị ; lúc này chẳng hiểu vì sao nó lại tỏ ra vừa run vừa sợ một điều gì đó bất ổn nhưng hai bàn tay nó lại vẫn cứ tự tuột cởi chiếc quần sort màu xám nó đang mặc ra, vì vậy mà chẳng mấy chốc toàn bộ thân thể cả hai chị em đều hoàn toàn trần truồng tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào ngay đền những chổ kín đáo, nhạy cảm nhất trông thực sự chẳng khác nào một cặp người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất vậy!

Chị Oanh thừa hiều được vấn đề hết sức nghiêm trọng cho cả chị và Lâm lúc bấy giờ đó lả chuyện quan hệ giao hợp với nhau và lẽ đương nhiên, ở tuồi hai mươi hai thì “chuyện ấy”chắc chắn có thể chín mươi lặm phần trăm sau này sẽ mang lại hậu quả khôn lường cho chính bản thân chị chứ không ai khác ; nhưng vì nghịch cảnh cuộc đời xui khiến làm chi, vì không yêu thì thôi chứ đã trót lỡ yêu nhau rồi thì lẽ đương nhiên phải yêu cho trót chứ? Nguồn điện năng kích thích nhục dục xác thịt giờ đây có lẽ cường độ đã lên tới mấy chục ngàn kA không ngừng phát sinh ra từ nơi xương cùng hai chị em rần rật chạy dọc lên theo sống lưng tới trung ương thần kinh rồi từ đấy ào ào mãnh liệt lan tỏa ra khắp châu thân lẫn tứ chi hai thân thể cùng mang chung huyết thống trực hệ ; vì vậy, khi em trai từ từ trườn người tới vụng về, lúng túng leo lên trên người chị gái thì chị hoàn toàn tuyệt nhiên không hề có hành động nào khác hơn đó là việc vòng hai cánh tay ôm ghịt chặt lấy vầng lưng nó và ở dưới, hai chân chị khẽ hơi dạng ra cho nó được nằm gọn ngay vào tâm điểm cơ thể chị. Dương vật Lâm đã cương ngỗng lên tối đa nên vửa to vửa dài lại vừa cứng như một đoạn sắt nung đỏ mới vửa lấy từ trong lò rèn ra lúc bấy giờ đang kề sát vào mày mò tìm kiếm cửa mình chị Oanh-người chị ruột mà những hai mươi mốt năm qua nó mới nhìn ra được ; do âm đạo chị không ngừng co giãn rộng ra tối đa không những thế lại còn tiết ra nhiều chất dịch nhờn nên chỉ trong khoảnh khắc thôi, hai chị em đã thực hiện thao tác giao hợp theo kiểu đối diện một cách khá dễ dàng và nhanh chóng tuy rằng vẫn còn nhiểu vụng về, lúng túng, ngờ nghệch. Bời vì đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời âm đạo chị co giãn hết cỡ để chứa đựng dương vật hơi quá khổ của một người con trai nên chị cảm giác vửa đau đớn vửa xót xa lẫn lộn với biết bao nhiêu nỗi niềm ngượng ngùng, tê tái ; nước mắt chị chảy dài xuống nơi hai bên gò má nhưng đối với chị lúc bấy giờ thực sự không phải là những giọt lệ phẫn uất đau thương đâu mà là giọt hạnh phúc, suug sướng vô bờ bất bến. Quả thật, đêm nay hai chị em đã táo bạo cùng làm với nhau những chuyện mà trước kia khi còn quen biết nhau chúng không hề dám làm thậm chí cũng không dám nghĩ ngợi tới là đằng khác ; sau khi đút lọt ngập sâu hơn nữa dương vật vào cửa mình chị Oanh, Lâm nằm yên bất động mấy giây sau mới khẽ từ từ nhích dần nhích dần cho đầu dương vật nó càng lúc càng vào thêm sâu trong âm đạo chị và lẽ đương nhiên, nó không hề biết rằng nó mới vừa chiếm đoạt được trinh tiết của chị-cái qu‎‎‎ý báu nhất đáng giá nghìn vàng của chị mà lẽ ra sau này chị dành cho người chồng tương lai của chị mới phải chứ không phải dành cho nó. Chị lẵng lặng chẳng nói chẳng rằng khi mà chị cũng đang biết là chị không còn là con gái nữa mà thực sự giờ đây chị đã trở thành một người phụ nữ không hơn không kém, khi ấy mảng drap ờ ngay dưới mông chị đang dần dần thắm đượm một vệt máu hòng hồng lẫn trong dịch nhờn nhầy nhụa đấy chính là vết tích tình yêu trong trắng, thủy chung và chân thành nhất mà đêm nay chị tự nguyện hiến dâng cho thằng em trai hiện tại cũng cùng là người tình dầu yên trước kia của chị. Một yếu tố nữa mà có lẽ xét thấy cũng phải thông tin cho các bạn độc giả hay biết đó là nhân vật nam chính trong tập truyện 59 này rất là điển trai mà ngay từ lúc mới bước vào lớp Sáu thôi mà phải nói rằng “con gái xếp cả hàng dài mấy cây số”để mong sao lọt được vào mắt xanh của anh chàng ; do đó, chúng ta mới hiểu được ít nhiều nguyên do vì sao chị Oanh lại chọn nó làm bạn trai của chị mặc dầu nó thuộc hạng đàn em nhỏ hơn chị những hai tuổi đời khiến cho biết bao nhiêu chàng thanh niên si tình trong xóm làng phải thẫn thờ, tuyệt vọng trong đau khồ chán chường. Lúc bấy giờ, như đã quen dần nên thằng em mới từ từ nhấp nhỏm nhấc hai mông lên xuống nhịp nhàng đưa đầy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận mọi ngóc ngách sâu tận bên trong cửa mình chị gái, do năm nay đã hai mươi tuồi đời với sức vóc của một chàng trai tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ cũng như sinh lực nên càng lúc nó càng kéo dài thêm thời gian quan hệ giao hợp với người chị ruột thịt cùng cha cùng mẹ lớn hơn nó những hai năm tuổi đời nhưng bởi đây là lần đầu tiên nếm trái cấm vả lại chưa hề có “kinh nghiệm xông pha ngoài trận mạc” nên chỉ khoảng chừng năm phút đồng hồ thôi là nó đã xuôi tay phủ phục mà đầu hàng vô điều kiện. Có thể nói giờ nó mới bắt đầu thấy đau rát nơi vầng lưng mà khi nãy hoàn toàn tuyệt nhiên nó lại chẳng hề có cảm giác chi cả khi mà hai bàn tay búp măng để móng dài khá nhọn của chị cứ mãi miết cào cào lên những lớp băp thịt cuồn cuộn nơi vầng lưng nó lưu lại đủ mười vết xước rướm máu hồng đỏ trông thật gớm ghiếc ; như vậy chỉ trong vỏng hai tiếng đồng hồ từ lúc chín giờ đến mười một giờ hơn, nó đã thưởng thức, hưởng thụ và chiếm đoạt toàn bộ tầm thân con gái trinh nguyên cả phần ngoài lẫn phần trong của chị nó, một cuộc tình quá đỗi bất ngờ mà mấy năm qua tuy chỉ ít nhiều mong ước mãi tới đêm nay nó mới có được trong tầm tay một khi do hoàn cảnh xui khiến làm chi mà người bạn gái lại trở thành “sư tỷ”của nó. Thế đấy, sau đêm tình đầu tiên vả cũng là cuối cùng trong cuộc đời, trong vòng gần hai tháng tiếp đó cả chị lẫn em vì mặc cảm ngượng ngùng nên cả hai đều né tránh nhau tuy rằng trước mặt mẹ chúng đều cố gắng tỏ ra một mối quan hệ chị em bình thường như bàn dân thiên hạ ; đầu tháng bảy, chị Oanh thi đỗ vào Đại học cảnh sát nhân dân, suốt bốn năm trời học ở Sài Gòn và một năm về làm cảnh sát khu vực ở khu phố 2, phường Phước Hưng, Thành phố Bà Rịa lâu lâu chị cũng nhận được vài cuộc điện thoại hỏi thăm sức khỏe của em trai ở Thái Bình gọi vào miền Nam cho chị nhưng chẳng qua đấy cũng chỉ là xã giao bình thường giữa hai chị em xa cách nhau những hơn cả ngàn cây số thiên l‎ý mà thôi chứ thời gian ròng rã trôi qua ắt hẳn sẽ xóa nhòa đi tất cả kể cả tình cảm, tình yêu hay là những gì nồng nàn, tha thiết nhất mà hai chị em đã tự nguyện trao gửi cho nhau đêm rằm tháng Tư Phật đản ấy! Âu cũng là cuộc đời vốn đầy éo le nghịch cảnh cớ sao sinh ra chúng trên cõi đời này làm gì lại kết se chúng thành một cặp tình nhân sau đó bất ngờ chuyển đổi chúng thành hai chị em ruột thịt, giờ đây mỗi khi nhớ lại chị Oanh cứ mãi bùi ngùi, âm thầm tự hỏi “Sao mà xui khiến làm chi?”./.
Kết thúc lúc 15 giờ 37 phút ngày 28 tháng 10 năm 2014
(Mùng Năm Tháng Chín nhuần năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 59 … Xin mời đón xem tiếp Phần 60 )
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.