Chị Nam – Chương 56: – Botruyen

Chị Nam - Chương 56:

Phần 57: Ủ mầm gieo giống

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Sau khi kết thúc đêm ân ái nồng nàn thắm thiết trên chiếc ghe vắng chủ ở một vùng đất xa lạ, chị Phúc trở về nhà chồng ở xã An Thạnh, Bến Lức-Long An còn Điển -em chị thì quay về nhà chị Hạnh ở nông trường cao su Bình Sơn, lẽ đương nhiên, lòng chị rất mong muốn là vụ việc đi lạc đoàn rước dâu sẽ là một động lực tốt đẹp giải phóng cho chị nhanh chóng thoái khỏi chốn 'địa ngục trần gian'mà bao năm qua chị đành phải ngậm đắng nuốt cay chịu đựng ; vì vậy chị thực sự tỏ ra rất bình thản khi đối diện với gia đình bên chồng. Về phía họ, ai nấy đều cho rằng đến giờ phút này không thể nào tin tưởng được chị nữa và việc chị bị lạc đường sai lối đêm ấy chẳng qua chỉ là cái cớ ngụy biện cho chị ngoại tình mà thôi ; bố chồng chị lúc này do giận dỗi nên ông ta không những không còn bênh vực chị như những lần trước nữa trái lại, ông còn thằng thừng tuyên bố rằng sẽ mau chóng giải quyết cho hai vợ chồng chị ly hôn và tạm thời chị không được phép ở lại nhà ông. Chị thực sự chẳng ngờ mọi sự lại kết thúc mau lẹ, gọn gàng như vậy hơn cả những gì chị mong muốn, tạm thời chị được phép nuôi dưỡng đứa bé gái lớn ba tuổi nghĩa là chị muốn dẫn nó đi đâu thì đi còn đứa bé trai nhỏ chị phải giao lại cho chồng chị ; thế là chỉ trong vòng một ngày thôi, chị đã hoàn toàn được tự do thanh thản dắt con gái ra đi trước ngay trước mặt chồng cùng với họ hàng của anh ta lẽ đương nhiên trong đó có cả mấy bà dì, bà cô 'lắm miệng nhiều mồm', bởi vì đã có quyết định của bố thành thử chẳng ai gây ra thêm phiền toái gì cho chị nữa. Ngay chiều hôm ấy, hai mẹ con chị đã có mặt trên chuyến xe car tốc hành từ Sài Gòn về Vũng Tàu, ban đầu chị dự định là sẽ về Bình Sơn sống nhưng vì có Điền ở đấy vì hai chị em mới vừa 'lầm lỡ'với nhau xong giờ lại gặp nhau e rất kỳ nên chị gọi điện thoại cho bố ở Bà Rịa xem coi có thể sắp xếp cho hai mẹ con chị ở dưới đó có được không. Hiểu thấu được tình cảnh đứa con gái thứ ba 'đang chơi vơi giữa dòng', chú Đường bảo 'thôi thì con cứ tới đây đi rồi bố sẽ thu xếp sau cho', thế là thay vì xuống xe ở Long Thành thì xe chạy thằng luôn xuống thành phố Bà Rịa chở hai mẹ con chị đoàn tụ cùng với bố ngay tại nhà chị Mến ; hôm ấy là chiều thứ bảy, do chị Mến không đi làm nên ở nhà và khi chị Phúc bồng con tìm đến, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong chị bảo chú tài xế lấy xe chở chị cùng hai mẹ con con gái chú ra nhà hàng chiêu đãi thật là thịnh soạn.

Trong lúc ấy, chị Mến gọi điện cho dì Phụng ở Phước Hải xem dì có công việc gì đó lại neo người để chị Phúc có thể đỡ đần tạm một thời gian, dì trả lời là nơi rẫy ở Suối Nghệ đang trồng giá trên diện tích khá rộng (do hai chị em cô Hoàng lúc này đã dọn đi ở chồ khác nên bán lại khu rẫy đó cho dì) mà chỉ có mỗi một mình chi Thanh Linh –con dì Phi nơi ấy làm không xuể nên nếu mà ưng thuận thì cứ việc lên trên đó làm…Vốn là dân con nhà lao động 'chân lấm tay bùn' nên sau khi nghe cô chủ của bố thông tin lại, chị Phúc gật đầu đồng ý ngay mà không hề phàn nàn, kêu ca gì cả còn chú Đường lẽ đương nhiên chú rất vui mừng vì con gái chú mới vừa 'chân ướt chân ráo' tới đây chưa chí đã có việc làm ngay thì còn gì bằng nữa ; sáng thứ hai, sau khi chở cô chủ qua Vũng Tàu làm việc, chú quay trở về Bà Rịa mang đứa cháu ngoại vào gửi nột trú ở trường mầm non Hoa Sen-nơi cô chủ hay gửi con rồi chú tất tả tới lui chở cô con gái thứ ba của chú đi lên Suối Nghệ ở cùng làm giá với chị Linh. Được một tuần, do chị này phải về Long Điền chăm sóc mẹ bị ốm nặng nên mọi công việc ở rẫy ngẫu nhiên lại trút hết tất cả vào một mình chị Phúc nhưng dẫu sao tuy trăm công ngàn việc, chị vẫn vô tư bình thường chăm chỉ cẩn mẫn sớm hôm bởi vì cuộc sống của chị nơi này thực sự quả thật thoải mái, không bao giờ gặp phải phiền toái chuyện này chuyện kia như ở dưới Long An ; mới đầu còn chưa quen việc hãy còn nhiều bở ngỡ nhưng riết rồi quen dần, nhờ sự chỉ dẫn tận tình của chị Thanh Linh nên chỉ khoảng nữa tháng sau, mỗi một mình chị cáng đáng thấu đáo đâu vào đấy tất cả theo đúng như quy trình sản xuất giá từ đậu xanh. Đậu xanh được thu họạch ngay từ rẫy hay mua lại do các con buôn bỏ mối sĩ được ủ mầm gieo giống trên đất ẩm, tưới phun ngày hai lượt chỉ khoảng hai tuần sau sẽ hóa thành những cọng giá trắng phao, giòn giòn như những chú cò ăn no nằm sãi cánh rồi thu hoạch bán lại cho con buôn tới khắp mọi nơi mọi chốn từ chợ, hàng bún phờ hay nhà hàng đặc sản…làm nên nhiền món ăn ngon lành bổ dưỡng ; do thời gian này, chị Mến chỉ làm việc mỗi ngày vào buổi sáng nên chiều tới rãnh việc, chú Đường lại xin phép cô chủ lên Suối Nghệ phụ giúp con gái mãi tới chập tối có khi bảy tám giờ chú mới quay về Bà Ria. Lúc này, tình cảm giữa hai bố con đã hoàn toàn thay đổi khác hẳn với lúc chú chưa về Bình Sơn vì dạo trước sau khi mẹ qua đời vì lỗi của người bố nát rượu, chị Phúc giận dỗi cắt đứt mọi liên lạc với bố suốt mấy năm trời ròng rã cho tới khi hay tin bố đi chổ khác một mình trồng rau tưới cải bán ở vùng nông trường cao su thì dẩn dần chị từ chổ thấy tội nghiệp người bố lao đao lận đận vả lại không còn rượu chè bê tha như trước nữa thành thử ra, tình phụ tử giữa hai bố con không những được hàn gắn lại mà càng ngày càng khắng khít, keo sơn, sâu sắc hơn xưa nhiều gấp bội phần.

Lâu lâu, hể thấy bóng dáng người bố lên phụ giúp mình, chị tỏ ra rất vui mừng bởi vì như chùng ta củng đã biết, khu rẫy nhà Đại tọa lạc nơi một chốn khuất vắng hoang vu vắng vẻ nên nếu có người tới chuyện trò sẽ giúp cho bất ký ai ở đây giảm đi được nhiều nỗi cô đơn, buồn tẻ ; tới chủ nhật, nguyên cả ngày đó chú Đường dẩn con gái chị lên chơi với mẹ, con bé rất thích chạy nhảy chơi đùa suốt dẫu là bên cạnh nó chẳng hề có lấy một đứa bạn nào cả như ở trường mầm non nội trú trong khi ấy, hai bố con lại sát cánh bên nhau quần quật làm hết việc này tới việc khác như tưới phun, ủ mầm gieo giống mảnh này lại tới thu hoạch giá mảnh khác rồi làm cỏ, dọn đất…Thỉnh thoảng lại có người tới thu mua giá, cả hai lại lăng xăng cân đong đo đểm hành cho họ, thu tiền cất giữ đển cuối tháng giao nộp cho dì Phụng và ở đây, chị Phúc không những không sợ đói mà mỗi tháng chị còn được dỉ hậu hĩnh trả công đến 3,5 triệu đồng so với ở dưới quê chồng có khi một ngày trong túi chị không có một ngàn nào cả ; thằm thoát mới đó mà chị đã bình yên sinh sống một cách vô tư, hồn nhiên, thoải mái với tháng lương đầu tiên, sau khi đóng tiền học cho con gái ở trường chị vẫn còn dư ra được gần những hai triệu và chị đưa cho bố phân nữa nhưng chú một mực không nhận là không nhận vì hiện tại, lương tháng tài xế do chị Mến trả cho thực sự ra cũng nuôi sống cho cả hai mẹ con chị rồi chứ không thể nào không được…Chẳng biết thâm tâm chú có nảy sinh tình cảm gì 'đặc biệt'không mà chú đối đãi với cô con gái thứ ba này nhiều hơn cô con gái đầu, có lẽ chú muốn bù đắp lại cho chị chuỗi ngày xưa đã qua lúc chị còn con gái chú chỉ biết rượu chè be bét, chẳng hề quan tâm lo lắng cho con cái chi cả ; cứ mỗi lần lên Suối Nghệ, chú lại mua cho chị rất nhiều quà nào là quần áo, phấn son, dầu gội, mỹ phẩm…thậm chí cả đồ lót nữa chủ cũng chẳng hề ngại và mỗi lần như thề, chị Phúc tỏ ra vui mừng chẳng khác chi đứa bé con chị vậy. Những lúc ấy, chị cảm thấy tui tủi gần như muốn khóc, chị thấy bản thân chị vô cùng hạnh phúc sung sướng khi tiếp nhận được tình cảm thiêng liêng, cao quý từ người bố ưu ái dành cho chị dường như tất cả đấy chính là những suy tư, trăn trở của chị mỗi đêm nằm ngủ một mình nơi căn chòi rẫy nhỏ bé, vắng lặng ; đáp lại, chị rất hiều thảo quan tâm, chăm sóc bố từng miếng ăn giấc ngủ mỗi lần bố lên rẫy phụ giúp chị và biết trước rằng hôm nay bố lên nên lần nào cũng vậy, chị đều chuẩn bị trước những món ăn ngon lành, bổ dưỡng do chính chị nấu để thết đãi bố. Chuyện gì đã qua thì cứ hãy để cho chúng qua đi, trong lúc có bố chị thường hay né tránh không bao giờ nhắc lại chi quá khứ xa xưa vì sợ bố buồn nhưng thỉnh thoảng, chị lại thấy bố chị cứ trầm tư u uất chẳng khác gì một người bị mặc cảm nặng nề với những lỗi lầm mà mình vốn đã gây ra dù chỉ là vô tình ; tuy không hỏi nhưng chị biết bố buồn vì dĩ vãng bố không được đàng hoàng, tốt đẹp cho mấy và lần bố đi nhậu về vào lộn giường ngủ của chị Hai Hà chính chị đã lớn tiếng chửi rủa, nhục mạ bố không ngớt khi chị vẫn còn đang tuổi cắp sách đền trường. Về chú Đường, năm nay đã gần năm mươi nhưng đôi lúc ngẫm nghĩ, chú thấy sao mà bản thân mình ngần này tuổi rồi ấy vậy mà vẫn còn chưa đoạt tuyệt dứt bỏ được những cuộc tình 'không mời mà đến'đầu tiền là cô chủ Phương Nam tới cô con gái cả ở Bình Sơn, mới đây là cô chủ Mến Bà Rịa ; chính vì vậy khi nhớ lại ba người phụ nữ sau vợ chú lần lượt đi qua cuộc đời chú, chú thực sự không thể nào chồng chọi lại được nổi niềm đam mê, khao khát xác thịt nay bỗng dưng ngẫu nhiên lại trỗi dậy một cách mạnh mẽ, dữ dội và khốc liệt trong con người chú khiến chú thấy đôi khi chú không còn là chú nữa. Do hiện tại, hoàn cảnh chú lại sống gần gũi, an ủi cô con gái thứ ba mới chỉ có hai mươi bốn tuổi đầu vừa bị gia đình chồng ruồng rẫy từ bỏ, tuy rằng rất sợ tội loạn luân mà chú đã một lần vướng phải nhưng mỗi lúc lên rẫy nhìn thân thể con gái từ phía sau tới, bản năng 'thằng đàn ông'của chú cứ liên tục quấy rối làm biến đổi tâm tư cũng như cõi lòng chú từ trắng thành đen, từ đen ra xám xịt…

Chị Phúc lâu lâu cũng vô tình ngó thấy bố chị giả vờ cố tình nhìn chị bằng cặp mắt khác hẳn so với lúc bình thường nhưng chị không tài nào đoán ra được nỗi niềm riêng tư, trắc ẩn ấy nơi bố cả ; một lần vào buổi chiều, lúc sắp sửa về Bà Rịa, chú Đường cảm thấy lạnh và khó chịu trong người nên nhờ chị cạo gió giùm, chị không rành mấy việc này nên tấm thẻ bài chị cầm trong tay chị cạo nơi vầng lưng bố cứ rớt lên rớt xuống mãi và khi bố nhặt miếng nhôm lên cũng đúng ngay vào lúc chị lần tìm kiếm nó thành thử vô tình bàn tay bố nắm nhầm lấy bàn tay chị. Dẫu biết rằng đấy là chuyện chẳng lành nhưng chẳng hiểu vì sao mà chị lại cứ để yên bàn tay mình trong bàn tay bố một chập lâu sau chị mới e dè, thẹn thùng rút tay ra và bố lại lên tiếng xin lỗi chị một cách ngập ngừng, thận trọng y như vửa phạm phải một tội lỗi tày trời vậy ; sau lần ấy, tuy rằng quan hệ giữa hai bố con vẫn bình thường như trước giờ song cả hai nơi mỗi người như đã xuất hiện một tấm rào chắn vô hình mà họ nữa muốn vượt qua nữa lại thôi không muốn. Mấy ngày sau, bố chị chở chị bằng xe máy của cô chủ đi Bà Rịa để mua men ủ giá, do dạo này trời đã sang mùa hè nên chiều tới là hay có những cơn mưa bất chợt đổ xuống nên hai bố con phải tạt vào trú mưa nơi một quán cafe sân vườn vắng khách trong một cái chòi lá nhỏ bé thấp lè tè ; sẵn đó, chú Đường gọi hai ly cafe sữa đá cho hai bố con, không những mưa trút xuống mãnh liệt mà gió lại còn thổi tạt dữ dội nên chú kéo ghịt chị lại ôm sát vào người che cho chị khỏi bị mưa hắt vào. Ngoải trời sấm sét liên tục nổ vang khiến cho chị sợ hãi cứ thế mà ngồi gọn trong vòng tay ôm của bố để đỡ đi phần nào nỗi kinh hoàng trước trận bão táp phong ba bên ngoài, lúc ấy chị như một đứa trẻ vô tư và hồn nhiên nép sát vào lòng bố gần cả tiếng đồng hồ sau mưa tạnh chị mới ngường ngượng, thẹn thùng rời ra khỏi người bố rồi cùng bồ lên xe đi về Suối Nghệ ; còn cô tiếp viên quán cafe ấy sau khi cầm số tiền nước 20,000đ cứ lại đinh ninh rằng đó là một cặp 'trâu già gặm cỏ non'chứ nào biết được đấy là hai bố con đâu! Chiều hôm ấy, khi trờ về nhà cô chú ở Bà Rịa khi tối lên giường, chú Đường cứ trằn trọc thao thức mãi chẳng thể nào ngủ được vì nhắm mắt lại là chú thấy cô con gái thứ ba vui vẻ, tươi cười với chú cùng với mùi thơm dễ chịu nhè nhẹ thoảng ra từ thân thể đứa con mà lúc ấy thiếu chút nữa là chú đã tự trỗi dậy cái bản năng ham muốn, khao khát trong người chú để chiếm đoạt con gái rồi ; còn chị Phúc tối hôm ấy ngủ một mình trên rẫy, lần đầu tiên nhớ lại lúc chiều ôm bố ngồi trú mưa chị thấy trong thâm tâm chị như đã bắt đầu nhen nhóm lên một ngọn lửa tình cảm vô cùng khác lạ mà trước giờ chị chưa lần nào cảm nhận được, chị thầm đặt câu hỏi là 'Có khi nào bổ yêu chị hay không và chị có cảm tình riêng với bố hay không?', rõ ràng đó thực sự là một điều vô cùng trái ngang, phi lý, loạn luân, tội lỗi nặng nề nhiều hơn hẳn mới đây chị đã từng dan díu, lở dỡ với thằng Điền-em trai út đến gấp cả bội phần chứ chẳng thể nào ít hơn, nhò hơn được! Càng ngày, hầu như là không ngày nào mà chú Đường không lên khu rẫy nhà dì Phụng ở Suối Nghệ, hễ mà bận việc do cô chủ sai bảo nhờ giúp không đi được thì y như rằng chú cứ bần thần không yên chẳng khác gì như đang ở trên sao Hỏa vậy ; có khi mưa lớn ngoài trời, chú vẫn điềm nhiên mặc áo mưa xin phép chị Mến chạy lên trên chổ con gái khoảng hai ba tiếng sau mới quay về và những lúc ấy, chú mới cảm thấy thực sự bình thường trờ lại tựa chừng như chú làm vậy là để trút bỏ một mối ưu tư nào đó cứ mãi miết đeo bám nặng nề trong lòng. Sau hai lần yêu đương, ân ái với ông tài xế, dần dần do công việc nên cô chủ Mến dường như cũng càng ngày càng xao nhãng tình cảm với chú mà không hề đoái hoài gì đến chú nữa, chú cũng không lấy làm buồn vì chú đã từng biết cuộc đời vốn là vậy nhất là trái tim người phụ nữ hay mau chóng nguội tàn ngọn lửa tình yêu ; thời gian ròng rã trôi qua, mới đấy mà hai tháng trời đã hết nhưng chú vẫn chưa hề có được khoảnh khắc nào để tự quyết định được rằng chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai bố con chú đây chăng? Do mẹ chị Linh bệnh tình khá nặng phải vào bệnh viện điều trị nên có lẽ giờ đây chị Phúc đã nghiễm nhiên ngôi lên vị trí 'chủ nhân'của khu rẫy chuyên nghề ủ mầm gieo giống nơi vùng đất Suối Nghệ đèo heo hút gió này vả lại cô chủ Mến thì đi Sài Gòn khoảng nữa tháng để giải quyết một số dịch vụ bất động sản với khách hàng nên chú Đường ngày ngày đểu lên vừa phụ giúp, đỡ đần con gái vừa cũng là để có dịp được 'nhìn'con gái chú nhiều hơn ; chuyện gì đến rồi cũng sẽ đền, có phải như vậy không các bạn và trân trọng xin mời các bạn theo dõi tiếp diễn biến cơn bão táp phong ba trong cõi lòng hai bố con ở hồi sau các bạn nhé! Ở Bình Sơn, thỉnh thoảng lâu lâu chị Hà hay Điền lại gọi điện thoại đển 'tám'với chị Phúc, cả hai đều nói khi nảo rãnh chị Ba và bố tới đây một lần cho biết nhưng nghe thì nghe vậy chứ thực sự chị chẳng biết khi nào mà rãnh việc để đi gặp gỡ, hội ngộ cùng chị em đây ; do khu rẫy ủ mầm gieo giống trồng giá từ đậu này khuất vắng nên lâu lâu cũng bị bọn đạo chích trong vùng túng cùng 'viếng thăm'vào đêm hôm khuya khoắt trộm giá vừa chín tới mang đi bán với giá rẻ mạt nên chị thấy rằng chẳng thể nào bỏ đi được nhưng vì là thân gái ở chỉ có một mình nên biết là có trộm bên ngoài, chị cũng đành chỉ thúc thủ trong chòi vì sợ chúng manh động tấn công hành hung chị có khi còn hiếp dâm chị nữa…

Vì vậy, chị nghĩ phải chi có bố ngủ ở đây ban đêm thì sẽ đỡ đi khá nhiều chuyện mất mát nhưng chị không dám để nghị với bố như trên vì dù gì đi nữa bố cũng còn nhiều việc phải làm ở nhà cô chủ đâu có thể nào bỏ việc nhà người ta mà lên đây làm hoài như vậy không khéo sẽ dễ dàng bị chủ cho nghỉ việc mất ; dì Phụng tuy biết giá bị trộm nhưng vì xét thấy số lượng mất mát chẳng bao nhiêu nên mặc dù chị Phúc bảo là cứ trừ vào lương tháng của chị để đền bù nhưng dì vẫn hòa nhã cho qua, không hề tính toán thiệt hơn gì với chị cả. Do vậy, có lần lên đây rồi chuẩn bị về thì gặp mưa, chú Đường toan ở lại ngủ thì chị khăng khăng bảo chú cứ đi về, chẳng phải là chị sợ bố điểu gì cả chẳng qua chị thấy dạo này nạn trộm đêm lắng xuống rồi nên không còn gì phải sợ cả vả lại thâm tâm chị không muốn cô chù Mến phải nói nặng nói nhẹ gì bố khi bố bỏ nhà cô chủ ở Bà Ria không ai trông coi nhỡ có trộm đột nhập vào thì rất là phiền toái vô cùng! Một lần, bỗng đâu anh Phát-chồng chị ở Long An điện thoại tới bảo là đứa con trai nhỏ vắng mẹ nên khóc hoài và bản thân anh ta cũng rất nhớ chị nên anh tha thiết yêu cầu chị trở về nối lại tình xưa với anh ; chị thẳng thừng nói 'anh hễ có nằm mơ đi chăng nữa thì cũng chưa chắc gì thấy tôi trở về cái nhà anh chẳng khác chi địa ngục!'. Thế đấy, coi như là chị đã hoàn toàn đoạn tuyệt dứt tình với chồng rồi không còn là 'một bát nước đổ đi rồi hốt lại cho đầy'được nữa, mấy ngày sau anh ta lại gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng hễ thấy số máy của anh là chị từ chối trả lời ngay, thậm chí bực quá chị cỏn xóa luôn cả số máy ấy trong sim điện thoại của chị nữa ; khi đó, chú Đường nhìn thấy được liền hỏi lý do sao vậy, chị mặt dột mày ủ chẳng nói chẳng rằng nhưng tuy vậy phần nào chú cũng đã đoán được rằng chắc là thằng chồng con gái gọi tới nên mới bực bội ra mặt như thế chăng? Mấy ngày gần đây, do phải đi mua sắm nhiều vật dụng cần thiết cho việc ủ mầm gieo giống giá từ đậu vả lại sẵn dịp ghé thăm mẹ chị Linh tại bệnh viện thành phố thành thử hai bố con lúc về lại nhiều lần ghé vào uống cafe tại quán sân vườn nọ vì chổ này khá kín đáo, vắng vẻ ít ai dỏm ngó tới còn cô tiếp viên tại quán vì có lần nghe chị Phúc gọi bố xưng con nên biết đấy là hai người phụ tử ruột thịt, không còn nghi ngờ trái khoáy bậy bạ như lúc đầu cô tưởng nữa ; mỗi lần thấy cả hai vào, cô đều ân cần niềm nở tiếp đón chẳng khác gi là khách mối của quán, vào uống cafe trong chòi lá lụp xụp nhỏ bằng cái lổ mũi riết rồi nhũng đụng chạm tình cờ, vô tình giửa hai người lâu ngày họ vốn đã xem như là chuyện bình thường rồi. Hôm nay, chị có ghé siêu thị Coop Mart Bà Rịa mua vài gói cafe Việt và định bụng rằng khi nào bố lên rẫy, chị sẽ tự tay pha mời bố ly cafe sữa đá để bố uống có ngon hơn ở quán sân vườn này hay không bởi vì lúc còn ở dưới quê chồng Long An có lần chị được một người cô tính tình tốt nhất nhà chỉ dẫn cho cách chọn cafe cũng như cách thức pha chế, cô nói trong các loại cafe bột chỉ có loại Cafe Viet là ngon nhất do được tinh chế từ trái cafe nguyên chất ở vùng Ban Mê Thuột chính cống ; chị thấy cô tiếp viên ớ quán sân vườn kia có lần cũng nói y như người cô ấy, chị nhớ lại trước kia hễ bận đi đâu là chị lại gửi hai đứa nhỏ con chị cho cô giữ hộ và cũng chính trong buổi tối đi rước dâu chị bị lạc đường, lật xuồng sau đó cùng thằng Điển 'phải lòng nhau'trên chiếc ghe vắng chủ, chính cô đã trông coi chúng giùm chị cả đêm về sáng chứ chẳng hề bất cứ ai trong nhà chồng mà chị nhờ vả được!

Sống tại khu rẫy ủ mầm gieo giống này, lẽ đương nhiên chị Phúc không bao giờ lo sợ rằng sẽ có lúc nào đó anh Phát-chồng chị lần xuống tới đây tìm chị bởi vì anh ta nào biết được đường đi lối bước trừ phi có một vị thánh nào đó từ trên trời hiển linh giáng xuống phò hộ, giúp đỡ cho thôi ; cỏn giữa hai đứa con, thành thật mà nói chị thương yêu đứa con gái lớn nhiều hơn vì nó lanh lẹ, dễ thương, ngoan ngoãn lại khỏe mạnh giống chị chứ không như thằng con trai út vừa giống bố vừa hay khóc nhè, ốm đau vật vẹo luôn. Do bên nhà chồng chị ở quê sính con trai hơn nhưng nếu lúc đầu, họ mà giành nuôi đứa bé gái lớn chắc chắn là chị sẽ phải tìm cách đấu tranh để làm sao giữ được nó chứ chẳng thể nào tỏ ra thua kém họ được nhưng không, chỉ vì 'trọng nam khinh nữ'nên chị giờ đây thực sự vui vẻ, hạnh phúc xiết bao bên cạnh con bé lớn của chị thiết nghĩ rằng chẳng còn gì mà chị đòi hỏi hơn nữa ; lẽ đương nhiên rằng chị không bao giờ ngờ được sự giải thoát chị ra khỏi nhà chồng-'chốn âm tào địa phủ'lần này lại đẩy đưa chị thêm một lần nữa lạc bước đi vào cõi tình loạn luân tội lỗi chất chồng oan nghiệt, trái ngang với chính người bố ruột đã nắn tạc cho chị nên vóc thành hình trong cuộc đời này! Ngày nào bố Đường không lên, y như bố, chị cũng hết đứng không yên lại ngồi chẳng đặng làm việc hư cái này tới hỏng cái khác rồi chị lâu lâu lại lấy chiếc điện thoại Nokia ra bấm số gọi đến bố ; hễ bố bắt máy nói chuyện với chị thì chị mừng rỡ không khác gì bố đang ở đây cạnh chị vậy nhưng nếu bố bận chuyện gì đó không bắt máy là chị phụng phịu, hờn dỗi, mày chau mắt ủ….mà già sử như có ai đang ở gần đấy thì ắt hẳn người đó sẽ phải gánh chịu tất cả cơn thịnh nộ của chị lắm lúc còn phải đồi lại bằng cả sinh mạng cũng nên? Mùa hạ đến, có lẽ vùng Suối Nghệ này mưa nhiều hơn ở Bà Rịa thì phải thành thử cứ chiều tới khoảng 4,5 giờ là từng đợt nước trắng xóa tuôn từ trên bầu trời xám xịt xuống khắp nơi vạn vật từ ruộng đồng, cây cối tới nhà cửa ; có khi mưa từ lúc sáng sớm dây dưa kéo dài mãi cho đến trưa tới chiều, nhìn đâu cũng đều thấy nước chảy tràn ngập lênh láng, nhìn cảnh như thế chị lại càng cảm thấy nhớ bố da diết, mong sao có bố ở đây để được ngồi nhổ tóc sâu cho bố thì không còn nỗi hạnh phúc nào có thể so sánh ngang bằng được nữa? Nhiêu khi, chị cũng nhớ con bé lớn của chị đang học ở trường Mầm non Hoa Sen –Bà Rịa, chị nhớ ngày đầu tiên đến trường nó khóc thút thít vì phải xa chị nhưng có điểu chắc chắn là sao mà chị nhớ nó hoàn toàn tuyệt nhiên lại không bằng nỗi nhớ về người bố lúc trước kia chị có rất nhiều mâu thuần gay gắt chẳng thể nào giải quyết cho thông! Mới đây, sau đêm vụng dại, lỡ làng, lén lút 'ăn trái cấm'củng thằng Điền, nghĩ lại chị cảm thấy hơi sợ vì ngộ nhỡ nó để lại trong cơ thể chị 'một giọt máu rơi'thì quả thật rất là phiền toái cho cả chị lẫn nó chứ chẳng phải chơi ; cũng may là chị vẫn bình thường, không hề hấn chi, nếu xảy ra sự thể trên thì không biết chị phải lý giải như thế nào đây với thiên hạ nhân gian?

Tuy cuộc sống ở khu rẫy ủ mầm gieo giống khá vất vả, bận rộn song tinh thần chị thực sự cảm thấy rất thảnh thơi, thoải mái làm sao vả lại nhờ có sự trợ giúp của bố nên cuối cùng rồi công việc của chị đâu cũng vào đấy trót lọt ; ngoài ra, chị thấy cách xử sự của bố đối với chị cũng nhanh chóng thay đổi khác hẳn với lúc trước, hễ không gặp thì thôi chứ nếu vô tình chạm mặt nhau không chóng thì chầy, hai bố con lại tự kiếm chuyện rồi gây gỗ với nhau đinh tai nhức óc có khi kinh động đến hàng xóm láng giềng là chuyện thường tình. Trong chòi rẫy của dì Phụng vốn chỉ có độc nhất một chiếc chõng tre làm chổ ngủ kích cỡ khoảng 1,4m dạo trước đứng ở nơi cửa nhìn vào là thấy hết nguyên cả chiếc chõng, khi chị Phúc lên đây ở chú Đường mới xin phép bà chủ dựng thêm một vách ngăn bằng nứa và cót ép và song song với chiếc chõng, chú còn đi mua thêm một tấm rideau bằng vải hoa sặc sỡ về găng ngang bằng dây kẽm nên khi cần là kéo lại che khuất chổ ngủ của chị thêm phần kín đáo ; việc làm ấy của bố đối với chị là một bằng chứng hùng hồn chứng tỏ cho chị thấy rằng hiện tại bố yêu thương chị hết mực đến nỗi không còn có thể lấy ngôn từ nào để mà diễn tả cho hết đây! Vào một ngày thứ bảy, lúc trưa chở cô chủ Mến từ Vũng Tàu về những tưởng chiều nay rãnh rỗi là chú sẽ được phép lên rẫy với con gái nào ngờ khoảng hai giờ thì cô chủ lại bảo chú chở cô xuống Long Hải để tiếp xúc với khách hàng mãi đến năm giờ chiều mới trở về Bà Rịa ; khi đến nhà, điện thoại của chú nhận được tin nhắn của con gái 'Hôm nay là thứ Bảy sao bố không lên chơi với con?Cà ngày hôm nay con bị mệt, bố lên nghe!Con chờ bố đấy!Con nhớ bố nhiều!'và sau khi tắm rửa, ăn cơm tối xong mặc dù lúc bấy giờ trời đang chuyển mưa đồng thời chập choạng tối nhưng chú cứ đứng ngồi chẳng yên rồi chú mặc áo mưa xin phép cô chủ đi lên rẫy một chút sẽ về ngay vì con gái ở trên ấy đang bị bệnh. Thấy cản chú không được, chị Mến đành cho chú mượn chiếc xe Wave để làm phương tiện ra đi, dọc đường vì nhớ ra là con gái chú rất thich ăn món bánh canh giò heo nên khi tới ngã ba Hòa Long, chú ghé vào quán mua một bịch bánh canh nóng hổi và chỉ hơn nữa tiếng đồng hồ sau thì chú đã bắt đầu rẽ vào con đường đất gồ ghề lởm chởm đá dẫn từ ngoài đưởng lộ vào tới khu rẫy ủ mầm gieo giống của dì Phụng ; lúc bấy giờ, chị Phúc ở trong chòi toan nấu mì tôm ăn đỡ vì từ lúc sáng sớm chị thấy cả người bần thần, uể oải, mệt mỏi làm sao ấy ăn cơm chẳng vào, khi thấy bố dừng xe trước chòi chị mừng rơn chẳng khác gì đứa trẻ mong mẹ đi chợ về mua cho tấm bánh tráng và chị còn rơm rớm nước mắt khi thấy bố cầm nơi tay bịt bánh canh –món ăn mà chị ưa thich nhất. Chị tự nhiên, hớn hở đi lấy tô đổ bánh canh ra và ngồi nơi chiếc bàn tròn cũ kỹ trong chòi ăn một mạch ngon lành khi mà bố ngồi đối diện nhìn chị ăn với biết bao nhiêu nỗi niềm yêu thương sâu sắc, chú hỏi :
-Con bị bệnh sao vậy? Con uống thuốc chưa?
-Con uống thuốc rồi. Chắc là bị cảm thôi bố, giờ con thấy khỏe rồi!

Đến giờ phút này, chú Đường thực sự cảm thấy yên tâm vì con gái chẳng sao cả nên chú chuẩn bị ra về thì đúng lúc ấy, bên ngoải có tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái chòi và chẳng bao lâu sau, một trận mưa thật lớn trút xuống ; khi ấy, chị Phúc loay hoay pha hai ly cafe sữa đá mời bố dùng, chị hỏi bố 'Mưu lớn thế này, sao bố về được', thấy bố vẫn cứ ngần ngử thì chị nói 'Hay là bố gọi điện cho cô Mến bảo là mưa lớn quá nên xin phép cô ấy ở lại đây sáng mai hẵng về vậy?'. Nghe lời con gái, chú vội lấy điện thoại ra bấm số của cô chủ, nơi đầu dây bên kia chị Mến nói rằng ngày mai chủ nhật chị ở nhà nên chú cứ việc ớ lại đấy đi khi nào về cũng được ; sau đó, hai bố con mới yên tâm ngồi cùng nhau vừa nhâm nhi cafe vừa nói chuyện phiếm gần hơn cả tiếng đồng hồ sau, lúc nãy chú đã cẩn thận dắt chiếc xe Wave vào trong chòi rồi nên giờ chú chỉ còn mỗi một việc là ra hạ cánh cửa liếp xuống cài chốt lại ăn toàn…
-Ở đây con có dư chiếc chiếu nào không cho bố mượn trãi dưới đất ngủ đỡ vậy?
-Bố làm như chòi này lót gạch bông không bằng? Ngủ dưới đất cho rắn cắn bố à? -Vậy bố ngủ đâu bây giờ?
-Thì ngủ chung với con trong buồng kìa! Con đâu có ăn thịt bố đâu mà bố sợ?-Chị Phúc nói đùa.

Tự dưng nghe con gái tự nguyện đồng ý cho mình ngủ chung, chẳng hiểu làm sao mà chú Đường lại cảm thấy vừa ngập ngừng, e dè vừa bồi hồi, xao xuyến vô cùng, lúc bấy giờ mưa bên ngoài vẫn không ngừng tuôn rơi, dai dẳng kéo dài có thể là mưa suốt cả đêm nay cho tới sáng cũng chưa biết chừng ; cô con gái thứ ba vô tư hồn nhiên kéo tay chú đứng dậy đi vào buồng, chị đi trước còn chú líu ríu theo sau bởi vì đồng hồ đeo tay của chị đã chỉ hơn chín giờ rồi và khi tấm rèm rideau chị vửa kéo kín lại thì bất chợt bố chị vấp phải vào chân chị do chị đang đi bỗng khựng lại để bỏ đôi dép xốp màu trắng ra khỏi hai chân khiến bố chúi nhủi về phía trước vô tình quàng luôn cả hai cánh tay vào lưng chị vì sợ ngã. Do vậy, bố tình cờ đẩy con gái té ngồi xuống chõng và vì chị cũng bất thần nên chị đành phải quay lại ôm chụp lấy vai bố, với tình huống bất ngờ ngẫu nhiên trên thành thử cho nên lúc hai bố con mới vừa ngồi yên trên mặt chõng trãi chiếu thì cả hai coi như là đã lọt thỏm vào vòng tay của nhau rồi ; mùi thơm xà bông Dove lẫn mùi da thịt tỏa ra từ mái tóc, từ thân thể chị Phúc không ngớt thoang thoảng vào khứu giác chú Đường nên bỗng chốc, không thể nào cầm lòng được nữa vì thế chú đã tấn công tỏ tình với chị ngay bằng cách nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài được kẹp lên gọn gàng của chị bởi chiếc kẹp nhôm mỏng mảnh. Chú vừa hổn hển thở dốc vừa hôn lần xuống gáy chị, cổ chị với tâm trạng quả thật ham muốn, khao khát những điểu mà bấy lâu nay tiềm ẩn trong cõi lòng một người đàn ông gần tuổi năm mươi và thực sự rằng chú chẳng lo lắng, bận tậm xem coi con gái mình có đồng ý hay không với hành vi nông nổi của mình ; do chị không những yên lặng tuyệt nhiên không hề cự tuyệt phản kháng vả lại chị còn tỏ thái độ hết sức tự nhiên, dạn dĩ nữa ngay từ giây phút đầu tiên nên càng lúc chú càng 'thừa thắng xông lên' để chiếm đoạt chị. Đôi môi chị mấp máy 'Bố!…Bố!Con…yêu…bố!', cũng cùng lúc ấy thì hai vành môi chú ngập ngừng 'Phúc!…Phúc!Bố…yêu..con!' sau đó là một trận mưa hôn người bố ruột phủ đều khắp lên khuôn mặt trái xoan đầy nét nữ tính dữ dằn của cô con gái thứ ba ngày còn thiếu thời vẫn thường hay gây lộn với bố của mình ; hạnh phúc từ đâu bất chợt tràn về lắng đọng xung quanh hai bố con qua chuỗi quá khứ đầy mâu thuẫn nay khi không còn bóng dáng người mẹ nữa đã khiến xui cho họ mang tình yêu đến cho nhau trong đêm mưa tầm tã, dai dẳng này! Hai vành môi dày mọng, tươi thắm của con gái lúc này đang mở rộng chờ đón đôi môi của người bố ngập ngừng, run động kề sát vào mày mò tìm kiếm, quả thật là nhanh chóng vô cùng khi nụ hôn môi đầu đời ngọt ngào, tuyệt vời, thi vị nhất của hai bố con chú Đường đã sinh sôi nảy nở trên thế gian này giống y như từng hột đậu xanh được ủ mầm gieo giống trên những luống đất ngoải kia vươn lên thành những cọng giá trắng phau, tươi tốt ; với nỗi niềm ngượng ngùng, e thẹn lẫn lộn với rung động, xúc cảm hai bố con ngây ngất, say sưa, đắm đuối, mê mệt cùng nhau bước vào cõi tình loạn luân, tội lỗi, trái ngang thêm một lần thứ hai mà lần thứ nhất của chú Đường là với đứa con gái đầu còn ở vùng cao su Bình Sơn còn của chị Phúc là với thằng Điển ở Long An xa xôi hẻo lánh trên chiếc ghe vắng chủ bán rau cải. Chú nhẹ nhàng ôm dìu đỡ con gái ngã người nằm dài xuống tấm chiếu hoa cạp điều hãy còn mới vì chị mua ở chợ Bà Rịa về thay cho chiếc chiếu cũ cách đây chừng hai tuần, cẩn thận hơn chú còn kê đầu chị lên chiếc gối tai bèo mềm mại và trong khoảnh khắc ấy, chị lần hai cánh tay ôm vòng qua gáy bố kéo ghịt cả người bố xuống để chị được trao tặng, hiến dâng những gì chị còn lại trên thân thể người phụ nữ đã có chồng qua hai lần sinh nở ; tuy chú tỏ ra sung sướng, khoan khoái đến cực độ gần như muốn điên lên nhưng vì không muốn cho chị có ý nghĩ bị bố xâm phạm tình dục bằng vũ lực nên thái độ chú vừa nhẹ nhàng, từ tốn vừa chậm rãi, ân cần xiết bao!

Do khi nãy mới vừa uống xong ly café sữa đá nên giờ đây chú Đường vẫn còn cảm nhận được nơi đôi môi cũng như đầu lưỡi chị mùi vị ngọt ngọt của sữa, thơm thơm của chất café Việt, hai bố con lúc này chẳng biết là đã hôn môi nút lưỡi nhau đến lần thứ mấy rồi không thể nào đếm được ; thực sự chẳng ngờ chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một tháng chỉ mới bắt đầu chớm nở trong đầu óc, tâm tư những ý nghĩ về nhau thôi ấy thế mà đêm nay lại xuất phát thành một cuộc tình khá bất ngờ, mau lẹ, ngẫu nhiên chẳng khác chi trận mưa tầm tã, dầm dể bên ngoài vậy! Tại Bà Rịa, khi ấy chị Mến cũng đã lên giường ngủ sau khi xem xong bộ phim nơi truyền hình, do chiều nay đi công chuyện về trễ nên chị không rước con chị về được và chị định bụng sáng mai sẽ đi rước nó cùng với cả con chị Phúc nữa vì hai đứa nhỏ tuy chênh lệch tuổi nhau nhưng lại chơi với nhau rất là thân thiết dẫu thời gian qua ngắn ngủi ; lẽ đương nhiên chị làm sao biết được rằng trên Suối Nghệ, nơi khu rẫy ủ mầm gieo giống của dì Phụng giờ này hai bố con ông tài xế Đường đang ngây ngất mãi miết yêu đương, ân ái, làm tình cùng nhau trông thật chẳng khác nào một cặp tình nhân vốn bấy lâu nay xa cách nay mới có dịp hội ngộ hàn huyên đề mà 'tâm sự loải chim biển'! Tất nhiên, cô chủ giàu sang quý phái kia đâu thể nào ngờ 'người tình' của cô nay đã đổi lòng 'ôm cầm đi sang thuyền khác' dẫu cho hiện tại trái tim cô phần nhiều lợt lạt dần đi những tình cảm nồng nàn, thắm thiết qua hai lần mây mưa chăn gối cùng với chú ; giờ thì có lẽ chú không cần đến cô nữa vì đêm nay trong vòng tay chú đã có người thay thế cô rồi, đấy chính là người con gái thứ hai năm nay vừa lên tuổi hai mươi bốn dủ đã có hai con song vẫn còn xinh xắn, trẻ trung, khỏe khoắn. Hiện tại, hai bàn tay chú Đường dẫu rằng chưa hề xin phép chị Phúc song hơn năm phút vừa trôi qua đã bắt đẩu hăm hở mày mò, tìm hiểu, khám phá thân thể chị Phúc mà vốn từ lâu nay chú chỉ thầm nhìn lén tới mà thôi và những lúc ấy, chú nhận ra được những đường cong tuyệt mỹ tràn đầy gợi cảm trên người chị mãi đến đêm nay đây chú mới có dịp thưởng thức, thụ hưởng, chiếm đoạt bằng cách sờ mó tới hiển nhiên ngay trước mắt ; cảm giác ham muốn nhục dục xác thịt càng lúc càng tăng cao dần bên trong con người chú nên xui khiến cho hai bàn tay chú cử động nhích dần, nhích dần bắt đầu tháo cởi hột nút bóp thứ nhất nơi cổ chiếc áo đồ bộ vải soa bông mỏng mảnh mà cô con gái chú đang mặc. Hột nút ấy vừa bung ra lập tức đến lượt hột nút thứ hai nơi phần ngực áo chị lại tiếp tục chịu cùng chung số phận như hột nút đầu tiên sau đó tới hột nút thứ ba, thứ tư và cuối cùng là hột nút thứ năm nơi vùng bụng dưới của chị bung ra mở đầu cho hành động kế đó của người bố ruột đó là dùng hai bàn tay mở rộng hai vạt thân áo trước của con gái sang hai bên ; vậy là không còn có gì có thể chối cải được nữa bởi vì đêm nay nơi khu rẫy ủ mầm gieo giống này, tình yêu đã chắp cánh thiên thần cho cả hai bố con bay lên cõi cao ái tình nhân gian quả thật bất ngờ không khác chi những giọt mưa đêm tấm tã, những cơn lốc vùn vụt xoáy tròn giữa không trung hoặc là những chiếc lá lìa cành vì phong ba bão táp…Mười ba năm đã qua, đêm nay bố không còn vào nhầm giường để rồi phải cúi đầu xấu hổ khi bị con cái chửi bới nhục mạ nữa mà thay vào đấy là một sự yên lặng chào mời trao tặng, hiến dâng và một điều đặc biệt kỳ lạ nơi cô con gái mà bốn năm trời về làm dâu ở xứ sở vùng quê sông nước Long An mãi cho đến đêm nay thực sự mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc dẫu cho nó đến quá đỗi muộn màng ; chính cái điều mới mẻ và bất bình thường ấy anh Phát-chồng chị Phúc chưa hề có lần nào mang đến cho đến cho chị cả mà trai lại gia đình anh ta chỉ gieo sầu chuốc oán vào cuộc đời chị thôi, duy nhất có mỗi mình bố đêm nay do mưa phải ngủ lại nơi này mới thực sự là người hóa tạo ra cho chị được điểu thiêng liêng, cao cả ấy! Chị lặng yên hoàn toàn khi bố lần hai bàn tay cởi hai vai áo chị rồi tuột dần dần hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị hết tay phải sang tay trái và không những vậy, chị cỏn nhanh chóng hợp tác hưởng ứng tạo điểu kiện cho bố chị dễ dàng thực hiện thao tác cởi hai ống tay áo chị xuống bằng cách co rồi lại duỗi thằng hai cánh tay chị ; do đó, chỉ một lúc sau thôi không lâu gì mấy bố chị đã cầm gọn chiêc áo chị nơi tay rồi cẩn thận, gọn gàng để lên nơi mé đầu chõng – nơi đây trước kia đã từng thắm đượm hương tình vị ái giữa Đại (nhân vật chính của chúng ta)với cô Chi, chị Thanh Linh, chị Hồng, chị Nam rồi khoảnh khắc này lại đển lượt bố con chú Đường một già một trẻ cách biệt hơn kém nhau những hai mươi ba tuổi.

Quả đúng như nhân gian thường hay nói 'trâu già khoái gặm cỏ non'bởi vì phàm những người đàn ông cỡ tuổi chú thông thường rất thích những cô gái từ hai mươi hai đền hai mươi lăm và lúc này chú chẳng nào khác chi một bó đuốc dục tình cháy ngùn ngụt tiếp tục lần hai bàn tay xuống dưới vầng lưng thon thả của chị mày mò tháo cởi hai cái móc nhôm nhỏ ra khỏi hai cái lổ khoen cài nối hai sợi dây nơi chiếc áo ngực bằng thun voan màu hồng hãy còn mới tinh mà chị đang dùng để nữa kín nữa hở che giấu hai bầu vú chị ; chiếc áo ấy do chú mua ở siêu thị Bà Rịa về cho chị cách đây không lâu giờ đang từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới chẳng còn bó sát gì mấy vào da thịt chị nữa, khi ấy hai bàn tay chú từ từ cầm gọn lấy để lên trên chiêc áo đồ bộ của chị mà chú vừa mới cởi ra lúc nãy. Với tất cả tâm tình yêu thương sâu sắc, chú Đường không hề tỏ ra một thái độ nào gọi là vội vàng, hấp tấp cả trái lại chú thực sự từ tốn, tế nhị và chậm rãi từng ly từng tý chiếm đoạt chị Phúc hết chổ này đến chổ khác trên thân thể chị ; chú cúi xuống vùi mặt úp vào giữa hai bầu vú mềm mại, tròn trịa, tràn trề nhựa sống trào dâng của cô con gái thứ ba không ngừng phập phồng nâng lên hạ xuống nhịp nhàng đểu đặn theo nhịp thở hổn hển gấp rút tưởng chừng như sắp sửa đứt quãng đển nơi. Miệng chú háo hức ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy rằng vô hình bất dạng nhưng lại vô cùng 'ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo' tiết ra từ đầu vú chị quả thật là theo dòng đời lưu lạc, hai bầu vú chị trước kia chính là nguồn dinh dưỡng nuôi sống cho hai đứa con chị được lớn lên, thông minh, khỏe mạnh nhưng đến đêm nay lại trở thành nơi thỏa mãn cho nỗi niềm khát khao dục vọng xác thịt của bố chị ; đồng thời cùng lúc ấy, bàn tay phải chú cũng chẳng thể nào quên lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái còn lại của chị một cách vô củng sung sướng, khoan khoái tột củng. Đôi môi chị không ngừng rên rĩ khe khẽ do những cảm giác rung động ngây ngất đầu đời mà bố mang đến cho chị đêm nay, hai bàn tay chị thì không ngừng lần lên vày tới vò lui đầu tóc ngắn củn cởn gần như sát cả vào da của bố chị với dáng vẻ, thái độ hết sức âu yếm, nồng nàn, thắm thiết xiết bao ; hàng ria mép ngay trên môi bố mổi lúc cọ sát nhè nhẹ vào những chổ da thịt non nớt xung quanh đầu vú chị khiến cho gai ốc khoái cảm cứ thế càng lúc càng nổi lên khắp cả người chị. Sau gần hơn mười lăm phút, có lẽ chú Đường đã 'chán cơm chê cháo'nơi đầu vú phải chị Phúc nên chú tiếp tục lần miệng qua ngậm lấy đầu núm vú trái của chị nút lấy nút để cỏn bàn tay trái chú thì khẽ đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú phải chị với vẻ phấn khích cùng cực ; giả sử như chú vẫn cỏn cái tật nhậu nhẹt bê tha như trước kia chắc chắn một điều đó là dễ gì mà chị chấp nhận yêu đương, ân ái, làm tình cùng với chú và qua đó, chúng ta quả đã nhanh chóng nhận định được rằng chỉ có sự hoàn thiện tâm tính của con người mới có thể mang lại tình cảm, hạnh phúc cho họ dẫu là tình loạn luân, trái ngang, tội lỗi. Tử nãy tới giờ, chú Đường đã tự tay cởi bỏ chiếc áo tài xế may bằng vải kaki màu xanh dương rời ra khỏi phần trên thân thể mình rồi bởi vì ở trong tư thế trần trùng trục như vậy, chú mới cảm thấy thực sự thoải mái trong việc thưởng thức, thụ hưởng và chiếm đoạt chị Phúc ít nhiều không bị vướng víu chi cả ; lúc này, hai bàn tay chú lại bắt đầu tỏ vẻ ngập ngừng lần xuống khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ bằng vải soa bông mà chị đang mặc nơi hạ thể tuột dần, tuột dần hai ống quần xuống khỏi cặp đùi chị căng mẩy trắng ngần sau đó qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng rồi cũng ra khỏi hai bàn chân chị múp míp, nõn nà lần lượt hết bàn chân trái sang bàn chân phải chị. Trong lúc đó, cô con gái thứ ba trong gia đình trước là năm người giờ chỉ còn lại có bốn nhanh chóng tỏ thái độ hưởng ứng hợp tác cùng với bố mình bằng cách co hai chân trên rồi lại duỗi thẳng ra để giúp đỡ, tạo điều kiện cho bố cởi quần mình xuống được phần nào nhanh chóng và dễ dàng hơn ; lẽ đương nhiên, giây phút này con gái hai mươi bốn tuổi không thể nào không hiểu được ý của bố muốn gì ở nơi mình và vì thế chắc chắn là cô đang sẵn sàng chờ đợi đến lúc bố hành động thực hiện theo ý nghĩ riêng tư ấy thỉ phải? Sau khi cởi chiếc quần tây mặc ngoài ra, chú cần thận cầm cả hai chiêc quần của mình và của con gái để lên nơi mé đầu chõng rồi tiếp tục chú lại lần hai bàn tay từ từ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần lót màu hồng của chị lập lại thao tác y như lúc nãy ; trong chòi rẫy mỗi đêm, chị vẫn thường hay thắp lên một ngọn đèn dẩu nhỏ treo nơi cột chòi bên ngoải, dưới ánh sáng vàng vọt lờ mờ tỏa ra từ đấy, khoảnh khắc này chẳng khác chi một tòa thiên nhiên mỹ lệ tuyệt vời, toàn bộ tấm thân chị nay đã hoàn toàn tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào che đậy cả ngay tới những nơi kín đáo nhạy cảm nhất lõa lồ phơi bày trước cặp mắt ham muốn, háo hức của người bố năm nay đã bốn mươi bảy tuổi đời. Đêm nay dấn thân bước vào yêu đương, ân ái mây mưa trăng gió cùng bố, chị Phúc thực sự nhận ra rằng bố chị vẫn hãy còn tráng kiện, sung sức chẳng thua kém chi thời thanh niên trai tráng cộng với vốn kinh nghiệm sẵn có thành thử cho nên bố liên tục mang đến cho chị hết nỗi sung sướng này đến niềm hạnh phúc khác mà so ra còn trội hơn anh Phát –chồng chị và Điền-em trai út của chị gấp cả bội phần ; khi ấy, chú Đường nhanh chóng cởi bỏ quần đùi mặc bên trong ra rồi lần lượt chú cầm cả chiếc quần ấy của chú lẫn quần lót của chị để chung với mớ y phục hỗn độn, lộn xộn nơi mé đầu chõng tre nào là áo soa, áo tài xế, quần đồ bộ, áo ngực…

Nơi khu rẫy ủ mầm gieo giống của dì Phụng tối hôm nay, căn chòi bỗng nhiên hóa thành căn chòi hạnh phúc còn chiếc chõng trong buồng bấy lâu nay trơ trọi một thân một mình người con gái vừa mới bị gia đình chồng tuyên bố ly hôn lại trở nên gường hoa chúc của hai bố con ruột thịt ; lúc bấy giờ, dương vật người bố đã cương ngỗng lên vừa to vừa dài lại vừa cứng ngắt chẳng khác chi một đoạn sắt nung mới vừa lấy từ lò rèn ra và cùng hơi thở hổn hển đứt quảng từng khúc, bố từ từ trườn người tới leo lên nằm trên tấm thân người con gái nở nang cân đối, gọn gàng, thon thả. Hai chân chị cũng cùng lúc khẽ giang rộng ra để đón lấy cả người bố nằm vào tâm điểm cơ thể chị, âm đạo chị lúc này co giựt giãn ra khá nhiều đồng thời tiết ứ ra biết bao nhiêu là dịch nhờn sinh lý chỉ sau vài giây hơi lụp chụp, vụng về thôi là đầu dương vật bố đã lọt thỏm vào bên trong cửa mình chị rồi! Do là con nhà nông từ nhỏ cho đến lúc lớn lên lấy chồng sinh con nên móng tay chị không để móng dài nhọn làm gì chứ nếu có thì ắt hẳn vẩng lưng bố chị nãy giờ ít nhất cũng phải có đến bảy tám vết xước rướm máu hồng đỏ lên rồi nhưng ấy vậy mà hai bàn tay chị lúc này vẫn không ngừng cào cào lên lớp da lưng trần trụi của bố như là để tự làm giảm bớt đi những nỗi niềm sướng khoái vậy! Hai hòn dái chú xăng tròn lên hiên ngang, hùng dũng gác lên hai bên cửa mình chị đồng ở trên cặp đùi non trắng hếu của chị không ngừng phập phồng liên tục co bóp để tăng thêm nguồn sinh lực cho phần dương vật nhịp nhàng hết thụt ra rồi lại thọt vào sâu tận đến tử cung chị theo đả nhấp nhỏm nâng lên hạ xuống của hai bờ mông chú ; có thể nói rằng nguồn điện năng sinh lý cường độ lên đến cả chục ngàn kA hết đợt này đến đợt khác xuất phát từ dưới xương cùng của cả hai bố con rần rật chạy dọc lên theo sống lưng lên trung ương thần kinh rồi từ đầy lan tỏa xuống khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho họ càng lúc càng thêm sung sức, khỏe khoắn, dai dẳng, dạn dĩ để kéo dài thời gian cuộc quan hệ giao hoan loạn luân, tội lỗi ra nhiều hơn., lâu hơn tưởng chừng như chẳng bao giờ kết thúc giống y như trận mưa đêm bên ngoài vậy! Đêm nay, ngẫu nhiên vô tình lại đến lượt đứa con gái thứ ba trong gia đình thay thế người mẹ quá cố để 'làm vợ'bố mình, mang lại cho bố phần nào đó được thỏa mãn nỗi niềm ham muốn, khát khao sinh lý khi 'tuổi chiều xế bóng', chú Đường tài xế chỉ trong vòng hai năm nay chưa chi mà chú đã như trẻ lại cùng ba mối tình với ba người phụ nữ trẻ trung nhan sắc mặn mà đó là chị Nam, chị Hà và chị Mến nay chú lại hùng hục đưa cái 'công cụ'mà hơn hai mươi bốn năm về trước chú đã dủng để nắn tạo ra vóc dáng cũng như hình hài của chị Phúc vào ngay trong cơ thể chị lại có thể tạo dựng nên một hình hài vóc dáng khác nữa chăng? Nơi khu rẫy này trước giờ chị rãi đậu xanh ra luống đất ẩm để ủ mầm gieo giống chúng lớn lên thành những cọng giá trằng nõn tốt tươi còn lúc này đây, đến lượt bố chị cũng lại tiếp tục 'ủ mầm gieo giống'vào cơ thể chị ; lẽ đương nhiên, giờ phút này đây trong đầu óc chị chưa hề có ý nghĩ lo sợ rằng việc hai bố con chị 'ủ mầm gieo giống'cho nhau sẽ mang lại cho chị 'một hậu quả'nào hay không như chị đã từng lo lắng sau khi kết thúc đêm tình với thằng Điền trên chiếc ghe vắng chủ ở miệt Long An.

Mười phút đã trôi qua, mười một phút rồi mười hai phút, cả hai bố con chú Đường và chị Minh Phúc tuy đều đã thấm mệt nhưng cả hai vẫn cố gắng yêu đương, ân ái, làm tình mây mưa trăng gió mãi cho đến phút thứ mười lăm thì khi ấy, chú mới bắt đầu rùng mình và dương vật chú xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít tựa keo dán sắt ngấm hết vào sâu tận tới từng ngóc ngách trong âm đạo người con gái thứ ba ; cả hai bố con tuy cùng hồn hển thờ dốc nhưng vẫn âu yếm, nồng nàn ôm chặt cứng lấy nhau để tận hưởng giây phút khoái ngất của cuộc tình loạn luân, ngang trái 'trời không dung, đất chằng tha' đêm nay vô tình ngẫu nhiên không mời mà đến, không rủ mà thăm này! Tinh dịch bố xuất ra rất dồi dào, thừa thãi nên phần nhiều trào ứ, chảy tràn ra chẳng khác gì nước mưa ngập lụt bên ngoài thành thử khiến cho nguyên cả vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai bố con đều nhanh chóng bị ướt nhẹp, rin rít nhớp nhúa làm sao ; cả hai bố con chênh lệch nhau những hai mươi ba tuổi lúc này đều thực sự tỏ ra hết sức thỏa nguyện, sung sướng với những gì mà họ đã vụng trộm, lén lút âm thầm trao gởi hiến tặng cho nhau đêm nay. Ngày mai sẽ ra sao đối với hai người khi mà họ gặp gỡ lại nhau trong công việc rẫy nương, thôi thì cứ mặc kệ bởi vì 'biết ra sao ngày sau', đêm ấy mưa vẫn tiếp tục dai dẳng kéo dài cho đền khoảng hai ba giờ sáng mới ngớt ; ngoài rẫy, trên những luống đất ẩm, từng hột đậu xanh vẫn không ngừng đâm chồi nảy lộc trờ thành từng cọng giá trắng phao còn bên trong chòi rẫy thì không những một lần thôi mà đến những hai lần, hai bố con vẫn cứ tiếp tục làm công việc 'ủ mầm gieo giống'./.

Kết thúc lúc 13 giờ 31 phút ngày 18 tháng 10 năm 2014
(Hai mươi lăm Tháng Chín năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 57 … Xin mời đón xem tiếp Phần 58 )
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.