Chị Nam – Chương 50: – Botruyen

Chị Nam - Chương 50:

Phần 50: Người tình của chị ba

Khuyến cáo : Các bạn độc giả nếu có đọc truyện của tôi thì chỉ là để giảm stress và lấy khí thế làm việc phục vụ cho xã hội chứ không nên bắt chước theo hành động của những nhân vật trong truyện thì nguy to. Thân ái chào các bạn!

******************************

Các bạn thân mến! Ở phần 50 truyện Chị Nam này, tôi xin để cập lại cùng các bạn về nhân vật Đỗ Trần Mỹ Linh (xuất hiện trong phần 21- Ghét cay ghét đắng và phần 43-Eo biển xanh) và tôi cũng xin mạn phép trước là những diễn biến trong phần truyện này hoàn toàn không hề mang tính chất đả kích tôn giáo, mong bạn đọc đừng hiểu nhầm nhé! Như chúng ta đã biết, chị Mỹ Linh vốn là một cô gái hàng xóm của hai chị em Phương Nam-Phương Đại hoàn cảnh sống cũng khá là bi đát, khổ cực trăm bề chứ không được như nhân vật nữ chính đâu ; sau khi đứa con trai bụ bẫm, dễ thương hãy còn bé bỏng bị sóng biển đi chết đuối rồi ra tòa ly dị với chồng, chị đã hai lần trờ thành người tình của Đại ở khu rẫy Suối Nghệ và Thiện-thằng em ruột thịt 'pêđê'và lần này, cũng do một hoàn cảnh trớ trêu của cuộc đời, chị lại tiếp tục dấn thân vào cõi tình loạn luân tội lỗi với chính…thắng Phước-em út trong gia đình chị. Đỗ Trần Phước vốn là bạn học chung lớp chung trường với Đại từ lúc vào học lớp Một vỡ lòng đến khi kết thúc lớp Năm bậc Tiều học, hai thằng bằng tuổi nhau nghĩa là năm nay cũng như bạn mình nó cũng đang học lớp Mười hai tại trường THPT Võ Thị Sáu-Đất Đỏ ; nó không học giỏi như Đại nhưng do cố gắng nên mười một năm qua, năm học nào nó cũng đều đạt được danh hiệu học sinh tiên tiến, tuy là con trai nhưng bản tính nó lại hiền lành, thùy mị chẳng khác nào một nữ nhi và có điều là nó rất nhút nhát đến nỗi nếu bất chợt nhìn thấy con gián hoặc con thằn lằn thì không những không dám giết mà còn khóc thét lên vì sợ hãi ngay đến lúc được mười lăm, mười sáu rồi cũng vậy…May mà lớn lên, bố Hiệu rất mừng vì nó chẳng hề có biểu hiện đồng tính như Thiện-anh kế của nó chứ nếu vậy thì chắc ông chỉ còn biết ngoảnh mặt 'kêu trời gọi đất' mà thôi chứ chẳng biết làm sao hơn ; nhắc lại chuyện quá khứ, vào cái ngày sơ ý để cho sóng biển cuối trôi thằng cháu mình đi mất vì mãi lo đi tìm trứng chim với bạn, nhớ lại cảnh chị mình cầm cành tre quất tới tấp vào lưng thằng bạn cùng xóm rồi lại đánh nhau với chị của bạn, nó rất sợ hãi nhưng rồi mấy tháng sau đó, chính nó đã lên tiếng xin lỗi chị Ba bởi vì lỗi lầm ấy chính là của nó chứ không ai vào đây cả. Khi ấy, chị Linh vốn đã nguôi ngoai được nỗi buồn nên chị không phán xét. trách cứ nó làm gì nữa mà chị bảo nó lúc nào có dịp thì phải làm sao xin lỗi hai chị em Phương Nam-Phương Đại đi vì thời gian ấy, hai chị em người bạn thân của nó đã chuyển trường lên học ở thị xã Bà Rịa rồi ; Tết năm đó, thấy hai chị em hàng xóm về chơi, dù trong lòng cảm thấy rất là áy náy nhưng dẫu sao thì nó cũng đã lên tiếng xin lỗi được cả hai người về sự việc đau lòng xảy ra trong dĩ vãng xưa và tình bạn giữa hai thằng cùng tuồi nhanh chóng được hàn gắn lại tuy rằng giờ đây, chúng vẫn xa cách nhau không còn được học chung một trường, đi chơi cùng một nẻo nữa.
Chẳng hiểu sao vào cuối năm lớp Mười một, bỗng dưng Phước lại bắt đầu ăn chay trường, mỗi buổi ăn của nó bất kể sáng hay trưa hoặc chiều cũng chỉ toàn là cơm trắng với rau xanh, đậu hủ…tuyệt nhiên không hề đụng đến thịt cá và ngoài giờ học ra, nó không bao giờ rong chơi đâu cả mà lại nghiên cứu những cuốn kinh Phật, sách nói về đạo Phật nó mua ở cửa hàng sách về bằng những đồng tiền dành dụm do bố, do chị Tâm hay chị Linh lâu lâu dúi vào tay nó. Thấy thế, bố Hiệu tuy không mừng nhưng ông cũng chẳng hề la mắng nó chi cả, ông chỉ ôn tồn khuyên nó là đừng để cho việc tu tâm tích đức sớm như vậy làm ảnh hường đến việc học ở trường mà thôi ; sau khi bước vào năm lớp Mười hai được ba tháng, đến cuối tháng Mười vào một ngày nọ, ông tá hỏa lên khi không thấy nó đi học về như mọi ngày mà thay vào đó là một bức thư nó viết gởi lại cho ông đặt ngay ngắn trên bàn, trong thư nó viết 'Con đã chọn được con đường riêng của con rồi, đó là con đường tu hành mà con nhận thấy rằng con phải đi theo con đường ấy mà thôi! Bố và chị Hai, chị Ba, anh Tư hãy yên tâm, giờ con đã có đủ bản lĩnh để tự lo cho bản thân được rồi, sau khi vào một chùa nào đó nhận con rồi, con sẽ cố gắng học tiếp để lấy bằng Tú tài…'.Ông Hiệu vội vàng gọi hai đứa con gái về để cùng ông đi tìm kiếm tung tích của thằng Út Phước, vì theo thư nó để lại chắc chắn nó sẽ đi đến một ngôi chùa nào đó để xuất gia cầu Phật ; nói thì dễ như vậy nhưng khi họ cất công đi thăm hỏi dò la thì mới nhận ra đó quả là một vấn để nan giải bởi vì như ngay trên địa bàn xã Phước Hải cũng có ít nhất là mười ngôi chùa rối chứ đừng nói chi đến các vùng lân cận như Long Hài, Đất Đỏ, Long Điền,…Nữa tháng trời tìm kiếm, đối với họ thì bóng hình thằng con-thằng em chẳng khác nào 'bóng chim tăm cá'vậy, đến bất cứ ngôi chùa nào sau khi hỏi thì họ cũng đểu nhận được cái lắc đầu là 'không có ai như vậy đến xin làm chú tiểu ớ đây'; may sao, có một bà hàng xóm vừa mới đi cốt ông bố quàn tại một ngôi chùa Miên ở Núi lớn-Thành phố Vũng Tàu khi về bà nói lại với ông Hoạt là bà nhác thấy có một chú tiểu tại chủa ấy có gương mặt hao hao giống như thằng Phước nhà ông vậy, thế là ông bảo chị Linh hiện đang làm công nhân Xí nghiệp đông lạnh Bà Rịa hỏi thăm địa chỉ ngôi chùa Miên ấy rồi tới hỏi dò xem có phải đúng là thằng em út của chị đang tu tại đó hay không như lời mô tả của bà hàng xóm. Chị Tâm thì đang ở xa lại phải lo cho chồng con, bố thì dạo này không được khỏe chỉ có chị là rãnh tay rỗi chân vả lại xí nghiệp chị làm đang ngưng hoạt động để chờ nguyên liệu về nên chị vui vẻ nhận lời bố một thân một mình chị đón xe buýt đi Vũng Tàu để thăm dò tung tích thằng em út bỏ học hơn nữa tháng nay để…xuất gia cầu Phật làm đệ tử chốn Phật đường ăn chay trường khổ hạnh một kiếp người! Chị tới khu vực Núi lớn, nơi đường dẫn lên Thích ca Phật đài hỏi thăm mấy bài tài xế xe ôm thì được họ cho biết là trên sườn Núi lớn khá cao trước giờ có một ngôi chùa Miên rất lớn tên là Nam Sơn, ngày hôm nay tại đấy có tổ chức lễ cúng Phật gì đó nhưng đường lên tới chùa dốc khá xa, có đoạn phải trèo qua nhiều mõm đá mới đến được chùa và phải đi theo những nhóm người nào đó đã rành đường chứ nếu không rất dễ bị lạc ; lúc bấy giờ đã hơn bốn giờ chiều, chị lần tới chổ có con đường bậc thang dẫn lên dốc, thấy có một nhóm gần cả chục người đàn ông có đàn bà có, chị hỏi có phải là họ lên chùa Miên dự lễ hay không, họ gật đầu thế là chị liền tháp tùng theo nhóm này đi lần lên.

Đúng như lời mấy bác tài xe ôm, con đường dẫn lên chùa lúc đầu còn dễ đi vì có những bậc thang lát bằng đá hộc, có đoạn lát xi măng thoai thoải nhưng càng lên cao thì ai nấy đều phải thở hồng hộc bằng mũi lẫn miệng ; ước tính là phải mất gần cả bốn mươi lăm phút mới lên được tới con đường dẫn vào chùa sau khi phải trèo qua gần cả hơn chục mõm đá tảng cheo leo phủ đầy rêu xanh ẩm ướt. Đây là một ngôi chùa có tất cả ba gian, lúc này đã có rất nhiều tín đồ đạo Phật đa phần là người Miên hay Việt gốc Miên đến từ bao giờ chen chúc đứng, ngồi khắp cả mọi nơi mọi chổ từ ngoải sân vào đến các gian nhà chùa, nơi chính điện cũng như nhà hậu sảnh ; cả ba gian chùa đều phấp phới cờ Tổ quốc, cờ Phật, cờ đuôi nheo và nơi gian ngoài cùng là nơi đặt thùng phước thiện để Phật tử hảo tâm người ít kẻ nhiều gom góp tiền vào ấy làm lễ cúng Phật 'Dâng y cà sa' hay còn gọi là Kathina. Một bà trong nhóm bắt chuyện với chị Linh rằng bà ta ở tận dưới Trà Vinh đón xe đò đi gần cả ngày trời mới tới được đây, bà nói cứ một năm là bà phải tới đây dự lễ Phật những hai lần cùng với chồng con tuy rằng nhiều lúc gia đình bà phải bỏ cả công ăn việc làm ; bà còn nói cho chị hay thêm là đa số sư tăng, chú tiểu, ni cô tu ở chùa này đểu là người Miên hoặc Khmer, do truyền thống hay quy định gì gì đó mà không như những ngôi chùa Việt, họ cũng ăn mặn như người thường, cũng thịt cá như mình nhưng có điều là họ không ăn vào buổi tối chỉ uống nước cầm hơi mà thôi, họ chỉ dùng hai bữa sáng và trưa trong một ngày. Bà ta dặn chị đừng có đi đâu vì khoảng sáu giờ chùa sẽ đãi Phật tử ăn chiều chỉ cần tháp tùng đi theo gia đình bà là sẽ có chổ ngồi tử tế được thưởng thức nhiều món ăn ngon lành như gỏi tai heo bánh phồng tôm, bánh mì chấm gà nấu đậu, xôi chiên bọc bồ câu quay, bún ăn kèm với lẫu hải sản…; bà ta nói cũng thừa bởi vì chị dẫu cho có muốn đi đâu chăng nữa cũng chẳng có đường nào đi lối nào bước cả do đâu đâu cũng đểu có người giăng kín như mắc cửi, cứ đành phài chôn chân bó giò ngay tại chổ cầm chai nước suối lâu lâu nhấp từng ngụm một cho đỡ khát. Nơi chị Linh đứng là mé tay phải bậc thang lên xuống khu chánh điện, thỉnh thoảng chị lại thấy có một vị sư hay chú tiểu mặc áo cà sa màu vàng hay áo màu lam từ dưới núi đi lên trên vai vác nặng những bao gạo, nước đá hay thực phẩm và khi bất cứ người nào bước qua mặt chị thì chị đểu thầm lén để ý nhìn kỹ xem coi đó có phải là thằng Phước-em chị hay không ; dường như chị đếm đến người thứ hai mươi ba rồi thì phải nhưng tất cả những khuôn mặt ấy đều xa lạ đối với chị chứ nào phải là bóng dáng người em thân yêu của chị đâu mà trông với ngóng. Lệ nóng đoanh tròng ràn rụa, chị thẫn thờ miên man suy nghĩ thì thấy quả thật đúng là thời gian mấy năm qua chị chẳng ngó ngàng gì đến thằng em út trong gia đình một chút nào cả bởi vì nỗi buồn mất con, niềm đau ly dị chồng thêm phần nào đó dẫu sao thì chị ít nhiểu cũng bầm gan tím ruột vì chuyện nó mãi chơi nên lơ đãng để cho sóng biển cuốn trôi đi thằng bé con chị ; vả lại chị mất khá nhiều thì giờ cũng như công sức mà lo cho Thiện-thằng em kế đồng tính 'trở lại thành người bình thường'còn trong khi đó, Phước lớn lên chẳng có gì đáng phải lo lắng thành thử ngày hôm nay thiếu vắng sự chỉ bảo của người lớn, nó mới bỏ học xuất gia cầu Phật thực sự chẳng biết là có phải nó tu ở chùa này như người ta nói hay không? Đến bữa ăn, do quá mệt lẫn với lo toan nên chị Linh chỉ ăn được mỗi miếng xôi với thịt gà mà thôi, bà phụ nữ lúc nãy mới hỏi chị sự tình rằng sao đi lễ mà chỉ đi có một mình còn chồng con đâu, chị mới tình thiệt nói với bà là lên đây tìm kiếm thằng em bỏ học nghe nói đi lên chùa này làm chú tiểu ; bà ta đợi tối nay lễ xong, bà sẽ dẫn chị đến gặp ngay sư Thạc – trụ trì chùa hỏi thăm sẽ biết được thực hư…Khoảng bảy giờ rưỡi, nơi gian trước chùa bắt đầu nổi nhạc lên inh ỏi, người ta chơi những bản nhạc Campuchia theo điệu Chachacha và rất đông Phật tử nam nữ đa số là thanh niên rủ nhau ra khoảng sân trống để nhảy Lamthon vui nhộn ; cùng với gia đình bà kia, chị cũng tới đứng xem, bà cùng với đứa con gái ra hòa nhập nhảy múa, bà bảo chị tham gia nhưng chị lắc đầu nói rằng không biết. Đến tám giờ rưỡi, nơi chánh điện tổ chức lễ cầu siêu và khá đông người ngồi chen chúc sắp lớp ngay trên nền gạch bông, theo chân hai vợ chồng bà ta chị lách vào nơi một chổ gần cửa ra vào ; ngay dưới bàn thờ Phật tổ có kê một bức tượng Phật bà có gần cả chục đầu rắn hổ mang chầu phía sau được đúc bằng đồng là sáu vị sư mặc áo cà sa màu vàng nghệ xếp bằng một hàng ngang với dáng vè uy nghi, bệ vệ, tôn nghiêm. Rồi sau đó, một trong sáu vị sư ấy mà theo lời bà phụ nữ ở Trà Vinh đó là sư Thạc- trụ trì chùa đứng lên thuyết pháp, ông nói rất hùng hồn mạch lạc chẵng cần có giấy tờ chi cả nhưng trước sau gì đều có đầu có đuôi gọn gàng, gãy gọn tuyệt nhiên không hề có chổ nào, chổ nào thiếu cả ; lần đầu tiên được nghe một nhà sư giảng đạo, chị mới thấy thế nào là thấm thía những khía cạnh của cuộc đời, nghe ông ta nói một khi mình có lỗi với chính mình thì không ai khác hơn là chính mình phải biết tự ăn năm sám hối bằng cách đọc kinh bái Phật thế mới mong rửa sạch được kiếp tội…Chị thầm nghĩ lại chính cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa chị và thằng em kế chị dẫu là với mục đích giúp nó thoát khỏi căn bệnh đồng tính nhưng ít nhiều thì cũng là tội…Lể cầu siêu kết thúc khoảng mười giờ, bà phụ nữ mới dẫn chị ra nơi trai phòng nối tiếp khu chánh điện để tìm sư Thạc nhưng có một chú tiểu thưa với cả hai là sư đã đi sang chùa khác để thuyết pháp rồi có gì thì sáng sớm ngày mai mới gặp được sư, bà nói với chị thôi cứ ráng chờ đến sáng mai vậy chứ biết làm sao hơn. Đa số Phật tử lên chùa Nam Sơn dự Lễ Dâng y cà sa này đểu mang theo chiếu hay võng, đêm dần về khuya dường như là bất kỳ một gốc cây nào trong khuôn viên chùa cũng đểu có người đến bắc võng nằm đong đưa ; người nào không mang theo gì cả thì được các sư tăng, chú tiểu cho mượn cứ bốn người một tấm chiếu 1,2m trãi ở bất cứ chổ nào mà có thể trãi được từ trong nhà chính ra ngoải sân khấu nhạc, hành lang, nhà ăn…cứ thế mà nằm sắp lớp chẳng khác chi cá mòi trong hộp vậy! Chị Linh nằm chung chiếu với bà nọ cùng đứa con gái mười tám tuổi của bà, dĩ nhiên cũng còn một số người không ít không có chổ nằm liền rủ nhau xuống núi vào thuê những phòng trọ rẻ tiền ở dãy phố nằm dọc theo chân núi ngủ qua đêm chờ đến sáng trở lên dự lễ ; do lạ chổ vả lại tiếng người nói chuyện huyên thuyên ồn ào nên chị không ngủ được trong khi hai người kia vừa ngã lưng xuống chưa gì đã ngáy khò khò vì cả ngày đi xe, trèo núi khá là mệt mỏi…Chị trở dậy, nhác thấy một vị sư đang ngồi viết lách gì đó dưới bàn thờ Phật nơi chánh điện liền bước vào chắp tay lễ phép chào ông ; ông ta cũng chắp tay nói 'Mô Phật'rồi hỏi chị cần gì, chị thưa :
-Bẩm thầy, thầy cho con hỏi là cách đây khoảng nữa tháng có cậu trai nào mười bảy tuổi đển đây xin làm chú tiểu không thầy?
-Mô Phật, cậu đó người Miên hay người Việt hở thí chủ?
-Bẩm thầy, người Việt ạ!
-À, có một cậu còn trẻ lắm được một ông chú dẫn lên làm giấy xin quy y hình như tên là…tên là…Phước thì phải?
-Dạ, đúng rồi thầy!-Nghe sư nói, chị Linh gần như muốn la lên vì quá mừng rỡ.
-Vậy thí chủ là gì của cậu ta và tìm cậu ấy có việc gì?
-Bẩm thầy, con là chị của cậu Phước! Cậu ấy đang học lại nghỉ ngang, bỏ nhà ra đi, con đi tìm riết cả hơn nữa tháng nay thầy ạ!

Nguyên vị sư kia vốn là phó trụ trì chùa nên cũng như sư Thạc, ông nắm rõ về số sư tăng, chú tiểu dưới quyền ai mới vào ai lâu năm ông đều rành rẽ như bàn tay ông vậy, ông nói :
-Phàm chùa này hay bất cứ chùa nào, Phật tử muốn vào quy y đểu phải có sự đồng ý của người thân qua tờ cam kết. Cậu Phước kia được chú ruột ký bảo lãnh nên chùa mới nhận chứ không thể nào nhận một cách tùy tiện cho được!

Chị trình bày với sư rằng tuy rằng chị có một người chú nhưng ông ở tận dưới Cà Mau không thể nào tới đây được vì đường xá xa xôi cách trở, có thể 'ông chú'ký cam kết cho em trai chị là một người nào đó mạo nhận rồi cũng nên ; nghe xong, sư liền nói sẽ cho người đi gọi Phước tới để hỏi lại ngọn nguồn, nếu thực sự là người giả mạo nhân thân thì chùa lập tức sẽ trả cậu ấy lại cho gia đình chứ không dám giữ lại làm gì. Ông ngoắc một chú tiều lại nói gì đó bằng tiếng Khmer, chú này vội vàng ra ngoài khoảng năm phút sau quay lại thưa với ông, ông quay qua nói với chị rằng hiện giờ Phước đã đi hộ tống sư cả sang chùa bạn thuyết pháp rồi có gì sáng hay chậm nhất là trưa mai ông sẽ giúp chị tìm lại em trai ; nghe vậy, chị liền cám ơn ông rối rít rồi trở ra ngoải hành lang nằm xuống chổ tấm chiếu cạnh cô con gái con bà phụ nữ kia sau đó chẳng mấy chốc, chị chìm vào giấc ngủ mỏi mệt dẫu rằng muộn màng nhưng thực sự yên tâm, thoải mái. Khi chị thức giấc thì nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã gần bảy giờ sáng, xung quanh mọi người đều chộn rộn nói cười inh ỏi, chị xếp chiếu lại mang đi trả cho chùa rồi ra sau nhà ăn tìm nước súc miệng, rửa mặt sạch sẽ ; chị đâu biết rằng sư Thạc trở về chùa lúc hai giờ sáng được sư phó kể lại chuyện của chú tiểu Đỗ Trần Phước, ông lập tức gọi nó tới hỏi lại căn do ngọn nguồn và nó liền thú nhận ngay là 'ông chú'ký vào tờ cam kết cho nó chỉ là ông tài xế xe ôm ở Phước Hải chở nó qua đây thôi chứ chẳng phải là thân nhân ruột thịt của nó chi cả, nó xin lỗi sư rồi mong sư tha thứ cho sự mạo nhận ấy do nó sắp đặt cầu xin sư hãy tiếp tục chấp nhận nó được quy y trong chùa. Sư Thạc lắc đầu, bảo với Phước rằng hiện giờ có chị ở nhà lên đây tìm làm sao mà ông không giao trả nó lại cho chị được, nghe vậy nó biết ngay đó là chị Ba Linh theo lời bố lên đây rồi chứ 'không ai trồng khoai đất này'cả, nó hy vọng là khi nào gặp chị nó sẽ năn nỉ chị đồng ý cam kết cho nó ở lại ngôi chùa Nam Sơn này đi chứ nó chẳng có tâm trạng nào mà trở về tiếp tục học tập được nữa! Sư còn căn dặn nó kỹ càng là sau khi lễ hoàn tất và dùng cơm trưa xong, nó phải chuần bị tư trang để theo chị trở về nhà, tuy rầu đến thúi ruột nhưng không biết làm sao hơn, nó đành vâng dạ nghe theo lời sư cả trụ trì của ngôi chùa mà nó tưởng rằng sẽ trở nên nơi giúp nó phấn đấu từ một chú tiểu lên thành một vị tăng oai phong lẫm liệt đến chừng nào! Khoảng chín giờ sáng, nó ra gặp chị ở chổ sân khấu nhạc nơi gian ngoài cùng, nhằm mục đich để không làm cho chị nổi giận, nó cười cười nói rằng sau khi dùng cơm trưa xong nó sẽ đi về cùng một lượt với chị ; đến mười giờ, lễ Dâng y cà sa mới bắt đầu tiến hành một cách trang nghiêm, uy thế và rất có bài bản tuy rằng có rất đông tăng ni và Phật tử tham gia nhưng ai nấy đều thuộc lòng kịch bản vốn đã được phân công từ trước ngay đến những chi tiết nhỏ nhặt nên hoàn toàn tuyệt nhiên không có chổ nào bị hố hay thiếu sót chi cả, từ đám rước áo cà sa cho đến cuối cùng là nghi thức tắm Phật…Lễ xong, tất cả mọi quan khách đại diện chính quyền cùng toàn thể Phật tử được mời dùng với tăng ni trong chùa một bữa tiệc rất ngon miệng mà so ra còn trội hơn cả một đám cưới thịnh soạn ; từ gỏi bát bửu –bánh phồng tôm, thịt heo quay-bánh hỏi, bò né –bánh tráng đến lẫu cá thác lác ăn kèm với bún cuối cùng là món tráng miệng bằng nho, táo, chuối…Tuy tu cùng một chùa nhưng Phước cùng với bảy tám tăng ni, chú tiểu người Việt lại ăn chay với những món do nhà bếp chế biến riêng cho họ chứ không ăn mặn ngày hai bữa như sư cả, sư phó cùng đa số người Miên, Khmer quy y nơi cửa Phật từ trước tới giờ ; vì trưa đến, khí hậu tăng cao vô cùng nóng bức vả lại ngột ngạt hơi người nên chị Linh cũng chẳng ăn được gì nhiều ngoại trừ nhấm nháp nước suối đóng chai do thằng em mang đến đưa cho chị. Đúng một giờ trưa, thằng em của chị thay bộ quần áo màu lam trả lại cho chùa bằng áo chemise và quần tây, nó cùng chị vào khu chánh điện chào từ biệt sư cả, sư phó và các vị tăng ni, chú tiều saa đó hai chị em hòa cùng với dòng Phật tử lũ lượt theo con đường xuống núi để ra về ; dọc đường, chị Linh gặp lại bà phụ nữ ở Trà Vinh, khi nhìn thấy Phước bà vui mừng đon đả nói lời chúc mừng hai chị em được đoàn tụ bởi vì khuôn mặt hai chị em hao hao giống nhau như đúc nên nhìn qua ai ai cũng biết khỏi cần phải hỏi! Đúng như người ta thường nói, đường về bao giờ cũng ngắn hơn đường đi thành thử cho nên cỡ nữa tiếng đồng hồ sau, cả hai đã xuống tới chân núi sau khi đi hết con đường dốc bậc thang thoai thoải, chúng đón xe ôm đi ra đến Ngã tư Giếng nước và đứng chờ khoảng mười phút sau là có một chiếc xe buýt từ Vũng Tàu qua Bà Rịa rồi vòng về Phước Hài chạy trờ tới đón hai đứa lên ; chiếu hôm ấy, sau khi hai chị em về đến nhà, ông Hiệu vui mừng rộn rã vì tìm được thằng con lưu lạc trở về nên không những ông không la rầy gì con cả mà trái lại ông còn hỏi thăm con trai đủ điều mọi chuyện trong khoảng thời gian gần ba tuần lễ bỏ nhà xuất gia đầu Phật. Ông bươn bã sai chị Linh đi chợ về nấu những món chay ngon lành để cho ba cha con cùng vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ(thời gian này, Thiện do đã 'bình thường'trở lại nên đi làm công trên một chiếc tàu đánh cá ngoài khơi xa rồi ít nhất một chuyến như vậy cũng phải một hai tháng mới trở về) ; sáng hôm sau, Phước mặc đồng phục học sinh ngồi sau xe Wave chị Ba nó chở đến trường THPT Võ Thị Sáu bên Đất Đỏ để xin học lại và nó đội chụp lên bằng chiếc mũ len trùm lại để che kín cái đầu nhẵn thín không còn sợi tóc nào cả. Do thời gian nghỉ của nó mới có hai mươi mốt ngày nên thầy hiệu trưởng chiếu theo quy định chấp nhận cho nó đi học trở lại với điều kiện gia đình phải làm giấy cam kết không tái phạm nữa ; khi chị Linh viết xong tờ cam kết trên nộp cho thầy giám thị thì thằng em chị cũng đã ngồi học ngay ngắn, đàng hoàng trong lớp 12A3 –lớp cũ của nó từ đầu năm đến giờ, lúc chuông reo ra chơi tất cả bạn bè trong lớp đểu xúm lại bu xung quanh nó nhưng tuyệt nhiên không hề có ai chọc quê dèm pha hay chế giễu nó cả mà chỉ dành cho nó những lời khuyên lơn, đông viên, khuyến khích nó cố gắng học cho hết năm cuối cấp này đi lấy bằng tú tài rồi làm gì cũng được! Mấy bạn gái xung phong viết bài hộ cho nó những mười mấy môn học nên nó khỏi phải lo, mấy bạn trai thì hứa hẹn sẽ giảng lại những bài tập Toán, Lý, Hóa, Sinh trong thời gian nó bị gián đoạn ; nó ngồi khóc hu hu như đứa trẻ lên ba rồi chỉ biết cám ơn đám bạn học cùng lớp rồi kề từ ngày hôm ấy coi như là nó đã đoạn tuyệt cửa Phật để hòa nhập trở lại chốn học đường màu áo trắng đâu đây có 'bụi phấn vương vương trên tóc thầy'.

Ba ngày sau, đích thân cô giáo chủ nhiệm cùng với cả lớp vào ngày chủ nhật kéo sang Phước Hải vào thăm nhà nó làm chị Linh phải vất vả hơn cả nữa ngày trời đổ bánh xèo, nấu chè thưn để tiếp đãi ; bố chị không biết nói gì hơn ngoại trừ những lời cảm ơn chân thành, sâu sắc đối với cô giáo và bạn bè học chung lớp với con trai, ông kính nhờ cô ở trường quan tâm giùm đến Phước vì dẫu sao nó cũng bị mất đi những ba tuần học biết bao nhiêu bài vở. Số là ở lớp, nó là một trong những học sinh có học lực khá lại hiền lành, ngoan ngoãn, chăm chỉ không những thế nó còn tích cực trong mọi hoạt động của lớp như văn nghệ, báo tường, làm công tác thanh niên tình nguyện…cho nên thiếu vắng nó thì tập thể lớp giống y như bị cụt mất một tay vậy ; đám con trai trong lớp tuy chỉ có mười lăm đứa tính luôn cả Phước trên sĩ số ba mươi lăm nhưng do tâm sinh lý của thằng nào như thằng nấy đều đã trưởng thành cho nên hể có dịp tụ tập với nhau lại là trước sau gì chúng cũng bàn tán đề cập đến chuyện giới tính nam nữ. Chúng không ngại bình phẩm là chân con nhỏ Thu dài, mông con Thanh bự,…đôi lúc chúng còn kể cho nhau nghe về một bộ phim sex hay chuyện người lớn mà tình cờ chúng xem được trên mạng Internet ; những lúc ấy Phước chỉ yên lặng ngồi nghe thôi chứ không tham gia, miễn bình luận và ngoải giờ học ở trường ra, cũng như dạo trước nó vẫn chăm chỉ ngồi ngay nơi bàn khách giữa nhà để học bài, làm bài tập sau đó là mở sách kinh ra đọc nhưng thực sự rằng có lúc những chuyện giới tính bậy bạ nó nghe được từ đám bạn thỉnh thoảng lại bùng nồ 'khủng bố'mãnh liệt, dữ dội tâm hồn, đầu óc nó. Thường vào ba buổi chiều thứ ba, thứ năm, thứ bảy nó được nghỉ ở nhà do chỉ có học buồi sáng thôi thì trong nhà chỉ có mỗi mình nó và chị Linh còn bố nếu không ra vườn mãng cẩu hết xới đất lại bắt sâu quần quật từ sáng đến trưa, từ trưa đến chập tối thì lại sang nhà hàng xóm đánh cờ tướng, nhấm nháp trà đạo ; có lần nó đang ngồi học bài thì chị Ba tới ngồi ngay nơi bộ ván đối diện với nó mặt ngó ra ngoải sân tay cầm lược chảy tóc, nó để ý chị mỗi lần ngửa đầu ra sau thì gần như nguyên cả vầng cổ cao ba ngấn cùng hai gò ngực vun tròn căng đầy tràn trề nhựa sống của chị sao mà cứ lồ lộ ra trước mắt nó khiến nó lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác kích thích, ham muốn một điều gì đó tuy rằng vô hình bất dạng nhưng lại hiễn hiện một cách quá ư rõ ràng! Nó chỉ dám nhìn lén chị mà thôi vì mỗi lần chị tình cờ ngó sang nó thì nó lại kiếm cớ nhìn chăm chăm vào cuốn sách nó đang đọc dở dang rồi chỉ mấy ngày sau, ông Hiệu đi Long Khánh dự đám cưới con của một người bạn ở lại những ba bốn ngày, đêm đầu tiên ông vắng nhà chỉ còn lại Phước cùng chị Ba nó quanh quần ra đụng mặt vào tán dóc mà thôi. Gian nhà khá nhỏ bé nên ngoài gian trước kê bộ ván, bàn khách và bàn thờ ra thì ở phía sau mỗi bên là phòng ngủ của bố và của chị Linh, chị ở gian buồng bên phải tính từ ngoải vào còn nó thì sau khi học xong sẽ giăng mùng nơi bộ ván để ngủ ; khi ấy đã gần mười giờ khuya rồi mà nó vẫn mãi mê làm bài tập trong khi chị nó đã vào phòng ngủ từ lâu lắm rồi chợt nó nghe tiếng chị gọi :
-Phước nè, em vào đây xem hộ cái bóng đèn ngủ trong này sao lại tắt vậy?

Nó xếp sách vở lại mau mắn bước vào phòng chị Ba thì thấy tối om om ngoại trừ một chút ánh sáng từ ngọn đẻn neon ở gian ngoải lờ mờ hắt vào, nó trở ra lấy chiếc đèn pin vào rọi nơi chiếc đẻn trái ớt gắn nơi vách phòng thì mới hay sợi dây điện cuối đuôi bóng đẻn đã bị đứt ; nó ra lấy chiếc ghế đẩu kê rồi đứng lên nối hai đầu dây vào với nhau. Lúc ấy, chị vẫn ngồi trên giường nệm sợ nó bị điện giựt nên lên tiếng :
-Nè, em cẩn thận đó! Sao không chịu cúp cầu dao hả?
-Chị đừng lo, em đứng trên ghế mà! Điện không giựt được em đâu!

Khoảng cách giữa chiếc ghế nó đứng với chị khá gần chưa đầy nữa mét, khi nối dây xong thì ngọn đèn lóe sáng lên bỗng Phước bị hụt chân rớt xuống khỏi ghế mà chị lại cứ tưởng rằng nó bị điện giựt nên vội vàng đứng lên đỡ lấy người nó trong khi đó nó bị mất đà ngã ngửa vào người chị và luýnh quýnh làm sao cả hai chị em ôm chầm lấy nhau và cùng tẻ dài nằm ra tấm nệm trãi giường ; lúc này, mùi thơm của hương xà bông Dove lẫn với mùi thơm tỏa ra từ da thịt chị khiến nó bất chợt cảm thấy như là vửa bắt được một thứ rất đỗi quý giá từ một nơi xa xăm nào đó vụt bay lại thế là chằng nói chẳng rằng, 'cu cậu nhà ta'liền thẳng một mạch hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương của chị Ba mà không cần phải 'rào trước đón sau'chi cả. Do sự việc xảy ra nhanh chóng vả lại hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình nên chị Linh thoáng ngạc nhiên, sững sờ không kém vì hành động nông nỗi của thằng em út vừa mới trở về từ cửa Phật đến đỗi đáng lý ra thì chị phải phán kháng quyết liệt để quản thúc, ức chế nó lại đằng này chị vẫn cứ yên lặng khiến cho nó cũng cảm thấy ngỡ ngàng, khó hiểu vô cùng ; từ mái tóc uốn lượn xiton mềm mại, óng ả, mượt mà, êm ái của chị nó dần dần hôn xuống gáy chị, cổ chị, vai chị nơi chị mặc chiếc áo thun kiều đồ bộ hở hơn cả nữa vai rồi từ đấy nó lại hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên hai gò má chị nhô cao hai lưỡng quyền hai bên đậm nét nữ tính man dại làm sao? Chẳng biết khoảnh khắc ấy chị suy nghĩ như thế nào mà cuối cùng chị lại đồng tình chấp nhận cho thằng em út trở thành người tình của chị Ba trong gia đình, khi hai vành môi rạo rực ham muốn, phấn khích của nó đang mày mò tìm kiếm đôi môi chị dày mọng thắm tươi một cách tự nhiên chẳng khác chi một đóa hoa quỳnh hương vừa mới chớm nở thì một cách yên lặng quá đỗi bất ngờ, nụ hôn đầu đời giữa hai chị em do hai đôi môi kề cận gắn chặt vào nhau đánh dấu một cuộc tình loạn luân tội lỗi mới nữa xảy ra trong gia đình ông Hiệu! Cả hai đều cùng rạo rực, khát khao hôn môi nhau một cách say sưa, đắm đuối, mê mệt và cuồng loạn tưởng chừng như vốn dĩ đã chờ đợi, tìm kiếm, mong mỏi nhau từ mấy kiếp trước lâu rồi ; hai chị em vòng tay ôm chặt lấy thân thể nhau ngây ngất lăn qua rồi lộn trở lại ngay trên gường ngủ riêng của chị Linh khiến cho tấm drap trắng trãi phủ lên trên vốn ngay ngắn, thằng thắn từ lúc đầu nhanh chóng nhàu nát, dúm dó lại trông thật thảm hại làm sao! Vì đây là lần đầu tiên vả lại tình yêu đến với chúng một cách bất ngờ không một lời chào đón nên cả hai đểu cùng tỏ ra ngượng ngùng, e thẹn lẫn với xúc cảm run rẫy nhưng hoàn toàn không phải vì vậy mà làm cho chúng tự giảm đi những nỗi niềm hưng phấn mới lạ đang dần dần trỗi dậy trong trái tim cũng như tâm hồn hay tiềm thức của chúng ; bố Hiệu giờ đang ở trên Long Khánh cách xa vùng quê Phước Hải gần những hơn sáu mươi cây số làm sao ông biết được rằng hiện tại ở nhà đứa con gái thứ ba của ông đang yêu đương, ân ái, làm tình cùng với thằng con út dẫu cho ông có phép màu thần thông đi chăng nữa! Trong gia đình có đến những hai thằng em trai, mới cách đây chưa đầy bảy tháng chị Linh đã là 'vợ'của Thiện-thằng em thứ tư và đêm nay lại đến lượt Phước tiếp tục trờ thành người tình của chị Ba, thế mới biết là trên cuộc đời này, tình yêu không bao giờ chối từ bất kỳ ai cả dẫu cho họ là người dưng nước lã hay là họ hàng, ruột thịt với nhau chỉ trong một cái nháy mắt thôi cũng đã đủ cuốn trôi họ vào biển ái ân mênh mông, dạt dào, sâu thẳm khiến họ cứ mỗi lúc càng thấy chới với, hụt hẫng. Lẽ đương nhiên là trước giờ, thằng em út chưa hề để ý gì đến chị gái của mình cả ngoại trừ duy nhất một lần nó nhìn trôm chị ngồi đối diện với nó chải tóc mà thôi ấy vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì mà khi tình yêu bất chợt này sinh giữa nó và chị, nó lại tỏ ra si mê chị không khác gì điếu đổ ; chị Linh cũng nhanh chóng cảm nhận được điều đó nơi Phước-em trai mình và tuy chị rất đỗi băn khoăn lẫn lộn ưu tư nhưng chị cũng chẳng phải mất nhiều thời gian để mà nghĩ suy, lý giải vì sao lại như vậy? Phút giây đầu tiên yêu nhau ngập ngừng, vụng về khởi điểm rồi cũng trôi qua, hai chị em càng lúc càng táo bạo, mạnh mẽ, dạn dĩ hẳn lên để trao tặng, dâng hiến cho nhau biết bao nhiêu nỗi niềm yêu đương, ân ái với tất cả tinh thần lẫn thể xác trong khoảnh không gian vắng vẻ, tĩnh mịch của đêm trường dần về khuya ; có lẽ lúc bấy giờ cả hai không còn nhớ được những gì ngang trái, khổ đau, nghiệt ngã của cuộc đời này, chúng quên hết tất cả, quên bố mẹ, anh chị em chỉ còn nhớ còn biết mỗi một điểu đó là chúng đang yêu nhau mà thôi (mẹ hai đứa vốn dĩ đã qua đời đến nay mãn tang ba năm, nơi suối vàng nếu giả sử bà mà hay biết giờ đây trong gia đình bà trên dương trần có hai đứa con bà đang làm chuyện tác tệ với nhau ắt hẳn bà phải đành ngậm cười nơi chín suối thôi chứ biết xoay chuyển sao đây bởi bà không còn sống nên thông cảm cho cảnh 'gà trống nuôi con'của chồng dường như cứ để mặc cho đám con tự lập bươn chãi sống thành thử lần lượt ba đứa con sau của bà đều lần lượt loạn luân với nhau, thiệt là hết nước nói!). Lúc này, hai bàn tay thằng út tuy không hề biết là được phép hay không cứ vậy bắt đầu mày mò khám phá, tìm hiểu thân thể hấp dẫn và quyến rũ, lôi cuốn của chị Ba nó rồi sau khi cầm hai bên lai dưới chiếc áo thun đồ bộ chị mặc trên người, nó cởi luồn lên qua bụng chị, ngực chị lên tới hai vai chị tròng qua cổ kéo ra khỏi đầu chị còn chị trong khi đó lại nhanh chóng tạo điểu kiện cho nó dễ dàng thực hiện thao tác bằng cách nhỏm ngực, uốn lưng ; nó lẳng lặng tiếp tục cởi áo thun trắng ngắn tay nơi phần trên người nó và cầm cả hai chiếc áo của nó cũng như của chị để cà lên mé đầu giường nệm trong phòng ngủ chị nó.

Chính xác là Phước từ lúc thiếu thời còn mãi mê cùng với thằng Đại-bạn thân nhất đi mò tôm bắt cá, mót trứng chim…tới khi lớn lên học hết bậc THCS rồi lên THPT phải nói rằng nó chưa hề biết đến một người bạn gái nào cả vậy mà đêm nay, nó lại là người khởi sự sau đó chủ động trong tất cả mọi tình huống cũng như thao tác yêu đương, ân ái củng người chị ruột thứ ba trong gia đình nó bởi lẽ chị hoàn toàn thụ động, chỉ lặng yên hiến dâng trao tặng cho nó những gì mà chị còn lại trong cuộc đời chị ; nó run run luồn hai bàn tay xuống dưới lưng chị để mày mò tìm cách cởi bó chiếc áo ngực của người khác giới đầu tiên đêm nay tạo hóa cùng số phận run rũi an bày cho nó được quyển thưởng thức, tận hưởng và chiếm đoạt. Sau hai tiếng 'phựt'khe khẽ vẳng lên chừng ba phút kế tiếp, khi ấy do hai cái móc nhôm nhỏ cài nối hai sợi dây nơi áo ngực chị vừa mới bung ra, lập tức chiếc áo nhỏ nhắn mỏng manh ấy của chị nhanh chóng mất hẳn đi độ bó sát vào da thịt từ từ lỏng dần, lòng dần rồi tuột lệch xuống dưới ; hai bàn tay học trò trắng trẻo, mềm mại trước giờ chỉ lo cầm bút với sách vở đang đón lấy chiếc áo lót trong của chị để lên phía trên đầu một cách cẩn thận, gọn gàng đâu vào đấy chẳng khác chi việc bấy lâu nay nó xếp sách vở lại khi học và làm bài xong mỗi buổi tối trước khi ngủ. Cũng chính hai bàn tay ấy trong thời gian ba tuần nghỉ học lên xuất gia làm chú tiểu ở chùa Nam Sơn nơi Núi lớn Vũng Tàu cứ mỗi đêm lại lần tràng hạt đọc kinh niệm Phật cùng các vị tăng ni giờ đây thay vào đó là tìm kiếm nhục dục xác thịt sinh lý nơi thân thể người chị gái vốn đã có một đời chồng và một đứa con trai mà hồi nhỏ do sự lơ đãng mãi chơi của nó nên một cơn sóng lớn giựt vào bờ cuốn trôi đi làm thằng bé bị chết ngộp dưới nước may mà nhờ có thằng Đại chứ nếu không thì cũng mất xác biết đâu tìm! Ba tuần làm chú tiểu, dầu sao đi nữa thì Phước cũng đã thuộc lòng những điểu răn trong kinh Phật đó là không được tham lam, không được tà dâm…ấy vậy mà đêm nay trước nhan sắc tuyệt trần quyến rũ của chị Ba Mỹ Linh, những lời dạy bảo trên thốt ra từ miệng sư cả hay sư phó chẳng mấy chốc nhanh chóng tan biến thành khói thành mây trong đầu óc nó ; giờ thì những câu chuyện sex mà mấy thằng bạn học cùng lớp lén lút to nhỏ kể cho nhau nghe trong giờ ra chơi lại hoàn toàn chiếm lĩnh thống trị toàn bộ đầu óc nó khiến nó càng lúc càng mê muội, đú đẫn cả người và không gì hơn nữa, sẵn có thân thể chị nó mang ra để thử tập sự trãi nghiệm những gì mà nó đã nghe đám bạn trai học cùng lớp kế lại. Nó nhớ có lần vào năn ngoái học lớp Mười một dạo gần Tết Nguyên đán, Huyện đoàn Đất Đỏ kết hợp trường THPT Võ thị Sáu tồ chức cho học sinh cả trường cắm trại ở núi Minh Đạm, tối hôm ấy chơi trò chơi lớn, chẳng may nó bị vấp chân ngã nhào vào người một con nhỏ bạn học cùng lớp ; cả lớp ré lên cười rồi cứ thế chọc quê, cắp đôi hai đứa khiến nó đỏ cả mặt khóc hù hụ khác hẳn với đêm nay, khi không gian trong ngôi nhà chỉ có nó và chị nó, không những nó không khóc như dĩ vãng xưa mà trái lại nó lại càng lúc càng hăng hái, phấn khích hẳn lên thực sự để quyết tâm làm người tình của chị Ba. Vào ngày bỏ nhà đi qua Vũng Tàu, nó bỏ ra những năm trăm ngàn dành dụm bấy lâu nay để mướn một ông tài xế xe ôm đóng giả làm chú của nó lên chùa Nam Sơn ký cam kết bảo lãnh cho nó được vào tu trong chùa, những tưởng rằng vĩnh viễn nó sẽ ở luôn trong này với kiếp ăn chay niệm Phật nào ngờ đâu đến đêm nay, nó lại retour quay trở lại cố hương để hát khúc hoan ca tình ái cùng với người chị ruột xinh đẹp, dễ thương của nó…Thời gian trước, thấy chị Linh suốt ngày gần gũi lo lắng, chăm sóc cho anh Tư Thiện mắc bệnh đồng tính, khi ấy thực sự Phước không hề thắc măc ghen tuông chi cả, dĩ nhiên nó đâu biết là giữa chị và anh kế nó hai người đã có một đêm dài ân ái với nhau như nó và chị đêm nay ; hiện tại thì nó chỉ cần biết chị là một phụ nữ-người khác giới với nó có thể giúp nó nhanh chóng giải tỏa được hết những nỗi niềm khao khát, ham muốn bất chợt nảy sinh trong con người nó thế thôi nên nó nhận thấy không cần phải đòi hỏi nhiều hơn ở chị, dẫu cho chị còn là con gái hay không nó cũng chẳng màng đến. Lúc bấy giờ, theo bản năng một thằng con trai mà tạo hóa ban cho, nó cúi xuống vừa hổn hển thở vừa úp mặt vào giữa hai bầu vú mềm mại, căng tròn của chị Ba và trong lúc miệng nó lần ngậm lấy đầu núm vú phải chị nút lấy nút để từng giọt sữa tuy vô hình bất dạng nhưng vô cùng 'ngọt ngọt, thơm thơm, béo béo'do chị tiết ra thì bàn tay phải nó đưa lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú trái chị còn lại một cách vô cùng phấn khích, hăng say còn bàn tay trái nó cũng thực sự không thừa thãi cứ thế mà mò mẫm không ngớt nơi vai, nơi bụng, nơi hai vòng eo thon thả của chị. Đáp lại thao tác ân ái xuất phát từ Phước, chị Ba Mỹ Linh không những không hề từ chối hay phản kháng chi cả trái lại chị miệng không ngớt rên rĩ vì sung sướng, tê dại còn cả hai bàn tay chị lại lần lên liên tục vày vò cái đầu em trai út cạo trọc lóc không còn lấy được một sợi tóc nào cả ; thường là chỉ khi nào đi học, nó mới chụp lên đầu cái mũ len che trùm kín lại chứ nếu ở nhà thì nó vẫn cứ để nguyên cái đầu 'sư cọ'của nó trông chẳng khác chi Đường Tăng vậy thành thử cho nên lúc này, tuyệt nhiên hoàn toàn chị không thể nào làm cho tóc nó rối nùi lên được? Hoàn cảnh gia đình mẹ qua đời, bố đi xa, chị Hai Tâm xuống Long An lấy chồng, Thiện đi theo tàu ra khơi đánh cá đây quả là cơ hội ngàn năm mới có một lần cho cả hai chị em nên mặc sức mà 'lửa cứ việc lén vào rơm và rơm cứ ngùn ngụt bốc cháy'; đêm nay, thú thật chị Linh thực sự chẳng phải là hạng gái đa dâm lăng loàn trắc nết đâu mà chỉ vì chị cảm thấy tội nghiệp cho thằng em út trong gia đình vốn chịu nhiều thiệt thòi hơn là Thiện trước giờ chỉ lo ăn học lại bỗng dưng bỏ ngang đi lên chùa quy y cửa Phật mà lý ra, chị giờ như là chị cả trong nhà sớm phải biết để mà quan tâm, động viên, khuyến khích nó nhiều hơn, thôi thì tạm lấy tình yêu lẫn xác thịt để giúp nó tự an ủi, khuây khỏa phần nào nỗi niềm ưu tư, bức xúc trong cõi lòng nó tạm gác đi chuyện tu hành lo học lấy bằng tú tài vậy! Lúc bấy giờ, Phước đang thực hiện thao tác đổi bên nghĩa là đưa miệng qua tiếp tục ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị Linh còn bầu vú phải chị mà nãy giờ nó vốn 'chán cơm chê cháo'rồi thì cũng không để không bởi vì nó dành cho bàn tay trái nó lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp một cách phấn khích liên hồi và nội bấy nhiêu đó thôi cũng đã quá đủ làm cho chị hiện giờ cảm thấy có bao nhiêu là nước tiết ra từ nơi dưới hạ thể chị rồi đấy! Sẵn đây, tôi cũng xin nhắc lại cho các bạn độc giả nhớ lại một chút ở phần 21 truyện Chị Nam này với nhan đề 'Ghét cay ghét đắng', nơi khu rẫy Suối Nghệ của bà Phụng, sau tai nạn bị rắn cắn chính chị Linh này đã trở thành tình nhân của nhân vật nam chính-thằng Đại ; giờ đây lại đến lượt Phước –em trai chị hóa nên người tình của chị Ba, giá mà nó biết được bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình từng thưởng thức, tận hưởng, chiếm đoạt tấm thân nõn nà, hấp dẫn của chị giờ là của nó chắc chắn 'cu cậu nhà ta'sẽ lên 'cơn thịnh nộ của các vị thần'cho mà xem bởi vì làm sao mà nó có thể chấp nhận được vị trí từ một thằng bạn hàng xóm bỗng dưng lại là 'anh rể'của nó cho được? Hai bàn tay nó đang nhích dần, nhích dần từng chút một di chuyển xuống dưới nơi hai bên lưng chiếc quần thun đồ bộ màu cam chị đang mặc nữa ngập ngừng nữa táo bạo nắm lấy kéo tuột hai ống xuống dưới, chị nó hơi nhỏm mông lên cho nó dễ dàng cởi xuống khỏi cặp đùi chị đầy đặn, trắng ngần còn hơn cả trứng gà lột vỏ qua hai đầu gối tới cặp giò thon dài cuối cùng lần lượt rời khỏi hai bàn chân múp míp hết bàn chân trái sang bàn chân phải ; lại thêm chiếc quần ngoài của chị tiếp tục tụ họp đoàn viên cùng với áo thun, áo ngực nơi mé đầu giường nệm hạnh phúc bất chợt của cả chị gái lẫn em trai trong đêm hôm khuya khoắt này, đúng như người ta thường hay nói 'đã không yêu thì thôi chứ khi yêu rồi phải yêu cho trót, yêu cho đến tận cùng'.

Những thằng bạn học cùng lớp với nó tuy lắm mồm nhiều mép, chẳng qua chỉ biết 'khua môi múa mỏ'thôi chứ thực sự ra chưa hề có thằng nào mà lại trãi qua thực nghiệm tình yêu như nó đang hành động một cách cuồng si, man dại với người chị ruột thịt vậy đâu ; kể ra thì nó đối với tụi kia cũng thuộc vào hạng 'sư phụ'hay kém hơn cũng là 'đại ca'chứ nào phải là thứ 'tép riu'tầm thường đâu, nó lần tay cởi chiếc quần sort còn lại trên người nó sau khi thoát y 100% thân thể chị nó xong và dẫu cho lúc này Tề thiên từ trên trời cầm gậy như ý giáng xuống trần ngăn cản nó lại thì cũng phải mà…'bó tay'đầu hàng nó mà thôi! Chăng mấy chốc, hai chị em thân thể đểu cùng lõa lồ trần truồng tuyệt nhiên hoàn toàn không còn mảnh vải nào để mà che đậy kể cả những nơi kín đáo, nhạy cảm nhất trông thực sự chẳng khác chi một cặp người tiền sử thuở mới tạo trời dựng đất xa xưa ; lúc bấy giờ, nguồn điện kích thích sinh lý mạnh có lẽ lên đến hơn cả chục ngàn kA cứ liên tục xuất phát từ nơi xương cùng của cả hai đứa rần rật chạy dọc theo sống lưng tới trung uong thần kinh rồi từ đấy dần dần lan tỏa xuống khắp cả châu thân lẫn tứ chi khiến cho đôi bên đều rạo rực, ngất ngây chỉ còn chờ đợi thời điểm quan trọng nhất đó là cùng nhau quan hệ giao hợp với nhau mà thôi! Dương vật Phước bình thường thun nhỏ teo lại chẳng khác nào trái ớt khô nhưng giờ đây trước lúc 'lâm trận xông thành'lại cương ngỗng lên rất to, rất dài và rất cứng tựa chừng thanh sắt nung đỏ vừa mới lấy từ trong lò rèn ra không ngừng giựt giựt liên hồi hòa nhịp cùng hơi thở hổn hển, gấp rút của chủ nhân ; nó lúng túng, vụng về lẫn lộn với ngượng ngùng, lụp cha lụp chụp chẳng biết đường nào mà lần nhưng tuy vậy nó vẫn cố gắng từ từ trườn người tới leo lên nằm trên người chị Linh. Người chị xinh đẹp, dễ thương và hiền hậu này lại đang khắc khoải mong chờ phút giây hoan lạc cùng em trai đón nhận lấy nó một cách tự nhiên, bình thản vô cùng khi thấy nó đã nằm gọn lên người chị, chị liền hơi dạng rộng hai chân mình ra sửa lại tư thế cho nó lọt vào ngay giữa tâm điểm cơ thể chị ; lúc ấy, dương vật nó mới bắt đầu mày mò, tìm kiếm lổ âm đạo trơn nhớt chất dịch nhờn sinh lý của chị không ngừng hết co thắt rồi lại giãn ra để chọn đường đi lối bước hòa nhập vào với chị. Do đây là lần đầu tiên chưa hề có kinh nghiệm gì cả nên Phước tỏ ra rất khó khăn, chật vật mãi một hồi lâu sau mà nó vẫn chưa đạt được mục tiêu cuối cùng của nó lẫn của chị Linh, thấy vậy chị lần cả hai bàn tay xuống khẽ nắm lấy dương vật thằng em kề sát vào âm đạo của mình ; nhờ vậy mà nó nhanh chóng đút lọt ngay đầu dương vật vào tuốt trong sâu cửa mình chị ngập đến lút cả cán, quả thật tội nghiệp cho một thằng học trò bấy lâu nay chỉ biết đến đèn sách lẫn kinh kệ giờ bước vào tình yêu một cách ngờ nghệch, thảm hại đến chừng ấy! Đêm nay, phòng ngủ chị Ba bỗng dưng trờ thành phòng hoa chúc và giường nệm của chị bấy lâu nay chị cô đơn vò võ một thân một mình kể từ lúc chấm dứt cuộc tình với Thiện-thằng em đồng tính lại bất chợt hóa nên giường hạnh phúc, sau khi giao họp với nhau được rồi, chị Ba và thằng út hai chị em càng lúc càng tỏ ra say sưa, ngây ngất ngụp lặn trong cơn sóng tình mãnh liệt, dữ dội chẳng khác nào cơn sóng thần năm nào xa xưa đã hung hãn từ ngoài khơi xa tràn vào tàn phá quốc đảo Nhật Bàn-đất nước mặt trời mọc ; em trai sau khi quen dần bắt đầu nhịp nhàng nhấc hai mông lên rồi lại hạ xuống đưa đẩy dương vật mình hết thụt ra lại thọt vào sâu đến tận tử cung chị gái và có lẽ chưa đủ sức khỏe thành thử cho nên nó không thể nào kéo dài thời gian giao hợp với chị ra thêm dài thêm lâu dẩu rằng lòng không muốn chút nào cả. Tuy chỉ có khoảng gần bốn phút đồng hồ thôi nhưng dẫu sao thì bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ làm cho cả chị lẫn em đều cảm thấy sung sướng, thỏa mãn đển tận 'cùng trời cuối đất' lắm rồi, lượng tinh dịch do nó tiết ra dù không được nhiều cho lắm nhưng dẫu sao cũng làm ướt nhẹp nguyên cả vùng bụng dưới lẫn hai bên đùi của hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ ; nó thở dốc mệt mỏi vô cùng, rút dương vật giờ đã yểu xìu, thun nhỏ lại như trái ớt lầy nhầy dính vừa cả dịch tinh của nó lẫn dịch nhờn của chị ra khỏi âm đạo chị để kết thúc lần đầu tiên được chị cho phép yêu đương, ân ái, quan hệ với chị trong vòng hơn một tiếng đồng hồ…Đêm hôm ấy, Phước không ra giăng mùng ngủ nơi bộ ván ngoài nhà trước mà ngủ lại trong phòng cỉa chị Linh và từ lúc ấy cho đến sáng hôm sau, hai chị em dạn dĩ táo bạo tiếp tục thêm 'một lần thứ hai' nữa và lần này do đã rút được kinh nghiệm nên nó thành thạo, tinh vi, điêu luyện hơn khiến cho chị gần như muốn chết lên chết xuống ; sau đó, nó và chị chỉ ngủ vỏn vẹn có ba tiếng thôi thì trời đã sáng, hôm ấy đến trường tuy rằng nó có vẻ mệt mỏi, cổ họng lúc nào cũng khô khốc đòi uống nước nhưng trái lại tinh thần nó lại phấn chấn, tươi tỉnh hơn lúc nào hết. Kết thúc năm học lớp Mười hai, sau khi thi tú tài xong, bố Hiệu đồng tình viết giấy cam kết cho nó và cho cả chị Ba nó trở lại chùa Nam Sơn tu hành, tuy chị không xuống tóc như nó nhưng chị tình nguyện gia nhập nhóm Phật tử thường trực ở chùa để lo quét dọn, cơm nước cho tăng ni trong chùa ; tôi xin khép lại câu chuyện tình giữa hai chị em Mỹ Linh-Trần Phước này để nhường trang truyện lại cho những cặp nhân vật khác vậy, dĩ nhiên sống nơi cừa Phật lâu dần rồi hai chị em cũng đều nhanh chóng quên đi 'chuyện lỗi lầm' giữa chúng, không hề có ý nghĩ gì không đẹp trong tư duy của mình nữa, hai chị em vẫn ngày ngày làm việc trò chuyện với nhau và chắc chắn một điều là trên thế gian này ngoài tôi ra tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có ai mà dám mạo muội biết được rằng nó từng có đển những hai lần trở thành người tình của chị Ba./.

Kết thúc lúc 15 giờ 37 phút ngày 5 tháng 9 năm 2014
(Mười hai Tháng Tám năm Giáp Ngọ)
CON ĐƯỜNG HOA

(Hết Phần 50 … Xin mời đón xem tiếp Phần 51 )
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.